Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 31



Nằm ở giữa giường nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn 9 giờ tối,nghĩ đến chuyện Lưu Tân nói Mộng Hàn không khỏe, không biết bây giờ sao rồi.

Do dự một lát, cuối cùng vẫn đi lấy di động, gọi cho anh ta.

Có tín hiệu máy, nhưng hồi lâu không ai nhấc máy, tôi độtnhiên mất bình tĩnh và thấy lo lắng.

Tôi nghĩ đến dáng vẻ lúc anh ấy sốt cao hôm đó, nếu có ngườigọi anh ta cũng nhất định không nhận máy nổi. Điện thoại vẫn không ai nhấc,lòng tôi càng lo lắng.

Đúng vào lúc tim tôi thấp thỏm như bị mèo cào, thì đầu bênkia điện thoại cuối cùng vang đến giọng nói anh ta.

Tôi thở phào như trút được gánh nặng.

Anh ta nói: “ Có chuyện gì à?” Giọng nói nghe có vẻ không cógì khác thường, làm tôi yên tâm đi nhiều. Lúc này tôi mới cảm thấy mình có chútthần kinh, trước đây bao nhiêu năm đều không có chút liên lạc, bây giờ anh ta bịốm lại giống như tôi không ổn vậy. Người muốn chăm sóc anh ta còn ít sao?

“Không có gì…buổi trưa tôi nghe nói anh ốm…” Một câu nói bịđứt đoạn, nhưng vẫn không nhịn nổi phải hỏi.

“Không sao, đêm qua có tiệc, đối phương có thể cảm thấy bịthiệt trong hợp đồng, nên cố trút cho tôi, trên đường về khách sạn, mở cửa sổxe nên bị nhiễm lạnh chút, buổi sáng không dậy nổi thôi.”

Say rượu còn hóng gió? Đây là việc người không có đầu óc mớilàm.

Lúc này sự mệt mỏi hồi nãy của tôi đột nhiên không còn nữa,tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Nghe Mộng Hàn hạ giọng cười một cái, “ Gọi điện đến,chỉ để hỏi có vậy sao?”

Mặt đỏ lên, nghĩ một hồi, không tìm ra từ nào thích hợp, “SếpSở, anh mau nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy trước nhé.”

“Được, em nghỉ đi.” Trong giọng nói anh ta vẫn vẻ cười nhànnhạt.

Định ấn nút kết thúc, do dự một lát, lại gọi anh ta cả họtên: “ Sở Mộng Hàn!”

“Ừm?”

Tôi hít sâu một hơi, muốn hỏi nhưng lại nói không ra nổi,“Không có gì”. Nói xong liền cúp máy, vứt di động sang một bên.

Trong lòng có chút khó chịu, nói không rõ là cái gì. Lẽ nàolà nghe thấy những lời tự miệng anh ta nói với Lưu Tân, tôi đã thay đổi sao?Nghĩ đến một câu quảng cáo nói: Đàn bà đúng là yêu cầu không nhiều.

Đi vào phòng tắm, tắm một cái, nhìn thấy mình trong gương, mấynăm nay đúng là gầy đi rất nhiều, có lúc soi gương còn có chút hoảng hốt – làmình sao? Lúc tôi học đại học rõ ràng là tròn trịa, khuôn mặt còn mỡ màng nhưtrẻ con. Có lúc đau khổ trước gương muốn đi mua trà giảm béo. Song mỗi ngày đềubị Mộng Hàn ép đi nhà ăn ăn cơm. Nhìn thấy dáng vẻ sầu não của tôi, anh ấy cólúc còn véo mặt tôi nhè nhẹ, cười nói: “Làm gì béo, anh thấy vừa đẹp!”

Tôi nói: “ Bây giờ đều thịnh hành Bạch Cốt Tinh, em phải cằmnhọn mới theo kịp trào lưu.”

“Diễn viên trong tivi đều hóa trang, nghe nói để giảm béo phảiđặt con sâu xanh to vào trong dạ dày, nếu không để anh giúp em đặt một con?”

Tôi vừa sợ vừa buồn nôn, muốn quay mặt.

Anh ta không có cách nào, vỗ về tôi nói: “Em như vậy anh thấyđẹp nhất rồi.” Nữ sinh dưới ký túc, anh ta đỡ vai tôi, nói từng chữ từng chữ rấttỉ mỉ, tôi ngẩng mặt, mắt anh ấy sáng long lanh, đều là dáng vẻ của tôi.

