Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 44



Quả nhiên Tưởng Nhược Phàm cau mày lại, im lặng. Trước mặtChu Chính tôi lại ngại giải thích, chỉ có thể cười nói: “Nhược Phàm, em rất khoẻ,thật sự rất khoẻ.”

“Là Tưởng tiên sinh sao, đúng là vinh hạnh!” Không ai giớithiệu, Chu Chính tự đi tới bên cạnh tôi, giơ tay về phía Nhược Phàm: “Tôi làChu Chính!”

“Nhược Phàm, đây là sếp của em, lần này em đến thành phố Tcông tác.”

Tưởng Nhược Phàm nhìn Chu Chính một lượt, anh ấy luôn dịudàng, trong mắt lộ vẻ hơi chút cảnh giác, song cuối cùng vẫn giơ tay ra bắt tayChu Chính.

“Hai người đi đâu? Tôi đưa đi nhé, chiếc xe này tôi sẽ pháingười đi xử lý!”

“Trước tiên chúng tôi về khách sạn thay đồ, sau đó tới chỗ mộtkhách hàng.” Tôi tranh lời, thấy Chu Chính không có ý từ chối, tôi nói tênkhách sạn. Xe lao nhanh trên đường, Nhược Phàm hỏi tôi lúc xuống xe: “Đồng Đồng,buổi tối nếu có thời gian, chúng ta đi ăn cơm nhé?”

“Vâng, được!”

Nhược Phàm mỉm cười, rồi lên xe.

Thấy xe đi xa rồi, Chu Chính cười trêu tôi: “Anh Tưởng nàycó thể coi là nổi tiếng ở thành phố T đấy, không chỉ kế thừa công ty của gia tộc,mà còn nhiều lần hợp tác nhiều hạng mục công ích với Chính phủ. Anh ấy nếu chịugiúp chúng ta, thì chúng ta mở công ty ở thành phố T này, đoán là thành quả còntốt hơn là ở Tổng công ty ấy chứ. Anh ấy dường như không thích tôi lắm, tôi chỉcó thể dựa vào cô thôi!” Trong ngữ khí Chu Chính lộ vẻ không cam tâm.

Tôi biết anh ấy là đang trêu tôi. Chu Chính là một người rấtkiêu ngạo, bản thân một mình tay trắng lập nghiệp, tuy quy mô công ty không lớn,song tôi biết từ trong thâm tâm anh ấy coi thường những người giàu sẵn như TưởngNhược Phàm.

Buổi tối, Tưởng Nhược Phàm cho xe đến đón tôi, đến nơi mớithấy một khu biệt thự sát biển trước mặt. Có người mở cổng sắt lớn khắc hoa ra,xe lao thẳng vào trong khu biệt thự.

“Cô Tiêu, mời vào trong, thiếu gia đã chờ cô rất lâu ở tầng2.”

“Vâng, phiền bác đưa cháu đi.” Đứng ở đại sảnh tầng 1 khu biệtthự, tôi đúng là mở rộng tầm mắt trước sự hào hoa ở đây.

Lên tầng 2, tôi nhìn thấy Nhược Phàm đang đứng trước cửa sổphòng giữa, anh ấy mặc một chiếc áo len chui đầu màu trắng, quần dài màu vàngnhạt, nhìn ra biển phía ngoài cửa sổ.

Sau anh ấy, bày một chiếc bàn ăn to, thức ăn bên trên khôngphải là thịnh soạn, mà đều là các món ăn hàng ngày tôi thích ăn.

“Nhược Phàm…” Giọng nói của tôi có chút khàn khàn, hơi khónghe, song anh ấy vẫn nghe thấy.

“Đồng Đồng, em tới rồi!” Anh ấy đi tới kéo ghế cho tôi, đợisau khi tôi ngồi xuống, ngồi cạnh tôi.

“Có phải hôm nay không tình cờ gặp em, em sẽ không nói choanh biết em đến thành phố T không?” Trong ngữ khí anh ấy có chút thất vọngkhông hề giấu diếm.

“Ừm, lần trước khi anh rời thành phố A cũng chẳng phải làkhông nói cho em biết sao? Chưa từng nghe câu này sao, tình bằng hữu giữa nhữngngười quân tử trong sạch, tình cảm giữa chúng ta còn cần lấy việc gặp hay khônggặp để đo lường sao?” Tôi uống một ngụm canh hải sản, cười và nói.

“Lúc đó anh cho rằng em…” Anh ấy nói, ánh mắt lại lướt nhìnvào bụng dưới của tôi. Mặt tôi rất nhanh lại đỏ lên.

