Nếu Người Ở Đây

Chương 5: Phó đông ly



Đã vài ngày không thấy Tiêu Lương Văn xuất hiện rồi, Đinh Húc đi tìm hai lần cũng đành ngừng lại, người nọ giống như động vật hoang dã, chạy nhảy ở bên ngoài một khoảng thời gian cũng tốt thôi, chỉ cần không làm chuyện quá phận sự, y cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà nhịn cho qua.

Huống hồ, lúc này y còn đang bị chuyện khác ngáng chân.

Đinh Húc nhìn chằm chằm bài thi trước mặt, đây là dùng mực để in thủ công, thật sự rất hiếm gặp. Khỏi bàn đến chuyện nó đắt tiền thế nào, nhìn tên trung học của y có sự đồng nhất nhưng lại không giống như máy in in ra, bài thi in thủ công thật sự khó gặp, lúc này lại còn nóng hôi hổi nằm trên tay y, khỏi nói cũng biết người gửi có bao nhiêu tâm ý.

“Đinh Húc, bài thi này là thầy đặc biệt sắp xếp làm cho em, em đừng phụ tấm lòng của thầy. Toán Olympic em chưa hề sa sút, thầy hi vọng năm nay em cũng tham gia thi, đạt thành tích tốt, được không?” Một thầy giáo khoảng hơn hai mươi tuổi gõ bàn Đinh Húc một cái, ho khan một tiếng, nói.

Đinh Húc từng thi Toán Olympic nhiều lần, lúc trước thầy giáo nói là thi thêm để rèn luyện khả năng, sau này thi mấy lần đoạt giải thưởng, mẹ y thấy thế càng không cho y thôi, thường xuyên khoe chuyện này với người ngoài, ngụ ý cho họ thấy bà có cách giáo dục con xuất sắc.

Đinh Húc không ghét chuyện thi Olympic, thế nhưng cũng không phải quá thích, huống chi trong lòng đang có nhiều chuyện cần tính toán, đối với cái việc có cũng được không có cũng xong này cảm thấy chẳng có kiên nhẫn mà tham gia.

Cái này nói trắng ra là kích thích hứng thú học tập của học sinh, nhưng mà Đinh Húc bây giờ đâu còn là một cậu thiếu niên choai choai, làm gì còn bận tâm loại việc rảnh rỗi này chứ.

Hơn nữa tương lai y được làm chuyện gì, đều do người trong nhà quyết định, đâu đến lượt y được tự ý.

Từ trước đến nay Đinh Húc đều là học sinh ưu tú, vào lúc này lại sững sờ cúi đầu nhìn, ở trong mắt người khác liền trở thành bộ dạng chăm chú nghiên cứu đề thi.

Vị thầy giáo đi mấy bước, bỗng dưng liền cảm thấy chân mình như bất động, ánh mắt gã không tự chủ được nhìn học sinh này, thanh tú trắng trẻo, có một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, lúc cụp xuống hình thành một đường cong đẹp đẽ, so với nam sinh, ngược lại càng giống một cô bé khả ái hơn.

Gã lại quay lại nói: “Có khó à? Không sao, nhìn đề bài thì thấy hơi khó thôi, buổi tối có lớp tự học thì đến phòng thầy, thầy phụ đạo thêm cho em một lúc.” Đôi mắt nhìn Đinh Húc lúc nói chuyện rất dịu dàng, không chỉ dặn dò, hiển nhiên còn chứa sự ưu ái.

Gã dựa người quá gần, Đinh Húc nghiêng người né ra, nhăn mày nói: “Không cần ạ, người nhà tôi tới đón, phải về sớm”

Thầy giáo đứng đó nhìn y, lại nói: “Về sớm? Vậy lần này làm thế nào mà đoạt giải, không ôn bài? Em không biết có bao nhiêu bạn học còn cố gắng phấn đấu hơn em đâu.”

Đinh Húc che miệng ho khan, nói: “Người tôi hơi khó chịu.”

