Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 43



Khó khăn lắm mới có thể lau khô nước mắt bằng cách không đểai thấy rõ nhất, mới phát hiện hôm nay Chu Chính không mặc đồ âu, mà là một bộquần áo rất thoải mái.

“Hôm nay chúng ta không làm việc sao?”

“Phải làm chứ, buổi chiều chúng ta phải đi Viện Thăm dò Địachất ở Thành Tây, tôi hẹn Viện trưởng của họ. Một lát có người đến thăm tôi,cho nên sáng nay, cô có thể tiếp tục nghỉ ngơi.”

“Ừm.” Tôi gật đầu đồng ý, nghĩ đợi một lát về phòng ngủ bù.

Đến trưa, cửa phòng tôi lại có tiếng gõ cửa. Nhưng tôi khôngngờ, lúc mở cửa, người xuất hiện trước mặt tôi, ngoài Chu Chính còn có một đôinam nữ trung niên, đặc biệt là bác gái, ánh mắt hiền từ nhìn tôi, nụ cười trênmôi càng thân thiện và chân thành.

Chu Chính chỉ vào tôi nói: “Đây là đồng nghiệp của con, TiêuĐồng Đồng.” Sau đó lại cười giới thiệu với tôi: “Đây là bố mẹ tôi, đến thành phốT du lịch, biết tôi ở đây, nên tiện qua thăm.”

“Bác trai, bác gái!” Tôi mỉm cười, dẫn họ vào phòng, ChuChính khua khua tay: “Buổi chiều bố mẹ tôi đi rồi, chúng tôi muốn đi ăn cơm,nghĩ cô một mình buổi trưa thật đáng thương, nên gọi cô đi cùng!”

Bác Chu đứng bên cạnh đẩy anh ấy một cái, cười quay đầu nóivới tôi: “Công ty Vĩnh Chính may mà có các cháu giúp đỡ, đừng khách sáo, cùngđi ăn nhé!”

Mẹ Chu Chính mặc một chiếc áo nhung cỡ vừa màu đỏ, tóc cắt rấtngắn, làn da trắng ửng hồng, tóc không nhuộm, hơi hơi bạc, song mang lại chongười ta cảm giác khoẻ mạnh có sức sống. Bố anh ấy cao gầy, nhìn trông cao lớnhơn rất nhiều so với mẹ anh ấy, ông ấy cũng quan sát tôi, ông ấy tuy im lặngnhưng lại không có cảm giác khó chịu khiến người khác khó gần.

“Cảm ơn bác gái, cháu không đói, mọi người cứ đi đi ạ.” Tôinói chân thành. Buổi sáng không làm gì, trong lòng lại nhiều tâm sự, như vậy ănsẽ không trôi.

“Không đói thì cũng phải ăn chứ, đi thôi, mau đi thay quầnáo đi.” Bác Chu quyết định thay tôi luôn, thân thiết đẩy tôi vào phòng.

Chu Chính lái xe, bác gái ngồi cạnh tôi, bố Chu Chính ngồi ởghế phụ lái, ông ấy bắt đầu giáo huấn Chu Chính: “Đừng có lúc nào cũng lấy côngviệc làm cớ, kiếm tiền đến cỡ nào? Con cho rằng ta và mẹ con yêu thích những thứrách nát mà con mua sao, đồ sản xuất ở Trung Quốc lại dán mác nước ngoài, lừa gạthàng ngàng hàng vạn người dân, đưa cho người khác thì được, đưa cho bố con mẹcon thì là tắc trách. Bố nói cho con biết, chúng ta không có đòi hơi quá cao đốivới cuộc sống, đừng có nói hai chúng ta đã từng buôn bán như vậy, tiền dưỡnglão hơn bốn ngàn đồng mỗi tháng của hai người gộp lại cũng tiêu không hết. Sốtiền con đưa, đối với chúng mà nói cũng chỉ là một con số trong sổ tiết kiệm, đợikhi chúng ta chết rồi, chẳng phải vẫn là của con? Con đừng có mà sống kiểu vậy,chúng ta không thích đâu. Tự con nói đi, năm nay con về nhà được mấy lần? Tahai mấy tuổi đầu đã bắt đầu nuôi con rồi, đến già rồi, lại thành không có contrai nữa.”

Chu Chính vội cười trừ, nói: “Bố, con trai bố chẳng phảiđang ngồi trước mặt bố sao? Dịp Tết rất bận, đa số không thể về nhà. Đúng làkhông về, con cũng gọi điện hỏi thăm. Bố thắp đèn lồng đi tìm, đứa con hiếu thuậnlại có bản lĩnh như con, cả nước cũng khó tìm được vài người.”