“Anh nghe nói Mộng Hàn định tự ra mở công ty.”

Mộng Hàn muốn tự mở công ty sao? Sao em chưa từng nghe anhta nói?

“Mộng Hàn đang bàn chuyện này với một nhà đầu tư ở Hương Cảng,và người đó có quan hệ nhiều đời với nhà anh.”

Tôi cúi đầu ăn thức ăn anh ấy gắp cho tôi: “Anh ngầm điềutra anh ta?”

“Anh chỉ là muốn biết anh ấy có tốt với em không thôi?”

“Nhược Phàm, em rất tốt, thật đấy!” Không ngờ lại khiến anh ấylo cho tôi như vậy, cũng không hy vọng anh ấy quá quan tâm đến Mộng Hàn.

Tưởng Nhược Phàm nhìn tôi, cuối cùng thở dài không có cáchnào, anh ấy dùng tay sờ trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: “Ban đầu anh chỉ là muốnbiết, một người đàn ông yêu em như vậy, sao lại có thể quyết tâm ly hôn vớiem.”

Anh ấy rốt cục đang ám chỉ điều gì?

Tôi và Chu Chính ở thành phố T làm việc đền buổi sáng ngày29 tháng Chạp, Chu Chính đưa tôi lên tàu hoả, lúc tôi một mình về nhà, đã là buổitối rồi.

Không khí trong nhà có thể đoán ra, lẩm bẩm còn có thể chịunổi, điều không chịu nổi nhất là mẹ đã định cho tôi một đối tượng kết thân vàomùng 6. Lần này, ngay cả bố và em trai tôi cũng đứng về phía mẹ tôi.

Trong chớp mắt đã sang mùng 3 rồi, tôi mặc đồ ngủ, xoã tóc đọcsách trên giường, đột nhiên nghe thấy có tiếng chuông leng keng.

“Xin hỏi, đây có phải là nhà Tiêu Đồng Đồng không?”

“Phải.”

“Bác là bác trai sao, cháu là Chu Chính đồng nghiệp của ĐồngĐồng, đưa bố mẹ đi một vòng nhà họ hàng, đi qua huyện X, qua chúc tết nhà bác.”

Đầu óc tôi ầm một tiếng.

Vội đi dép vào, tóc xoã lao ra khỏi phòng, quả nhiên là ChuChính đang xách túi đồ đứng ở cửa rồi.

Anh ấy sao có thể đến đột ngột vậy, sao lại biết địa chỉ nhàtôi?

Còn chưa kịp đợi tôi nói gì, mẹ đã nhanh chân chạy từ trongbếp ra, mẹ nhanh tay tháo tạp dề, cầm trong tay, người đã chặn trước mặt tôi,liên tiếp nói: “Mau vào đi… bên ngoài lạnh lắm…”

Chu Chính cười xách túi đồ đưa cho bố, bố có vẻ nhận haykhông nhận không rõ, vội nói: “Từ xa tới, còn mua gì vậy…”

“Sao anh tới được vậy?”

“Con nha đầu đáng chết, sao lại nói chuyện như vậy?” Mẹ nói,rồi véo mạnh vào eo tôi một cái, đau đến suýt rớt nước mắt.

“Mẹ, đây là sếp ở công ty con, không phải là người con nói…”Mẹ rõ ràng là hiểu lầm rồi.

Không hiểu con bằng mẹ, nhìn tôi sốt ruột cứ giậm chân, thầnthái của mẹ cũng ảm đạm đi chút. Nhưng lại ân cần với Chu Chính sau vài giây,khuôn mặt bà lại nở nụ cười, dẫn anh ấy vào ghế sofa ngồi, “Hôm nay mùng 3, tôiđang chuẩn bị làm bánh rán, lúc đi cháu mang vài cái đi mà ăn.”

“Cảm ơn bác gái, lúc nhỏ mẹ cháu cũng làm bánh rán, cháu rấtthích ăn. Bác cứ nướng đi ạ, khi cháu đi cháu sẽ mang nhiều một chút ạ!” Nhìnkhí phách đầy mình của Chu Chính, mẹ vừa nghe đã hứng thú lên càng cao rồi, gọibố đi rót trà, rồi lao vào bếp. Bố bưng bình trà ra, cũng đi vào bếp giúp mẹ,trong phòng khách chỉ còn lại hai người, tôi và Chu Chính.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cô là em gái tôi, Tết đến thăm bố mẹ cô, sao vậy, khônghoan nghênh à?”

