Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 3



Chiếc váy này là anh ta đã mua và đặt trên giường cho tôisáng nay, không biết là trùng hợp, hay là anh ta đặc biệt sắp đặt người phục vụchọn chiếc váy có cổ, vừa may có thể che dấu được những dấu vết anh ta còn lưugiữ lại trên cổ tôi.

Chính cái nhìn đó của anh ta, trong đầu tôi lại phải phất hiệnlên cái dáng vẻ điên cuồng của anh ta khi hôn tôi đêm qua, không bỏ qua mộtcentimét nào trên cơ thể tôi, giống như muốn nuốt chửng lấy tôi vậy. Cảm giácnhư bị ướt sũng một trận, khiến trong tim tôi nổi lên một cảm giác khác lạ,lòng bàn tay tôi ướt sũng mồ hôi, dường như tôi có chút gì đó không che dấu được.

Cũng đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo lên. Sở Mộng Hànnhấc điện thoại lên, “Alo?”

Trong điện thoại như không có tiếng trả lời, lại thấy ánh mắtanh ta nhìn hướng ra ngoài cửa kính.

Chúng tôi đều dõi theo ánh mắt của anh ta. Một cô gái đẹpđang đứng ngoài hành lang gọi điện, cười tủm tìm với anh ta qua tấm kính.

Người con gái đó, không phải là người mà tôi đã gặp ở siêuthị. Trong lòng tôi bất chợt như có một cái gì đó đang thiêu đốt, lại như đangdập tắt.

Tôi cũng không cố từ chối nữa, tôi nghĩ đây cũng có thể là bữaăn tối cuối cùng giữa tôi và Sở Mộng Hàn thôi?

Mã Công vì phải ra sân bay gấp, nên bữa ăn tối chỉ còn lạitôi, Tưởng sư phụ, Sở Mộng Hàn, và người con gái xinh đẹp xa lạ kia.

Ranh giới của tình yêu và nỗi đau

Chúng tôi cũng đến một quán ăn đồ Tây.

Khi ăn, tôi biết được tên cô gái đi cùng Sở Mộng Hàn làKhang Nhiên. Tôi âm thầm dò xét cô ta. Cô ta không phải là một cô gái thật quyếnrũ, khuôn mặt hơi xanh sao, nhìn chung là không trang điểm, chỉ hơi đánh mộtchút son môi, cử chỉ rất nhẹ nhàng, uyển chuyển, rất mê lòng người, rất có sứchấp dẫn. Tôi đánh giá rất cao cô gái của Sở Mộng Hàn.

Hai người đàn ông vẫn còn đang đàm phán tiếp về kế hoạch hợptác.

Nhìn thấy rượu vang trong cốc của họ, tôi hơi chau đầu mày,không kìm chế được tôi nhắc nhở: “Tưởng sư phụ, chẳng phải anh còn phải lái xesao?” Sở Mộng Hàn say sống mộng chết thế nào tôi không quan tâm, nhưng Tưởng sưphụ thì tôi không thể không băn khoăn.

Khang Nhiên nhìn Sở Mộng Hàn, cười ngọt ngào, quay đầu sangtôi, “Không sao đâu, hôm nay chúng ta hy sinh một chút, lát nữa lái xe đưa họ vềlà được!” Cô ta là bạn gái của Sở Mộng Hàn? Vậy người con gái xinh đẹp hôm trướctôi gặp anh ta ôm eo ở siêu thị lại là ai?

Tôi tự ti hơi nhếch mép cười. Xem ra, ba năm nay chỉ có tôilà đóng cửa lòng mình, thế giới ái tình là một tấm màn trống rỗng trắng tinh,còn anh ta, Sở Mộng Hàn lại là một thế giới sặc sỡ sắc màu, đêm đêm rực rỡ. Chẳngtrách sau ba năm bặt vô âm tín, ngay đến sau khi về thành phố A rồi, cũng khôngcó được chút thời gian để tìm tôi… hóa ra là như vậy.

Biết tôi không biết lái xe, Tưởng sư phụ cười nói: “Khôngsao đâu, Đồng Đồng, lát nữa để xe ở bãi gửi xe, tôi gọi taxi đưa cô về.”

Vô tình bắt gặp ánh mắt của Sở Mộng Hàn, anh ta hơi nhếch miệngcười, anh ta cười chế nhạo tôi sao? Muốn cười thì cười, cơ hội như thế này tôinghĩ sau này cũng chẳng có lại nữa. Mãi mãi tôi cũng không để cho anh có cơ hộilần sau cười nhạo tôi nữa.

Tôi tự nói như vậy với mình, vừa thất thần, trên cánh tay bấtchợt lan truyền một cảm giác đau đau tê tê vì bị lửa chạm vào.

“Đồng Đồng, cô không sao chứ?” Tiếng nói có chút căng thẳngcủa Tưởng sư phụ vang lên bên tai tôi, dường như là cùng lúc, anh ta kéo lấytay tôi, đưa lên miệng thổi thổi hai cái.

Động tác đó có vẻ rất cường điệu, thậm chí cũng hơi buồn cười,nhưng lại thực sự là một phản ứng bất ngờ chân thực. Cũng giống như lúc còn nhỏ,khi bản thân chưa có bất kỳ khả năng phòng vệ nào, không cẩn thận mà làm mình bịthương, ở bên người lớn, họ đều thổi nhẹ lên vết thương của con trẻ vậy. Mà trẻcon cũng luôn cho rằng làm như vậy, vết thương sẽ không đau nữa, thậm chí trẻnhỏ còn vờ như chưa đủ mà kêu người lớn: “Thổi đi, thổi đi ạ, vẫn còn đau…” Tôicó chút gì chua xót, cay cay nơi sống mũi, nếu không phải hoàn cảnh không chophép, tôi thực sự muốn khóc. Một thanh niên như tôi, lại lạc hậu nghĩ đến mộtcâu nói viết trên một tạp chí nào đó: Từng đem lại cho cuộc sống rất nhiều điều,nhưng cuộc sống thường mang lại cho chúng ta rất ít, tuy luôn cảm thấy có một sựnâng đỡ mạnh mẽ, nhưng cũng khó tránh khỏi có những lúc cảm thấy muốn được quantâm, muốn được dỗ dành, muốn được bảo vệ.

Tôi nghĩ, “những lúc khó tránh khỏi” đó, có phải chính lànói đến thời khắc hiện tại tôi đang phải trải qua không?

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thành thực xin lỗi…”, người phụcvụ mang canh đến không ngừng cúi đầu xin lỗi.

Nhà hàng này là một nhà hàng rất cao cấp, những người đếnđây dùng bữa đều không phú thì cũng quý, người phục vụ căng thẳng đến nỗi mặtcũng biến sắc, Giám đốc Quản lý nhà hàng cũng nhanh chóng đi đến. Tôi co tay bịbỏng lại, giải thích với người giám đốc: “Không phải lỗi của anh ấy đâu, do tôikhông cẩn thận va vào thôi.”

Mu bàn tay tôi đỏ lựng, tôi nghĩ chỉ bôi chút thuốc chắc làkhông có vấn đề gì. Nhưng quả nhiên người thanh niên đã vì việc đó mà bị ảnh hưởng,tôi nghĩ nhất định anh ta không thấy yên tâm.

“Các cậu nhanh mang thuốc đến đây!” Sở Mộng Hàn không biết từkhi nào đã đứng dậy, sắc mặt rất khó coi, khẩu khí cũng rất lạnh lùng.

Vị giám đốc đó lập tức đưa người phục vụ ban nãy làm tôi bịbỏng vào trong phòng làm việc của bọn họ, còn tôi cũng tranh thủ lúc đó, đi vàonhà vệ sinh. Chỉ là một chút sơ ý thôi, cơ bản không có gì to tát, tôi không muốnmình trở thành tâm điểm ồn ào của cả phòng ăn vốn rất yên tĩnh này.

Nhưng khi tôi đi vào nhà vệ sinh, lại chính là chỗ hút thuốcở phía góc của nhà hàng, nhìn thấy Sở Mộng Hàn đang đứng hút thuốc ở đó. Anh tacũng đã học hút thuốc rồi cơ đấy.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mình anh ta ở đó, trongphòng lớn đang mở một bản nhạc cổ điển “Nhìn lại ngày qua”.

Tôi ngỡ ngàng một lúc, cuối cùng cũng từng bước tiến đến chỗanh ta, tôi băn khoăn lúc này nói rõ mọi chuyện với anh ta, có được gọi là hợplý không nhỉ?

When I was young I’d listen to the radio

Waiting for my favorite songs

When they played I’d sing along, it make me smile…

m nhạc hợp tâm trạng thật khiến người ta xao xuyến.

Mỗi lần khi bài hát này cất lên trong phim, đều là sự trùngphùng vô tình trong quán cà phê đầy lãng mạn của cặp nam thanh nữ tú đã lâungày không gặp gỡ, cả hai người nam và nữ đều không biết nên mở đầu như thếnào, đã nói một câu nổi tiếng của Trương Ái Linh: Hóa ra, anh cũng ở đây… Sauđó hai người ôm lấy nhau thật chặt, tất cả mọi thứ đều thật viên mãn, bức rèmhoa lệ của bộ phim được hạ xuống.

Nhưng chúng tôi thì ngược lại, bước chân cũng mang theo sự nặngnề. Cuối cùng tôi cũng đi đến trước mặt anh ta, rõ ràng tôi đã âm thầm hít thởmột hơi thật sâu trong lòng, từ từ nói ra suy nghĩ của mình: “Sở Mộng Hàn ngàymai và ngày kia hôm nào anh có thời gian, chúng ta đi làm nốt thủ tục. Để lâuquá, không có lợi ích cho ai cả.”

Anh ta không nói gì, trầm mặc rất lâu rồi dập điếu thuốcđang cầm trong tay, bỏ vào trong cái gạt tàn, tự cười nhạo một mình, “Muốnthanh toán rõ ràng mối quan hệ với tôi như vậy, có phải là vì Tưởng Nhược Phàmkhông? Anh ta chính là người mà đêm hôm qua cô gọi liền ba lần Tưởng sư phụ đấyà?”

Nói đến đêm hôm qua, tôi cảm thấy mình giống như người bị lộthết quần áo trước mắt của mọi người, khó chịu vô cùng. Còn ánh mắt đầy khiêukhích của anh ta đang soi mói nhìn vào cổ áo tôi, như đang muốn tìm những dấu vếtcòn in hằn trên da thịt tôi vậy.

Không kịp phản bác, anh ta đã tranh nói trước, “Cho dù có vộivàng như vậy, sao ba năm qua cô không gọi điện cho tôi? Thời gian, ba năm naytôi lúc nào chẳng có, nhưng bây giờ thì không có!”

“Vậy ý anh là gì, lẽ nào anh lại không muốn ly hôn sao?” Tôinói mà răng như sít chặt lại. Anh ta có ý gì đây, cầu hôn là anh ta, nói ly hôncũng là anh ta, hôm nay nuốt lời cũng lại là anh ta. Anh ta thích chơi trò mèovờn chuột sao?

Chuyện này còn chịu đựng được thì có cái gì không chịu đựngđược đây!

“Sở Mộng Hàn, dù sao chúng ta cũng là những người được giáodục qua đại học, sống ly thân hơn hai năm là có thể xin ly hôn được. Mới đầuchúng ta tự do yêu đương, cho nên ly hôn cũng không nhất thiết phải ra tòa án,chống đối lẫn nhau.”

Mới đầu đúng là mới đầu, thật sự biết vậy đã chẳng làm!