Thầy giáo cũng không ép y, tránh ra một chút, lại lạnh lùng gõ gõ bàn học, nói: “Tùy em thôi, mẹ em đã nói trước với tôi bảo quan tâm em hơn nên tôi mới đến giúp em một chút, em lại không chịu cố gắng, vậy thì đừng trách người khác.”

Đinh Húc ngồi đó không lên tiếng, yên lặng xoay bút, một tay đút vào trong túi áo, xoa xoa đầu mèo nhỏ đang trốn trong đó.

Mèo nhỏ tham ăn tham ngủ, nhưng lại rất thông minh, ở chỗ lạ lẫm này chưa hề kêu bậy, Đinh Húc vuốt ve đầu nó, nó liền ngẩng đầu lên liếm liếm ngón tay hắn.

Một tay Đinh Húc đè lên đề, đều là đề đã làm qua trước khi sống lại, y mất một lúc để nhớ, viết lại thêm một lần cũng không phải khó lắm.

Bên này y đang  viết đề mục, thì bên kia có người tỉnh bơ dùng cùi trỏ huých huých y, Đinh Húc cũng chẳng để ý lắm, rất nhanh lại có người đáp một cục giấy sang.

Đinh Húc nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào trong ngăn bàn học.

Viết đại khái được nửa đề, người bên cạnh liền sột soạt khom lưng đứng dậy, bạn cùng bàn bàn rất nhanh đã chuyển thành người khác. Một nam sinh có thân hình cao ráo ngồi lại gần, ngữ khí hưng phấn, đè thấp giọng nói với Đinh Húc: “Ây, học sinh giỏi đổi tính rồi à? Sao thế, không định tham gia tranh giải hả?”

Đinh Húc liếc mắt nhìn hắn, nhìn vào khuôn mặt còn nét ngây ngô trước mặt, từ từ nhớ xem đây là ai, Phó Đông Ly, là cậu út nhà họ Phó.

Không giống nhà họ Đinh, mấy năm nữa khi vụ việc kia xảy ra, nhà họ Phó đã kịp thu tay sớm, căn cơ vững chắc, căn bản chẳng hề thương gân động cốt, mấy vị trưởng bối trong nhà Phó Đông Ly lại càng có cớ phát triển thêm, có thể nói là nổi bật có một không hai.

Bây giờ Phó tiểu công tử cũng không kèm phần, hai anh lớn cưng chiều, cha mẹ cũng mặc kệ cho hắn làm bừa, mấy năm nữa xào bài ( ý chỉ tái cấu trúc, bổ nhiệm lại), Phó Đông Ly cũng có mấy phần năng lực, trong tối ngoài sáng mò được không ít chỗ tốt, hơn phân nửa địa bàn bến tàu ở tỉnh X liền rơi vào tay nhà họ Phó. Chẳng qua nhà bọn họ làm việc luôn có chừng mực, những vụ “lớn” không nhúng tay vào, ngược lại những vụ nhỏ thì không đâu là không thấy tên của vị thiếu gia này.

Đúng là có số cả đời ngậm thìa vàng.

Đinh Húc không giao thiệp nhiều với hắn, với lại thực ra mà nói, Phó Đông Ly còn giúp y hai lần.

Cả hai lần đều liên quan đến tên thầy giáo ôn Toán Olympic kia, một lần ở ngoài trường học, một lần là ở văn phòng của thầy giáo. Lần đầu tiên Phó Đông Ly còn tưởng thầy tới bắt quả tang hắn ta trốn học, lần hai thì vô tình bắt gặp, tay gã thầy giáo kia đẽ xé hơn nửa số cúc áo sơ mi của Đinh Húc, Phó thiếu gia lúc này có ngốc hơn thế nữa cũng nhận ra sự việc có gì đó không đúng.