“Thật sao?”

“Ừm, em là nữ sinh đẹp nhất anh từng gặp.” Anh ta luôn rấtít nói những lời kiểu vậy, cho nên mỗi câu nói, đều khiến tôi cảm thấy vô cùngngọt ngào.

Lúc đó dưới sân ký túc là một bãi cỏ rộng, một hàng ngô đồngvây quanh ký túc, hai dãy đèn đường sáng rõ chiếu trên cao, xung quanh không cóai đi lại.

Anh ta cứ ôm chặt tôi trong lòng, tôi đột nhiên yên tĩnh lại,thở nhẹ nhàng, hai người dựa gần vào nhau, hai tay đặt trước ngực anh ta, thậmchí có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực anh ta.

Anh ta cúi đầu hôn tôi hồi lâu, hơi thở cứ từng cơn từng cơnập tới, đến nay tôi vẫn nhớ cảm giác hít thở khó khăn lúc đó, tim đập lạinhanh, không dám xác định rõ ràng khi nghe thấy anh ta nhẹ giọng hàm hồ nói: “ĐồngĐồng, em đúng là đẹp nhất…”

Cho đến hôm nay, nhìn thấy mình trong gương, không giảm béo,song lại có cái cằm nhọn nhọn. Cảnh hôn hít năm đó dường như ngay trước mắt, giờnày phút này sau khi sự việc đã bao nhiêu năm rồi, trong lòng tôi bỗng vô hìnhrung động lại.

Sự cô đơn quen thuộc sớm đã quen, đột nhiên ùn ùn ập đến vớitôi. Trong không gian nhỏ hẹp đầy hơi nước, mắt tôi trong gương đã trở nên hiuquạnh.

Đột nhiên nghe thấy tiếng di động vang vọng trong không giantrống trải và tịch mịch đó, tôi ngẩn ngơ một lát, dường như cho rằng mình ảogiác. Đi vào phòng ngủ, cầm lấy di động, lại chính là Sở Mộng Hàn.

Giọng nói anh ấy khàn khàn, nhưng lại có vẻ từ tính, “LưuTân không thôi việc, anh nghĩ cô ấy nên biết sau này nên làm thế nào rồi.”

Anh ấy nói với tôi điều này, là sợ tôi sau này hiểu lầm sao?Đây là lần đầu tiên tôi không tức giận, không trong tình trạng chất vấn, anh ấychủ động giải thích chuyện này với tôi.

“Sau khi anh về vẫn ở khách sạn, không có về qua nhà sao?”Tôi cuối cùng vẫn hỏi.

“Ừm.” Anh ấy trả lời có chút không để ý.

“Em đã dọn đi rồi, anh có thể về đó sống lúc nào cũng được.”

Tôi vừa nói, vừa nhìn từng giọt nước từng giọt từng giọt vẫnđang chảy từ đuôi tóc.

“Anh biết.”

“Em đang làm việc trong công ty của Chu Chính?” Lúc này lạiđến lượt anh ấy hỏi.

“Phải, lúc em đi Vĩnh Chính, không biết anh quen anh ta.”

Tôi lại nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ của anh ấy, “Nếu biết,em sẽ không đi nữa?”

Có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ lúc anh ấy cười nhạt. Nhớ trướcđây Thẩm Hân Hân không chỉ một lần từng nói: “Dáng vẻ đào hoa lúc cười của Sở MộngHàn không biết mê hoặc biết bao phụ nữ, cậu đúng là đáng lo rồi.”

“Ừm, bây giờ không cần thiết nữa rồi.”

“Em làm công việc gì ở đó?”

“Làm Sales.”

Sau khi anh ta nghe qua lại một sự im lặng hồi lâu trong điệnthoại, “Công việc này không thích hợp với em, nếu em bằng lòng, có thể đến TPClàm việc, anh một năm chỉ có vài tháng là ở thành phố A, em sẽ không thườngxuyên nhìn thấy anh.” Đầu bên kia điện thoại vang đến giọng nói lo lắng của anhấy, giống như công việc tôi đang làm là một loại công việc có độ nguy hiểm gìđó cao lắm ý.

“Em cảm thấy công việc này rất tốt, tuy có lúc sẽ vất vảchút, song lúc có được hồi báo rồi, sẽ phát hiện tất cả vất vả trước đó đềuđáng giá cả. Anh biết không, em không phải là cô gái sợ khổ.”