Tôi nhẫn nại tiếp tục nghiêm túc nói với anh ta: “Nếu thực sựphải ra tòa án, tài sản của anh, nói không chừng lại phải chia cho tôi một nửa.Anh cũng đã làm đến Tổng Giám đốc rồi, những kiến thức thường ngày này chắckhông có gì là không hiểu! Cho nên chúng ta vẫn nên kín đáo một chút, người cólợi chính là anh đấy!”

Sở Mộng Hàn cười lạnh lùng, phản bác lại: “Sống ly thân hainăm, người bị hại có thể đưa đơn xin ly hôn ra tòa án, nhưng cô có được coi làngười bị hại không?”

Câu nói này mới thực sự là trọng tâm, người tư duy lô gickhông bao giờ sai như tôi bất ngờ giác ngộ được vấn đề: Anh ta đột nhiên biếnquẻ ra như vậy, chắc chắn hiểu nhầm quan hệ giữa tôi và Tưởng sư phụ. Nhìn anhta thật đúng là một người kiêu ngạo tự đại, cách xa ba năm xuất hiện trước mặttôi, phát hiện tôi rời xa anh ta không những không bị giày vò đến không ra hìnhngười, mà ngược lại có cuộc sống rất tốt, còn tìm được một người đàn ông ưu túnữa. Anh ta tự cảm thấy mất thể diện, sao lại có thể tình nguyện “giúp ngườikhác đạt ước nguyện” chứ?

Kết cục của một cuộc hôn nhân chớp nhoáng đến khi ly hôn mớiphát hiện ra, hóa ra là anh không hiểu một chút gì về con người mà anh đã kếthôn. Rõ ràng là không yêu tôi, lại không muốn buông tha tôi, anh là loại ngườigì vậy? “Vậy anh muốn thế nào?” Sự phẫn nộ của của tôi rất nhanh chóng đã khôngkìm nén được. Anh ta cũng có chút gì đó khó chịu, “Chờ khi hạng mục này kếtthúc rồi nói tiếp!”, ném cho tôi một câu nói, rồi anh ta đùng đùng bỏ đi.

Người đàn ông đã từng muốn đem lại cho tôi một cuộc sống yênbình, không chỉ không làm tròn lời hứa ngày xưa, mà khi anh ta xuất hiện trở lại,một lần nữa làm đảo lộn cuộc sống yên bình của tôi, dường như lại khiến tôi mấtđi tất cả.

Tôi tưởng tượng lại khung cảnh năm đó, tôi và anh đã tranhcãi một trận rất to, nhưng nhớ lại ngày mai còn phải phỏng vấn, tôi vẫn phải bỏqua suy nghĩ đó.

Vừa bước đi vài bước thì nhìn thấy Khang Nhiên đứng ở cáchđó không xa nhà vệ sinh là mấy nhìn về tôi, không biết đã đứng đó bao lâu rồi:“Cô Tiêu, chúng ta có thể nói chuyện riêng vài câu được không?”

“Đương nhiên rồi”, cô ta rất khách sáo, tôi cũng không có lýdo gì để từ chối, tuy nhiên tôi biết, cô ta muốn nói chuyện với tôi nhất địnhlà liên quan đến Mộng Sở Hàn.

Tôi lại dò xét cô ấy: Một bộ trang phục màu be, rất hợp vớiphong cách của cô ấy, dáng vẻ rất bình thường, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiệnra cách thức rất cầu kỳ, nhất định không phải là thứ đồ giá rẻ. Nhìn thấy KhangNhiên thật nho nhã, chắc là một phụ nữ rất thú vị.

“Tôi không phải là bạn gái của Mộng Hàn!”

Hả?

Tôi mở to mắt, nhìn cô chằm chằm. Bất luận thế nào tôi cũngkhông nghĩ rằng trong lúc mình tán dương cô ấy xinh đẹp, cô Khang Nhiên ấy lạinói thẳng với tôi một câu như vậy.

Tôi bất ngờ im lặng, chờ đợi lời nói tiếp.

Trong túi trang điểm cô lấy ra một hộp thuốc lá kim loại màubạc rất tinh xảo, nhẹ nhàn ấn một cái, từ trong bật ra một điếu thuốc Hồng Kôngdành cho phụ nữ. Cô ấy kẹp trong tay, một tay khác mở chiếc nắp bật lửa, một ngọnlửa xinh đẹp phụt sáng, chiếu ánh hào quang lên khuôn mặt cô.

Cô ấy chum cặp môi đỏ, hút lấy hương thuốc, hít một hơi thậtsâu. Dường như là tiếng than thở xa xôi, khói thuốc trắng từ từ bay ra từ trongmiệng cô. Ngón tay của cô trắng trẻo thuôn dài, động tác rất dứt khoát, cả cơthể cô ấy toát ra một mê lực rất thành thạo, mê hoặc, khiến tôi không thể nào rờimắt được.

Hóa ra phụ nữ hút thuốc cũng có thể mê hồn người như vậy. Cóthể từ trong giây phút này, tôi sẽ thay đổi quan niệm cổ hủ cho rằng phụ nữ hútthuốc rất không phù hợp.

Khi còn là một nữ sinh nhỏ bé, tôi đặc biệt rất thích thúnhìn những người con trai tướng mạo anh tuấn hút thuốc. Bất luận là trên tivi,hay trong thực tế, tôi cảm thấy bọn họ kẹp điếu thuốc trong tay, nếu như dáng vẻđang suy tư nhẹ nhàng thả khói thuốc, thật sự hấp dẫn vô cùng. Cho đến khi tôivà Sở Mộng Hàn mới yêu nhau, đã có một chút nuối tiếc nói với anh ta rằng: “Saoanh không hút thuốc nhỉ?”

Anh ta rất ngạc nhiên, nhìn tôi giống như quái vật vậy, sauđó chống đối nói bật ra hai từ: “Cai rồi!” Khi đó tôi cũng không muốn hỏi rõ,thực tôi sớm biết anh ấy từ hồi còn học cùng cấp ba, Sở Mộng Hàn khi đó còn làmột thiếu niên nho nhã, rất nhiều người hút thuốc, nhưng anh ta không hề bị nhiễm.Khi lên đại học, cũng vẫn luôn là như vậy. Phẩm chất và học lực đều tốt, tácphong ngay thẳng chính là danh từ thay thế của anh chàng Sở mưu nhân.

Có điều dường như đó đã là chuyện của thế kỷ trước rồi. Anhta đã không còn là anh ta nữa, còn tôi cũng không còn là tôi trước kia.

Bỏ qua suy nghĩ của mình, lại nhìn Khang Nhiên vẫn đang nhìntôi chăm chú, tôi cười giả bộ: “Cô Khang, hình như không cần phải nói với tôinhững điều đó thì phải.”

“Cần chứ!” Cô ta rõ ràng nói với tôi từng từ một, nhưngkhông ngờ được câu nói sau mới thực là sét đánh: “Tôi là người phụ nữ đi cùnganh ta, cũng là người đã lên giường cùng anh ta rất nhiều lần!”

Cuối cùng tôi vẫn là không đủ kiềm chế, cho tới ngày nay,khi nghe từ trong miệng một người khác nói ra một câu như vậy về anh ta, trongđáy lòng tôi dường như có một thứ gì đó từ từ bị nhấn chìm xuống. Cái thứ cảmgiác đó giống như ngộp thở, khiến tôi không sao chịu đựng được.

Khang Nhiên đương nhiên thấy tôi không thoải mái lắm, trongmắt cô ta mới thực sự mang một nụ cười đầy hàm ý: “Mộng Hàn mất ba năm để đạt đếnvị trí ngày hôm nay, áp lực rất nặng nề. Giám đốc Điều hành, lương cao, cũng chỉlà người làm thuê cao cấp đơn thuần, năng lực càng tốt, cũng phải chịu áp lực lớn.Cùng là người của đô thành, hàng đêm chúng tôi cùng an ủi linh hồn cô độc củanhau, ngày hôm sau sẵn sàng bước tiếp, lại làm một đấu sĩ anh dũng của banngày.

Khi tôi còn chưa hoàn toàn hiểu hết những lời nói đầy ngụybiện của cô ta, cô ta lại nói tiếp một câu càng khiến người ta giật mình, khiếntôi đứng im nơi đó.

Cô ta nói: “Cô Tiêu, cô có muốn tham gia cùng chúng tôikhông?”

Nụ cười mê hồn của Khang Nhiên, thời khắc đó khiến tôi thựcsự cảm thấy nhức mắt. Có thể khi tôi mới kết hôn với Sở Mộng Hàn, đã hoàn toànkhông hiểu anh ta, dẫn đến sự thất bại nhầm lẫn trên con đường hôn nhân củamình. Nhưng về mặt chủ quan mà nói lại có vô vàn những suy nghĩ bao vây mà tôikhông hề muốn thừa nhận điều gì cả, thậm chí còn có một sự chờ đợi mong manh đốivới anh ta.

Nhưng đến bây giờ, tôi cũng không còn cách nào để có thể kếtnối mối quan hệ giữa Sở Mộng Hàn mà tôi từng biết với người đàn ông mà KhangNhiên vừa nói đến nữa. Thời gian ba năm đã khiến chúng tôi hoàn toàn trở thànhnhững con người thuộc hai thế giới khác nhau, không liên quan đến giàu nghèo,không liên quan đến địa vị, dùng cách nói thông thường nhất để giải thích,chúng tôi đã không còn là những người đi cùng một con đường.

Tôi lắc đầu, trả lời cô ấy: “Cô Khang à, cái trò này nói rathật chẳng buồn cười chút nào! Tôi không có hứng thú với vấn đề này, càng khôngmuốn nói đến chuyện gia nhập vào với mọi người!”

“Nếu không muốn, vậy thì cách xa Mộng Hàn một chút, khôngnên vì một chút hư vinh nhất thời của mình mà hủy hoại đi niềm hạnh phúc đã có ởtrong tay.”

Cô ta đang nói đến tôi và Tưởng sư phụ, có điều tôi nghe cáikhẩu khí trong câu nói này của cô ta lại liên tưởng đến một lời cảnh cáo hơn.

Trở về chỗ ngồi, tôi dường như mất đi niềm vui vẻ với bất kỳngười nào, chỉ cố cắm cúi ăn miếng thịt bò hầm trong đĩa. Không gian có chút lạnhlẽo. Một lúc sau, nghe thấy Tưởng sư phụ cười nói với tôi: “Rất hiếm khi nhìnthấy một cô gái như bây giờ, có thể ăn hết một phần thịt bò hầm trong đĩa,không phải sợ nổi mụn, thì cũng sợ phát béo. Cô gái giống như cô, dường như đãbị tuyệt chủng rồi.”

Tôi cười phá lên: “Đó mới thực sự là thục nữ. Luận lý về cấpbậc nhu cầu khiến nhu cầu của con người phân chia rạch ròi, con người luôn luônphải thỏa mãn trước nhu cầu cơ bản rồi mới có thể theo đuổi mức độ hưởng thụcao hơn. Tôi trước đây vẫn còn sống trong tầng đáy của Kim Tự Tháp, không có tiềnthừa để cống hiến cho bệnh viện. Cho nên, phải lấp đầy cái bụng đã, đối với tôimà nói cơ thể khỏe mạnh còn quan trọng hơn vẻ ngoài xinh đẹp.”

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, khi Sở Mộng Hàn nhìnthấy tôi đưa miếng thịt bò hầm cuối cùng vào trong miệng như báo thù rửa hận,khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giống như là đang cười.

