Nếu Người Ở Đây

Chương 3: Mèo con



Đinh Húc gọi taxi kêu Tiêu Lương Văn lên xe, ngược lại đối phương rất nghe lời, nói một làm một, lên xe xong mới cẩn thận hỏi: “Đinh Húc, chúng ta đi đâu vậy? Tiền bảo lãnh cậu bỏ ra, tôi…”

Đinh Húc nhìn hắn một cái, nói: “Cậu biết chị Tử Quân đúng không? Tôi quen chị ấy, giúp cậu coi như trả nợ một món ân tình đi.” Kiếp trước Tiêu Lương Văn thường hay nhắc đến một người phụ nữ với Đinh Húc, tên là Lưu Tử Quân, Tiêu Lương Văn coi cô ấy như chị gái, người giám hộ của mình, bây giờ nếu Đinh Húc không tới bảo lãnh hắn thì vài ngày nữa Lưu Tử Quân gom đủ tiền cũng tới chuộc người ra thôi. Loại hình “khách ba lô” bây giờ có quá nhiều, rượu với thuốc lá hoặc là trộm đồ điện tử cơ bản thì bắt cũng được, không bắt cũng xong, đặc biệt là tội phạm vị thành niên, tống vào trại giáo dưỡng rồi nộp phạt ít tiền là thôi.

Thế nhưng trường hợp của Tiêu Lương Văn lại khác, Đinh Húc nhớ rõ chỉ khoảng nửa năm nữa Tiêu Lương Văn sẽ tiếp xúc với đám người kia, nếu y đoán không sai, thì hẳn là trong khoảng thời gian ngồi trong trại giam giáo dưỡng của cục cảnh vệ này hắn mới quen biết bọn họ, cũng chính từ lúc này, Tiêu Lương Văn không còn cách nào quay đầu là bờ được nữa.

Tiêu Văn Lương nghe thấy tên Lưu Tử Quân xong quả nhiên yên tâm hơn hẳn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Đinh Húc, nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.”

“Đi về trước đã, lát nói chuyện này sau đi.” Y quay đầu nói với tài xế: “Đến khu Đường Bách.”

Đường Bách là khu đô thị hạng sang mới được xây dựng, lại cách xa nơi này, tài xế nghe thấy khách sộp thì rất cao hứng, đạp chân ga phóng đi.

Tiêu Lương Văn cũng không nói là muốn xuống xe, hắn chú tâm nhớ kĩ địa chỉ nhà Đinh Húc, đợi qua mấy ngày nữa đến trả tiền cho người ta.

Cả một đoạn đường Đinh Húc chỉ nhìn sững sờ ra ngoài cửa kính xe, thỉnh thoảng lại nhíu chặt hai chân mày. Tình huống hiện tại của Tiêu Lương Văn y chỉ mới biết mơ hồ, còn một ít thông tin khác là do Lưu Tử Quân từng nói với y. Cha mẹ Tiêu Lương Văn đã sớm qua đời, hắn có thể sống được đến lúc này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh tự lực cánh sinh, nhưng cũng chính bởi như vậy nên làm việc gì cũng chẳng thèm kiêng dè.

Lúc này Tiêu Lương Văn cũng không có chỗ ở, phải ở trong đó chờ một người ngoài là Lưu Tử Quân đến đón như thế, chứng tỏ cũng chẳng còn người thân nào chăm sóc. Đinh Húc nhìn bộ quần áo cọc cạch trên người Tiêu Lương Văn, không còn muốn đưa hắn về lắm, y quyết định trước tiên cứ mang người này về, từ từ dạy bảo lại sau.

Chẳng qua nhà họ Đinh vừa mới bắt đầu khai tiệc, đoán chừng phải ầm ĩ đến khuya, hơn nữa bên đó cũng không thích hợp cho Tiêu Lương Văn đến, mẹ y từ trước đến giờ đều thích leo cao, sắp xếp vòng bạn bè cho y quen cũng chỉ hận không thể lớn bằng lòng bàn tay thôi mà còn nhìn chằm chằm mọi lúc, nếu để bà nhìn thấy Tiêu Lương Văn chỉ sợ bà sẽ trở mặt ngay tức khắc. Trong tay y còn có chìa khóa một phòng ở cách xa khu nhà chính, đó là phòng trà của cha y, bây giờ không có người, liền quyết định mang Tiêu Lương Văn sang đó.

