Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 88: Biệt ly (hạ) (đại kết cục)



Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi. Diệp Đông trở nên rất gầy, thoạt nhìn càng tiều tụy, tất cả mọi người trong lòng biết rõ, thời gian của hắn đã không còn nhiều.

Lần nọ Lục Hiên tan tầm trở về, nhìn thấy Mục Xán ngồi yên lặng trước cửa sổ, đi qua thay cậu khoác thêm cái áo khoác.

“Mới từ bệnh viện về sao? Diệp lão sư hắn thế nào rồi?”

Mục Xán quay đầu, nhìn hắn, thanh âm trầm thấp nói: “…..Đi nói cho hắn có được hay không?”

Ai cũng biết “Hắn” này là đại biểu cho ai.

Lục Hiên không lập tức trả lời, trầm ngâm chốc lát mới nói:“…..Được.”

“Không được!” Chính vào lúc này, một tiếng phản đối đột nhiên từ sau lưng vang lên, hai người quay đầu lại, thấy Lục mẫu mặc đồ ngủ khoác áo khoác sắc mặt kinh hoảng mà đứng ở đó.

“Con trai, ngươi đáp ứng mẹ, ngươi đã quên?”

“Mẹ….” Lục Hiên bất đắc dĩ mà kêu, “Thời gian của hắn không còn lại nhiều, ngươi đừng tàn nhẫn như vậy…..”

“Ta tàn nhẫn? Ngươi nói ta tàn nhẫn?” Lục mẫu nước mắt “xoát” một cái đã rơi xuống, “Nhiều năm như vậy, ta vẫn sống dưới bóng ma của hắn, rốt cuộc là ai tàn nhẫn hơn ai…..Nếu như ba ngươi biết rồi…..Ta sẽ mất đi hắn, ngươi có biết hay không….Ngươi….Ngươi là muốn mẹ ngươi cô độc sống nốt quãng đời còn lại sao…..” Nói xong lời cuối cùng đã bị nước mắt là nghẹn lại, nói không được.

Lục Hiên tiến lên ôm nàng, giống như đối đãi với tiểu hài tử nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trong ngực rất khó chịu.

Mục Xán cúi đầu, thở dài.

“Mẹ khóc mệt, đã ngủ rồi.” Khi sắc trời đã hoàn toàn tối, Lục Hiên vẻ mặt mệt mỏi mà từ trong phòng đi ra.

“Nàng có khỏe không?”

” Vẫn tốt.” Lục Hiên day day mi tâm, “Tiểu Xán…..Mẹ ta tim nàng không tốt…..Ngươi thứ lỗi cho ta.”

“….Ta hiểu.”

Lục Hiên cười khổ một cái, tiến lên ôm lấy Mục Xán, thật lâu không nói gì.





Diệp Đông lại hôn mê, lúc này đây thời gian hôn mê so với mấy lần hôn mê trước đều lâu hơn, đã không cách nào tự hô hấp, toàn bộ dựa vào máy thở.

Sở lão gia tử cứng rắn cả một đời cuối cùng vẫn tới bệnh viện nhìn hắn. Đối với đứa con trai khi còn trẻ đã phản bội gia đình này, hắn đã không biết là phẫn hận nhiều, hay yêu thương nhiều.

Hắn thực sự không rõ, năm đó người ta đều đã bỏ hắn đi kết hôn sinh con, hắn vì cái gì vẫn muốn ngây ngốc chờ đợi? Một lần chờ này là mấy năm? Vì sao hắn lại không thể chấp nhận sự an bài thiện chí của gia đình đối với hắn? Vì sao hắn cứ muốn bọn họ khó xử đến mức được thân gia báo cho bọn họ biết chuyện hắn là đồng tính luyến ái?

Hắn làm như vậy ngoại trừ tổn thương thân nhân của mình ra, còn có cái ý nghĩa gì? Lẽ nào hắn(LLP) sẽ vì sự kiên trì của hắn mà vứt bỏ trách nhiệm, vứt bỏ sự nghiệp vừa mới kế thừa, vứt bỏ vợ con quay lại tìm hắn sao?

