Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 16



Chúng tôi cùng nhìn nhau, sự tuyệt tình của tôi khiến sự đauđớn và tuyệt vọng của anh ta như càng sâu hơn.

Chính vào lúc này, điện thoại tôi đặt trên bàn trà vang lên.Tôi vừa định đứng dậy, không ngờ động tác của anh ta còn nhanh hơn tôi một bước.Anh ta vội vàng cầm lấy điện thoại, chau mày nhìn một cái, lạnh lùng không do dựbấm ngắt luôn, sau đó lại nhìn chằm chằm lên màn hình rất lâu, ngón tay động đậy,giống như đang xóa cái gì đó.

Tôi ý thức được nhất định là tin nhắn của Tưởng Nhược Phàm.

“Anh đang làm cái gì thế?” Sở Mộng Hàn cuối cùng cũng nhẹnhàng tắt nguồn điện thoại. Xoạch một tiếng đặt xuống bên cạnh.

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh một tia sáng lóe lên, có sựkiêu căng, sự phẫn nộ còn có cả một thứ tâm trạng nào đó nữa mà tôi không hiểunổi. Có điều Sở Mộng Hàn như vậy, mới là người đàn ông quen thuộc trong mắttôi.

“Những bức ảnh đó anh đã xóa đi giúp em rồi!” Anh ta châm mộtđiếu thuốc, hít một hơi thật dài, giọng nói khàn khàn, “Anh nghĩ Tưởng NhượcPhàm sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu.”

Khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, trong điện thoại lưu giữnhững bức ảnh chụp chung của chúng tôi khi du lịch ở Hải Nam, trong đó có hai bứcchụp chúng tôi mặc áo tắm, ở bên bờ biển anh ấy nhờ người khác chụp giúp. Trongấn tượng của tôi, tôi và Sở Mộng Hàn chưa từng có những bức ảnh chụp chung vớinhau như vậy.

Hôm đó là khi Tưởng Nhược Phàm ở nhà tôi, cứ đòi phải lưuvào trong máy của tôi bằng được. Mẹ và em gái tôi đều thấy.

“Tưởng sư phụ là một người tốt, nếu như có thể, tôi hy vọngchúng tôi vẫn có thể là bạn tốt của nhau!”

“Giữa nam và nữ không thể có tình bạn thuần túy được, nóichi là em và anh ta. Nếu không muốn bản thân gặp nhiều phiền phức thì không nêntiếp xúc quá gần với anh ta, tránh càng xa càng tốt!” Anh ta như cảnh cáo tôi.

Tôi quét ánh mắt nhìn anh ta, hơi có một chút tự trào, anhta đang truyền thụ sự tâm đắc của mình cho tôi sao?

“Đồng Đồng, hãy nghĩ thật kỹ những gì anh vừa nói…” Biểu cảmcủa anh ta dường như dối hận nhiều hơn trước kia, ánh nhìn khiến tôi không kiềmchế được sự đau đớn trong tim.

“Sở Mộng Hàn, trước kia anh luôn nói tôi không đủ chín chắn,nhưng bây giờ đã là ba năm rồi, sao anh vẫn còn non nớt hơn cả tôi vậy? Bỏ quatất cả những cái khác, chỉ nói đến người nhà mình thôi, anh cảm thấy những điềuanh vừa nói có ý nghĩa gì không? Nếu tôi đoán không nhầm, những điều ban nãyanh nói cái gì là thuốc phá thai, có lẽ chính là sau khi mẹ anh thấy tôi sẩythai, mua về đặt ở trong phòng tôi, bà ấy khi đó đã cố tình dẫn dắt anh hiểu lầm,muốn anh ly hôn với tôi…”

Cánh tay anh ta buông xuống thật mạnh, một biểu cảm mà tôikhông sao có thể hiểu nổi, rồi từ từ lại rơi vào sự đau đớn càng sâu thẳm hơn.