Buổi tối trở về nhà mình, tôi đã tắm một hồi nước nóng, ngàymai là ngày đầu tiên trong ba ngày phép năm của tôi, nhưng tôi lại phải dậy sớmhơn bình thường một tiếng. Bởi vì hội giao lưu thành viên cao cấp do trung tâmthể dục tổ chức, sẽ thu hút rất nhiều những người tự nhận thấy là nhân tàinhưng chưa tìm được công việc, còn có những anh tài các giới buồn chán không đắctrí trong trường thưởng thức, chuẩn bị can đảm để từ bỏ cùng tụ họp đến đó.Đương nhiên ở đây không bao gồm những kẻ “tâm thần” vì cầu mong độ mẫn cảm nghềnghiệp, vốn đang làm việc rất tốt, lại cứ muốn đi thử sức một chút giá trị thịtrường của chính mình. Tôi dường như có thể dự đoán được ngày mai tình hình thêthảm của cảnh người người chen nhau đến dự phỏng vấn.

Quả nhiên hội chợ phỏng vấn không làm tôi thất vọng, 9 giờvào hội trường, sau ba tiếng đồng hồ vật lộn, khi đi vào trong tâm thể dục, tôithực sự giống như vừa đánh xong một trận chiến, toàn thân mệt mỏi, chỉ muốn tìmmột nơi để nhét cái gì vào dạ dày.

Đi qua quán “Mỳ bò California” ở ven đường, tôi gọi một bátmì, bàn bên cạnh đang diễn ra một cảnh tượng người đẹp đa tình, đang tiếc nuốichàng trai trái tim như sắt đá.

Cô gái xinh đẹp rưng rức nói, “Anh còn nhớ không, khi còn họcđại học chúng ta thường xuyên cùng nhau ăn cơm ở quán này, …mỗi một câu anh nóivới em em đều nhớ hết. Anh nói anh yêu em, anh nói anh muôn kết hôn với em… saobây giờ anh lại không nhớ gì vậy?”

Lúc này, mì tôi gọi đã đưa lên, tôi cầm đũa, gắp sợi mì, đưalên miệng, trong lòng nghĩ cô gái xinh đẹp kia cứ nói lâu như vậy không ngừngnghỉ, sao người con trai đó lại không hề cáu giận, cũng không nói lời nào, chỉcười mãi như kẻ ngớ ngẩn? Dương như vai nam chính trong câu chuyện đang diễn rakhông phải là của anh ta vậy.

Người con gái xinh đẹp đã bắt đầu khóc nức nở, cầm lấy khăngiấy trên bàn, không ngừng lau nước mắt: “Chu Chính, em biết khi đó em quyết địnhđi nước ngoài đã làm tổn thương anh, nhưng chính vì ba năm đi Pháp đó, em mớibiết mình yêu anh nhiều thế nào…”

Hả? Hóa ra ba năm trước cô gái đó đã bỏ rơi anh ta, bây giờmuốn quay đầu làm lại.

Người con trai tên Chu Chính từ từ mở miệng, cười thốt ra mộtchuỗi lý luận: “Tiểu Doanh, thời gian ba năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, vídụ như, ba năm nay anh đều không đi đến những loại cửa hàng như thế này, em kéoanh đến đây để hồi tưởng lại những chuyện quá khứ, anh chỉ có thể nói là phối hợpthôi. Năm đó anh rất thích các món em nấu, nhưng cũng không hề ghét bỏ nhữngmón do người khác làm. Cho đến cả những chiếc đầm trắng mà em mặc, anh cũng rấtthích, nhưng quần áo của phụ nữ mặc mà anh thích bây giờ, lại là kiểu “mốt mớicủa hoàng đế”. Cách chúng ta gặp gỡ như hiện nay, nếu em muốn thì cứ tiếp tục,nếu không muốn thì cũng đừng đến tìm anh nữa.”

“Chu Chính, có phải anh đang trả thù em không?!” Trong mắtcô gái đầy ắp sự miễn cưỡng và trách giận. Người con trai tên Chu Chính lắc đầuthất vọng, đứng dậy, đi khỏi bàn.

“Chu Chính!” Người con gái gọi mãi không được anh ta, cầmtúi xách đuổi theo.

Anh ta nói những điều thật vô nghĩa, nhưng có một câu rấtđúng: Thời gian ba năm, rất nhiều sự việc đều đã thay đổi.

Trở về nhà, tôi lại lên mạng để làm hồ sơ xin việc, nhưng cóthể là đã quá vội vàng, tôi cứ căng thẳng cầm chặt điện thoại, chỉ sợ bị lỡ đimất bất kỳ một cơ hội phỏng vấn nào đó.

Một sớm bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ sợi dây, ám ảnh khitôi tìm việc năm đó vẫn còn lưu giữ khiến lòng tôi vô cùng sợ hãi. Tuy có banăm kinh nghiệm làm việc, nhưng yêu cầu khi tìm việc bây giờ cũng không giốngkhi đó. Khi đó, chỉ cần bước chân vào xã hội, có thể tự nuôi sống bản thân, dướitiền đề tuân thủ pháp luật, làm việc gì cũng không cầu kỳ quan trọng quá, cònyêu cầu về lương cũng rất thấp. Nhưng ngày nay, sau ba năm, lại không thể nhưthế được.

Đãi ngộ của Tập đoàn Hiểu Thiên có thể coi là nhất nhì tronggiới doanh nghiệp, tôi đổi chỗ làm không chắc có thể tìm được đãi ngộ như mongmuốn. Cho nên chỉ còn biết tìm nhiều doanh nghiệp hơn, để có thể có sự so sánhtổng hợp. Nào ngờ chờ đến buổi chiều ngày thứ hai, cũng chẳng có cuộc điện thoạinào gọi phỏng vấn nào. Tôi nhớ lại kinh nghiệm trước đây, thường hiệp hội giớithiệu việc làm sẽ chọn trước bảng lý lịch ba ngày, đơn vị cần tìm nhân viên sẽgọi điện thông báo cho bạn. Càng về sau cơ hội càng mờ nhạt hơn.

Tôi buồn chán ngồi trên ghế sofa, cái tư thế này vốn đã duytrì đến hơn một tiếng rồi. Cuối cùng điện thoại của tôi cũng reo lên. Khi đótôi thực sự đã có một động tác hôn lên cái điện thoại, nhưng nhìn kỹ lại số điệnthoại hiện lên trên màn hình, hoa lửa trong mắt ngay lập tức bị dập tắt.

Trong điện thoại tiếng của mẹ vang lên, “Đồng Đồng, bố con nằmviện rồi!”

Trời xanh nổi sấm sét.

Tôi nhảy vọt xuống khỏi ghế, “Mẹ, bố rốt cuộc sao vậy? Con sẽvề ngay!” Vừa nói, tôi đã nhảy khỏi ghế, lao về phía tủ quần áo.

“Đồng Đồng, sang nay bố còn đột nhiên ngất xỉu trong nhà, xecứu thương sau khi đưa đến bệnh viện, thì đã đưa thẳng đến phòng cấp cứu, sauđó bác sĩ cũng không để mọi người gặp mặt đã đưa đến phòng bệnh đặc biệt. Trongmột ngày mỗi chiều chỉ có nửa giờ thăm bệnh nhân từ 4 giờ chiều. Đến bây giờ mẹcũng không biết bố con thế nào, hu hu…” Mẹ tôi vừa nói, vừa tu tu khóc.

Mẹ tôi lúc nào cũng rất mạnh mẽ, ghê gớm đối với ba chị emtôi, từ nhỏ đến lớn chúng tôi bị đánh đòn thường xuyên như cơm bữa. Nhưng trướcmặt bố tôi, mẹ lại luôn luôn mềm mỏng, ân cần. Bây giờ một người luôn khỏe mạnhnhư bố tôi phải vào viện, mẹ tôi làm sao mà chịu nổi chứ?

“Mẹ, mẹ mau nói cho con biết, bố sao lại bị bệnh nặng đến mứcphải cấp cứu, lại còn phải đưa vào phòng đặc biệt?”

Mẹ lập tức bị kích động mạnh, “Đồng Đồng, bố con là bị nhồimáu cơ tim, bác sĩ nói phải lập tức tiến hành phẫu thuật nối mạch tim. Cầnnhanh, càng nhanh càng tốt, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất kỳ lúcnào.”

Một tiếng “ùm” nổ ra trong đầu tôi, một màn trắng bao trùm tấtcả. Chẳng trách bố bị chuyển đến phòng bệnh đặc biệt, cái loại bệnh chết ngườinày, lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm.

“Đồng Đồng, con hiện không phải vội trở về đâu, bệnh việnyêu cầu chúng ta phải nộp tiền đặt cọc là 5 vạn tệ, ở đây mẹ chỉ có 8 nghìn màcon mang về hôm tết. Con hãy mau nghĩ cách, bố con đang chờ con cứu đấy!”

Tôi đã cầm quần áo trong tay nhưng rồi lại ném lại vào tủ.

Đúng vậy, không có 5 vạn tệ, bệnh viện sẽ không thể làm phẫuthuật cho bố tôi được, mà trong thẻ ngân hàng của tôi chỉ còn thừa lại tiềnnghìn thôi, không dồn đủ tiền, trở về nhà, có phải chẳng có ích lợi gì sao?

Người Trung Quốc có truyền thống không thích mượn tiền. Từnhỏ phạm vi cuộc sống của tôi cũng chịu ảnh hưởng của loại truyền thống này. Emgái em trai tôi đều thuộc vào những kẻ “siêu sinh” vì mẹ tôi rất mạnh mẽ, quyếtchí sinh cho nhà họ Tiêu một đứa con trai, cho nên khi sinh được em trai tôi,trong nhà tôi có bao nhiêu thứ tích lũy đều đem nộp phạt hết. Từ đó đến giờ,nhà tôi luôn phải xoay sở về vấn đề tiền.

Nhưng cho dù có khó khăn đến đâu, mẹ tôi cũng quyết không đimượn tiền của người khác. Cho nên “mượn tiền” biến đổi ngầm trong lòng tôi, làmột chuyện vô cùng mất mặt. Sống lâu như vậy, ngoại trừ vay ngân hàng, còn thậtsự chưa bao giờ tôi vay tiền một ai khác, hơn nữa lại nhiều tiền như vậy nữa.

5 vạn tệ, trong một ngày phải có được! Tôi nghĩ tôi sắp phátđiên rồi! Ngồi trên giường, quang cảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lại làkhuôn mặt của Sở Mộng Hàn. Thực ra trong ba năm nay, mỗi khi tôi rơi vào cảnhkhốn cùng, người đầu tiên tôi nghĩ đến đều là anh ta. Nhiều khi quen thuộc giốngnhư thuốc phiện, một khi đã dính vào người, thì rất khó cai nghiện. Từ khi tôivà Sở Mộng Hàn ở bên nhau, cho đến trước khi chúng tôi chia tay, tôi luôn luôndựa dẫm vào anh ta như thế.

Tuy ba năm trước, chúng tôi kiên quyết chia tay như vậy, vàtrong ba năm đó tôi cũng đã vô số lần rơi vào cảnh khốn cảnh, nhưng tôi đều tựmình vượt qua từng khó khăn một, không chấp nhận mình bị gục ngã bao giờ. Nhưngbây giờ, lại không phải như thế.

Chưa bao giờ tôi lại bất lực và tuyệt vọng như thế này. Bởivì không phải là nhu cầu của tôi, mà là tiền cứu mạng bố tôi. Trong thời gian mộtngày vay muợn các đồng nghiệp của tôi để đuợc 5 vạn tệ, dường như là không cókhả năng. Tình hình kinh tế của Thẩm Hân Hân cũng chẳng khác tôi là mấy, cô ấykhông thể có tiền cho tôi vay được.

Còn Tưởng sư phụ… tôi nghĩ anh ấy có thể sẽ cho tôi vay,nhưng tôi lại không muốn mở lời với anh ấy. Tôi không muốn mình liên lụy đếnhai chử “tiền bạc” trong mối quan hệ đơn thuần với anh ấy.