“Chu Chính sao có thể lại sắp xếp em vào vị trí như vậy chứ?”

“Công việc của em không phải là bất cứ ai sắp xếp.” Tôi rấtbất mãn với câu nói của anh ấy, giống như công việc của tôi là vì anh ấy mới cóthể làm vậy.

Anh ấy thở dài nói: “Là anh cảm thấy con gái, đặc biệt làngười đẹp như em, làm sales sẽ có rủi ro nhất định.”

Tôi phản bác nói: “Rất nhiều người đều nói với em, đây là mộtưu thế, và làm bất cứ công việc gì, rủi ro đều tồn tại giống nhau.”

Sau khi nói chuyện điện thoại, cuối cùng tôi hoàn toàn yêntâm, cảm thấy họ Sở kia tư tưởng rõ ràng, miệng lưỡi lanh lợi, không cần lo lắng.Nhưng đêm nay vẫn là một ngày đáng kỷ niệm, đây là ngày sau ba năm nay, trên cơsở quan tâm lẫn nhau, lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện điện thoại lâu vậy.

Tôi hầu như muốn lật đổ ý nghĩ trước kia rồi, có lẽ sau lyhôn đúng là còn có thể làm bạn.

Ngày thứ hai tan ca, vì muốn thay dự toán của một hạng mục,tôi ngâm một gói mì ăn liền coi là bữa tối ăn ở công ty.

Lúc đi vào tiểu khu, đã sắp 8 giờ tối rồi, điện thoại lại độtnhiên reo lên.

Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, tôi cảm giác tim runlên. Số điện thoại này tuy tôi không lưu, nhưng lại rất quen, đây là số của Chủtịch Vệ.

“Xin chào, xin hỏi là vị nào ạ?”

“Tôi là Vệ Tư Bình.” Giọng nói của nhân vật lớn luôn trầm trầmthong thả, song lại khiến cho người khác một áp lực vô hình.

“Xin chào, sếp Vệ, ông gọi tôi có chuyện gì sao?”

“Có, vừa rồi Lệ Hoa mang tiến độ hạng mục của công ty cô đưacho tôi, tôi cảm thấy có một số chỗ không thỏa đáng lắm, muốn mời cô bây giờqua đây giúp tôi phân tích chút.”

Hạng mục này lúc nào lại trở thành việc mà một ông chủ tonhư vậy đích thân quan tâm rồi? Muốn từ chối, song tôi chú ý đến Vệ Tư Bìnhkhông phải là dùng câu hỏi, mà là dùng câu khẳng định.

“Sếp Vệ, hôm nay có chút muộn rồi, với lại rất nhiều tư liệutôi cũng không mang, chi bằng sáng sớm ngày mai tôi đến công ty ngài, ngài xemcó được không?”

“Chuyến bay của tôi vào sáng ngày mai.” Vài chữ ngắn ngủisong lại không thể tin nổi.

“Sếp Vệ, ông bây giờ ở công ty à?”

“Tôi đang ở công ty tiêu thụ của khu thành phố.”

Tôi như trút được gánh nặng, “ Được, sau nửa tiếng nữa tôi đến.”

Tôi luôn rất mẫn cảm, luôn cảm thấy chuyện đêm nay, áp lực rấtlớn, ở cửa tiểu khu hồi hộp hồi lâu, nghĩ chuyện có thể xảy ra, song lại khôngcó cách nghĩ nào tốt. Đang lúc này, di động của tôi lại reo lên, là Mộng Hàn.

“Đồng Đồng, em ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Buổi tối cùng ăn cơm nhé?”

“Không được, em phải có việc đi công ty khác.” Nghe thấy giọngnói anh ấy, tôi bỗng có chút cảm giác yên tâm.

“Muộn vậy rồi, đi công ty nào?” Thực ra bây giờ vẫn chưa đến8 giờ, không coi là muộn, rất nhiều người trong phòng tiêu thụ lúc này vẫn đangcòn làm việc.

“Là Công ty Thanh Hoa.”

“Ừm, anh biết rồi.” Anh ấy không hỏi nhiều nữa, chỉ nói đơngiản câu vậy.

Lúc tôi đến công ty tiêu thụ của Công ty Thanh Hoa, đã sau nửatiếng. Vừa xuống khỏi taxi, đã có một người đàn ông đi về phía tôi.