Anh ta trầm ngâm dập điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn,tâm trạng có đôi chút như thả lỏng hơn, “Con người ai cũng biết rồi sẽ phải chết,nhưng chẳng phải là vẫn đều sống đó thôi? Trên thế gian này, cách thức giải quyếtvấn đề còn nhiều hơn là bản thân vấn đề phát sinh!” Anh ta nói một cách rấtkiên quyết, nhưng tôi lại không thể thấy được một chút sức lực nào từ trong câunói đó, vì tôi đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng tối thiểu dành cho anh ta.

Tôi lại một lần nữa cự tuyệt một cách không do dự, khiến chocăn phòng lại rơi vào tĩnh lặng rất lâu.

Không biết là bao lâu sau, khi ngước mắt lên, mưa ngoài cửasổ đã ngớt hẳn, trời cũng đã bắt đầu sáng.

Anh ta như một người bị đánh tả tơi, vẫn cố chấp đưa tôi vềthành phố A. Vì tiện đường, tôi không còn cách nào để từ chối nữa.

Trên đường đi chúng tôi nói chuyện rất ít, một đêm không ngủ,anh ta rõ ràng có chút suy kiệt. Trên xe, từng cơn buồn ngủ cứ dồn dập đến, màtôi không dám ngủ, liên tục nhìn sang anh ta, chỉ sợ anh ta vì buồn ngủ mà nhắmmắt lại.

Bị tôi nhìn lâu, anh ta bất ngờ quay đầu sang nhìn tôi, cuốicùng không nén được mỉm cười, “Yên tâm, anh đã từng hai ngày không chợp mắt rồi,lái xe từ thành phố này sang thành phố khác, suốt tám tiếng trên đường. Anh sẽkhông ngủ đâu, huống hồ trên xe còn có em.” Tôi nghe vậy, đầu mày dần dần chaulại. Trong ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng yếu ớt, đưa tay như muốn bảo tôiyên tâm vậy.

Đây là động tác mà trước đây anh ta thường xuyên làm vớitôi, tôi bất chợt quay đầu sang một bên, tay anh từ từ co lại, nụ cười cũng dầnbiến mất.

Khi về đến thành phố A, cũng đã là 10 giờ trưa, Sở Mộng Hànnhư ngựa quen đường cũ, nhanh chóng đưa tôi về dưới tầng lầu dưới nhà tôi ở.

“Anh đưa em lên nhà!” Anh ta khóa xe lại, bước vài bước hướngđi lên trên lầu. Tôi từ phía sau lao lên theo, chặn lại trước mặt anh ta, “Sở MộngHàn, không cần đâu, trời cũng sáng lắm rồi, anh về đi!”

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn quanh tòa lầu bốn bên cũ kỹ, lạichiếu ánh nhìn về phía tôi, “Sao không chuyển nhà? Ba năm rồi vẫn còn ở đây?”

Khuôn mặt tôi cứng lại, nén hơi thở, cảm nhận thấy áp lực củaanh ta truyền sang tôi, giống như một gánh nặng khó chịu đựng nổi trong cuộc đờimình, “Ở đây tiền thuê nhà rẻ!”

Tôi tự nói với mình, đây là lý do duy nhất, chẳng còn lý donào nữa. Ánh mắt của Sở Mộng Hàn dường như muốn nhìn xuyên thấu tôi, “Chẳng phảiem bảo muốn anh đến lấy đi một số đồ đạc sao? Vậy hôm nay lấy luôn cũng được!”

Anh ta đi lên phía trước, tôi ở phía sau cứ như đi theo anhta vậy. Tình cảnh như thế này sao mà quen thuộc quá, giống y như cảnh tượng củanhững năm trước. Khi đó tôi ở cùng anh ta, chẳng bao giờ tôi cầm theo chìa khóatrong người, không mang theo tiền, dường như chỉ cần có anh ta là có tất cả rồi.