Xe đến cửa khu thì dừng, thấy Tiêu Lương Văn muốn đi, Đinh Húc nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Đi? Cậu định đi đâu?”

Tiêu Lương Văn vân vê dây ba lô, ấp úng nói: “Có chỗ để đi mà.”

Có nơi muốn đi? Chỗ nào chứ? Chỗ Lưu Tử Quân chỉ là một tiệm cơm nhỏ, bây giờ còn cung cấp chỗ cho người rửa bát đấy, mấy năm này chính à thời điểm cô ấy khó khăn nhất, nếu không phải Tiêu Lương Văn sau này phát đạt quan tâm đến, thì chưa chắc có thể thành lập được một chuỗi nhà hàng ăn uống. Lúc này không bàn tới Lưu Tử Quân, Tiêu Lương Văn thường lông bông khắp nơi, có thể tìm được chỗ trú chân cũng là quá sức.

Tiêu Lương Văn ngẩng đầu nhìn y còn định nói gì đó, không đợi hắn mở miệng, Đinh Húc liền không mặn không nhạt ngăn cản: “Đợi một lát nữa tắm rửa, ăn uống xong rồi hãy đi.”

Tiêu Lương Văn do dự, cuối cũng vẫn vào theo. Hắn luôn cảm thấy không thể phản kháng lại người này, hơn nữa thiếu nợ người ta một món ân tình, sớm muộn gì cũng phải trả gấp bội, huống hồ… huống hồ hắn cũng muốn ngồi với Đinh Húc lâu hơn một chút.

Nhà họ Đinh ở đây là nhà ven hồ theo kiểu liên thông hai biệt thự, đằng trước có vườn hoa được tỉa tót rất tinh tế, chỉ là bên trong không có nhiều cây cỏ, mà có một con sư tử đá được đặt ngẫu nhiên, được điêu khắc tỉ mỉ, toát ra một vẻ khí phách. Tiêu Lương Văn có thể đoán được gia cảnh của Đinh Húc không tồi, nhưng khi bước chân vào biệt thự vẫn có chút choáng ngợp, bên trong so với bên ngoài rõ ràng càng lộng lẫy hơn một bậc, là kiểu kiến trúc phương Tây xa hoa.

Hắn đeo ba lô đứng ở cửa, bước vào cửa là thảm nhung ngắn màu trắng, nếu hắn đi đôi giày này vào chắc chắn sẽ để lại dấu gót chân đen mất.

Đinh Húc liếc nhìn tầng bụi dày trên tủ giày, yên tâm hơn không ít, quả thật nhớ không sai, phòng này của cha đã lâu rồi không dùng đến, nếu ở lại đây mười ngày nửa tháng thì cũng chẳng bị ai phát hiện. Y tháo giày, đi chân trần,  rồi chỉ phòng vệ sinh bên trong cho Tiêu Lương: “Phòng tắm ở bên kia, cậu đi tắm trước đi, một chút nữa tôi lấy quần áo cho cậu.”

Tiêu Lương Văn đồng ý một tiếng, tuy rằng đã tháo giày ra, nhưng vẫn để lại một loạt dấu chân đen đen.

Đinh Húc nhấc mèo con trong túi áo ra đặt lên bàn trà nhỏ, mèo con vừa bẩn lại bị thương, bọc cái khăn run rẩy cố gắng muốn đứng lên, nhỏ giọng kêu “meo”.

Đinh Húc cầm khăn khô trùm quanh nó, cẩn thận lau sạch sẽ, lại lấy một cái hộp rỗng đặt mèo nhỏ vào đó, thấy mèo ta không chạy ra được, sau đó mới yên tâm mặc thêm áo khoác đi ra siêu thị tiện lợi mua chút sữa bột cho nó ăn.

Đinh Húc cũng không am hiểu vấn đề chăm sóc thú nuôi lắm, có điều chủ siêu thị rất tốt bụng, giới thiệu một gói: “Cho nó ăn cái này cũng được, mèo nhà tôi ngày trước sinh con, cũng không đủ sữa, nên cho ăn sữa này, về sau con nào con nấy đều béo khỏe lắm.”

Đinh Húc thanh toán mất mười hai tệ, cầm túi sữa bột về nhà, đến khi về thì nhìn thấy Tiêu Lương Văn đang bế mèo nhỏ, vật nhỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay nép người vào lòng bàn tay hắn không ngừng run rẩy, mắt nhắm nghiền mũi hấp háy ngửi ngửi, như linh cảm thấy vị trí của Đinh Húc liền vội vàng “meo” một tiếng.