Tôi quen, đúng là lái xe của Vệ Tư Bình hôm đó.

“Cô Tiêu, sếp Vệ đang đợi cô trên xe.”

Tôi nhìn chiếc xe Toyota của Vệ Tư Bình đang dừng trước mặt,cửa xe đã được mở. Đi tới, nhìn thấy Vệ Tư Bình đang ngồi ngay ngắn trong xe.

“Sếp Vệ, ông phải đi đâu à?”

“Đúng.” Ông ấy chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh còn trống, ý bảotôi ngồi xuống.

Tôi ngồi vào, ông ấy cười nhạt nói: “Lúc tôi còn trẻ, vìcông việc không biết tiếc sức khỏe, bây giờ chỉ cần không ăn cơm đúng giờ, là dạdày không chịu nổi, cô Tiêu không phiền lòng chứ?”

Tôi chỉ có thể cười trừ nói: “Không sao.” Không cần soigương cũng biết tôi cười gượng biết bao.

Xe lái thẳng đến khách sạn lớn Hỷ Lai Đăng. Phục vụ từ xa đãchạy tới mở cửa.

Đi theo sau Vệ Tư Bình, rất nhiều chuyện, thế nào cũng nghĩkhông thông.

Lúc cánh cửa phòng nghỉ được mở ra, một mùi hương bao trùm.Lúc cửa được đóng lại, tôi hoàn toàn sững sờ. Cả căn phòng được trang trí thànhbiển hoa hồng, vô số hoa hồng đỏ diễm lệ đang vẫy tay chào tôi.

Quả nhiên, người mỗi ngày gửi hoa hồng đến Vĩnh Chính chínhlà Vệ Tư Bình!

“Sếp Vệ!” Tôi quay người, mắt nhìn vào mắt ông ta. Ông ta vẫnmột vẻ nho nhã vậy, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

“Cô Tiêu, hy vọng cô thích.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy: “Sếp Vệ, đây là có ý gì?”

Vệ Tư Bình ngồi đối diện với tôi, trong mắt vẫn nở nụ cười,những lời sau đó nói ra thẳng đến mức khiến tôi không dám tin. Ý đại khái chínhlà ông ta muốn “chăm sóc tôi”, mà cái giá của sự chăm sóc, càng khiến tôi khôngdám tưởng tượng. Ông ấy thậm chí còn nói uyển chuyển với tôi, ngoại trừ vợ ôngta, đến nay ông ấy không muốn quan tâm đến người phụ nữ khác.

Tôi hỏi ông ấy, rốt cuộc vì sao ông ấy thích tôi, ông ấy độtnhiên nói: “Thiện cảm của người đàn ông đối với một người phụ nữ luôn có lúckhông cần nguyên nhân.”

Ông ấy nói tiệc rượu ngày hôm đó, không phải lần đầu tiênnhìn thấy tôi, mà trước đó có một lần ông ấy nhìn thấy tôi mặc bộ đầm liền màuxanh nước trên lầu hội quán của một tư nhân.

Làm người tình cho người khác, đừng nói bản thân tôi khôngthể đồng ý, nếu bị mẹ tôi biết, còn không lấy dao cắt thịt tôi mới lạ?

“Sếp Vệ, rất nhiều người đều ngưỡng mộ gia đình hạnh phúc củaông, vì vậy, ông được sự tôn trọng nhiều hơn từ các tầng lớp trong xã hội.”

Ông ấy vẫn cười thản nhiên, “Hạnh phúc gia đình tôi, không ảnhhưởng đến sự yêu thích của tôi với cô Tiêu.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến ba từ “vô liêm sỉ”.

“Sếp Vệ, tôi sẽ quên hết những lời hôm nay ông nói với tôi,trong lòng tôi, sau này ông vẫn là một nhà doanh nghiệp được người khác tôn trọng.”Nói rồi, tôi đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Song lời nói đằng sau vọng lại khiếntôi lập tức dừng lại.

“Cô Tiêu, cô nên biết người giống như tôi nhất định sẽ còntrân trọng danh dự của mình hơn nhiều lần, cho nên lời nói của tôi với cô Tiêuhôm nay, chỉ vì thể hiện thành ý của tôi. Bất luận có cự tuyệt hay đồng ý, thựcra kết quả đều giống nhau.” Giọng nói ông ta không chút gợn sóng, nhưng lại cóniềm tin.

