Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 42



Mộng Hàn không ăn miếng nào, tự nhiên là gói hết cho tôimang về. Không để anh ấy tiễn lên lầu, tôi một mình xách đồ chạy lên.

Trời đã rất muộn rồi, mà Hân Hân còn chưa về, một mình tôinhìn đồ ăn trên bàn im lặng ngẩn ngơ.

Không biết bao lâu, điện thoại của tôi reo lên.

“Đồng Đồng, về nhà rồi?” Là Chu Chính.

“Về rồi, Hân Hân và hai người đi cùng chứ?” Tôi vốn cũng địnhmột lát nữa sẽ gọi cho Hân Hân.

“Cô ấy và Thôi Duy đi cùng, tôi sau đó cũng đi!” Nghe khẩukhí của anh ấy dường như tâm trạng không tốt lắm.

“Đồng Đồng, có phải Mộng Hàn luôn quan trọng nhất trong lòngcô?”

“…”

“Nếu bây giờ có một cơ hội, để cô đi thành phố khác làm việc,cô có bằng lòng thử không?” Anh ấy chuyển chủ đề thật nhanh, tôi nhất thờikhông hiểu.

“Sau Tết năm nay công ty có ý mở rộng kinh doanh sang thànhphố T, vài ngày trước Tết, phải cử người đi đến đó điều tra thị trường, cô có bằnglòng đi không?”

Rời thành phố A?

Tôi ngẩn người.

Người bạn tri kỷ trong cuộc đời

Lúc Hân Hân về đã là hơn 9 giờ tối. Cô ấy chưa đi lại gần,tôi đã ngửi thấy toàn mùi rượu. “Uống rượu sao?” Cầm cái túi xách trong tay cô ấy,tôi đi vào bếp rót một ly nước cho cô ấy.

“Tôi vừa gặp Uông Tường trên đường.” Cô ấy nhíu mày, quần áocòn chưa thay, một dáng vẻ hồn vía lên mây.

“Hừ, anh ta nhìn có vẻ tiều tụy! Đứng bên đường nhìn chúngtôi, như một ông già vậy.”

“Anh ta nói gì? Không đến nỗi mới nhìn thấy anh ta thôi màđã hồn vía lên mây rồi chứ?”

“Chúng tôi?” Là cô ấy và Thôi Duy?

Tôi ngửi thấy mùi vị của bát quái, kéo cô ngồi xuống, cườihì hì: “Nói thật đi, xảy ra chuyện gì rồi?”

Hân Hân có chút lo lắng, giải thích: “Chu Chính nói tạm thờicó việc, cũng đi luôn. Cả một bàn thức ăn chỉ còn lại hai người tôi và ThôiDuy. Anh ta đúng là giỏi nói chuyện, nói chuyện một lúc mới biết, anh ấy cũng từngthất tình, cũng là người cõi trầm luân, bất giác uống nhiều chút. Tửu lượng củatôi cậu biết rồi, không sao cả, Thôi Duy thì say quá mức, lúc được tôi dìu lênxe, đúng lúc nhìn thấy Uông Tường. Anh ta xách vali, giống như là đang đợi ai ởđó. Cậu nói xem anh ta có phải hục hặc với con hồ ly tinh đó không?”

Tôi tức giận, tát mạnh lên đầu cô ấy một cái: “Cậu rút cuộcnhìn thấy anh ta vẫn kém cỏi vậy sao?”

“Ui chao, đau!” Cô ấy đẩy tôi ra, mím môi, “ban đầu tôi cũngrất bõ tức, nhân lúc Thôi Duy say, cố ý chạm gần anh ta, nhìn thấy dáng vẻ thấtbại của tên khốn đó, trong lòng tôi cũng không dễ chịu gì, cậu nói xem anh taliệu có hiểu lầm không?”

“Thẩm Hân Hân, nếu bây giờ Lâm Uyển Uyển và Uông Tường chiatay, anh ấy quay về tìm cậu, cậu còn tiếp nhận anh ta không?” Vốn tôi định nóichuyện vui nhìn thấy hồi sáng cho Hân Hân nghe, nhưng nhìn dáng vẻ còn vương vấncủa cô ấy, khiến tôi có chút do dự.

