Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 47



Uông Tường sao lại đột nhiên nhắn tin cho Hân Hân nhỉ, lẽnào anh ta và cô Lâm kia xảy ra chuyện rồi? Đại khái loại đàn ông “đứng núi nàytrông núi nọ” chính là nói Uông Tường. Có lẽ Hân Hân rời xa một thời gian cũngchưa hẳn không phải là việc tốt.

Ngày mai mẹ của Mộng Hàn sẽ đến, đã nói buổi tối cùng đi muaquà cho mẹ anh ấy, song tôi đợi Mộng Hàn mãi mà vẫn không thấy anh ấy đến, di độngcủa anh ấy cũng không liên lạc được.

Thời gian chỉ trên đồng hồ treo trên tường đã sắp là 10 rưỡiđêm rồi. Một mình tôi trong căn phòng rộng thênh thang, nhìn đồ ăn trên bàn, dườngnhư trong chốc lát lại trở về với những ngày tháng một mình trước đây. Trái timtôi lại không có một phút nào có thể bình thản.

Chì là trong vài ngày ngắn ngủi, trái tim tôi đã hoàn toànkhác.

Buổi sáng rõ ràng đã nói tối cùng ăn cơm, tại sao ngay cả điệnthoại cũng không liên lạc được, mà còn tắt máy chứ?

Tôi rất lo lắng cho anh ấy, sợ anh ấy lái xe gặp phải chuyệngì, càng sợ anh ấy gặp phải phiền phức trong công việc.

Đứng trước cửa sổ, đang ngơ ngẩn nhìn xuống lầu. Xe conriêng gia đình càng ngày càng nhiều, ngay ở cổng tòa nhà đã bị tắc rồi. MộngHàn nếu về, nhất định ngay cả chỗ đỗ xe cũng không tìm thấy nổi.

Nghĩ như vậy, tôi cầm chìa khóa và di động chạy xuống lầu,thần trí cứ lan man ở dưới lầu. Mỗi một chiếc xe tải vào cổng tiểu khu, là thầntrí tôi lại hồi hộp theo đó, nhưng mỗi lần đều thất vọng.

Đêm có chút lạnh. Tôi không nản lòng cứ đi bộ trên đườngngoài tiểu khu. Dưới tiếng ồn của xe hơi, tâm trạng dường như có ít nhiều bìnhtĩnh lại. Nhìn kìa, bao nhiêu người như vậy chẳng phải cũng đều đang bận rộnsao.

“Tiêu Đồng Đồng!” Nghe thấy có người gọi tôi, quay đầu lạinhìn thấy một người đàn ông thò đầu từ trong xe ra, là Chu Chính.

“Đứng ngơ ngẩn đó làm gì vậy?” Lúc anh ấy hỏi tôi, chiếc xeđằng sau đã ấn còi inh ỏi, vẻ rất khó chịu.

Tôi thấy anh ấy dừng xe ở chỗ rẽ sát vườn hoa, rồi xuống xe,đi đến trước mặt tôi.

Chu Chính đi cùng tôi trong tiểu khu.

“Anh lần đầu gặp Mộng Hàn là lúc nào?” Những ngôi sao trêntrời rất sáng, tôi nhìn lên bầu trời đêm, không biết sao lại hỏi câu này. Trongtiểu khu lúc đó đã không còn ai, dưới lầu tôi ở, có chiếc ghế băng dài ngồi nghỉ,e là Mộng Hàn về không tìm thấy tôi, tôi liền dẫn anh ấy tới ngồi ở đó.

“Tôi quen Mộng Hàn ba năm trước, lúc đó anh ấy vẫn chưa làm ởTPC, mà ở công ty con của Tập đoàn Hoàng Phố ở Hương Cảng. Còn tôi cũng đanglàm việc trong một công ty quy mô không phải là nhỏ. Tôi và anh ấy đều vì côngty mà đi tranh thầu. Lúc đó tôi quen anh ấy, anh ấy có tài ăn nói, nói việc gìcũng có tư duy rõ ràng, tôi luôn cho rằng, tôi luôn cho rằng, anh ấy nếu làm luậtsư thì thích hợp hơn.”

Nghĩ tới Mộng Hàn luôn có dáng vẻ nghiêm túc, tôi bất giáccũng nhếch mép cười.

Chu Chính liếc nhìn tôi một cái, rồi thở dài, sau đó ngữ khicố ý trở nên có chút kiêu ngạo: “Không ngờ Mộng Hàn ở một vài phương diện lại ấutrĩ vậy, tuy không phải là đối thủ của tôi, cuối cùng chẳng phải là vẫn thất bạithảm hại sao?”

