Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Chương 30: Một đời châu sa(1), một đời đau



(1). Nốt ruồi son

Tôi gặp Thụy Lâm ở Anh.

Anh ấy là một người Anh gốc. Theo lời của anh ấy thì, đến bây giờ anh ấy vẫn là quý tộc.

Đi dạo đêm với một người con trai Anh trên cầu Cambridge, nhớ lại nhữngnăm hai mươi, Từ Chí Ma và Lâm Huy Nhân cũng đã đi dạo trên cầuCambridge vào ban đêm, chúng tôi cũng chèo một con thuyền nhỏ, du ngoạntrên Cambridge, tôi khe khẽ hát bài: Bông hoa nhài xinh đẹp, Thụy Lâmnói, u Dương, em có thứ khí chất u buồn bẩm sinh.

Thụy Lâm, tôikhẽ gọi tên anh ấy. Tôi có tình cảm tốt với người con trai này, xuấtthân quý tộc, có sự anh tuấn và cao lớn của đàn ông châu u trung cổ,thích đưa tôi đến nhà thờ làm lễ, thích đưa tôi đi ăn những món ăn vặthương đồng gió nội của nước Anh, còn đưa tôi đến những tòa lâu đài cổkính nhất nước Anh.

Tôi hiểu ý của anh ấy, đúng thế, anh ấy thích tôi.

Bởi vì anh ấy say mê phương Đông, say mê một người con gái có đôi mắt trong sâu thăm thẳm và tết tóc đuôi sam.

Chúng tôi thường ngồi bên nhau ngẩn ngơ, anh ấy thích ngắm tôi, còn tôi lại thích hoài niệm.

Tâm sự của tôi, anh ấy không hiểu.

Tôi cứ nghĩ rằng rồi sẽ có ngày, tôi quên được tình yêu đó, quên được anh,nhưng, đột nhiên một hôm, nghe thấy một bài hát cũ, nước mắt của tôi lại rơi, vì bài hát này, tôi đã từng nghe vào thời gian tôi yêu Thẩm GiaBạch say đắm nhất. Là Quân cờ của Vương Phi:… Em đã không còn đường đểlui nữa.

Sau khi sang Anh, tôi gửi cho Xuân Thiên một email, nóivới anh rằng: Sương mù ở Anh rất đẹp, cầu Cambridge rất đẹp, em thíchnơi này.

Anh viết thư lại nói: Tình yêu của anh dành cho em nhưmưa xuân âm ỉ, sự bịn rịn của anh đối với em là con đường không có lốira, đi vào bóng tối, vẫn tiếp tục đi sâu hơn nữa.

Chỉ mình tôi biết, không có Thẩm Gia Bạch, đi đến đâu thì trái tim cũng đã chết, cũng đã nguội lạnh!

Tôi không có địa chỉ liên lạc với Thẩm Gia Bạch, cũng không thể mở miệng ra để hỏi, rất nhiều đêm, tôi cứ ngồi ngẩn ra để nhìn cái dấu anh tặng.

Chớp mắt đã qua một năm, Thẩm Gia Bạch ở lại Thượng Hải, nhân tài của PhúcĐán, làm cho một công ty chứng khoán, còn Chương Tiểu Bồ muốn đi Nhật,cô ấy nói, muốn sang Nhật du học, nhưng tôi biết, bên cạnh cô ấy, nhấtđịnh là có một người đàn ông.

Những lá thư của Xuân Thiên, cứ babốn ngày lại được gửi đến, những bức ảnh anh đi công tác, ảnh đồngnghiệp của anh, còn cả những thay đổi rất rất nhỏ của thành phố BắcKinh, có Xuân Thiên, tôi gần như không có cảm giác rời xa Bắc Kinh.

Thỉnh thoảng, anh gọi điện thoại sang cho tôi. Mà đã nói là nói cả hơn nửa tiếng đồng hồ.

Thôi được rồi, tôi luôn khuyên anh, đang gọi điện thoại quốc tế đường dài đấy.

Nhưng để được nghe tiếng em thì cũng đáng mà.

Trong điện thoại, anh luôn nói những chuyện đâu đâu, nói anh đã nuôi một chúchó nhỏ và anh đặt tên nó là Hạ Hạ. Hạ Hạ, hay không? Anh hỏi tôi, anhcứ gọi tên nó, là có cảm giác như em đã đến, Hạ Hạ, cái tên đẹp thế.

Tôi nói: Anh thật là đáng ghét, anh thừa biết em tên là Tịch Hạ.