Tôi nhịn không nổi, cười ha ha thành tiếng, hai bố con nàythật đáng cười. Bác Chu gái cũng cười lên: “Hai người, tự khoe mình, cũng khôngsợ cô Tiêu chê cười sao.”

“Bác quản con vậy đấy, cháu đừng cười nhé, cháu Tiêu cũng làthanh niên, nếu cảm thấy bác nói đúng, thì cũng nghe nhé.” Bác Chu gái nói vớitôi, rồi lại trợn mắt với hai bố con họ.

“Ai cũng có lúc già, đợi lúc con già rồi, con trai con xemcon ngày thường làm thế nào, rồi học theo, con đừng có mà coi thường.” Bác traituy là đang dạy con trai, nhưng nhìn ra, tình cảm hai bố con rất tốt.

“Con chính là xuất phát từ nội tâm, hễ con có thời gian là sẽvề nhà, bố xem Tiểu Quý ở nhà đối diện, đã ba Tết rồi không thấy mặt mũi cậuta.”

Bố của Chu Chính không khách khí đánh vào đầu anh ấy mộtcái: “Con lời này mà cũng nói ra được, mà không coi tình cảm là gì, con cũngkhông còn nhỏ nữa, nghiêm túc mà tìm một cô gái rồi kết hợp mới hợp tình hợp lýchứ. Nếu coi tình cảm như trò chơi, thì đừng trách bố đến lúc đó lật mặt.” Nóirồi giọng của bác trai đã trở nên lạnh lùng.

“Ông à, con trai tôi luôn có chừng mực trong chuyện tình cảm,điểm này ông không cần nghi ngờ gì.”

Bố Chu Chính quay đầu lại, vẫn dáng vẻ nghiêm túc: “Có saithì sửa, không có thì lấy đó làm răn, bà đừng có mà nhúng vào.”

Xe dừng ở bên ngoài một khách sạn. Nhìn trang trí không phảilà chỗ cao cấp lắm, khi bước vào mới biết bên trong rất đông, nếu không đặt trước,thì không thể tìm thấy chỗ ngồi. Món ăn đều đặc sắc, nhưng nhìn có vẻ không đắtlắm, gia đình họ ba người, cứ người hỏi người trả lời, không khí gia đình rấttuyệt.

Sự uy nghiêm và lão luyện của Chu Chính trong công việckhông còn nữa, mà y chang hình tượng một người con trai ngoan ngoãn, khiến tôibật cười, và cũng rất ngưỡng mộ.

“Cô Tiêu, ăn thức ăn đi, đừng khách sáo!” Nói rồi, bác Chu gắptôm cho tôi, “trong nhà cô Tiêu có những ai? Sắp đến Tết rồi còn đi công tác, bốmẹ chắc nhớ lắm!”

“Vẫn tốt ạ, cháu đi làm xa nhiều năm rồi, bố mẹ từ lâu đãquen rồi ạ.”

“Xem tuổi tác của cháu, bố mẹ chắc cũng về hưu rồi nhỉ?” Từnggặp nhiều người phụ nữ tuổi bác, ngoại trừ mẹ Hân Hân, thì cảm giác bác Chu đemlại là thân thiết nhất.

“Bố mẹ cháu lớn tuổi rồi, đã sớm không làm nông nữa, mẹ cháuở nhà, bố cháu làm việc vặt bên ngoài.”

Bác trai thở dài, lại bắt đầu phát ngôn: “Hãy hiếu thuận vớibố mẹ của cháu, ở thời đại chúng ta đã trải qua quá nhiều khổ rồi, các cháu gặpthời đại tốt, nhất định phải trân trọng. Mỗi một thời đại có những khảo nghiệmriêng phải đối mặt của thời đại đó, song thái độ với cuộc sống mới là điều quantrọng nhất.”

Bác trai nhìn tôi có vẻ tán thưởng, khiến tôi có chút ngạingùng biết bao. Vừa vặn điện thoại của tôi lúc đó vang lên, cầm lên xem, thì ralà mẹ gọi cho tôi. Tôi cười xin lỗi họ, cầm di động chạy ra ngoài.

“Mẹ”

“Còn mấy ngày nữa là Tết rồi, con nhận lời đưa bạn trai cùngvề. Lúc nào hả? Mẹ và bố con chuẩn bị trước chứ.”

Tay cầm di động hơi run lên một chút, biết là mẹ mong đợitôi đưa bạn trai về ăn Tết cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưngtôi và Mộng Hàn giờ như vậy, không thể thực hiện nguyện vọng của mẹ.

“Mẹ, anh ấy có việc, Tết không thể về cùng con rồi, mấy ngàynữa con về mình, mẹ không cần chuẩn bị gì cả.” Nói đến mấy từ sau, bản thân tôicảm thấy không thể thở.