Tôi run rẩy bấm gọi một số điện thoại, trong vài giây ngắnngủi, tôi đã nghĩ đến cảnh Sở Mộng Hàn bỏ ra 6 nghìn tệ mua chiếc váy cho bạngái ở siêu thị mà không hề chớp mắt.

Tôi nghĩ đến đêm hôm đó anh ta nói với tôi: “Cô chẳng qua chỉlà một món quà mà công ty cô gửi tặng cho tôi.” Tôi nghĩ đến hai từ “bạn giường”mà Khang Nhiên đã nhắc đến trong câu nói của mình…

Nhưng cũng đến đúng lúc này, tôi mới biết, tôi thà để anh tagiày vò mình, khinh miệt mình, tôi cũng không muốn tôi và người con trai kháccó sự dây dưa không rõ ràng. Hóa ra tôi cũng vẫn chẳng có gì khá hơn.

Tôi không biết mình đã có nhiều dũng khí như thế, lại ômtrong lòng một trái tim hèn mọn để gọi cuộc điện thoại này, tôi chỉ biết điệnthoại trong tay cứ rung mãi. Điện thoại phía bên kia mãi vẫn không có tín hiệuâm thanh vọng đến, trong lòng tôi cũng như treo lơ lửng trong không trung.

Đúng lúc tôi định cúp điện thoại, thì nó lại có kết nối.

“Alo”. Tim tôi đập nhanh, tiếng nói thật nhẹ nhàng cẩn thận.

“Xin chào, xin hỏi vị nào đấy ạ?” Tiếng nói của người congái lại vang lên trong điện thoại một lần nữa, kèm theo cả sự dịu dàng, mềm mại.

Tim tôi đập loạn lên.

Giọng nói của cô gái này quen thuộc, nếu đoán không sai, thìđây chính là Khang Nhiên ở bên cạnh Sở Mộng Hàn hôm đó. Tôi không ngờ đến, nhậnđiện thoại lại không phải là Sở Mộng Hàn, mà lại là một người con gái.

Sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, tim tôi cũng vì ánhchiều tà mờ nhạt khiến cho càng thêm mờ mịt. Xem ra trong điện thoại của Sở MộngHàn không hề lưu số điện thoại của tôi, nếu không, Khang Nhiên nhìn thấy số điệnthoại lưu số, sẽ không hỏi như thế.

“Xin hỏi có Sở Mộng Hàn ở đấy không?”

Ở đầu dây bên kia Khang Nhiên im lặng vài giây, mới hỏi lại“Cô là ai vậy?”

“Tôi là Tiêu Đồng Đồng, phiền cô đưa anh ấy nhận điện thoạinhé!” Khẩu khí của tôi có phần hơi gấp gáp, vì tôi thực sự không muốn nói thêmvới cô ta thêm một câu nào nữa, đặc biệt là trong tình cảnh hiện giờ.

“Là Đồng Đồng à, tôi là Khang Nhiên đây, cô tìm Mộng Hàn cóviệc sao?” Người phụ nữ này thật ngớ ngẩn, tôi tìm anh ta đương nhiên là cóchuyện, nhưng có nhất định phải nói với cô ta sao? Tôi hít một hơi thật sâu, cốgắng giữ giọng thật bình tĩnh, “Ừm, cô Khang, tôi có chuyện, có thể bảo anh ấynghe điện được không?”

“Ừ… bây giờ không tiện cho anh ấy lắm, hay là cô đợi lát nữagọi lại được không?”

Gọi thêm lần nữa sao? Gọi điện cho anh ta, dường như tôi đãphải gắng hết sức lực của mình rồi, còn gọi thêm lần nữa sao?

“Vậy khoảng bao lâu tôi gọi lại thì thuận tiện?” Tôi hỏi mộtcách ngớ ngẩn.

Cô ta không ngờ là tôi lại hỏi như vậy, ngữ điệu có vẻ hơi lạthường, “Cô có việc gấp à?”

“Vâng, đúng vậy!” Tôi cầm điện thoại mà gật gật đầu.

“Vậy cô chờ một chút, tôi đưa điện thoại cho anh ấy…” Nghecô ta nói như vậy, tôi kìm được từ từ thả lỏng khẩu khí, nhưng điện thoại lạivang lên câu cô ta bổ sung thêm: “Anh ấy đang tắm!” Cuối cùng tôi cũng hiểu đượctrong câu nói “không tiện” của Khanh Nhiên là nói đến cái gì. Có thể, cuộc điệnthoại này của tôi vốn không nên gọi.

Đột nhiên tôi thấy hận mình, vì sao, sao không giữ thật chặttrái tim mình.

Quả nhiên trong điện thoại có tiếng nước chảy truyển đến,còn có ngữ điệu nhu mì của Khang Nhiên, “Hàn, cô Tiểu Đồng Đồng của Tập đoàn HiểuThiên tìm anh”.

Dường như không có chút do dự, tôi nghe thấy tiếng Sở MộngHàn lạnh lùng trả lời: “Bảo cô ấy lát gọi lại sau.”

Giọng điệu của anh ta rất lạnh, lúc này hiện ra trước mắttôi, trong phòng tắm, cảnh ngọt ngào của một nam một nữ.

Anh ta nhất định là rất không bình tĩnh, tôi cảm thấy đã làmcản trở bọn họ rồi.

Không chờ cho Khang Nhiên trả lời lại, tôi đã gập điện thoại.Đã rất mất mặt rồi, sao còn phải để mình phải chịu đựng thêm một lần khó xử nữachứ? Ba năm còn nhịn được, mà bây giờ sao lại còn tự mình chuốc lấy xấu hổ chứ?Nghĩ thế, nước mắt tôi lã chã rơi theo đuôi mắt. Có một câu nói thật đúng:Không có ai cùng bạn đi cả cuộc đời, cho nên bạn phải quen dần với sự cô độc;không có ai giúp bạn cả đời, nên bạn phải phấn đấu một mình.

Tiêu Đồng Đồng, không được khóc.

Gọi được điện thoại cho Thẩm Hân Hân, “Alo, là Hân Hân à?”

“Đồng Đồng, cậu sao thế?” Cô ấy bị giọng nói của tôi dọaphát hãi.

Nghe thấy tiếng nói của người chị em trong điện thoại, nướcmắt mà tôi đã lau khô lại tuôn ra.

“Hân Hân, bố tôi bị nhồi máu cơ tim, bây giờ đang theo dõitrong phòng đặc biệt, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật ngay.” Tôi nói rồi cứ àoào khóc nức nở.

“Hả? Bố cậu sức khỏe tốt như vậy mà, sao đột nhiên lại bị bệnhnặng vậy?” Thẩm Hân Hân đã nhiều lần về nhà tôi, rất quen thuộc với bố tôi.

“Không biết, tôi rất sợ, không biết nên làm gì nữa!” Thực sựtôi biết nói với Thẩm Hân Hân những điều này không có tác dụng gì, nhưng bây giờtôi phải nói với ai đó, nếu không tôi sẽ phát điên mất.

“Cậu đang ở đâu, ở bệnh viện hả?”

Tôi nghe thấy ý của Hân Hân là muốn đến ngay, vội vàng nói:“Tớ không có, tớ vẫn đang ở thành phố A”

“Sao cậu không đến bệnh viện?” Thẩm Hân Hân ngừng một lát, rồilập tức hiểu được chuyện gì, vội vàng nói, “Có phải cậu cần có tiền không?”

Nước mắt tôi càng giàn dụa, nấc lên không thành lời trong điệnthoại “Ự” một tiếng.

“Tớ thu xếp chắc có khoảng 1 vạn tệ, cậu còn thiếu bao nhiêunữa?”

Không ngờ tháng này Thẩm Hân Hân chi tiêu vẫn còn giữ lại đượcmột ít, tôi lau nước mắt, thành thực nói với cô ấy: “Mẹ tớ đã nộp hơn một vạn tệrồi, bệnh viện nói nếu làm phẫu thuật ngay cần đặt cọc 5 vạn tệ, còn thừa thiếuđâu sẽ tính sau. Tiền của tớ đều trả tiền nhà hết rồi, bây giờ còn chưa đến mộtnghìn.”

Thẩm Hân Hân nghe thấy thì lo lắng, mắng tôi ầm ầm trong điệnthoại: “Cậu bị mù rồi sao, sao không biết để dành dụm riêng ra một khoản tiềnlúc cần thiết, như chuyện bây giờ chẳng hạn, khóc cái nông nỗi gì.”

Tôi tủi thân, tôi đâu có tiêu hoang phí một đồng nào, hàngtháng tiền nhà và tiền thuê phòng đã chiếm mất 2/3 số tiền của tôi rồi, đâu còntiền mà dư thừa nữa.

Hơn nữa trong lòng tôi luôn nghĩ, bố mẹ tôi đều còn rất trẻ,tôi biết một ngày nào đó họ sẽ già đi, nhưng không ngờ là lại có thể nhanh nhưvậy, càng không thể ngờ được rằng có một ngày, họ lại có thể quỵ ngã ngay bêntôi. Hóa ra tôi vẫn chưa hề chuẩn bị tốt, họ đã già rồi. Nghĩ đến đây, tôikhông chịu đựng được làm mặt lạnh với cô ấy.

“Vẫn còn thiếu 4 vạn nữa, nhiều tiền như vậy, vay từng ít một,đến khi mượn đủ không chừng bệnh của bố cậu cũng trễ mất rồi.” Cô ấy im lặng mộthồi, khi bắt đầu nói tiếp, ngữ khí đã không còn kích động nữa, nhưng nghe lại rấtlo lắng, “Đồng Đồng, cậu đi tìm Sở Mộng Hàn giúp, dù sao cũng là vợ chồng, hơnnữa bây giờ anh ta cũng có tiền, tặng người khác một cái váy, cũng đã gần 7nghìn tệ, 4 vạn tê, tớ nghĩ đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờkhông phải là lúc ương bướng, lòng tự tôn không cứu được bố cậu đâu, hơn nữa,năm đó là mẹ cậu ghét anh ta, bố cậu chẳng phải mối quan hệ với anh ta cũngkhông đến nỗi nào sao? Cậu nhờ anh ta giúp, tớ nghĩ anh ta không thể không quantâm. Mà 4 vạn tệ cũng không phải là quá nhiều, cậu trả dần cho anh ta cũng khôngmất quá lâu.”

Nghe cô ấy vất vả tìm đủ mọi đạo lý phân tích cho tôi, tráitim tôi giống như bị ai đó đâm cho một lưỡi dao vậy.

“Hân Hân, cảm ơn cậu, số tiền còn lại tớ nhất định sẽ cố gắngnghĩ cách.”

Cô ấy hiểu rõ tính khí của tôi nhất, hạ giọng mắng tôi, “Chếtcòn muốn thể diện sống thì chịu tội…” Cô ấy lại tiếp tục khuyên tôi, tôi đãnhanh chóng muốn chấm dứt chủ đề đó, cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa, bènquát lên: “Tớ đã gọi rồi, anh ta và người tình đang vui vẻ với nhau! Hân Hân, cậukhông cần nhắc đến anh ta nữa, chúng tôi sớm đã không còn quan hệ gì nữa rồi!Sau này dù có phải bán máu, tôi cũng không cầu cứu anh ta.”

Thẩm Hân Hân rít lên một tiếng trong điện thoại, bật ra mộtcâu thô bạo.

“Cậu chuyển số tài khoản cho tớ, lát nữa tớ tìm cách chuyểntiền cho cậu. Cậu đừng lo lắng quá, tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách tiếp.”

Tắt điện thoại với Hân Hân, tôi gửi số tài khoản của mìnhcho cô ấy, trong lòng có chút ấm áp hơn. Nhưng vẫn còn thiếu tới bốn vạn nữa,tìm đâu ra bây giờ?