Cầu thang tối om, mùi ẩm mốc bốc lên. Đi đến trước cửa cănphòng nhỏ của mình, chúng tôi không ai bảo ai đồng thời cùng đứng sững lại,cánh cửa bảo vệ cũ kỹ của phòng đã mở, cánh cửa gỗ thịt bên trong cũng hơi mởto, bên trong có tiếng hai người nói chuyện vọng ra… Vài giây sau, tôi mới nghera, trong hai người nói chuyện có tiếng của bà chủ Lý vẫn cho tôi thuê nhà.

Sở Mộng Hàn chau đầu mày nhìn tôi một cái, ánh mắt nghi vấnnhư muốn hỏi tôi là chuyện gì vậy.

Tôi vừa đập cửa, chợt nghĩ lại sáng hôm qua bà Lý hỏi tôi cóđồng ý tăng tiền thuê nhà không, tôi đã hứa dù có thuê nữa hay không thì buổi tốicũng sẽ trả lời. Tối qua bị mẹ của Tưởng Nhược Phàm lôi đến thành phố T, rồisau đó lại phát sinh rất nhiều sự việc bất ngờ, rõ ràng tôi đã quên mất chuyệnnày.

Nhưng cái bà Lý này có phải là quá không có lý lẽ không? Tôicũng đã đóng cho bà ấy bốn năm tiền thuê nhà, chỉ vì tôi không trả lời, sángngày hôm sau đã để người khác đến xem phòng của tôi rồi sao? Đồ đạc của tôi vẫncòn ở đây, đây rõ ràng là xâm phạm vào quyền cá nhân của tôi rồi đấy! Đẩy Sở MộngHàn tránh ra, tôi sải bước đi vào phòng. Quả nhiên, người phụ nữ đó không phảibà Lý thì ai được chứ?

Đứng cạnh bà ấy lại là một đôi nam nữ rất trẻ, xem ra họcũng tầm tuổi tôi, cả hai đang nhìn ngó khắp nhà tôi, sắc mặt khá hài lòng.

Tôi lập tức nóng sôi người, đây là nhà tôi mà, hàng ngày bấtkể là công việc của tôi có mệt có nhiều đến đâu, cũng thu dọn nó thật gọn gàngngăn nắp, cho dù tôi có vất vả, cũng vẫn có thể cố hết sức mình để bố trí chocăn nhà thật thơm tho thoải mái. Mỗi một đồ vật nhỏ trong căn phòng này, đều đượctôi suy xét kỹ lưỡng trước khi bố trí.

Bọn họ dựa vào đâu mà vào đây ngó ngang liếc dọc chứ? Mộtngười tính khí vốn rất nhẹ nhàng như tôi, lúc này cũng không sao có thể kìm chếđược cơn tức giận, tôi bước lại phía bọn họ và nói: “Đi ra ngoài, ai cho cácngười vào nhà tôi?”

Ba người cũng giật mình ngước lên nhìn tôi, đặc biệt là bàLý vốn luôn thấy tôi ôn hòa, miệng há to hết cỡ, ngạc nhiên hồi lâu không nóinên lời. Bà ấy nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến chân, trong mắt có chút ngượngngùng, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh. “Đồng Đồng à, hôm qua tôi đãchờ điện thoại của cô tới 12 giờ đêm vẫn chưa ngủ, tôi cứ nghĩ là cô không thuênhà nữa. Người ta là vợ chồng trẻ chờ kết hôn không có chỗ ở, tiền thuê nhàcũng tới 2.500 tệ, mà trả tiền liền một năm luôn. Cô cũng biết tôi không có việclàm, chỉ trông chờ vào tiền cho thuê nhà để sinh sống…”

“Tôi vẫn còn chưa chuyển mà, chỉ là một đêm thôi, bà đã đưangười lạ đến nhà tôi ở, nếu tôi bị mất đồ thì làm thế nào, bà có chịu trách nhiệmkhông? Có việc gì cũng nên để đường lui, sau này gặp mặt cũng dễ nhìn nhau, làmngười không nên quá đáng quá.”