“Con bé đáng chết này, rốt cục làm chuyện gì vậy?” Trong giọngnói của mẹ lộ vẻ thất vọng vô cùng.

“Không có gì, anh ấy chỉ là không có thời gian…”

“Không có thời gian? Không phải đã định rồi sao, sao độtnhiên lại thay đổi vậy? Con đừng có ứng phó mẹ, nếu không có gì, thì ngoanngoãn lấy chồng cho mẹ.”

“Nếu mẹ nhìn con thấy chán, thì con không về nữa, đỡ khiến cảnhà vì con mà không vui!” Tính khí của mẹ tôi quá hiểu, thông thường càng nóicàng tức giận, bất chấp cảm nhận của người khác. Tính thế này, bố và em trai chắccũng đều bị liên lụy.

“Con nha đầu đáng chết, muốn để mẹ không vui, con nói cho mẹhai câu, con có lý không hả?”

“Mẹ, mẹ đừng ép con nữa, bây giờ con đang công tác bênngoài, đợi khi con về hẵng nói.” Không đợi mẹ nói xong, tôi cúp máy luôn. Vìtôi thấy đằng sau có một bóng người đi lại, là Chu Chính.

“Gặp phiền phức sao?”

“Không có gì, vốn Tết định về nhà cùng Mộng Hàn, mẹ tôi vốnkhông đồng ý chúng tôi ở bên nhau, bây giờ chúng tôi lại như vậy, tôi cũngkhông có sức lực nào mà đấu với mẹ nữa.” Sự cô đơn trong lòng cũng trào dângtheo những lời nói đó.

“Mẹ cô biết cô về cùng Mộng Hàn à?” Chu Chính cau mày hỏi.

“Không phải, tôi chỉ nói về cùng bạn trai, vốn định nghĩcách để mẹ đồng ý cho chúng tôi, song bây giờ…”

“Có cần tôi giúp không?” Chu Chính đột nhiên mặt mày tươi tắn,tâm trạng rất tốt.

“Việc này ai có thể giúp chứ.”

“Cứ vào trước đi, đợi sau khi tôi tiễn ba mẹ tôi rồi, sẽ lạinói về chuyện này với cô.”

Sau khi tiễn bố mẹ Chu Chính, tôi và anh ấy về khách sạnthay đồ, chuẩn bị buổi chiều cùng đi gặp Viện trưởng Viện Thăm dò Địa chất. Cảdọc đường, anh ấy như đang có chuyện gì suy nghĩ.

“Chúng ta đại khái phải ở thành phố T bao lâu?” Tôi nhìn sắcđông liên miên ngoài cửa sổ, lòng trống trải khi mùa xuân sắp về. Lúc này tôi mớibiết, sự xa cách về không gian, không chỉ có thể thay đổi bất cứ cảm xúc nào,mà ngược lại tất cả những gì xa lạ tôi nhìn thấy trước mắt, càng khiến tôi thấpthoáng sự bất an. Tình yêu đúng là thứ giày vò con người ta. Lúc anh ấy ở bên cạnh,nghĩ đến anh ấy làm tổn thương mình sâu sắc vậy, chỉ muốn mãi đuổi anh ấy đi,nhưng sau khi thực xa rồi, mới phát hiện anh ấy đã mang theo tất cả cảm xúc củatôi. Bề ngoài là đang trừng phạt anh ấy, thực tế lại chính là tự phạt mình.

“Muốn về rồi sao?” Chu Chính cuối cùng cũng định thần lại,quay đầu hỏi tôi.

“Ừm.”

“Thị trường và sales là hai lĩnh vực không giống nhau, có thểlàm tốt sales, không hẳn đã làm tốt công việc thị trường. Muốn trở thành mộtnhà quản lý, thì cái gì cũng phải làm tốt, những công việc này nhất định phảirõ, chỉ như vậy mới không bị cấp dưới lừa gạt. Thực ra không chỉ thị trường,sales, tài vụ và nhân sự có cơ hội cũng đều phải biết.”

Tôi có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy.

“Muốn làm một nhà quản lý ngoại trừ nắm vững các kiến thức cốđịnh trong sách, thì kinh nghiệm tích luỹ được từ thực tế mới là cái đáng quýnhất.”

“Anh cảm thấy tôi sau này có cơ hội đến những bộ phận đó họchỏi không?” Tôi trợn tròn mắt hỏi anh ấy.