Cuối cùng tôi vẫn không dừng lại, lúc kéo rèm, chỉ cảm thấyhai chân mình đều run lên. Đi ra ngoài vài bước, lại va phải ngực một người đànông.

“Đồng Đồng, em sao vậy?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôidường như trong chốc lát bị hút hết sinh khí.

“Sắc mặt sao lại tái mét vậy, xảy ra chuyện gì rồi?” Tronggiọng nói anh ta lộ vẻ tức giận và lo lắng ngấm ngầm.

Tôi lắc đầu, “Không sao, đưa em về nhà đi.” Tôi túm chặt lấyanh ta, một khắc cũng không muốn buông tay. Nhưng người đàn ông này lại không độngđậy, mà quay đầu lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn, Vệ Tư Bình đã đi ra từ trong phòng.

Sở Mộng Hàn kéo tay tôi khỏi cánh tay anh ấy, sau đó vỗ vaitôi nói: “Em đợi tôi ở đây.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi ngồi trên sofa ngoài phòngnghỉ, nhìn thời gian trên di động, Mộng Hàn đã vào đó 40 phút rồi.

Tôi nghĩ có cần lao vào không?

Lúc đợi Mộng Hàn từ trong phòng nghỉ đi ra, đã là 10 giờ tốirồi. Anh ta và Vệ Tư Bình, hai người bọn họ đều có khuôn mặt tươi cười, lúc đira, còn nhìn thấy hai người nắm tay hữu nghị một lát, giống như bạn cũ vậy.

Ngồi vào trong xe Mộng Hàn, vẻ mặt anh ta lại hoàn toàn thayđổi. “Vệ Tư Bình nói cái gì với anh?” Tôi nóng mặt, cẩn thận hỏi anh ta.

Sắc mặt anh ta rất khó coi, giữa đôi mày ẩn chứa sự tức giận,“Ông ta sau này sẽ không gây phiền phức cho em nữa.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng của anh ta, tôi chỉ thấpthoáng cảm thấy bất an. Theo tôi biết, tài sản và địa vị xã hội của Vệ Tư Bìnhkhông phải người làm công cao cấp như Sở Mộng Hàn có thể so sánh.

Vừa rồi Vệ Tư Bình nói kiên quyết như vậy với tôi, sao có thểvì Mộng Hàn mà thay đổi thái độ chứ? Mà vừa rồi Vệ Tư Bình đã nói rõ với tôi,ông ta đã điều tra hoàn cảnh của tôi rất rõ, bao gồm cả việc tôi đã ly hôn vớiMộng Hàn.

“Mộng Hàn, anh nói gì với ông ta?”

“Em cảm thấy một người đàn ông có ý đồ với vợ mình, anh nênnói gì với ông ta?” Khẩu khí anh ta rất lạnh lùng, hiển nhiên là không muốn nóinhiều. Càng như vậy, lòng tôi lại càng thấp thỏm.

Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của tôi, anh ấy lại vỗ về nói:“Không sao rồi, anh đã xử lý xong rồi, đều là họa do cái váy đó gây ra.” Anh tacố ý muốn để tôi thả lỏng, nhưng tôi làm thế nào cũng không thể thả lỏng.

Đến dưới nhà, anh ta dừng xe, cùng ra khỏi xe theo tôi.

“Anh đưa em lên nhà.”

“Được.”

Đi đến góc ngoặt ở tầng 3, đã đến cửa phòng tôi. Tôi dùngchìa khóa mở cửa, lúc quay đầu nhìn anh ta, anh ta cũng đang nhìn tôi.

“Không mời anh vào ngồi một lát sao?” Ánh mắt anh ta sâu nhưvậy, bên trong càng ẩn chứa tâm trạng tôi không nhìn thấu.

Sau khi bật đèn phòng, cả thế giới trong chốc lát sáng lên.Trong không gian không coi là lớn, nhưng khiến người ta có một cảm giác yên ổnchưa từng có.

Mộng Hàn đang nhìn xung quanh, đồ dùng đều là đồ cũ của chủnhà để lại, sau khi chuyển đến, tôi hầu như không mua thêm thứ gì, đồ dùng đềulà những thứ trước kia, cho nên không thể tránh khỏi vết tích của người cũ đã ở.

Anh ta cởi áo ngoài ra, tiện tay đặt một bên, đầu hơi dựavào ghế sofa, từ từ nhắm mắt, dường như rất mệt.