“Không phải là không hoan nghênh… chỉ là quá đột ngột thôi,hơn nữa, sao anh cũng không gọi điện cho tôi? Mà sao anh lại biết tôi sống ởđây?”

“Tôi tiễn bố mẹ rồi, cô chẳng phải nói về nhà có phiền phứcsao, tôi giúp cô giải quyết, đảm bảo không để bố mẹ cô hiểu lầm, họ lại khôngép cô lấy chồng. Còn địa chỉ của cô, bản photo chứng minh nhân dân của cô chẳngphải có trên đó sao?”

“Ủa.” Khả năng của Chu Chính tôi chưa từng hoài nghi, nhưngTết anh ấy đến nhà tôi đúng là quá làm tôi bất ngờ rồi.

“Một lát nữa tôi sẽ về thành phố A, còn có một vài bữa tiếpkhách đang chờ.” Anh ấy thở dài một hơi. Nhưng tôi lại vì câu nói này mà thấynhẹ nhõm hơn nhiều.

Mới 11 rưỡi, bánh rán của mẹ đã bày lên bàn rồi, bố mở bìnhrượu ngon mà hôm 30 Tết không nỡ mở, muốn mời Chu Chính.

“Bố, một lát người ta còn phải lái xe!”

Bố đột nhiên hiểu ra, “lái xe không thể uống rượu.” NhưngChu Chính lại giơ tay cầm lấy bình rượu trong tay bố tôi, “Bác trai, cháu khônguống rượu kính bác, thì để cháu rót cho bác.”

Mẹ đứng bên cạnh bố giúp chúng tôi bày đĩa, nhìn Chu Chính,lại nhếch mép cười. Điện thoại của tôi reo lên, đứng dậy đi vào phòng ngủ ngheđiện. Đằng sau vọng đến tiếng cười của bố và Chu Chính lúc đang nói chuyện.

Là điện thoại của Mộng Hàn.

“A lô”

“Đang ở nhà không? Anh đã đến huyện X rồi, một lát sẽ đến cổngnhà em.”

“Anh một lát là tới sao?” Tim tôi đập thình thịch rất nhanh,các cảm xúc cũng trào lên, cuối cùng vẫn để hứng thú và sự kích động chiếm ưuthế.

“Ừm, qua đèn đỏ, tạm dừng lại.”

Còn nhớ trước kia những năm mà chúng ta yêu nhau cho đến khikết hôn, cứ Tết lại đưa anh ấy về nhà cùng tôi một lần, đơn giản giống như muốnlấy mạng anh ấy. Từ cái nhìn đầu tiên mẹ đã không thích anh ấy, lúc đó chúngtôi lại không có tiền mua quà gì cả, mỗi lần gặp nhau, khuôn mặt mẹ điều dàinhư cái bơm.

Còn để Mộng Hàn chủ động đi nịnh nọt ai, thì lại càng là điềukhông thể. Mộng Hàn đến nhà tôi số lần đếm trên đầu ngón tay, sau khi đến việclàm nhiều nhất chính là ngồi đọc báo trên sofa, chịu đựng từng giây từng phút,như bị hình phạt.

Không ngờ có một ngày như vậy, anh ấy có thể chủ động chạy đếnvào dịp Tết, để chúc Tết bố mẹ tôi. Dù cho anh ấy có phải vì hổ thẹn với tôihay không, chỉ là vì để tôi tha thứ cho anh ấy thì anh ấy mới làm vậy, tóm lạianh ấy có thể có chuyển biến như vậy, tôi đã vô cùng vui mừng rồi. Người congái như tôi đặc biệt thật sự rất thích dỗ dành, chỉ cần người tôi yêu chịu thậtlòng nghĩ cho tôi, anh ấy sẽ có thể biết điều tôi muốn cũng không nhiều.

Cầm điện thoại trong lòng bàn tay, trong phòng khách lúc nàyđang vui vẻ uống rượu, tiếng cười không ngớt, khiến tôi cau mày hồi lâu.

Mẹ tôi nhìn thấy ánh mắt đó của Chu Chính, cũng cười típ mắt.Nếu năm đó bà chịu cười như vậy với Mộng Hàn, thì chúng tôi có lẽ đã không thểly hôn.

Tôi đóng cửa vào, thay đồ, chải tóc rồi buộc đuôi gà, cầm diđộng đi ra. Tôi đi vào bếp, nhìn thấy trên đĩa đặt 7, 8 cái bánh rán vàng ươm,long trọng đặt ở đó, không cần nghĩ cũng biết, đó nhất định là dành cho ChuChính, rút cái hộp cơm từ trong ngăn kéo ra, kẹp bánh rán vào trong, trực tiếpbưng ra.