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của tôi lại vang lên…

Tôi nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, ngay lập tức vộivàng nhận điện thoại, trong điện thoại là tiếng của Tưởng sư phụ rất gấp gáp:“Đồng Đồng, rốt cuộc cô có chuyện gì vậy?”

Tôi ngớ ta một lúc, sao Tưởng sư phụ lại gọi điện cho tôilúc này, lại còn khẩu khí không ôn hòa như bình thường, thậm chí còn có chút phẫnnộ trong đó.

Anh ta hỏi như vậy, tôi nhất thời không biết nên trả lời thếnào. Tôi còn chưa dám quyết định mở lời vay tiền anh ấy.

Tôi ấp úng, ngữ khí của anh ta thực sự rất lo lắng: “Đồng Đồng,thực sự cứ phải coi tôi xa lạ như vậy sao? Tôi thực sự thất vọng về cô, từ khichúng ta quen biết nhau, tuy biết cô luôn khép kín, nhưng tôi cứ nghĩ, tôi vànhững người khác ít nhiều cũng có sự khác biệt, tối thiểu, tôi cũng có thể đượccoi là bạn cô. Nhưng không ngờ, quen biết nhau ba năm, trong lòng cô, tôi vẫnkhông được coi là một người bạn.”

“Tưởng sư phụ, không phải như thế. Tôi luôn coi anh là bạn,chỉ là…” Anh ta thở dài, tôi cảm thấy như mình vừa làm điều gì đó sai trái vậy.

“Đã là bạn, đáng ra phải giúp đỡ nhau. Đến khi nào tôi cầngiúp đỡ, tôi nghĩ người đầu tiên tôi gọi điện chính là cô đấy, như thế mới gọilà bạn bè.” Tưởng sư phụ nói rất chân thành, có lẽ anh ta nói đúng, ba năm naytôi luôn sống khép kín, đặc biệt đã cố tình để mình tránh xa rất nhiều người.Có phải tôi thực sự đã sai rồi không?

“Tưởng sư phụ…” Tôi phát hiện từ khi xuất hiện cái người Sởmưu nhân nào đó, tuyến lệ của tôi phát triển đặc biệt, lúc này, tôi cũng khôngbiết vì sao nước mắt đã chảy khắp khuôn mặt.

“Đồng Đồng, Thẩm Hân Hân nói cô có chuyện lớn, nhưng tôi hỏicô, cô không báo cho tôi biết, lại để tôi gọi điện cho cô.” Hóa ra là Thẩm HânHân, ban nãy còn nói tôi không phải lo lắng, sẽ thay tôi nghĩ cách, hóa ra làtìm Tưởng sư phụ.

Tôi hít một hơi, cũng không làm bộ làm tịch nữa, cũng chẳngcó tư cách mà làm đạo đức giả nữa, tôi nhẹ nhàng nói với anh ta: “Tưởng sư phụ,tôi cần 4 vạn tệ rất gấp, tốt nhất là trong hôm nay có thể đủ, bởi vì…”

Vẫn chưa nói hết câu, đã bị Tưởng sư phụ ngắt lời: “Trongnhà xảy ra chuyện à?”

“Ừm, vâng!”

“Hai tiếng nữa tôi đến!” Anh ta nói chắc như đinh đóng cột vậy.

Tôi nhìn ra bầu trời bên ngoài, thành phố A nhiều mưa, thờitiết nói thay đổi là thay đổi, lúc này đã mây đen kéo đến mù mịt, không khí nặngmùi ẩm ướt. Tôi muốn nói anh ta cũng giống như Thẩm Hân Hân, chuyển tiền chotôi là được, nhưng lại nghĩ, 4 vạn tệ không phải là con số ít, thế nào cũng phảiviết cho Tưởng sư phụ một tờ giấy vay tiền hay gì đó.

“Tưởng sư phụ, cám ơn anh, nhưng trời sắp mưa rồi, nhớ mangtheo ô đấy.” Trong điện thoại vang lên tiếng cười nhẹ nhàng, kèm theo là tiếngcúp điện thoại.

Một tiếng đồng hồ trôi đi thật nhanh, trong lúc đó mẹ tôi lạigọi điện đến, tôi nói đã dồn đủ tiền rồi, để bà không quá lo lắng, tôi sẽ vềngay trong đêm hôm nay.

Điện thoại lại reo lên, Tưởng sư phụ sao lại nhanh thế được?Nhưng cầm điện thoại lên nhìn, lại là số của Sở Mộng Hàn. Máu trong người tôinhư ngưng kết lại, lúc này anh ta gọi điện cho tôi làm gì chứ? Vừa vui đùa mâymưa với Khang Nhiên xong, đang tinh thần phấn khích, nhìn cái gì cũng vui vẻ,cho nên nhớ đến cái kẻ “trà thừa sau cơm” như tôi đây sao?

Còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Tôi để điện thoại về chế độ im lặng, nhìn lên dãy số khôngngừng phát sáng trên màn hình. Sở Mộng Hàn liên tục gọi đến, mỗi lần lại cáchnhau chừng 10 phút. Sau ba lần gọi thì hoàn toàn im ắng, màn hình cũng khôngsáng lên nữa. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, dùng tay ấn xóa ba chữ “Sở MộngHàn” vẫn lưu trong danh bạ, cái động tác này đáng lẽ chỉ cần vài giây là hoànthành, vậy mà tôi lại phải dùng tới thời gian ba năm.

Ngốc nghếch chờ đợi không biết đã bao lâu, tôi nghe thấy tiếngxe ô tô ở phía dưới lầu, chạy về phía cửa sổ, quả nhiên là xe của Tưởng sư phụđã đến.

Trên trời đã lác đác có giọt mưa, tôi cầm ô, chạy xuống phíadưới.

Tưởng sư phụ dừng hẳn xe lại, đang bước từ bên trong ra. Mặcmột chiếc áo sơ mi dài tay, cổ áo đeo cà vạt. Dáng bộ như vậy, không nghi ngờgì chính là vừa rời khỏi công ty đến đây. Tôi tiến đến gần anh ta, mới phát hiệntrên khuôn mặt vẫn còn mồ hôi.

“Đồng Đồng!” tôi vẫn đang còn chưa kịp mở miệng, thì anh tađã gọi tôi, từ trên người lấy ra một tấm séc ngân hàng nhét vào tay tôi.

“Trong này có 5 vạn tệ, Thẩm Hân Hân vừa nói với tôi là bốcô bị bệnh. Đi viện không giống như đi mua đồ, thiếu tiền thì không cần mua,cho dù có thiếu chút tiền lẻ, bệnh viện cũng không cho làm phẫu thuật cho ngườibệnh đâu, ngoài việc cấp cứu thông thường, tất cả những biện pháp y tế khác đềucó thể dừng lại. Tôi gửi thêm một vạn nữa, để tránh đến khi đó cô lại lo đếnphát khóc như bây giờ.” Anh ta cười rất ôn tồn.

Trái tim tôi thật sự ấm áp, vội vàng nắm chặt lấy tấm séc,giống như nắm chặt một niềm hi vọng vậy.

“Tưởng sư phụ, cảm ơn anh!” Tôi không biết nên nói điều gì nữa,ngoài từ cảm ơn.

“Nha đầu thối, cảm ơn cái gì, còn không nói tôi không cần làmay rồi!” Anh ta nhất định biết trong lòng tôi bây giờ rất bất an.

Tôi suy nghĩ, dù sao cũng vẫn nên nói với anh ấy: “Tưởng sưphụ, nhiều tiền như vậy tôi nên viết cho anh một tờ giấy nợ. Có thể tôi khôngtrả anh sớm được.”

Anh ta sững người một lúc, cười đầy thâm sâu, nhưng không biếtcó phải là tôi bị ảo giác không, trong đáy mắt anh ta sáng lên một tia sángtình ý khiến tôi hơi lo lắng, nếu dùng một từ đển hình dung, thì có lẽ nó đượcgọi là “đáng thương”.

Tôi nhìn có phải đáng thương lắm không? Cảm giác như vậy, thậtkhông dễ chịu chút nào.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, cười nói: “Bây giờ vay mượn đềucần giấy ghi nợ, vậy mà vẫn có cả đám trốn nợ, nợ khó đòi, tôi không cần giấy nợ,cũng đảm bảo cô chạy không nổi.”

Ôi trời?

“Nếu như cô quỵt nợ, tôi sẽ trực tiếp trừ lương của cô, chonên tôi sẽ không cần phải lo lắng gì cả.” Anh ta nói khiến tôi cũng buồn cười.

“Sắp mưa rồi, để tôi đưa cô đi!”

Tôi đứng ngớ một lúc. Anh ta đã mở cửa xe, trên ghế ngồi củachiếc ghế phụ có hai cái túi. “Tôi vừa đi qua siêu thị mua một ít đồ, toàn là đồăn, tôi nghĩ cô nhất định vẫn còn đói bụng, từ đây lái xe về nhà cô chắc cũng mấtkhoảng sáu tiếng, tôi nghĩ trên đường đi hoặc trong viện khi chăm người ốm chắclà sẽ dùng đến nó!”

“Tưởng sư phụ…” Tôi không thể ngờ được, một người bận rộnnhư anh ta, lại còn vội vàng chạy từ công ty đến siêu thị để mua những thứ này.

“Tôi thu xếp đồ đạc một chút…” Nhưng vừa mở miệng, nước mắtđã không kìm chế được tuôn chảy ra, ngay cả tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Cái cảm giác rất lâu rồi mới được sự quan tâm của ngườikhác, ngoài cảm động, rõ ràng còn khiến tôi thấy mình đột nhiên sao tủi thân thế,giống như trong lòng có một sự chua xót bị che lấp từ rất lâu, đột nhiên lạibùng phát trong giây phút này.

Cảm nhận thấy anh ta nhẹ nhàng giữ chặt vai tôi, dùng taygiúp tôi lau nước mắt. Đúng cái giây phút bàn tay anh chạm vào tôi, tôi như đờđẫn, nhưng chỉ một giây sau đã bị anh kéo vào trong lòng. Anh nói: “Đồng Đồng,đừng khóc nữa, bố cô sẽ không có chuyện gì đâu.”

Câu nói đó đã khiến cho tâm trạng của tôi bình tĩnh trở lại.Trong tiếng nấc tôi nghe thấy tiếng xe nổ máy, một chiếc xe ô tô màu đen “xoẹt”một tiếng từ phía bên trái tôi phóng đi, lái thật nhanh, cuộn theo một vài chiếctúi đựng rác, nhìn giống như đang căm giận.

Chiếc xe sao nhìn quen thế, ruột gan tôi đảo lộn, nghĩ một hồi,hình như chính là chiếc xe của Sở Mộng Hàn tối hôm khi đi ăn cơm. Chẳng lẽ làanh ta? Anh ta vẫn còn nhớ nơi chúng tôi cùng nhau thuê nhà sao?

Tôi không tin, nhất định không phải là anh ta, cũng chắc chắnchỉ là trùng hợp. Tất cả những gì về anh ta chẳng còn liên quan gì đến tôi hết.

Khi tôi và Tưởng sư phụ về đến bệnh viện, trời cũng đã rấtkhuya rồi. Đến khu vực chăm bệnh nhân trước phòng bệnh đặc biệt, tôi nhìn thấymẹ tôi ảo não ngồi một mình trên một chiếc ghế dài.

“Mẹ!” Sắc mặt của mẹ tôi tái xanh, hai mắt sưng đỏ, thờigian chỉ một đêm khiến mẹ tôi già đi rất nhiều, nước mắt trong khóe mắt tôi chựctrào ra, nhưng lại sợ mẹ tôi đau lòng, nên cố gắng kìm chế.