“Nói như thế nào nhỉ?” Thực ra tôi cảm thấy người thua nênlà Chu Chính, ít nhất trong lòng tôi là nghĩ như vậy.

“Đầu thập niên 90 toàn quốc rầm rộ sự kiện công nhân bỏ việc,cô có biết không?”

“Đương nhiên là biết, tôi chẳng phải là người nước ngoài.”

“Ừm, bố mẹ tôi đều làm cùng một xưởng, mẹ là trưởng phòngnhân sự, bố là chủ nhiệm xưởng, lúc đó trong xưởng vốn định sau nửa năm sẽ đề bạtbố tôi là trưởng xưởng kỹ thuật. Nhà tôi vốn điều kiện rất tốt, nhưng chỉ trongmột đêm, bố mẹ tôi đều mất việc, trở thành thất nghiệp.”

Tôi có chút ngạc nhiên, thì ra bố mẹ sếp Chu đều là côngnhân bị thôi việc.

“Thế hệ họ, tốt nghiệp xong vào xưởng làm, là không nghĩ gìđến việc đổi đơn vị, đa số đều không chịu nổi. Một cô và chồng cô ấy từ nhỏ chứngkiến tôi lớn lên, sau khi bị thôi việc không biết sau này sống thế nào, liền dắttay nhau đi nhảy lầu, đứa trẻ để lại cho ông bà nội.”

Tôi há hốc miệng, điều này trước kia cũng từng nghe qua,song không ngờ lại đều là sự thật.

“Bố mẹ tôi thì nghĩ thoáng hơn, đương nhiên, trong nhà cũngcó chút tích lũy, có thể chống đỡ được trong thời gian ngắn, họ lúc đó đã hơn40 tuổi rồi, tìm việc là rất khó. Họ muốn làm buôn bán nhỏ, xem xét rất lâu rồiquyết định mở một cửa hàng tạp hóa. Lúc đó nhà nhà đi mua đồ, đều mua ở cửahàng tạp hóa, nên cửa hàng tạp hóa nhà tôi làm ăn rất tốt, không bao lâu thì đãmở chi nhánh. Ba nói, nếu biết như vậy, thì chi bằng từ đầu đã nghỉ việc, khôngchừng đã phát tài rồi. Cô xem, cái gọi là “ác mộng” lại trở thành cơ hội làmgiàu cho gia đình tôi. Cho nên tôi so với những người cùng tuổi thì đã sớm tiếpxúc với việc kinh doanh. Lúc học trung học tôi đã từng bày sạp hàng, không đơnthuần là vì kiếm tiền, mà cũng vì để giải khuây, làm thử. Cho nên rất nhiềuchuyện trong xã hội, tôi sớm đã thạo hơn người bình thường. Tôi đoán là lúc đóMộng Hàn vẫn còn là con mọt sách.”

Nói đến đây, anh ấy có vẻ đắc ý không chút giấu diếm. Nhưngtrong lòng tôi lại một chút cũng không công nhận, không nhịn nổi “hứ” một tiếngnhè nhẹ.

Chu Chính không để ý, vẫn mặt mày hớn hở, nói tiếp: “Lần thứhai chúng tôi gặp nhau ở hộp đêm.”

Hộp đêm? Trong lòng tôi kinh ngạc, những chỗ đó luôn là danhtừ chỉ những nơi ăn chơi xa đọa của xã hội, Mộng Hàn lúc đó đã đến đó sao?

“Bạn tôi là khách hàng mà Mộng Hàn đang tranh giành, đêm đótôi bị kéo đi cùng, cho nên lại gặp anh ta. Bạn tôi là người giàu có, ngày thườngchơi bời lêu lổng, thói trăng hoa, đóng cửa làm hoàng đế trong công ty của bố hắn,chẳng có việc gì thì tìm nhà cung ứng để ăn chơi nhảy múa. Nhưng tôi lại khôngngờ rằng, đó là lần đầu Mộng Hàn đi hộp đêm.” Anh ấy có ý quan sát biểu hiện củatôi, tôi mím chặt môi, đợi anh ấy tiếp tục nói tiếp.

“Đêm đó mặt Mộng Hàn rất khó coi, anh ta vốn là mời bạn tôiđi ăn, không ngờ bị bạn tôi kéo thẳng đến hộp đêm, mà vừa đến đã gọi gái. Tôithấy lúc những cô gái đó ngồi bên cạnh Mộng Hàn, tay anh ấy cứ run lên, trántoát mồ hôi lạnh, vẻ thẹn thùng giống như học sinh vừa tốt nghiệp vậy, đâu giốngđi chơi, mà trông như bị giày vò. Ha ha! Vốn chẳng qua là gặp dịp thì chơi, bạntôi thấy khuôn mặt Mộng Hàn không vui, thì có ý muốn chỉnh lý anh ta.”