Tiêu Lương Văn không mặc quần áo vừa rồi, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh thắt lưng ngồi ở đó. Lúc nhìn thấy Đinh Húc đi vào, liền vội vàng đứng dậy, bấy giờ mới để ý thoạt nhìn thân hình hắn không có vẻ đơn bạc giống như Đinh Húc đã tưởng tượng, mà có chút bắp thịt, tóc dù bị ướt vẫn dựng đứng, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, vẫn không lên tiếng.

“Mới vừa rồi nó lạnh, cứ kêu suốt, tôi đành bế lên che.”

Đinh Húc pha xong sữa bột, lại đi lục hộp y tế tìm được một ống tiêm duy nhất, vừa tháo mũi kim ra vừa nói chuyện với hắn: “Nó lạnh, thế cậu có lạnh không? Mặc như thế cẩn thận cảm lạnh.”

Tiêu Lương Văn che chở mèo nhỏ bước lại gần Đinh Húc nói “Tôi không lạnh”, nhìn Đinh Húc mân mê ống tiêm, hơi chần chừ nói: “Nhà cậu sao lại có ống tiêm? Thế này cũng không được hay lắm…”

Đinh Húc tạm dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái lại tiếp tục bận rộn, nói: “Cậu đừng nghĩ lung tung, trước kia tôi thường hay bị cảm, chú lại là bác sĩ quân y, ông ấy kê cho ít thuốc và đồ y tế, khổ quá, vậy là tự chích thuốc cho xong chuyện.”

Tiêu Lương Văn “a” một tiếng, gãi gãi đầu: “Vậy mà tôi còn tưởng tượng lung tung.”

Đinh Húc hút sữa bột đã pha vào ống tiêm, cẩn thận đút vào miệng mèo nhỏ, “Cậu cũng biết thật nhiều đấy.”

Tiêu Lương Văn ừm một tiếng, bế mèo nhỏ sát đến gần Đinh Húc hơn chút nữa, hai bàn tay giữ vững vàng, nhìn mèo nhỏ uống nấy uống để, lại nói: “Hồi trước chỗ tôi ở rất phức tạp, làm việc gì cũng có, từng nhìn thấy mấy bận.”

Bàn tay đang đút sữa cho Đinh Húc hơi run rẩy, mèo nhỏ hơi bất mãn kêu một tiếng “meo”, Đinh Húc bận rộn đút cho mèo nhỏ thêm một ống sữa nữa, nhất thời không biết trong lòng là cảm giác gì.

Đút xong sữa cho mèo nhỏ, lại lấy một cái khăn khô làm ổ, để nó ngủ trong hộp giấy, lúc này Đinh Húc mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lương Văn, y day day chóp mũi, giọng nghèn nghẹn, nói: “Cậu mặc quần áo vào đi, coi chừng bệnh, phải rồi, muốn ăn gì không? Tôi làm cho cậu.”

Tiêu Lương Văn sống tới bây giờ còn chưa được ai đối xử dịu dàng đến mức ấy, nhất thời bối rối, “Không lạnh, tôi ăn gì cũng được.”

Đinh Húc nhíu mi, đưa tay ra chạm vào cánh tay Tiêu Lương Văn, Tiêu Lương Văn lập tức cứng người không dám nhúc nhích.

“…Đúng là không lạnh thật.” Y nhỏ giọng nói thầm một câu, đứng dậy nói: “Vậy ăn mì đi, ở đây cũng không có thứ gì khác.”

Tiêu Lương Văn ưm nhỏ một tiếng, giống hệt như âm thanh của mèo nhỏ lúc nãy khi được người ta xoa cái bụng no tròn xoe.

Đinh Húc đi một xíu rồi quay lại, cầm trên tay là hai bộ quần áo ném cho Tiêu Lương Văn, nói: “Cậu thử mặc hai bộ quần áo này xem, chúng đều là đồ tôi mặc thay đổi thường ngày, có lẽ dáng rộng chút, chắc là mặc được.”

Tiêu Lương Văn ừ một tiếng, lúc mặc vào ngược lại khá vừa người, quần thậm chí còn hơi ngắn, lộ ra một đoạn cổ chân.