“Đồng Đồng, con về rồi! Chuyện tiền nong giải quyết xongchưa?” Mẹ nhìn tôi, đôi mắt tăm tối mới ánh lên một chút ánh sáng.

“Vâng, đã mượn được rồi ạ!” tôi biết mẹ tôi quan tâm nhất làchuyện đó, từ trong túi tôi lấy ra hai tờ séc, “Mẹ đừng lo, ngay sáng mai khi bệnhviện làm việc, con sẽ làm thủ tục để các bác sĩ sắp xếp phẫu thuật cho cha.”

Mẹ tôi lập tức thở ra một hơi dài, “Đồng Đồng, thật sự làm mẹsợ muốn chết!”

“Sao tự nhiên lại nói như vậy chứ, bố vẫn luôn khỏe mạnhmà?” Nếu không phải là trong bệnh viện, cho đến giờ tôi vẫn không tin là mọichuyện xảy ra đều là thực.

“Bác sĩ nói rất nhiều mẹ nghe không hiểu, chỉ nhớ có một điều,nói bố con ăn nhiều thịt nướng quá, nên bị tắc mạch máu.”

Tôi nhớ lại mỗi lần bố ăn thịt nướng hoặc hầm chân giò, đãăn là ăn cả bát lớn, bây giờ nghĩ lại mới thấy đáng sợ.

“Chờ khi ông ấy xuất viện rồi, ngày nào mẹ cũng phải bắt ôngấy ăn rau luộc, ăn thịt, ăn thịt, ăn đến nỗi mạng chẳng giữ nổi.” Mẹ tôi nóinhư rít qua kẽ răng. Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Tưởng sư phụ ở bêncạnh, mẹ tôi lúc này mới định thần lại, phát hiện ra anh chàng đẹp trai đứngbên cạnh tôi, anh mắt hỗn loạn lập tức bừng sáng trở lại, tôi bất giác thấy timmình run rẩy.

Mẹ tôi đấy, mẹ tôi lại bắt đầu rồi. “Vị này là?”

“Bác gái, cháu là Tưởng Nhược Phàm đồng nghiệp của Đồng Đồng,nghe nói bác trai bị bệnh, cháu đưa Đồng Đồng về. Không biết cháu có giúp gì đượckhông.

Tưởng sư phụ nho nhã lễ phép, ôn tồn lịch sự, ánh mắt mẹ tôithì giống như lưỡi dao, nhanh chóng quét qua như muốn cắt anh ta ra thành từngmảnh một, mãi đến khi vừa ý mới gật gật đầu.

Kiểm định xong xuôi, mẹ tôi bắt đầu thẩm vấn tôi, “Đồng nghiệpcủa con à?”

“Là cấp trên ạ!” Trong đầu tôi cố gắng muốn xóa bỏ ảo tưởngđang nảy sinh trong đầu mẹ.

“Tiền này cũng là của lãnh đạo Tưởng cho con vay à?” Mẹ củatôi, tuy không học hành gì nhiều, nhưng là người có đôi mắt tinh tường không aibì được.”

“Lãnh đạo Tưởng, cảm ơn cậu, có điều nhà chúng tôi khó khăn,số tiền này chỉ e là đến cuối năm vẫn chưa trả được cho cậu.”

“Bác gái, đừng khách sáo, tiền này của cháu không phải lo,bình thường Đồng Đồng làm việc rất chăm chỉ, chúng cháu đều rất yêu quý cô ấy,bây giờ trong nhà xảy ra chuyện như vậy, giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm ạ.”

“Chúng cháu?” Giọng mẹ tôi quái quái, ánh mắt chéo lên haicái túi trên tay Tưởng sư phụ, khuôn mặt Tưởng sư phụ hơi đỏ, liền đặt chiếctúi xuống ghế trống.

“Đây là một ít đồ ăn đêm mua cho Đồng Đồng, cháu sợ bác gáichắc cũng chưa ăn gì nên nhân tiện mua nhiều thêm một chút.”

Khóe miệng mẹ tôi càng cong lên cao hơn: “Lãnh đạo Tưởng đãlập gia đình chưa?”

“Mẹ!” Tôi có chút lo lắng, tôi biết hai năm nay bà luôn loliệu chuyện hôn sự của tôi, chỉ sợ cái tờ ngân phiếu là tôi ngày càng mất giádo tuổi tác.

“Đâu có hỏi con, im lặng đi!” Mẹ tôi hằm hằm nhìn tôi mộtcái đầy lòng trắng.

“Tưởng sư phụ có bạn gái rồi.” Tôi sợ anh ta ngượng ngùng,tranh trả lời mẹ, rồi vội vàng chuyển sang chủ đề khác, “Mẹ, mẹ mệt rồi, chi bằngđưa mẹ về trước, con ở đây trông chừng là được rồi, dù sao cũng không được vàotrong, nếu có chuyện gì bác sĩ ra gọi con cũng được.”

“Cháu vẫn chưa có bạn gái…” Tưởng sư phụ từ tốn giải thích.Tôi chau mày, anh lại nói: “Bác gái, hay là cháu lái xe đưa bác về trước nhé.”

“Không cần hai đứa đưa, em trai con đang hút thuốc ngoàikia, mẹ gọi nó vào.” Nói rồi mẹ tôi nhìn với ánh mắt he hé ghê gớm, “Vậy ở đâygiao lại cho hai đứa, lãnh đạo Tưởng à, tôi cũng không coi cậu là người ngoàinhé.”

“Bác gái không cần khách sáo ạ!” Tưởng sư phụ mỉm cười đáp lời.

Mẹ tôi gật đầu rất mãn nguyện, kéo tôi sang một bên nói:“Anh lãnh đạo Tưởng này cũng được đấy, đừng có mà làm mất nhé!”

Tôi cố tình quay đầu lại, rõ ràng Tưởng sư phụ nghe thấy câunói đó, nhìn tôi mỉm cười. Tôi kéo cánh tay mẹ tôi, nghiến răng nói: “Mẹ, mẹ đừngnói linh tinh. Anh ấy là sếp của con đấy!”

“Mẹ con ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy. Nha đầu thối,cậu ta không thích con, mẹ móc mắt ra ngay cho mà xem.”

“Mẹ…” Tôi bực bội đến cứng cả chân.

Cái dáng vẻ mẹ tôi bỗng chốc trở nên hằm hằm khó coi lắm, cảngười tôi cứng đờ, chỉ hận không thể ngay lập tức biến mất khỏi thế gian này.

Quan hệ giữa tôi mà Sở Mộng Hàn, tôi không muốn cho bất kìai biết. Đặc biệt là bây giờ, tôi chỉ muốn âm thầm làm nốt thủ tục ly hôn vớianh ta, từ nay về sau không còn dây dưa đến nhau nữa.

Giấc mơ thật ngọt ngào, nhưng cuộc đời lại không như là mơ.Trong suốt ba năm tôi chia tay với anh ta, tôi đã nếm trải đủ vị chua cay mặnngọt đắng của một sinh viên mới tốt nghiệp bước chân vào đời. Để có tiền trả tiềnnhà, vì ba bữa cơm mỗi ngày, vì tiền gửi về cho gia đình,trước khi vào tập đoànHiếu Thiên, tôi đã phải làm nhân viên bán hàng trong siêu thị, làm gia sư, làmnhân viên tiếp thị bất động sản, làm nhân viên của những công ty nhỏ… Và vô sốlần đi tham gia phỏng vấn tuyển dụng, khiến tôi cứ nghe thấy hai từ “Tuyển dụng”đã thấy co rút dạ dày rồi.

Tôi còn nhớ khi phòng nhân sự tập đoàn Hiếu Thiên gọi điệnthông báo cho tôi đi làm, một mình tôi ngồi trong phòng, đã không ngừng tự launước mắt cho mình. Có thể học đại học, đối với nhiều người mà nói không là gì cả,rất nhiều người cho rằng, chỉ cần một năm bỏ ra vài vạn tệ, thì sau khi tốt nghiệpcấp ba, có thể được ngay một tấm bằng đại học. Thậm chí, có vài đồng nghiệp màtôi quen biết còn chưa tốt nghiệp cấp ba, thì đã sang thẳng nước ngoài du học.Nhưng tôi không giống bọn họ, tấm bằng đó của tôi, đã từng là mộng tưởng củatôi, cũng là niềm hi vọng của gia đình tôi.

Ngày hôm đó, tôi cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay, đã tựnói với chính mình, cuối cùng tôi cũng có thể đi làm ở một tập đoàn lớn rồi.Ánh sáng mặt trời trong cuộc đời lại bắt đầu tươi sáng, tôi chăm chỉ làm việc,cố gắng phấn đấu, rất nhiều lần muốn dùng tư thế kiêu ngạo nhất để xuất hiệntrước mặt Sở Mộng Hàn, nhưng ai biết được lại gặp mặt anh ta trong hoàn cảnhnhư vậy chứ.

Tôi đột nhiên cảm thấy mình sao thật ngốc nghếch, thật ngâythơ…

Nhưng còn người mẹ của tôi, sao lại dễ dàng đẩy tôi đến cáicục diện khó xử như vậy chứ?

Thời khắc đó, thậm chí tôi không dám quay đầu nhìn Tưởng sưphụ.

Trong phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện huyện, bệnh nhân rấtđông, trong khu chăm sóc lúc này chỉ còn lại hai người tôi và Tưởng sư phụ.Không khí thật ngột ngạt, khiến tôi cảm thấy khó chịu, hít thở thật khó khăn.

“Đồng Đồng, cô quen biết với Sở Tổng à?” Xưa nay tôi khôngbao giờ biết nói dối, kẻ ngốc nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng trên từng tế bào cơthể tôi bây giờ, đều biết cái tên “Sở Mộng Hàn” mẹ tôi nói khi nãy, nhất địnhlà “Sở Tổng”.

Tôi không nói gì, có người từng nói: Nếu không muốn nói điềugì, thì có thể không nói, nhưng không nên nói dối.

“Đồng Đồng, lúc nào tôi cũng nghĩ cô nhất định là một cô gáicó một câu chuyện nào đó. Trong ba năm, tôi thấy có rất nhiều người muốn theođuổi cô, nhưng đều bị cô kiên quyết từ chối. Khi đó tôi đoán trong lòng cô liệucó phải luôn luôn tồn tại một người, có phải là anh ta không?” Trên khuôn mặtTưởng sư phụ có chút bi thảm.

Luôn có một con người tồn tại? Trong lòng tôi đang nghĩ đếnđiều anh ta nói.

Đúng vậy, Sở Mộng Hàn vẫn luôn ở trong lòng tôi. Ba năm rồi,tôi luôn nghĩ đến cảnh khi gặp lại anh ta, muốn anh ta bất ngờ, muốn anh ta phảingưỡng mộ tôi. Nhưng đó không phải là điều mà Tưởng sư phụ nói đến sự “tồn tại”.

Ý của anh muốn nói, tôi vẫn còn yêu Sở Mộng Hàn?

Không, tôi không còn yêu anh ta, từ lâu đã không còn yêu anhta nữa…

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đang ngồi bất động, ánh mắtkhông chuyển nhìn chằm chằm vào tôi, chờ tôi trả lời.

“Tưởng sư phụ, không phải giống như anh nghĩ đâu!”

Anh nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi dài, dường như phải đấutranh rất lâu, anh ấy mới thành thực nói với tôi: “Đồng Đồng, thực ra, từ lâuanh luôn muốn được chăm sóc cho em!”

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đăm đăm, một dòng cảm xúc mơmàng đang lưu động trong đó, khiến tinh thần của anh càng thêm dịu dàng mê hồn.

Tim tôi đập nhanh đến loạn nhịp. Đây có phải là đang biểu hiệnvới tôi không?

Anh không nói yêu tôi, mà lại dùng từ “chăm sóc”, tôi nên hiểunó như thế nào đây?