“Sau này bạn tôi càng ngày càng quá đáng, bất cứ đâu cũng đểmấy cô gái đó trêu chọc Mộng Hàn, cuối cùng chọc tức anh ta. Mộng Hàn đứng dậynói có việc phải đi, bạn tôi có tính khí thiếu gia sao có thể đồng ý chứ, nói vớiMộng Hàn rằng: Hôm nay nếu cậu đi, thì sau này công ty cậu đừng có hòng lấy mộtđồng từ trong túi tôi, tôi sẽ trực tiếp nói với công ty cậu, là Sở Mộng Hàn cậucố ý coi thường khách hàng.”

“Mộng Hàn đúng là có chí khí, gọi ba chai rượu Tây, một mìnhuống hai chai, sau đó nghiến răng xin lỗi bạn tôi, cuối cùng không quên thanhtoán, rồi mới rời hộp đêm. Ngay cả bạn tôi cũng không ngờ, anh ấy ngay cả gặp dịpmua vui thôi cũng không thể tiếp tục…” Nghe Chu Chính nói, tôi không khỏi nghĩđến Mộng Hàn thời học đại học, lúc đó anh ấy hầu như là không uống một giọt rượu,sao một mình uống tới hai chai rượu Tây? Trong lòng tôi không khỏi chua xót, vàcòn rất đau đớn.

“Vậy anh cứ xem trò bên cạnh sao?” Con người Chu Chính này,uổng phí tôi sùng bái anh ta lâu nay, thì ra cũng là một doanh nhân gian xảoham vui hàng đêm.

Anh ấy nhìn tôi coi thường: “Người bạn đó của tôi không quencái vẻ mặt lạnh lùng của Mộng Hàn, cảm thấy anh ta là một giám đốc tiêu thụ thìcó gì đáng lôi kéo chứ, cho nên cố ý chỉnh lý anh ta. Mà lúc đó, tôi và MộngHàn mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt, ngay cả quen cũng chưa thể coi là quen, chứđừng nói gì đến giao tình gì. Chỉ hai lần gặp mặt, nhưng mỗi lần ấn tượng lạisâu sắc hơn.”

“Sau này thì sao?” Tôi không nhịn nổi hỏi.

“Sau này lúc chúng tôi rời đó, thấy Mộng Hàn đang đứng ở đạisảnh của hộp đêm, mép anh ta đều là máu, may mà tôi hảo tâm đưa anh ta đến viện,không như tôi nghĩ, quả nhiên là uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày. Lúc đótôi đã nghĩ, anh chàng này, đúng là có chút bản lĩnh thà chết chứ không chịukhuất phục. Có lẽ là từ sau lần đó, chúng tôi coi như thật sự quen nhau. Saunày vài lần trong công việc làm ăn, phát hiện anh ấy có đầu óc, rất chăm chỉ,càng có khả năng chịu khổ, lại có lựa chọn đối với khách hàng. Cô làm tiêu thụnên biết rằng, để có được một hạng mục không dễ dàng gì, chỉ cần khách hàng cónhu cầu, tự nhiên đều phải toàn tâm toàn lực đi giành giật. Mộng Hàn lại nói vớitôi, anh ấy chỉ kiếm tiền mà bản thân anh ấy có bản lĩnh kiếm, còn khả năngkhông đạt tới thì thà không kiếm. Cho nên tôi từng nói với cô, người tôi khâmphục không nhiều, nhưng Mộng Hàn có thể coi là một trong số đó. Anh ta tuổi còntrẻ mà đã có thể là Chủ tịch Điều hành của TPC, tuyệt đối không phải chỉ dựavào cơ hội trên trời rơi xuống. Tôi nhớ anh ấy từng nói với tôi, anh ấy luôncoi một câu là lời răn: Bước vững mới có thể bước xa, vững vàng mới có thể pháttriển, phát triển song không quên vững vàng.”

“Anh ấy nói anh ấy dù có nghèo, cũng không vì tiền mà miễncưỡng bản thân làm việc mà mình không thể tiếp nhận; dù hấp dẫn lớn đến mấy trướcmặt, cũng không vì lợi ích mà phạm pháp. Xã hội hiện thực có thể làm được điềunày, thật không dễ gì, đặc biệt là người nghèo như anh ấy, có thể kiên trì nhưvậy rất khó, cho nên tôi phục anh ta.”