Hắn thực sự không cách nào lý giải hành vi của Sở Hiên, cho nên năm đó hắn đã đem Sở Hiên đuổi ra khỏi nhà.

Thế nhưng ra đi lần đó, khi gặp lại, lại sắp trở thành cách xa nhau vĩnh viễn.

Hắn không biết bản thân có phải đã sai rồi không, có lẽ năm đó không nên ép buộc Sở Hiên. Sở Hiên không muốn cưới vợ, vậy liền tùy hắn đi, như thế hắn ít nhất vẫn còn có con trai yêu thương bên cạnh, nhưng trên đời nào có một chữ “Nếu”?

Diệp Đông vẫn luôn hôn mê, bác sĩ đều nói hắn chỉ có thể chống đỡ không quá một tuần, nhưng hắn đã kiên cường chống đỡ một ngày lại một ngày, tuy rằng sức sống đã rất mỏng manh, nhưng thủy chung vẫn sống sót.

“…..Hắn không an tâm…” Mục Xán nói như vậy.

Lục Hiên chờ không được, cũng nhìn không được nữa.

Hắn rốt cuộc tự mình gọi cho Lục Lăng Phong, cho phụ thân cơ hội gặp người yêu một lần cuối cùng.

Khi tiếp điện thoại Lục Lăng Phong đang nghe con rể Chu Thời Quân đồng thời cũng là trợ lý của mình báo cáo, hắn cầm trong tay văn kiện và di động, cứ như vậy ngơ ngác mà ngồi ở đó, động cũng không động.

“Ba, ba?” Chu Thời Quân hiển nhiên đã nói xong, thấy hắn không phản ứng, cẩn cẩn dực dực mà tiến đến trước mặt gọi.

Lục Lăng Phong phảng phất như bị hóa đá, đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều không có phản ứng.

“Lục tổng, đã lâu không gặp.”

“Vẫn đều ở tại Bắc Kinh a.”

“Ta vẫn rất tốt….”

“…Ân, hình như là đã rất lâu……Ngươi trở nên già rồi….”

Lời của người nọ nói vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng đột nhiên lại…..Hắn kinh hãi mà hiểu ra, nắm chặt lấy ngực, đau đến thiếu chút nữa ngã xuống.

“Ba!” Chu Thời Quân kêu lên, vội vã đi dìu hắn, “Ngươi làm sao vậy, ba? Ta đưa ngươi đi bệnh viện!”

“Mau! Mau! Đem máy bay tư nhân của ngươi đến, ta phải đi Trung Quốc! Ta phải đi Trung Quốc….”

Nước Mĩ cách Trung Quốc thật sự quá xa, cách nhau hai đại dương, phải thế nào mới có thể nắm chặt lấy thời gian không để nó trốn đi?

Lục Lăng Phong không quan tâm mà bay về nước, nhưng cuối cùng đã không kịp nữa.

Phảng phất như số mệnh đã định!

Hắn đợi Lục Lăng Phong đã rất lâu, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa mà đi.

Trong màn đêm vô cùng tối tăm, hắn chỉ dựa vào những mảnh hồi ức mới có thể sống sót, nhưng hiện tại hắn đã không có cách nào hồi tưởng nữa….

Phát tang, mở lễ truy điệu, thể diện giống như nước chảy mà tiếp tục, quy cách lễ tang bố trí xứng với địa vị khi hắn còn sống.

Khi Lục Lăng Phong tới tham gia lễ tang bị người Sở gia chặn lại, mọi người Lục gia không được phép tham gia lễ tang. Lục Lăng Phong thậm chí không thể nhìn mặt hắn lần cuối, hắn chỉ có thể như đám người nhiều vô số kia đến đây truy điệu những người mà có lẽ Diệp Đông ngay cả tên cũng không nhớ được, ở xa xa mà nhìn bức ảnh phóng to một cái.

Mấy ngày nay Lục Lăng Phong rất ít khi mở miệng nói chuyện, ăn cũng cực kỳ ít, đối với Lục mẫu vẫn duy trì thái độ nho nhã lễ độ, nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn tương kính như tân.