Sau lần đó Đinh Húc có nói lại với Chung Tiệp, nhưng thái độ của Chung Tiệp lại khiến y lạnh cả lòng. Gương mặt bà đỏ ngầu, đầu tiên bà bạt tai Đinh Húc một cái, sau đó tức miệng mắng y một trận ầm ĩ, bà tức vì bị Đinh Húc làm mất mặt, cuối cùng đưa ra cách giải quyết là nhanh chóng chuyển trường cho Đinh Húc.

Sau khi Đinh Húc chuyển trường cũng không gặp lại Phó Đông Ly nữa.

“Ầy, Đinh Húc, tôi đang nói chuyện với cậu mà!” Phó Đông Ly lại chọc chọc cánh tay y, không phải bằng giọng khiêu khích, mà phần lớn là mang theo thiện ý: “Thực ra cậu không đi thi đấu cũng được, mất công mẹ cậu lại đi khắp nơi nói chuyện, mẹ cậu vừa nói, mẹ tôi cũng ở nhà ca tụng cậu, tôi nghe đến nỗi lỗ tai muốn biến thành cái kén luôn!”

Đinh Húc mím mím khóe miệng, cố nén ý cười xuống, nhìn chằm chằm bài thi, đầu bút thì liên tục viết công thức, nói: “Không sao, sau này không phải nghe nữa!”

“Hả? Sau này cậu không tham gia thi Toán Olympic nữa à?” Phó Đông Ly có chút động lòng, thế là nhìn Đinh Húc thấy thuận mắt hơn nhiều, cười nhe răng mời y: “Buổi tối cậu có muốn đi chơi cùng chúng tôi không? Định đi đánh bi-a, trong khối mình có nhiều bạn cũng đi đó!” Lại chọc cánh tay y một cái, nháy mắt: “Không những thế, một bạn học chúng ta ai cũng biết, hoa khôi của khối thuộc lớp 3 cũng đi đó!”

Đinh Húc lắc lắc đầu, nói: “Các cậu đi đi, tôi không đi, buổi tối tôi còn có việc.”

Phó Đông Ly ngồi đó cười với y, lại còn làm một cái biểu cảm khoa trương, nói: “Này, Đinh Húc, đây là lần đầu tiên kể từ khi khai giảng đến nay cậu nói nhiều với tôi như thế đấy! Chậc! Chậc! Bình thường cậu chẳng bao giờ có phản ứng với người khác cả.”

Đinh Húc bị hắn chọc cười, viết xong dòng cuối cùng, gấp bài thi cất đi, nói: “Đừng có liên thiên, tôi ngày nào cũng thu bài tập, ngày nào chẳng chào hỏi mọi người.”

Phó Đông Ly cười rất vui vẻ, cảm thấy Đinh Húc rất coi trọng mình, mặc dù không mời được người, nhưng cũng cảm thấy hài lòng lắm.

Đinh Húc dự định buổi tối sẽ đi tìm Tiêu Lương Văn, hai ngày trước cũng đã đi tìm một lần, nhưng lại chẳng thấy tung tích gì, cũng không tìm thấy địa chỉ tiệm cơm của Lưu Tử Quân. Dù sao bây giờ cũng là chuyện mười năm về trước, vị trí tiệm cơm so với trí nhớ ở hiện tại có chút khác nhau.

Học xong lớp buổi tối, Đinh Húc thu dọn đồ đạc, buổi tối khoảng  tám chín giờ là giờ tan tầm của học sinh ở đây, khu vực xung quanh trường học rất nhộn nhịp, Đinh Húc muốn đi đến khu phố cổ, đạp xe đạp đi vào lối tắt, rất nhiều ngõ nhỏ, có chỗ đèn đường còn hỏng, xung quanh tối đen.

Đinh Húc đi một lúc, liền cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Giống như có một chiếc xe khác đang đi theo mình, luôn nghe thấy tiếng vang vọng, y tăng tốc, nhìn thấy lối rẽ phía trước có đèn đường liền xông ra, nhưng còn chưa kịp phóng ra ngoài, chiếc xe kia liền lao tới đâm vào y, y ngã rầm xuống ven đường đá.