“Tôi cũng không biết…” Hân Hân đỏ mắt.

Hân Hân uống chút nước nóng, cởi đồ ra, cầm miếng khoai trênbàn cho vào miệng: “Anh chàng Thôi Duy này, sau khi say rượu còn tỉnh lắm, nônba lần, vẫn biết tôi là ai, lúc tôi đưa cậu ấy về nhà, còn không quên nói cảmơn tôi… Bạn gái anh ta là tiếp viên hàng không, sau này quen một anh chàng ngườiMalaysia trên máy bay liền bỏ anh ta.”

Tôi nhìn đồ ăn chất đầy trên bàn, trong lòng chua xót đếnkhó chịu. Uống xong mượn rượu làm cớ sao? Tại sao Thôi Duy uống rượu say, còncó thể biết nói cảm ơn?

Chẳng phải tôi không chịu tha thứ cho anh ta, chỉ là tôi vẫncó chút không tiếp nhận nổi. Có lẽ Chu Chính nói đúng, tạm thời chia tay một thờigian, đối với tôi mới đúng là sự lựa chọn tốt nhất.

Đối với công việc mới, tôi thực ra còn có chút mong đợi, chỉlà tôi không ngờ, lần này đi cùng đến thành phố T nghiên cứu thị trường ngoàitôi, Chu Chính cũng đích thân lên đường.

Nơi nghỉ là một khách sạn lớn bên bờ biển đẹp nhất thành phốT. Có nhân viên phục vụ giúp chúng tôi mang hành lý vào phòng, Chu Chính ở ngayphòng bên cạnh.

Trước Tết trong công ty còn có nhiều việc, chúng tôi khôngthể ở lại đây lâu, cho nên mấy ngày nay lịch trình sắp xếp dày đặc. Đến khách sạnnghỉ khoảng một tiếng, Chu Chính gọi điện cho tôi, bảo tôi thay đồ chuẩn bị xuấtphát.

Khách hàng là hai nam giới, một người khoảng 40 tuổi, ChuChính gọi ông ta là Chủ tịch Lý, vị khác tuổi hơi trẻ một chút, gọi là TiểuLưu. Tôi là người con gái duy nhất trên bàn rượu, họ thi thoảng cũng chuyển chủđề sang tôi.

Họ nâng ly kính rượu tôi, đều bị Chu Chính ngăn lại, thấytôi không uống, họ tự nhiên không chịu thôi. Chu Chính có chút cầu xin họ,đương nhiên muốn họ vui vẻ, chỉ có thể tự mình đáp lại họ. Cứ hết ly nọ ly kia,liên tục vậy, Chu Chính có chút nhăn không uống nổi nữa. Nhưng vị Chủ tịch Lýđó thích nhất là trút say người khác.

Tôi định uống đỡ Chu Chính, vừa cầm ly lên, đã bị Chu Chínhngăn lại, anh ấy nói bên tai tôi: “Đừng có uống, uống rồi thì họ không bỏ quacho cô đâu.” Tôi vội đặt ly xuống.

Tan tiệc rượu, Chu Chính lặng lẽ đưa ví tiền vào tay tôi,anh ấy muốn tôi đi thanh toán trước.

Sau khi thanh toán xong, ngồi lại bên cạnh Chu Chính, tôinhìn thấy một bình rượu bên cạnh lại hết rồi, và cũng không thêm rượu nữa. Tôithở phào nhẹ nhõm, bữa tiệc này cuối cùng sắp kết thúc rồi.

Tiễn khách về, Chu Chính đang ngồi trên ghế sofa cạnh bể cá.

Trước đây tôi từng thấy văn bản Chu Chính ký tên, phượng múarồng bay, nhưng hai từ này, lại viết nắn nót từng nét, vô cùng nắn nót.

“Đồng Đồng, cô có lúc đúng là quật cường khiến người ta đaulòng, sau này cô là em gái tôi, tôi không thể để ai bắt nạt cô cả!” Anh ấy nóichân thành như vậy, khiến trong lòng tôi thấy ấm áp.