Lục Lăng Phong cho tới nay đều là một cường nhân trời sập xuống cũng có thể đem làm chăn đắp, nhưng lúc này đây,Lục Hiên rõ ràng mà cảm giác được hắn bị thương, thậm chí hấp hối ——- mặc dù từ mặt ngoài mà nhìn, Lục Lăng Phong tất cả đều vẫn bình thường.

Thế nhưng Lục Hiên hiểu rõ đó là kiên cường chống đỡ. Hắn đã bắt đầu hối hận, có lẽ hắn căn bản là không nên nói cho cha hắn.

Về hậu sự của Diệp Đông tự có người của Sở gia để ý, Lục Lăng Phong ngay cả một chút lực cũng không bỏ ra. Hắn không thể vì Diệp Đông làm bất cứ chuyện gì.

Khi Mục Xán về đến nhà đã khuya. Đêm Bắc Kinh thực sự rất lạnh, ngón tay cậu đều đã có điểm cứng ngắc, hơi lạnh như tẩm vào đầu khớp xương, làm cậu từ đáy lòng phát run. Lúc mở cửa ra, hơi ấm trong nhà nhào tới, khí tức lạnh lẽo vốn dính trên người tản ra không ít. Cậu phun ra một hơi thật dài, muốn vào phòng, lại phát hiện dưới ngọn đèn lờ mờ, Lục Lăng Phong ngồi ở trước sô pha hút thuốc, Lục Hiên yên lặng mà ngồi ở một bên.

Nghe thấy động tĩnh, hai người quay đầu lại nhìn Mục Xán một cái, Lục Lăng Phong rất nhanh lại quay đầu tiếp tục hút thuốc, một phòng đầu mùi khói thuốc, sặc đến khiến người khó chịu.

Lục Hiên lập tức đứng lên, đi qua ôm lấy tay Mục Xán hà hơi, “Đã trở về? Đông lạnh cả người đi? Tay đều giống như khối băng.”

Mục Xán trầm mặc trong chốc lát, từ trong tay Lục Hiên rút tay ra, đi lên trước, đi tới trước mặt Lục Lăng Phong, móc ra một chuỗi chìa khóa đưa cho hắn.

“…..Là nhà của Diệp lão sư, hắn để lại cho ta.”

Lục Lăng Phong tiếp nhận chìa khóa, xúc cảm lạnh lẽo. Cho dù là Mục Xán thả tay trong túi áo một lúc lâu, nhưng một chút nhiệt độ cũng không dính lên tay cậu.

“Hắn cuối cùng, có nói cái gì hay không?” Trở về lâu như vậy đây là vấn đề đầu tiên Lục Lăng Phong hỏi Mục Xán.

“….Hắn bảo không được nói cho ngươi.”

“A….” Lục Lăng Phong nở nụ cười một cái, nhưng Mục Xán cảm thấy hắn còn không bằng không cười, bởi vì nụ cười kia thật sự là so với khóc còn khiến người ta khó chịu hơn.

Cậu quá mệt mỏi rồi, bồi liên tục hai ngày hai đêm liên tục,cậu đã không còn khí lực đi hiểu tường tận đau đớn của người khác nữa.

Nếu trước đó đã không quý trọng, hiện tại cần gì phải thương tâm?

Cậu hướng Lục Lăng Phong gật đầu một cái, liền đi vào phòng mình. Lục Hiên đi theo, tiến vào ổ chăn ôm cậu, vì cậu làm ấm giường, yêu thương mà xoa tay cậu, “Rất lạnh a, Tiểu Xán ngươi làm ta đau lòng chết đi được.”

Mục Xán nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ xê dịch thân thể, càng tiến gần Lục Hiên hơn, hấp thu ấm áp trên người hắn.

Lục Hiên ôm cậu, từng chút từng chút mà gạt tóc của cậu, cũng không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Mục Xán đột nhiên đưa tay ôm lấy Lục Hiên, sít sao mà ôm lấy, phảng phất như rất sợ hắn biến mất.