Nghe Chu Chính nói như vậy trong lòng tôi rất vui, tuy khôngphải là khen ngợi tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy tự hào, anh Sở trong lòng tôiđúng là phải như vậy chứ.

Thời gian càng lúc càng muộn, hai chúng tôi im lặng ngồitrên ghế băng dài. Thứ tình cảm giữa những người quân tử trong sạch như ChuChính và Sở Mộng Hàn, số lần gặp nhau cũng không phải là tần suất lớn, anh ấycũng chỉ có số di động của Mộng Hàn mà thôi.

Đã là 12 giờ đêm rồi, Chu Chính vẫn ở bên cạnh tôi, nhìndáng vẻ cô đơn của tôi, anh ấy lại kể về câu chuyện trước khi anh ấy lập nghiệp.

Thì ra lúc anh ấy sắp tốt nghiệp đại học, ba cửa hàng tạphóa nhỏ của nhà anh ấy, xảy ra một số vấn đề, bị sập tiệm phải đóng cửa. Tuy cuốicùng biến nguy thành an, lúc đó tất cả mọi người trong nhà đều thấp thỏm lo âu,và lúc đó, bạn gái có một cơ hội ra nước ngoài, anh ấy chỉ có thể nói với cô ấy,trong nhà anh không có khả năng cung cấp cho anh đi nước ngoài, nhưng anh sẽ cốgắng phấn đấu đợi chờ em ở trong nước. Cô bạn gái đó lúc sắp đi lại chỉ nói vớianh ấy bốn chữ: Liên hệ sau nhé! Cô gái đó chính là cô gái mà tôi nhìn thấy ở“quán phở bò Gia Châu” lúc quen anh ấy.

Cô gái đó rất nhanh đã kết bạn mới, đề nghị chia tay với anhấy. Sau ba năm, cô ấy quay lại tìm anh ấy, anh ấy không phải là không có chút tìnhcảm nào với cô gái đấy, chỉ là sự thực chứng minh, cô ấy rốt cục không phải làcon người vốn dĩ trong trái tim anh ấy, cho nên anh ấy chỉ có thể quyết địnhquay đi. “Tình cảm đã thay đổi, thì chi bằng hãy quên sạch sẽ đi. Đương nhiên,nếu có một phần tình cảm trải qua gian lao, vẫn luôn ở đó chờ đợi cô ấy quay lạinhư ngày hôm qua, cơ hội này thông thường có thể có song không thể cầu được,chưa nắm bắt, đã mất đi rồi. Cho nên nếu có thể, nhất định phải trân trọng… Nếuanh ấy yêu cô, không ai có thể ngăn cản anh ấy đến gần; nếu anh ấy vong tình,cũng không có sức mạnh nào có thể cản trở anh ấy ra đi.” Những lời này là nhữnglời cuối cùng Chu Chính nói với tôi trước lúc anh ấy đi.

Buổi sáng ngày hôm sau vừa mới đi làm, tôi đã gọi điện đến lễtân của TPC, vì di động của Mộng Hàn không mở máy, vẫn tắt máy.

Lễ tân nghe thấy tôi muốn gặp Mộng Hàn, lập tức hỏi thămthân phận tôi, cuối cùng mới chuyển máy cho tôi, lúc điện thoại thông rồi, lạikhông phải giọng nói của Mộng Hàn. Đầu bên kia chỉ nói với tôi: “Sếp Sở bây giờkhông có ở đây, nếu có chuyện gấp, có thể để lại số điện thoại, anh ấy sẽ gọi lạicho.”

Câu trả lời như vậy khiến tôi có một chút yên tâm, song lạikhó chịu. Bây giờ không ở đó, chẳng phải là nói trước đó đã ở đó? Anh ấy khôngxảy ra chuyện gì, nhưng lại không quan tâm đến tôi, tại sao vừa lúc trước cònnhắc chuyện tái hôn với tôi, mà ngoảnh lại lại đã mất tăm mất tích vậy?

Chính vào lúc đầu tôi trăm mối tơ vò thì tình cờ nhận đượcđiện thoại của mẹ Mộng Hàn. Bà ấy hỏi Mộng Hàn của tôi đi đâu rồi, tại saokhông liên lạc được.

Trong tình huống không có cách nào, cuối cùng bà ấy cho tôisố điện thoại và địa chỉ khách sạn bà ấy ở cho tôi, bảo tôi nếu có tin tức gìnhất định phải báo bà ấy ngay.

Sự căm ghét trước đây trong khẩu khí của bà ấy được thay thếbằng sự lo lắng, tôi biết Mộng Hàn là người con hiếu thảo nhất, nếu trong tìnhhuống thông thường anh ấy lại không thể không liên lạc với bà ấy, cho nên bà ấymới lo lắng vậy, thậm chí quên cả cãi vã với tôi.