Vì mèo nhỏ đang ở trong túi Đinh Húc, cánh tay y đang chống dưới đất mãi không dám đứng lên, nửa bên cánh tay khác đau rát, hét lớn lên: “Cướp, có cướp!”

Bước chân người phía sau hơi hoảng hốt, ném xe của mình ra xông tới chỗ Đinh Húc, cưỡi trên người Đinh Húc, một tay bịt kín miệng Đinh Húc, tay còn lại sờ loạn xạ trên người hắn. Đinh Húc cảm thấy hết sức ghê tởm, há miệng muốn cắn gã, lại bị đối phương trở tay bóp chặt cằm tát mạnh một cái, nhất thời bị ù tai.

“Đinh Húc! Đinh Húc, nếu em nghe lời một chút thì đã không có chuyện này, tất cả là tại em thôi…” Người sau lưng như kẻ thần kinh cứ lải nhải, không biết vì căng thẳng hay hưng phấn, giọng nói hơi run rẩy.

Giọng nói này thật sự rất quen tai, không phải gã giáo viên kia thì là ai!

Đinh Húc tức giận, lại dãy dụa, nhưng ngay lập tức bị đối phương đè chặt đầu xuống, mặt áp lên nền đường nhựa lạnh lẽo, người nọ định nhét nhúm vải vào miệng Đinh Húc, Đinh Húc giùng giằng tránh né, chửi gã: “Mày như vậy mà xứng làm thầy giáo à! Mày không phải là người… khốn kiếp… không bằng cầm thú!”

Đầu óc tên thầy giáo đều đã bị nội tâm mê hoặc rồi. Trong mắt  gãlúc này chỉ có cơ thể của Đinh Húc đang văn vẹo bên dưới, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến gã hưng phấn, gã liếm liếm môi, nói: “Đinh Húc, em nghe lời chút đi, tôi đã gọi điện cho nhà em, báo với mẹ em rằng em đang tích cực ôn luyện rồi, rất có thể phải ngủ lại nhà thầy…Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ phụ đạo giúp em, cho em đi thi, còn giúp em luôn là học sinh giỏi, không phải được rồi sao? Tối hôm nay em muốn đi đâu, tất cả chuyện này đều tại em, nếu em không đi con đường này, tôi sẽ không…”

Gã còn chưa lải nhải xong, đã bị một người lôi xuống khỏi người Đinh Húc, ngay tức khắc bị đạp thật mạnh vào dạ dày!

Tên thầy giáo này chẳng qua cũng chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt, có  loại năng lực này cũng chỉ dám xuống tay với đám học sinh còn e ngại gã, lúc này bị người ta đạp mạnh vào bụng, nằm bẹp dưới đất nôn khan, không thể động đậy.

Đối phương còn chưa bỏ qua cho gã, xoay người đi tìm gậy, nhào đến đập một gậy, còn muốn đập thêm một nhát thứ hai…

“…Phó Đông Ly, đủ rồi!” Đinh Húc bò từ mặt đất dậy, không nhìn thấy rõ đối phương.

Động tác tay của người kia hơi khựng lại, nhưng lại đập thêm ba gậy nữa, đập đến khi gã nằm dưới đất bất lực đến mức kêu cha gọi mẹ mới buông cổ áo ra, giọng nói hơi lạnh lùng: “Tôi không phải Phó Đông Ly.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh Húc: Cậu khoe khoang khả năng đánh lộn đúng không!

Tiêu Lương Văn: Ai bắt nạt anh, em đánh người đó!

Đinh Húc: Nếu như vào tù, tôi đưa cơm cho cậu hả, muốn đánh thì phải ở chỗ người ta không thấy. Tay cậu  bẩn sắp đuổi kịp Phó Đông Ly rồi đấy… (tay bẩn ý chỉ làm chuyện xấu.)

Tiêu Lương Văn: Đâu có, tay em trắng như thế này cơ mà,(liếm liếm liếm), rất sạch mà, thật đấy, anh nhìn đi!

Đinh Húc:…