Sắc mặc bà Lý bất chợt trở nên khó coi hơn, “Không trả đượctiền thuê nhà, lẽ nào cũng không cho tôi để người khác thuê nhà? Hôm nay nếu côcũng trả tôi một thể 30.000 tệ, tôi sẽ để lại phòng này cho cô thuê luôn.” Mặttôi căng đến đỏ bừng, 30.000 tệ, dù chỉ 3.000 tệ tôi cũng chẳng có.

Tiếng cười lạnh lùng của bà Lý vang lên, biểu cảm bỗng chốctrở nên cứng nhắc, đột nhiên phát hiện ra Sở Mộng Hàn đang đứng ở cửa ra vào.

“Cậu Sở? Mấy người…” Bà Lý đương nhiên là quen Sở Mộng Hàn rồi,hơn nữa cũng biết là chúng tôi đã ly hôn nữa. Sau ba năm, nhìn thấy một người sốngsờ sờ đứng sừng sững ở đó, bà ấy đương nhiên là không khỏi bất ngờ rồi.

Sắc mặt Sở Mộng Hàn cũng lạnh cứng như thép. Anh ta bước đếnsau lưng tôi, nói một cách ngượng nghịu: “Tôi đi ra nước ngoài, mới về thôi”.

“Đi nước ngoài?” Bà Lý rất nhanh chóng liếc mắt nhìn khắptrên

Dưới Sở Mộng Hàn, khuôn mặt lập tức đầy ắp nụ cười rất tươi,“Hóa ra là đi nước ngoài về, vậy căn phòng này…”

Không muốn nhìn thấy vẻ mặt quá quắt đỏ tía kia, nhưng lạikhông thể không đoạt lấy chỗ trú chân cho mình, tôi bật nói: “Tôi thuê thêm mộttháng nữa, chờ tôi tìm được chỗ mới sẽ lập tức chuyển đi, tiền thuê nhà vẫn là2.500 tệ…”

“Không thuê nữa!” Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, Sở Mộng Hànđã kiến quyết ngắt lời tôi. Có nhầm không vậy, không thuê nữa thì để tôi ngủngoài đường à?

Nhìn thấy tôi đang phẫn nộ, anh ta lại còn bực bội hơn cảtôi, nghiến răng nói: “Không thuê nữa, chuyển đến chỗ anh ở!” Giọng nói của SởMộng Hàn như dao cắt sắc bén, không hề có một chút nghi ngờ nào. Tôi cảm thấychoáng váng trong giây lát, lập tức lắc đầu nguây nguẩy.

Đi đến chỗ anh ta? Sao anh ta có thể nghĩ ra được chuyện đónhỉ. Lẽ nào tôi còn phải tạo cho mình một cơ hội để bị mẹ anh ta nhục mạ, haylà để mẹ tôi tức chết đây?

Bà Lý bước lại gần, “Cậu Sở đi nước ngoài trở về, căn phòngnhỏ này của tôi đương nhiên chẳng coi là gì rồi. Vợ chồng trẻ tuổi không nênlàm già những lúc tức giận. Chúng tôi đi trước đây, ngày mai đến sau, mấy ngườithu dọn đồ đạc rồi để chìa khóa phòng trên bàn là được”. Nói xong bà Lý dẫn haingười thuê phòng từ từ đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng cánh cửa sập rầm một cái,tâm trí tôi hừng hực run lên. Căn phòng yên tĩnh trở lại. Sau vài giây hoảng hốt,tôi ý thức được mình đã không thể ở trong căn phòng này được nữa, thực sự đếngiây phút này tôi mới biết mình tiếc nuối nó đến nhường nào.

Sở Mộng Hàn đi về phía tôi, đứng ngay trước mặt tôi. Dángngười cao lớn, tôi cao chừng 1m67 nhưng anh ta dường như vẫn còn cao hơn tôi mộtcái đầu. Tôi cúi đầu xuống, nhìn vào bóng dáng anh ta tạo ra dưới nền nhà.