“Đồng Đồng, em là một cô gái tốt, độc lập, kiên cường, nhưngchính vì em như vậy, nhiều khi khiến cho người khác càng đau lòng hơn. Câu nóinày anh đã giữ trong lòng rất lâu rồi, hôm nay anh sợ nếu không nói ra, sau nàysẽ phải hối hận.” Anh nói rất chậm, rất nhẹ, nghe như trong tai tôi đang tê dạingây ngất, khiến mặt tôi bất chợt nóng bừng lên. Trước mắt hiện ra những hình ảnhmờ ảo đã xảy ra trong mấy năm nay, anh đã giúp đỡ tôi từng chút một, giống nhưkhông lưu tâm việc gì đó, nhưng đó có phải là sự “chăm sóc” mà anh ta nói đếnkhông?

Trong lòng tôi đột nhiên thấy căng thẳng, thấp thỏm.

Tưởng sư phụ bất luận là ở phương diện nào cũng luôn là nộtngười đàn ông tốt, rõ ràng là yêu tôi, nhưng suốt bao nhiêu năm nay chỉ luôn âmthầm quan tâm, giúp đỡ tôi, giống như một người thầy tốt, một người bạn hiền,luôn luôn bên tôi để bảo vệ.

Ba năm, thời gian tốt đẹp của đời người con gái có thể có đượcbao nhiêu lần ba năm đây?

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, một phía bên mặt lại cảm thấy hơithở nồng ấm của anh đang phả vào gò má tôi.

Khoảng cách của chúng tôi lúc này, đã rất gần kề, dường nhưchỉ cần một động tác rất nhẹ thôi, môi anh sẽ chạm vào má tôi.

Tôi không dám động đậy, lại cảm thấy hơi thở của anh bất ngờtrở nên nồng nàn hơn. Tôi nhìn thật rõ hàng lông mi dày trước mắt anh, sống mũicao, đôi môi dày, còn cả đôi mắt sâu thẳm nữa… và cả tình ý nồng nàn trong đáymắt anh. Màn đêm bỗng trở nên ấm áp hơn.

Tôi đoán lúc này anh ấy định làm gì, muốn cách xa ra một khoảng,nhưng môi anh đã đặt xuống tôi. Chỉ là tôi đã né tránh, nên môi anh đã chạm lênmá phải tôi.

Sau đó, không cho tôi kịp phản ứng, cả cơ thể tôi bị anh ômtrọn trong lòng. Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu tôi hoàn toàn trốngrỗng.

Cả thế giới như ngừng lại trong giây phút đó. Khoảng cách màanh luôn duy trì với tôi trong suốt ba năm nay, dường như lúc này đã bị anh kéolại chỉ còn vài giây. Tôi muốn đẩy anh ra,nhưng anh lại ôm tôi thật chặt, tôichỉ có thể nép thân mình vào ngực anh, và đặc biệt cảm thấy trái tim anh đang đậprất mạnh.

Lần này, anh không hề do dự nữa, cúi thấp đầu, hôn thật sâulên hai môi tôi. Một cảm giác xưa cũ kích thích tôi, chìm đắm, lưỡi của anh vàtôi đã quấn lấy nhau cùng nhảy múa trong miệng tôi.

Tôi bắt đầu đấu tranh, tay anh vòng ôm lấy eo tôi ngày càngchặt, môi anh không ngừng mơn trớn, dường như hận một nỗi không thể nuốt tôivào trong cơ thể anh vậy, cứ dần dần như vậy, dưới sự dẫn dắt của anh, tôi quênmất cả sự đấu tranh của mình.

Đúng khi tôi cảm thấy hơi thở thật khó khăn, thì môi anhtách rời khỏi môi tôi.

“Đồng Đồng…” Trong giọng nói của anh vẫn mang chút áy náy,còn có cả sự nuối tiếc không nỡ dứt ra.

Tim tôi nhảy loạn cực độ, chỉ có vài giây biến hóa, khiếnkhoảng cách giữa tôi và anh đã hoàn toàn thay đổi, tôi nghĩ tạm thời tôi vẫnchưa có cách nào đáp ứng được.

Thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng.

Tâm trí hỗn loạn, mọi thứ đều hỗn loạn.

Tôi cúi đầu giấu lên hai đầu gối, cái loại cảm giác này khiếntôi có chút gì đó như không biết mình đã sai. Tôi thấy tôi đối với Tưởng sư phụluôn luôn là sự ngưỡng mộ, dù sao đã thành người xa lạ với Sở Mộng Hàn từ lâu,vậy tôi bây giờ có nên tháo bỏ những nút thắt trong tim mình, bắt đầu một tìnhcảm hoàn toàn mới không?

Cuộc phẫu thuật của bố tôi được tiến hành rất thuận lợi, khichúng tôi quay về tỉnh A, cũng đã là sáng sớm của hai ngày sau. Trong hai ngàyvừa qua, Tưởng sư phụ luôn ở bên cạnh tôi. Trước khi đi anh còn góp ý với mẹtôi, hi vọng bố tôi sẽ đến thành phố A để làm một đợt xét nghiệm tổng thể, rõràng là ở đó điều kiện y tế tốt hơn ở tuyến huyện rất nhiều.

Nghe như vậy, mẹ tôi cười rạng rỡ như hoa nở, nói chờ vàingày cho bố tôi nghỉ ngơi, rồi sẽ cùng nhau lên thành phố A.

Hiển nhiên, trong lòng mẹ tôi đã chấp nhận Tưởng sư phụ rồi,nhưng nếu biết tôi vẫn chưa làm xong thủ tục ly hôn với Sở Mộng Hàn, thì tôi thựcsự sợ mình sẽ bị mẹ đánh chết mất.

Đến thành phố A, tôi vội vàng trở về nhà, sau khi tắm rửaxong, cách giờ đi làm vẫn còn một tiếng. Hôm qua, khi còn ở dưới quê, tôi đã nhậnđược cuộc điện thoại, muốn chiều nay hai giờ tôi đến tòa nhà Kim Hoàng để phỏngvấn.

Nơi đó cách chỗ tôi làm chỉ hai trạm xe lửa, nói chung cũngkhông quá xa, có thể đến kịp trước giờ tan làm. Tôi tìm bằng tốt nghiệp, chứngminh thư, cho vào trong túi xách của mình.

Tôi tự nói với chính mình, chỉ cần duy trì được mức chi tiêucơ bản của tôi, tôi nhất định sẽ xin thôi việc ở đây.

Bất luận tôi có chấp nhận tình cảm của Tưởng sư phụ haykhông, tôi nghĩ thực sự không thể làm việc tiếp ở Tập đoàn Hiếu Thiên này nữa.

Tôi luôn là một người đơn giản, cuộc sống đơn giản, niềm tinvào cuộc đời cũng đơn giản. Tôi nghĩ những con người và sự việc phức tạp này, nếukhông nhanh chóng kết thúc, tôi e mình sẽ phát điên mất.

Vừa bước xuống dưới nhà, đã nhìn thấy Tưởng sư phụ với tinhthần sảng khoái đứng cạnh chiếc xe của anh ta. Tôi ngớ người, đi xuống, “Tưởngsư phụ, sao anh lại ở đây?”

Anh ta tủm tỉm cười, “Đồng Đồng, bắt đầu từ hôm nay anh sẽđưa đón em đi làm!”

“Tưởng sư phụ…” Tôi nghĩ tốt hơn là không nên nói gì. Lên xeanh ấy, tôi mới phát hiện một phần bánh sanwich vẫn còn nóng hổi. Anh ấy đưacho tôi, “Mua cho em này, con gái nếu không ăn sáng, sẽ rất nhanh già đấy.” Nếunói là tôi không cảm động thì hoàn toàn là nói dối.

Trên đường đi, tắc đường thật sự nghiêm trọng, khi đến tòanhà lớn của công ty, cũng đã đến muộn tới nửa tiếng. Khi tôi và Tưởng sư phụ bướctừ trong xe ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Mộng Hàn và Mã Công một trướcmột sau đi vào bên trong cánh cửa xoay của tòa nhà.

Nghỉ làm mấy hôm liền, công việc chồng chất lại một đống.Tôi cắm đầu vào làm việc, chỉ hận một nỗi là không thể giải quyết chúng ngay lậptức. Cho đến khi tôi ngẩng đầu nhìn lên màn hình hiển thị trên máy tính, thờigian đã là 11 giờ rưỡi rồi. Nghĩ đến chuyện xin nghỉ việc, tôi liền cầm điệnthoại lên, nhưng rồi lại thấy tiếng chuông điện thoại nội bộ reo vang.

Tất nhiên là Lưu Mai, cô ấy nói trong điện thoại có vẻ rấtthần bí: “Đồng Đồng, bây giờ qua phòng họp nhỏ tầng 28 một chút nhé!”

Tôi ngơ ngẩn, điện thoại cũng đã cúp, chỉ nghe thấy tiếngtút tút liên tục bên kia đầu dây. Tôi lên phòng họp nhỏ tầng 28, phát hiện thấytrong phòng họp ánh sáng rất yếu. Tôi vội bật đèn lên, bên trong trống không,chẳng có một người nào. Phòng họp này rất nhỏ, chỉ khoảng 10m2, đặt một bộ ghếsofa tròn bằng da, dường như đã chiếm hết diện tích căn phòng. Nơi này là phònghọp chuyên dụng, bình thường rất ít người ra vào.

Trên tường phía bên phải chỉ có một chiếc cửa sổ trập nho nhỏ,ngăn ánh nắng phía bên ngoài. Tôi đi vào trong, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghếbên phải, chờ rất lâu mà không có ai đi tới.

Tôi cứ yên lặng ngồi đó, nơi đây thật cách biệt, giống nhưkhoảng cách trong công ty với thế giới bên ngoài cách nhau một trời một đất vậy.Trong không gian như vậy, trong lòng tôi đột nhiên thấy tĩnh lặng.

Lần đầu tiên tôi đến căn phòng họp này, có đều tôi nghĩ rấtcó thể đây là lần cuối cùng. Có thể, tôi sẽ rất nhanh chóng cáo biệt tất cả nhữngthứ ở trong này.

Tạm biệt rồi, ba năm, tôi đã luôn coi tập đoàn Hiếu Thiên làmột nơi đầy vinh dự.

Tạm biệt rồi, ba năm, những khuôn mặt sớm đã trở nên rấtquen thuộc.

Tạm biệt rồi, ba năm, tôi đã để lại đây thời thanh xuân quý báunhất của mình.

Đối với thế giới bên ngoài dù cho tôi thật sự cảm thấy vôcùng bất an lo lắng, nhưng con người luôn phải học cách để ra đi, học cách làmlại từ đầu. Trước đây, có một đồng nghiệp khi thôi việc đã nói với tôi: “Câytìm đến chỗ chết, người tìm đến chỗ sống”, cuộc sống hay công việc quá nhàn hạ,rất dễ khiến con người nhiễm tính lười biếng, sau đó cũng không dám tiếp nhậnnhững thử thách nữa.

Dường như xưa nay tôi chưa từng đứng cùng bến bờ với hai từan nhàn, cho nên, Tiêu Đồng Đồng tôi không sợ hãi, người có tay có chân có trítuệ, nhất định có thể tạo dựng cho mình một cuộc sống tốt hơn.

Đúng lúc tôi tự hô khẩu hiệu với bản thân, thì cánh cửaphòng họp bật mở, Sở Mộng Hàn bước vào, tiện tay đóng cánh cửa phòng họp rất chặt.

“Anh?” Tôi há hốc miệng, mở to mắt nhìn anh ta, tôi nghĩ lêntầng 28 rất có thể sẽ gặp phải anh ta, nhưng lại không thể ngờ được, lại gặpanh ta riêng lẻ như thế này. Cái món quà như tôi sao thể hiện rõ nét thế, giásao rẻ mặt thế.