Ngày thứ năm mất liên lạc với Mộng Hàn, tôi ở văn phòng,nghe thấy giọng hét lớn của Kiều Lỗi trong điện thoại bên cạnh: “Đùa cái gì vậy?Hạng mục này, tôi một đồng hoa hồng vẫn chưa lấy được, dựa vào cái gì mà bắttôi làm cái việc ăn ốc đổ vỏ này, ai lấy được tiền, thì bảo người đó phụ trách!”

Mí mắt trái của tôi mấp máy, giác quan thứ sáu mách bảo, đâylà một điềm báo xấu.

Quả nhiên Kiều Lỗi đi ra, điện thoại trên bàn tôi đã reolên: “Tiểu Tiêu, hạng mục của Công ty Thanh Hoa xảy ra một số vấn đề, TiểuDương ở bộ phận kỹ thuật, họ lần lữa không đồng ý, cứ kéo dài thời gian như vậy,chỉ coi như là chúng ta không hoàn thành đúng thời hạn, là có rủi ro bị bồihoàn, cả công ty đều bị liên lụy. Hạng mục này số tiền hoa hồng đầu tiên là docô được, phương án trước đây cũng là cô làm, việc này cô nên giải quyết đi.” Khẩukhí của Lý Phong rất lo lắng.

Lúc cúp máy của Lý Phong, tôi im lặng ngồi nghĩ rất nhiềutrước bàn làm việc, việc này tuyệt đối không chỉ đơn giản ở bản thân hạng mục.

Tôi không biết Mộng Hàn hôm đó nói gì với Vệ Tư Bình, nhưngông ấy rõ ràng đồng ý sau này không gây phiền phức cho tôi nữa, bây giờ sao lạixảy ra chuyện vậy?

Một cô gái một thân mình kiếm sống như tôi, vì không bị quấynhiễu, đã bỏ đi khoản hoa hồng 9 vạn tệ, 9 vạn tệ liền, ông ấy còn không chịubuông tay sao?

Những người có tiền như họ lẽ nào thực sự nhàn rỗi đến mứckhông có việc gì làm, chuyên thích trò mèo vờn chuột? Đã như vậy, tôi lại phảitrả lại thứ tôi nên được, nhượng bộ cũng không phải cách, vậy tôi đành không thỏahiệp nữa.

Việc tôi đến, khiến Vệ Tư Bình không ngạc nhiên, ngược lạicòn cười nhạt nói với tôi: “Cô Tiêu, không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặpnhau.”

“Mong ngày hôm nay là lần cuối cùng, sau ngày hôm nay, chúngta mãi mãi đừng gặp nhau nữa.” Bản cô nương tôi luôn yêu ghét rõ ràng, nếukhông phải vì công việc, thì tôi sớm đã cầm ly trà hắt vào mặt ông rồi, chứkhông nhịn đến bây giờ.

“Không thể nào, tôi rất có lòng nhẫn nại, cho đến khi có mộtngày cô Tiêu quen mong sự xuất hiện của tôi.” Nụ cười của ông ta vẫn rất nhã nhặn,nhưng trong lòng tôi lại buồn nôn như là bị nuốt phải ruồi vậy, lại không thểkhông kiềm chế mà nói với ông ta: “Lời của sếp Vệ, tôi một chút cũng không hiểura!”

“Tiêu Đồng Đồng, cô rất tùy hứng!” Không ngờ ông ta lạithình lình đánh giá tôi như vậy.

Điểm này tôi không phủ nhận, nhưng từ miệng ông ta nói ra hiểnnhiên là đã trở thành ý khác.

Ông ta lại nói: “Người có bản lĩnh tùy hứng, thì phải có bảnlĩnh kiên cường.” Ông ta đang uy hiếp tôi?

“Cô Tiêu, rất nhiều năm rồi, tôi hầu như không phát hiện rathứ tôi muốn mà lại không có được. Sự tùy hứng của cô khiến cuộc sống của tôi độtnhiên thêm nhiều hứng thú. Tôi thích người phụ nữ vừa tùy hứng vừa quật cường.Tôi sẽ thong thả chờ đợi cô thay đổi cách nghĩ, cam tâm tình nguyện là người phụnữ của tôi! Điều kiện hôm đó tôi đưa ra, nếu cô cảm thấy không hài lòng, có thểnói với tôi. Đến lúc cô sẽ biết rằng, là người phụ nữ của tôi, thứ cô được,không chỉ là những thứ bây giờ cô có thể tưởng tượng ra.”