“Mẹ đừng lải nhải nữa, một lát sếp còn có việc quan trọng,đây là bánh rán của sếp cầm về, tôi bưng ra. Sếp con công việc bận rộn ăn xongcơm là phải đi rồi, tôi đặt ở đây, không chút lại quên mất.”

“Ăn xong cơm là đi rồi ư? Khó lắm mới đến nhà chơi một chuyến,buổi chiều để Đồng Đồng đưa anh đi vài vòng quanh huyện, năm ngoái miếu Thànhhoàng mới tu sửa xong, nghe nói đã được phong là một trong vài điểm du lịchtrong tỉnh.” Mẹ đặt đũa xuống nhìn Chu Chính.

Vẻ mặt Chu Chính dù một chút cũng không thay đổi, chỉ tiếp lờitôi cười và nói, “Bác à, buổi tối cháu thực sự có việc, lần sau nhất định cháulại đến.” Tiếp đó, anh ấy lại nói một vài biểu hiện của tôi trong công việc vàhi vọng của anh ấy đối với tôi, nói rồi lại chuyển đến chuyện đi xem mặt mùng 6của tôi.

Mẹ liếc tôi, hừ một tiếng, rồi nói với Chu Chính: “Con nha đầunày, công việc học tập xưa nay chưa từng làm bác lo lắng, chỉ có việc hôn nhânđại sự ít duyên, trước đây bị người ta lừa, bây giờ không lo lắng, làm bố mẹ tứcchết, nó cứ như là không có việc gì vậy.”

“Đồng Đồng là một cô gái độc lập lại rất có chủ kiến, vềtình cảm không thể miễn cưỡng, hôm nay cháu nói thật lòng, cháu cảm thấy bất luậnsau này Đồng Đồng có quyết định thế nào đối với chuyện hôn nhân của cô ấy, thìbác và bác trai cũng nên ủng hộ cô ấy. Dù sao hạnh phúc hay không chỉ có bảnthân cô ấy mới cảm nhận được, người khác cho là hạnh phúc, đối với cô ấy mà nóichưa hẳn đã phù hợp.”

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, tôi cảm kích nhìn Chu Chính.

Bố luôn ít lời, vừa nâng ly: “Bà xã à, người ta nói đúng đấy,bọn trẻ lớn rồi, chúng ta không quản nhiều nữa, con gái không muốn xem mặt,chúng ta không ép nó nữa…” Mẹ không nói, nghĩa là đồng ý.

Chu Chính đúng là nhân tài, anh ấy cười nhìn tôi, di động củatôi lúc này lại reo lên, nhìn số trên màn hình, trong lòng tôi căng thẳng. MộngHàn nhanh vậy đã đến rồi?

“Điện thoại của con hôm nay sao mà nhiều vậy?” Mẹ không vuihỏi. “Một người bạn!” Nói rồi, tôi lại chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nhẹ giọnghỏi: “Anh đến rồi à?”

“Ừ, anh đến cổng tiểu khu nhà em rồi.” Tôi im lặng một lát,nói: “Em xuống đây, em sợ anh trực tiếp lên sẽ làm bố mẹ em giật mình.” Đúng làđến lúc này, tôi vẫn căng thẳng đến toát mồ hôi tay.

“Ừ, thế cũng được!”

“Mẹ, con xuống nhà lát, lên ngay đây ạ!”

“Con điên đi đâu vậy, khách đang ở đây mà!” Mẹ tức đứng phắtdậy, giơ tay muốn tát vào đầu tôi. Nép về sau, tôi thực sự chột dạ, hồi lâu mớilấy lại dũng khí nói: “Một người bạn đến… con xuống đón anh ấy…”

“Bạn?” Hai mắt mẹ lướt nhìn tôi, khuôn mặt nhìn không ra làvui mừng hay tức giận. Tôi liếc mắt Chu Chính, nụ cười trên khuôn mặt anh ấy dầnnhạt đi, cau mày nhìn tôi.

Tôi nghĩ anh ấy nhất định cũng đoán ra là Mộng Hàn đến. Xuốnglầu, chạy thẳng ra cổng tiểu khu, từ xa đã nhìn thấy xe Mộng Hàn dừng dưới gốccây khô bên trái.

Cửa xe mở ra, Mộng Hàn đi ra từ trong xe.

Tôi đột nhiên dừng bước, đứng như trời trồng, sự uất ức tràodâng nơi sống mũi.