Tôi cố tình khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn anh ta.

Đối mặt với tôi không phải là người bạn thân thiện gì, hômnay anh ta đã bỏ đi hết sự khinh thường và nhạo báng tôi, đi thẳng đến ngồitrên chiếc ghế cách tôi một khoảng gần nhất.

“Hôm trước gọi điện cho tôi có việc gì?” Ánh mắt của anh tachiếu thẳng vào mặt tôi, thần thái rất phức tạp.

Tôi không ngờ rằng, anh ta vẫn còn quan tâm đến chuyện này.

Tôi mỉm cười: “Sở Tổng, thời gian làm việc, vốn đâu phải đểnói chuyện riêng tư. Nhưng dù sao anh cũng đã hỏi, tôi cũng không làm mất thờigian”

Lông mày anh ta chau xít xịt, cái biểu cảm vừa u sầu vừachân thành này, năm xưa không biết đã mê hoặc biết bao nhiêu cô gái trẻ trungxinh đẹp.

Tôi chớp chớp mắt coi thường, nói với anh ta: “Sở Mộng Hàn,tôi gọi điện thì còn có thể có việc gì sao, đương nhiên là hẹn anh đến Sở dânchính làm thủ tục…..”

Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, thì cái biểu cảm của anh ta đãhoàn toàn thay đổi, sự ôn hòa hiền lành khi nãy không còn nữa, trên khuôn mặtcũng vô thức tiến sát gần tôi. Tôi cảm thấy sự thất vọng và bực tức bao trùmtrên cơ thể anh ta, cũng ý thức được có một sự nguy hiểm đang dần dần từng bướchướng về phía tôi.

Tôi vội vàng bỏ sang một góc ghế khác, anh ta đang bực tứcư? Nhưng tôi thực sự không thể hiểu được lý do khiến anh ta bực tức. Tôi càngkhông hiểu, hai người đã từng yêu thương nhau như vậy, sao lại có thể trở thànhnhư ngày hôm nay.

Chỉ là, trong lúc này, tôi đã không muốn giày vò thêm nhữngchuyện vô nghĩa này nữa, bây giờ tôi chỉ muốn hoàn toàn vạch rõ ranh giới vớianh ta. Tốt nhất cả cuộc đời này cũng không nên gặp lại, đến chết cũng không gặplại.

“Tiêu Đồng Đồng, cô thực sự muốn ly hôn với tôi vậy sao?”Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, giống như tôi nợ anh ta hàng trăm vạn tệ vậy.

Đây chẳng phải là nói thừa sao?

Ba năm trước, hai chúng tôi đã nói rất rõ ràng về vấn đề lyhôn này rồi, lẽ nào năm đó những lời anh ta nói anh ta đều quên hết rồi sao?

Nếu thực sự đã quên, vậy ba năm nay, chồng tôi ở đâu?

Nếu thực sự đã quên, ngày hôm nay sau ba năm, sau khi gặp lạitôi, khi tôi cần sự giúp đỡ nhất, anh ta vẫn còn đang phong lưu hưởng lạc vớingười đàn bà khác?

Đã gặp qua kẻ áp bức người khác, nhưng chưa bao giờ tôi gặpngười lại áp bức người khác đến nỗi đen trắng bất phân, chỉ để thỏa mãn dục vọngbản thân mình như vậy.

“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng muốn, đêm nào tôi cũng muốn, cảkhi tôi nằm mơ đều mong chờ đến ngày hôm nay” Khuôn mặt tôi không chút biểu lộcảm xúc, ngữ khí càng trở nên lạnh lùng hơn.

Ánh mắt của anh ta tối sầm, từ từ cúi thấp đầu xuống, tôikhông thấy được biểu cảm của anh ta, chỉ nghe thấy anh ta nói từng câu từng chữ,rất kiên quyết: “Tôi nói rồi, chuyện này để sau sẽ bàn.”

Thất vọng của tôi về anh ta càng nặng nề, lạnh lùng lên tiếng:“Sở Tổng, đã ba năm rồi, chưa từng thấy anh tìm tôi lấy một lần, ngày hôm nay lạitrong hoàn cảnh này, nói cần thêm thời gian. Nếu tôi bây giờ vẫn là cô gái vôtri bị anh lừa dối đến quay cuồng đó, thi có thể tôi vẫn cho rằng, lúc này anhvẫn còn chút tình cảm với tôi, muốn tiếp tục nối lại duyên cũ. Nhưng ba nămnay, xã hội thực tế đã dạy tôi rất nhiều, Sở Tổng, dáng vẻ của anh lúc này đốivới tôi mà nói, chẳng qua chỉ là sau khi tôi bị anh bỏ rơi, không bị chìm đắmtrong khóc lóc hay treo cổ, ngược lại sống rất tốt, cho nên anh không cam tâm,nghĩ tôi đã có thể không thực sự toàn tâm toàn ý yêu anh, điều đó khiến sự tựtôn của anh bị tổn thương nghiêm trọng.”

“Anh tức giận vô cùng, muốn hủy hoại tất cả những gì thuộc vềtôi, muốn bỏ sự tôn nghiêm của tôi xuống chân mà chà mà đạp, để thỏa mãn cái hưvinh bành trướng cực độ của một người thành cồng. Thực sự, anh không cần thiếtphải rối ren như vậy. Vốn từ cái đêm đó, khi anh mở cái “món quà” là tôi, tất cảsự tôn nghiêm của tôi đã hoàn toàn bị anh chà đạp rồi.”

Nói một hơi dài nhiều điều như vậy, tôi cảm thấy mình bị thiếudưỡng khí, tôi hít thở một hơi thật sau, ai biết được tiếp tục nói ngữ khí củatôi cũng đã thay đổi, tôi dường như đang cầu xin anh ta: “Sở Mộng Hàn, tôi rấtmệt mỏi, khi anh cô đơn, đại khái có thể tìm đến những người bạn chăn gối củaanh. Còn tôi chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ vật lộn với cuộc sống, không thể trởthành liều thuốc an thần khi anh buồn chán được. Anh buông tha cho tôi, coi nhưchúng ta chưa từng quen biết nhau, được không?”

Sở Mộng Hàn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của anh ta lóe lênmột luồng cảm xúc rất đau đớn, môi anh ta mím thật chặt: “Đồng Đồng, ba năm nayem sống thế nào?”

Tôi thở một hơi dài, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười thậtto.

Nhưng vẫn còn chưa chờ tôi mở miệng, thất thần trong vàigiây anh ta lại đùng đùng như bị đốt cháy: “Bạn chăn gối, bạn chăn gối cái gì?”

Tôi hừ một tiếng, giả vờ giải thích rất chuyên nghiệp:“Chính là hai bên không phải hứa hẹn, không phải chịu trách nhiệm, chỉ cùngnhau hưởng thụ quan hệ nam nữ, an ủi bằng xác thịt, tôi nói có đúng không, Sở Tổng?”

“Không hứa hẹn, không chịu trách nhiệm, bạn chăn gối?” Sở MộngHàn nghiến răng nghiến lợi, “Ai dạy cô vậy?”

“Đương nhiên là anh!” Tôi không do dự bật ra câu trả lời.Nghĩ lại cảnh khi anh ta tắm. Khang Nhiên đưa điện thoại cho anh ta, tôi chỉ cảmthấy buồn nôn. Tôi không sao có thể tưởng tượng được, một người lớp trưởng Sở bảothủ, kỷ luật năm xưa, tự nhiên lại trở thành dáng vẻ như vậy.

Khuôn mặt anh ta đột nhiên biến sắc trắng bệt, môi run rẩy,đầu mày chau lại, “Cô nói linh tinh cái gì thế?”

Tôi lườm anh ta một cái, im lặng chẳng buồn nói.

“Ba năm qua, cô luôn ở bên Tưởng Nhược Pham sao?” Khẩu khí củaanh ta không được tốt lắm, cơ bản giống như đang thẩm vấn, nhưng anh ta có tưcách đó sao?

Tôi chán chẳng muốn giải thích, không muốn trả lời. Có thểcái phản ứng đó của tôi đã trở thành sự mặc định trong mắt anh ta, nhưng kệ anhta thôi.

“Tiêu Đồng Đồng, cô phải biết là mình chưa ly hôn, hiện tại,tôi vẫn còn là chồng cô, cô ngang nhiên, vội vàng tìm người đàn ông của mìnhnhư vậy, tôi không đồng ý”.

Tôi không thể ngờ rằng, những lời như vậy lại phát ra từtrong miệng của anh ta. Rõ ràng anh ta sa ngã, vô liêm sỉ, lại đem tất cả tội lỗibẩn thỉu đó đổ lên đầu tôi.

“Sở Mộng Hàn, nếu tôi nhớ không nhầm, năm đó người đưa raquyết định ly hôn là anh, bây giờ anh lại ồn ào vô lý như vậy, lẽ nào anh thựcsự không muốn ly hôn sao, đến bây giờ vẫn còn yêu tôi sao?”

Không chờ anh ta nói lời nhục mạ tôi, tôi đã tranh nói trước:“Nhưng xin lỗi nhé, tôi đã không còn yêu anh nữa. Tôi muốn lập tức ly hôn.Không muốn chờ đợi thêm một phút nào nữa.”

Có thể trong ba năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn có một sựmong đợi mong manh ở anh ta, nhưng hôm đó sau khi tôi gọi cho anh ta cuộc điệnthoại duy nhất đó, sự dựa dẫm trong tình cảm cuối cùng, tình nghĩa tốt đẹp cònsót lại trong tôi, đã hoàn toàn không tồn tại nữa.

Anh ta ngơ ngẩn, trong vài giây, khuôn mặt đã chuyển đổi tớimấy trạng thái, cuối cùng vẫn cười lạnh lùng, khiến tôi cảm thấy sống lưng mìnhớn lạnh. “Ba năm qua, khi cô và Tưởng Nhược Phàm ở bên nhau, bởi vì anh ta cóchút thành công trong sự nghiệp, thu nhập ổn định, cho nên, cô theo anh ta banăm. Ba năm liền cô không gọi điện cho tôi, tôi vẫn cứ tưởng….” Anh ta tự cười khổsở, đột nhiên anh ta kéo người lại gần tôi khoảng cách với mặt tôi chỉ còn vàithước, nghiến răng nói: “Nếu tôi khiến anh ta thất nghiệp, như vậy thì anh takhông còn gì để thu hút cô nữa?”

“Anh..” Tôi muốn nói anh ta thật vô liêm sỉ, nhưng theo nhữnggì tôi hiểu về anh ta trước kia, chỉ e tôi làm như vậy sẽ thực sự khiến anh taphẫn nộ. Như thế chỉ làm hại Tưởng sư phụ mà thôi.

Tôi cố gắng đè nén ngọn lửa căm giận trong lòng mình, gắng hếtsức bình tĩnh và thấp giọng nhất nói với anh ta: “Thực ra, tôi và Tưởng sư phụkhông như anh nghĩ đâu.”

Trống ngực tôi bỗng đập thình thịch, khóe mắt hơi ướt át,tôi cắn răng vào môi mình, không muốn nhìn anh ta.

Biểu lộ của anh cũng giống như đang kìm nén hết sức, đầulông mày chau lại, nhìn tôi không chớp mắt. Vì khoảng cách quá gần, hai chúngtôi dường như cảm nhận rất rõ hơi thở nóng rực của đối phương. Một giây, haigiây, ba giây, ai cũng không chịu thể hiện hay thỏa hiệp yếu đuối.

Trong lúc đó, đột nhiên anh ta cúi thấp đầu hôn mạnh lên môitôi.

“Ư..ư”