Lúc về khách sạn đã rất muộn rồi, xe Chu Chính đã đỗ ở bãi đỗnhà ăn, chúng tôi đánh xe về. Trên đường gió thổi, Chu Chính càng khó chịukhông, tôi đưa anh ấy về phòng, sắp xếp xong, lúc đi về phòng mình, mới thấytrên di động có cuộc gọi nhỡ.

Là Mộng Hàn, mấy ngày nay bất luận bận thế nào, mỗi sáng anhấy đều gọi cho tôi một cuộc.

Do dự một lát, cuối cùng quay số gọi đi.

Mới reo một chuông, điện thoại đã nhấc rồi: “Ngủ rồi sao?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy sao không nhấc máy?”

“Tôi không nghe thấy.”

“Anh ở dưới lầu, em nhìn ra ngoài cửa sổ thì có thể thấyanh.” Trong điện thoại vang đến tiếng ho dữ dội của anh ấy, tôi không suy nghĩgì buột miệng nói ra: “Anh cúm rồi?”

“Không có, gió sưởi trong xe mở lâu, khô quá thôi. Em mở đènlên đi, đi đến trước cửa sổ để anh nhìn thấy em, ngày mai anh phải đi Hồng Kôngmột chuyến rồi.”

Anh ấy đang ở dưới nhà sao? Cảm thấy khát khao nóng bỏng củaanh ấy, biết là tôi không thể mở cửa cho anh ấy, cho nên mới đợi ở dưới lầu.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cành cây đã có những lá úa, thấpthoáng nghe thấy tiếng gió bấc xào xạc. Lúc sáng nay khi rời thành phố A, trờicòn tuyết rơi, thời tiết bây giờ nhất định rất lạnh, nếu tôi đang ở nhà, liệucó thực sự lại một lần nữa đuổi anh ấy đi không?

Khẩu khí không còn lạnh lùng như hồi nãy: “Em không ở nhà, đếnthành phố T rồi, đường không dễ đi, anh mau về đi.”

“Em đi thành phố T làm gì?” Giọng nói của anh ấy lập tức caolên.

“Em đến thành phố T điều tra, nếu có thể, sau Tết có lẽ em sẽđến đây làm việc…”

“Trước Tết tỷ lệ phạm tội ở các nơi đều gia tăng, một mìnhem thân con gái lúc này chạy đến thành phố T điều tra thị trường sao? Nếu là vìem tránh anh thì không nhất thiết chạy đến nơi xa vậy chứ…” Mộng Hàn lo lắngnói.

“Không phải em đi một mình, em có đồng nghiệp đi cùng.”

“Mấy người?” Khẩu khí anh ấy càng lo lắng.

“Em và Chu Chính.” Trả lời rồi, tôi đã nằm lên giường, tìm mộttư thế dễ chịu, nhắm mắt lại.

“Chỉ có hai người bọn em thôi sao?” Khẩu khí Mộng Hàn còn ớnlạnh hơn gió Bắc ngoài cửa sổ. Một mình tôi sống trong ba năm còn ổn, anh ấycòn lo lắng cái gì chứ? Trong lòng tôi cười nhạt.

“Phải, chỉ có hai người bọn em.”

“Lúc nào về?” Xem ra biểu cảm anh ấy, chỉ trong chốc lát đãbiến mất rồi.

“Đại khái khoảng một tuần, nếu lâu, em sẽ trực tiếp từ đây vềnhà.” Cũng sắp Tết rồi, em lại về thành phố A, đúng là cũng không cần thiết.

“Anh về sẽ gọi lại cho em sau.” Nói xong, anh ấy cúp máy.

Một đêm trằn trọc, điện thoại không còn vang lên nữa.

Nghĩ rất nhiều chuyện, lúc sáng sớm ngày hôm sau, nhìn thấymình trong gương, sắc mặt tái mét, lại còn có quầng mắt rõ rệt, trông tiều tụyvô cùng.