Đinh Húc nhìn chằm chằm đoạn cổ chân lộ ra ngoài, híp mắt không lên tiếng, rồi quay người đi nấu mì.

Tiêu Lương Văn ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nghe âm thanh “phập” “phập” “phập” của dao trong phòng bếp mà nuốt nước miếng, hắn cũng chẳng biết mình có phạm sai lầm gì không, chỉ là luôn thấy hơi sợ Đinh Húc mà thôi.

Đinh Húc trần một nồi mì chần, bưng ra gọi Tiêu Lương Văn đến ăn, y nhớ rõ người này sau này có thể cao đến mét tám mét chín, vào lúc này có thể nhìn thấy bàn chân bàn tay hắn to hơn hẳn những trẻ khác, nhất là sức ăn.

Đinh Húc tự múc một bát nhỏ ăn, còn lại đều do Tiêu Lương Văn giải quyết hết. Vị kia ăn thế mà dạ dày không hề phồng lên, giống như đổ thức ăn vào hố đen vũ trụ, chẳng xi nhê gì.

Tiêu Lương Văn ăn xong mì, còn húp cạn sạch nước, chẳng lãng phí thứ gì, ăn đến đổ mồ hôi chóp mũi. Hắn ngồi mặt đối mặt với Đinh Húc, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương, không hiểu sao lại hơi căng thẳng, ho khan nói: “Đinh Húc, cậu quen chị Tử Quân như thế nào?”

“À, có lần đi học phụ đạo về khuya, bị mấy người gần trường chặn đường xin tiền, chị Tử Quân gặp được nên cứu tôi.” Đây là lí do Đinh Húc đã sớm dự tính, cũng là lí do tốt nhất che giấu mọi việc.

Tiêu Lương Văn nhìn chằm chằm y không thôi, quan sát kĩ y một lần từ trên xuống dưới, tự động tưởng tượng ra tình cảnh của Đinh Húc lúc đó. Nhìn quần áo Đinh Húc thì hiển nhiên biết nhà y có tiền, người lại trầm lặng không thích nói chuyện, vừa nâng mắt lên là có thể nhìn thấy một đôi mắt phượng mảnh dài xinh đẹp, chỉ là nhìn thì tính tình không tốt lắm, vẻ ngoài lạnh lùng hời hợt, thành tích lại tốt… Có thể là  kiểu học sinh ưu tú bị vơ vét chăng?

Đinh Húc sợ hắn hoài nghi mình, vừa bưng bát lên giả bộ uống nước dùng, vừa cẩn thận nhớ lại lại dáng vẻ của Lưu Tử Quân, hàm hồ nói: “Có điều không nghĩ tới nhìn chị Tử Quân gầy, lại có sức lực lớn thế, nhưng mà thân hình chị ấy cao, cho nên khiến đám người kia sợ hết hồn” y khoa tay múa chân miêu tả một chút, “Phải hơn một mét bảy! Còn cao hơn tôi cả một đoạn nữa.”

Tiêu Lương Văn cười, lần này Đinh Húc nhắc đến Lưu Tử Quân khiến hắn buông bỏ sự đề phòng cuối cùng. “Do cậu không đủ năng lực như Tử Quân, ăn nhiều chút, sau này cao lớn là tốt rồi.”

Tiêu Lương Văn uống cạn phần nước dùng mì cuối cùng, cầm cái chén màu xanh ngọc tinh xảo nói: “Tôi đi rửa bát.”

Đinh Húc cũng không ngăn cản, nói cho hắn biết chỗ nào có nước nóng, nước rửa chén thì ở đâu.

Tiêu Lương Văn còn phải ở  lâu dài, làm quen sớm một chút cũng tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn Đinh Húc tưởng tượng ra vô số việc Tiêu Lương Văn bị bắt nạt ở trường: … Sau này tôi đưa cậu đi học.

Đinh Húc chuẩn bị dùng roi da nhỏ quất Hắc lão đại bước vào con đường chính đạo: Chuẩn!

*chuẩn trong chuẩn tấu cơ, má, quàng thượng-style =)))

* Còn Hắc lão đại là Tiêu Lương Văn do kiếp trước ảnh là trùm đó =)))

P/s: Trước khi bê bát đi rửa Tiêu Lương Văn uống nốt hớp nước mì cuối cùng, đó là nước mì còn trong bát của Đinh Húc nhé:v:v