“Đương nhiên là có, một nhà quản lý tài giỏi, nếu không hiểulàm sales, chỉ biết làm chế độ, xem bảng biểu, thì doanh nghiệp đó không thểphát triển tốt lên, nếu không hiểu sales, cô không nhất định phải cứ làm vềsales. Sales, thị trường, tài vụ, nhân sự…, mỗi một công việc đều tương tự có rủiro, chỉ là cách thể hiện không giống nhau mà thôi. Cô là em gái tôi, tôi đươngnhiên sẽ cho cô cơ hội học tập như vậy, dù cho cô sau này rời công ty VĩnhChính, cũng không khó tìm một công việc tốt.”

Nhìn thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, anh ấy cười càng vui hơn,nói thêm: “Có thể làm tốt không, còn phải xem khả năng làm việc của cô, dù chocô là em tôi, tôi cũng chưa từng thiên vị cô trong công việc trước đây, sau nàycàng không thể.”

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu cảm thấy cảm kích Chu Chính từtận đáy lòng, học để dùng, là điều ai cũng hướng đến sau khi tốt nghiệp.

Tôi biết Chu Chính cho tôi chính là một sân chơi, tuy anh ấynói không sai, từ khi bắt đầu vào Vĩnh Chính, tôi đều dựa vào sự nỗ lực của bảnthân mình mà làm, dù cho lần đó tôi cần anh ấy giúp đỡ, anh ấy cũng không quantâm, chỉ giảng một vài đạo lý cho tôi thôi. Những người nỗ lực có rất nhiều,không hẳn ai cũng có cơ hội như vậy, tôi thực sự cảm ơn anh ấy.

Lúc tôi định thần lại, ngẩng đầu nhìn anh ấy, tôi nhìn thấymột nụ cười tràn trề trên khuôn mặt mình trong mắt anh ấy, bao nhiêu ngày như vậy,dường như hôm nay là tôi cười nhiều nhất… Tôi phát hiện Chu Chính dần khép miệngcười, chăm chú nhìn thần thái của tôi…

Chính vào lúc này, xe đột nhiên phanh gấp, đầu tôi va mạnh vềbục phía trước, hoa hết cả mắt, chân tay lạnh cứng.

Sau vài giây, mới nhìn lại bình thường được, một cánh tay mạnhmẽ chắn trước mặt tôi, nhìn có vẻ, hầu như trong chốc lát vừa rồi, ý thức muốnđỡ tôi.

“Cô không sao chứ?” Giọng nói Chu Chính lạc đi. “Không sao,còn anh?” Tôi day day trán, chỗ đó bị lồi lên, có thể coi là đáng sợ nhưngkhông nguy hiểm.

“Kìa, sống đến 30 tuổi, lần đầu lái xe xuất thần vậy, côđúng là trúng thưởng rồi.” Chu Chính thắt dây an toàn, không có chuyện gì. Nhìnqua cửa sổ xe, tôi thấy xe của chúng tôi va vào một chiếc xe khác. Anh ấy tháodây an toàn, tôi cũng theo anh xuống xe. Quan sát kỹ, xe đối phương không sao,nhưng xe chúng tôi mũi bên trái đầu xe lại bị móp vào một miếng.

Đối phương có một lái xe bước xuống, nhưng lúc chúng tôi đứngvững rồi, cửa xe đối phương lại một lần nữa mở ra.

Có lúc duyên phận giữa người và người, giống như trong sáchnói đúng là đã định từ kiếp trước.

Tưởng Nhược Phàm từ trong xe đi ra, nhìn ánh mắt anh ấy, tôinhìn thấy cảm giác không dám tin, ngạc nhiên đan xen trong mắt anh ấy.

Dáng vẻ Tưởng Nhược Phàm mặc vest lịch sự tôi thấy rất nhiềurồi, song lúc này, tôi thấy một mùi vị khác lạ trên cơ thể anh ấy, quan sát hồilâu, ánh mắt nhìn vào cổ tay anh ấy, anh ấy đeo một chiếc đồng hồ, dưới ánhsáng mặt trời, sáng lấp lánh. Tôi bỗng nhiên ngộ ra, chính là sự quý phái, TưởngNhược Phàm đúng đó, đã không phải là anh Tưởng sống giản dị mộc mạc mà tôiquen, rất xuất sắc, rất chói mắt…

“Đồng Đồng, đúng là em, em không sao chứ?” Anh ấy nói, đã sắpbước về chỗ tôi, cầm chặt vai tôi nhìn từ đầu đến chân: “Em không sao…” Chỉ làđầu bị va hơi một chút thôi, ánh mắt anh ấy lại nhìn vào bụng dưới của tôi. Tôiđỏ mặt, ánh mắt đó nhắc tôi rằng, đã lâu vậy rồi, tôi dường như vẫn chưa giảithích cho anh ấy rằng tôi không hề có thai, chẳng trách anh ấy lại nhìn tôi bằngánh mắt ấy.