Sau khi thu dọn lại ngăn nắp, đã nghe thấy tiếng có người gõcửa bên ngoài, “Đồng Đồng, dậy chưa?”

“Dậy rồi.” Tôi mở cửa ra, thấy Chu Chính đang cười đợi tôitrước cửa, anh ấy quan sát tôi từ trên xuống một lượt, nheo mắt hỏi: “Tối quangủ không ngon à, có phải vì điện thoại ai đó?”

Nụ cười anh ấy rất thoải mái, dường như là đang nói một chuyệngì đó cực vụn vặt, càng giống vẻ trêu chọc: “Tối qua anh ta cũng gọi cho tôi,nói là vừa gọi cho cô xong, rất tức giận, giống như tôi là một tên háo sắc hàngđầu thiên hạ vậy.”

Mặt tôi bỗng đỏ lên.

“Lúc đó, tôi mơ mơ hồ hồ, không nghe rõ anh ấy nói gì, songtôi dám khẳng định, anh ấy luôn mắng tôi.”

Nói chuyện một lúc đã tới nhà ăn, phục vụ bưng hết đĩa điểmtâm nọ đến đĩa kia đặt trước mặt tôi.

“Đương nhiên là không phải, chỉ là vừa thay đổi chỗ ngủ nênngủ không ngon!”

“Cô nhìn cô kìa, sao lại chẳng biết đùa chứ. Thực ra tôi biếtcô đã thử tha thứ cho chuyện anh ấy và Uyển Uyển, một người con gái hiểu chuyệnnhư cô, phải biết một người đàn ông trong ba năm không thể cự tuyệt tất cả phụnữ, đặc biệt là người đẹp, đó không phải là chuyện dễ dàng gì, anh ấy vài nămnày cũng không dễ dàng…”

Tôi ngẩng đầu, tia ban mai sáng sớm chiếu lên khuôn mặt anh ấy,trong ánh mắt nhỏ và dài lấp lánh nụ cười, ở đó không có sự chế giễu, chỉ có sựchân thành: “Ban đầu cô hận anh ta, quyết định chia tay với anh ta, cô không phảisợ anh ấy “nhất thời hồ đồ”, mà là sợ anh ấy chính là “không kiềm nén được tìnhcảm”, sợ anh ấy rốt cục không thể kiểm soát được sự mê hoặc, không có sợi dây đạođức cao như vậy trong lòng cô, sợ anh ấy đã không phải là người đàn ông năm đócô quen, không đáng để cô gửi gắm cả đời.”

Tôi cho ống hút trong ly sữa vào miệng, im lặng cúi đầu.

“Mà bây giờ điều khiến cô dằn vặt nhất đã không phải điềunày, cô không thể tha thứ cho anh ấy tại sao lại lừa gạt cô. Cô sợ sau này haingười ở cùng nhau, không biết câu nào của anh ấy là thật, câu nào là giả, cô đãmất đi cả niềm tin đối với cô và anh ta.”

“Điều bây giờ cô cần là, để anh ấy tìm lại niềm tin lẫn nhaugiữa hai người. Cô hy vọng anh ấy dỗ dành cô nhiều, hứa hẹn nhiều với cô, quantâm cô, hiểu cô, cho cô thời gian… Hôm qua đợi điện thoại không chỉ là vì nhữngđiều này, còn vì anh ấy lái xe trong trời tuyết rơi cô không yên tâm, đúngkhông?”

Nước mắt đột nhiên có chút không kiểm soát được, từng giọt từnggiọt tuôn trào ra.

“Tôi đã là anh trai cô rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi… Trướcđây tôi đã học qua môn tâm lý học, cô có tâm sự gì trong lòng có thể nói vớitôi, tôi sẽ giúp cô phân tích nhất định có tác dụng! Tôi bằng lòng là con giuntrong bụng cô.”

Khả năng thấu hiểu của Chu Chính, tôi không phải lần đầulĩnh giáo, từng từ anh ấy đều nói trúng tim tôi. Tại sao một người ngoài lại cóthể biết tôi đang nghĩ gì, còn Mộng Hàn thì lại không thể hiểu tôi chứ?