“Đồng Đồng, thu dọn đồ đạc thôi!” Bóng của Sở Mộng Hàn trênnền nhà thể hiện rõ anh ta đang nhìn ngó khắp căn nhà. Cuộc đời thật biết cáchtrêu đùa con người ta, khi đến có hai người chúng tôi, bây giờ rời đi, vẫn lạisắp xếp có hai người chúng tôi, nhưng giữa chúng tôi lại cách xa nhau trời biểnnhư vậy.

Tôi lừ lừ đi vào trong phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, bắt đầuthu dọn đồ đạc. Còn anh ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, giống như đóng đinh ở đó vậy,không động đậy một bước nào.

Tôi lôi từ trong tầng đáy cuối cùng của tủ quần áo lấy ra mộtvali cũ, gắng hết sức đẩy ra trước cửa, “Đây là đồ đạc của anh, anh lấy rồi điđi!”

Anh ta nhìn cái vali, sững người ra vài phút, sau đó bướcvài bước đến chỗ cái vali, quỵ chân xuống, dùng đôi tay hơi run rẫy của mìnhkéo chiếc khóa, mở nắp vali ra.

Trên cùng là một chiếc áo sơ mi mùa hè màu nhạt, tuy đã vàinăm rồi, nhưng trước khi cất vào đó, đều được tôi giặt sạch sẽ, ngay cả chiếcáo màu trắng cũng không hề có chút dấu vết màu ố nào. Bên cạnh còn có quầnsoóc, quần lót, mấy cuốn sách mà ngày trước anh ta thường đọc, bút viết, đã bịbỏ đi từ lâu…

Không cần nhìn, vị trí sắp xếp của những thứ đó đã hiện lênrất rõ ràng trước mắt tôi. Ngày trước, trong những đêm cô đơn. Tôi không chỉ mộtlần mở chiếc vali đó ra để ngắm nhìn chúng, cũng như chúng tôi chỉ giống mộtcon chó nhỏ cứ ở mãi nơi nãy để chờ người chủ trở về?

Tuy nhiên tôi cùng đã ly hôn, cũng luôn thế hiện thái độ rấtcự tuyệt nhưng tôi vẫn không thực sự dám tin, anh ta thực sự ra đi như vậy, thựcsự không cần tôi nữa.

Phịch một tiếng, anh ta lại đóng nắp vali lại, bước lên trướcvài bước kéo mạnh đống quần áo trong tủ ném xuống giường, rồi giật mạnh túi đựngđồ trong tay tôi, ném loạn xạ, sau đó lại ném cái túi xuống đất, nói thẳng vớitôi: “Chỉ mang những đồ cần thiết thôi, rời khỏi đây, những thứ này đều không cầnnữa!”

Nhìn thấy tôi không hề động đậy, anh ta càng bực tức, “Nghethấy không, lập tức đi với anh!”, anh ta nói mà quầng mắt cũng phát đỏ lên. Tôilặng lẽ nhặt túi đồ ở dưới đất lên, lôi đồ đạc ở trong túi ra, gấp lại từng chiếcmột, không ngờ lại bị anh ta giật lại, “Anh đã bảo rồi, những thứ này đều khôngcần nữa!”

Xem ra anh ta thực sự kích động, nắm tay tôi rất chặt, anhta cũng chẳng hề ý thức được việc đó.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi lại reo lên, là Thẩm HânHân gọi đến.

Khi Thẩm Hân Hân đứng trước mặt tôi, đã chờ tới hơn nữa tiếngrồi, “Tiêu Đồng Đồng!” Thẩm Hân Hân là một người gọi cửa rất to, ở tận dưới cầuthang đã bắt đầu gào rất lớn rồi.

Tôi đặt đống đồ dùng đang thu dọn xuống, chạy ra mở cửa. Cô ấybước vào, vừa nhìn thấy Sở Mộng Hàn đứng ngay cạnh tôi, bất chợt giữ chặt miệng,khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.