Lục Hiên quay về ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn cậu, “Không có việc gì, không có việc gì rồi. Sinh tử ly biệt, không thể tránh được, Tiểu Xán nghĩ thoáng một chút.”

Mục Xán đầu chôn trong ngực hắn, nói: “…..Chúng ta đừng như thế….”

“Được.” Lục Hiên ngửi mùi tóc của cậu, “Chúng ta vĩnh viễn đều không xa rời nhau.”

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng mở lại đóng cửa, không tới một lúc, cửa phòng lại vang lên, Lục mẫu ở bên ngoài hô: “Con trai, mau ra đây, ba ba ngươi ra ngoài, muộn như vậy hắn còn đi nơi nào? Ta lo lắng hắn, ngươi cùng ta đi theo nhìn xem.”

“Được.” Lục Hiên cánh tay bị Mục Xán gối lên, hôn cậu đã mệt đến ngủ quên mất, nhẹ nhàng mà mặc quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.





Lục Lăng Phong đi tới nhà Diệp Đông, nhìn đồ dùng trong nhà bày biện, tưởng tượng thấy người nọ ở chỗ này sinh hoạt từng chút từng chút. Thế nhưng tất cả mọi thứ đều quá xa lạ, hắn tách khỏi cuộc sống của Diệp Đông quá lâu, đã tưởng tượng không ra được dáng vẻ của Diệp Đông trong cuộc sống. Hắn chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà từ những đồ dùng sa hoa này suy đoán, nhiều năm như vậy cuộc sống của Diệp Đông vẫn rất tỉ mỉ tinh tế, có lẽ giống như trước kia, thời gian rỗi đánh đàn, đọc báo, xem sách, còn thích uống trà —– một bộ trà cụ kia rõ ràng giá trị rất xa xỉ…..

Hắn nhìn phòng khách xong, lại nhìn ban công, nhìn toilet, cuối cùng mới đẩy cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt kia.

Bật đèn, ánh đèn ảm đạm, phòng ngủ rõ ràng lạnh lẽo hơn nhiều.

Hắn bị bệnh đã một đoạn thời gian đi, trên tủ đầu giường đều đã tích một tầng bụi bặm. Phía trên đặt một bức ảnh hai thiếu niên chụp chung, cũng đã tích một tầng bụi mỏng.

Lục Lăng Phong mở cửa phòng vệ sinh bên trong ra, thấy trong phòng bày ngăn nắp hai cái cốc, hai cái bàn chải đánh răng, hai cái khăn mặt…..

Cái cốc! Đúng là cái hơn hai mươi năm trước hắn đã dùng!

Lục Lăng Phong cúi đầu, đã thấy trên áo khoác sẫm màu đã nhiễm một tầng ẩm ướt, hắn che miệng lại, trong ngực một trận đau nhức, cổ họng có chút ngọt, máu đã như vỡ đê mà phun mạnh ra! Hắn co quắp mà khom người xuống, truyền kỳ thương giới luôn luôn cao cao tại thượng với thủ đoạn cứng rắn và danh hiệu lãnh diện này, vậy mà lúc này đây lại khóc như một tiểu hài tử.

“Hiên….Vì sao….Vì sao tàn nhẫn như vậy…..Ta đều còn chưa kịp nói với ngươi ta yêu ngươi….”

Lục Hiên và Lục mẫu nối gót mà đến thấy được một màn này, sợ đến hô to một tiếng, Lục Hiên nhào lên phía trước, bụm lấy miệng đang máu tươi giàn giụa của hắn, kêu sợ hãi: “Ba!”

(Hoàn chính văn)

————————————————-

Vậy là đã kết thúc bộ chính văn của bộ thanh xuân rồi, kết thúc có vẻ cũng hơi ko rõ ràng nhỉ mn n dù sao cũng đã hết truyện rồi bạn đành chịu thôi.

Tí nếu dịch xong post nốt phiên ngoại về Lục Lăng Phong và Sở Hiên nhá