Đúng thế, nó là em gái em!

Là em gái anh ấy!

Tôi và Xuân Thiên ồn ào cãi cọ trên điện thoại, tôi nói: Anh đổi tên cho nó đi.

Gọi nó là gì? Anh sẽ nghe em.

Là Xuân Thiên. Ha ha, gọi nó là Xuân Thiên đi. Lúc này, Xuân Thiên đangkêu ầm ĩ trong điện thoại, nghe rất giống tiếng cún con, cuối cùng tôicũng phải phá lên cười.

Bạn thấy đấy, tôi và Xuân Thiên lại nhắc đến chó trong một cuộc điện thoại quốc tế đường dài.

Mỗi lần anh gọi điện thoại đều khiến tôi rất vui vẻ, cuối cùng anh hỏi tôi: Còn đeo đồng hồ không?

Đương nhiên vẫn đeo.

Nghĩ đến ba mươi năm sau anh sẽ thay pin cho em nhé.

Đáng ghét. Ba mươi năm sau em sẽ không gặp anh nữa, người cũ không thích hợp cho chuyện gặp gỡ đâu, lúc ấy em hơn năm mươi tuổi rồi, là bà lão rồi,tóc đã bạc trắng, để cho anh nhìn thấy chắc? Còn lâu, nói cho anh biết,em định sẽ ở lại Anh đấy, không về nữa.

Không không không, em vẫn phải về chứ: Tổ quốc đẹp biết bao, cho dù không lấy anh, cũng phải lấymột người Trung Quốc, hoa thơm không thể cho người ngoài ngửi.

Xì, tôi mắng anh, chẳng nghiêm túc gì cả.

Nửa năm sau, Chương Tiểu Bồ cũng ra nước ngoài, sau đó thì bặt vô âm tín.Xuân Thiên nói: Cô ấy bỏ đi cùng với một người Nhật, còn nói không muốnđể Thẩm Gia Bạch đi tìm cô ấy, em xem, chuyện này xong rồi.

Tôi không ngờ chuyện lại thế này, đúng thế, dù sao đấy cũng là người cô ấy đã yêu cuồng nhiệt, sao nói đi là đi?

Nhưng không ngờ sự việc không chỉ dừng lại ở đó!

Nửa đêm Xuân Thiên gọi điện cho tôi, Tịch Hạ, em ngủ chưa?

Lại chuyện gì nữa?! Tôi có chút chán nản hỏi: Lẽ nào anh định không cho người khác ngủ sao? Ngày mai em thi rồi.

Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch bị mù rồi.

Cái gì?! Anh nói cái gì!

Thẩm Gia Bạch mù rồi!

Cậu ấy đột nhiên mù, bác sĩ nói khả năng hồi phụ được là rất ít, e là cả đời này cậu ấy sẽ phải sống một cuộc sống tăm tối.

Trong giây lát, tôi cứng đờ người lại.

Lặng lẽ ngồi trong bóng đêm, nước mắt của tôi đột nhiên rơi xuống, Thẩm GiaBạch không nhìn thấy nữa, không bao giờ nhìn thấy nữa, anh nhất định sẽvô cùng đau khổ buồn bã, nhất định là do Chương Tiểu Bồ khiến anh quáđau lòng!

Nếu không phải là tôi, năm đó nếu tôi không trả lời láthư ấy, thì sao anh có thể gặp tai nạn như thế này. Tất cả là tại tôi!Tôi không nên trả lời thư của anh, không nên khiến chuyện này sai nốitiếp sai! Tôi hối hận, nhưng cũng muộn rồi. Khiến anh tổn thương, tôicũng làm tổn thương chính mình!

Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch, tôi khe khẽ gọi tên anh? Em có thể giúp gì cho anh?

Nhớ lại quãng thời gian tiếp xúc với Thẩm Gia Bạch, tôi câm lặng chỉ biếtkhóc, ông trời nhất định phải trừng phạt anh sao? Vì thế, mới để anh gặp Chương Tiểu Bồ?

Lúc ấy tôi hoàn toàn không biết những gì màChương Tiểu Bồ đã phải trải qua, chỉ ra sức oán trách cô ấy, nếu sớmbiết thế này, thì hà tất phải có ngày ấy?

Đêm hôm đó thật dài,dài tới mức dường như quay trở về tuổi mười bảy, lần đầu chúng tôi gặpnhau, dưới gốc cây hợp hoan, chỉ một giây lướt qua ấy, khiến tôi sốc vôcùng, mối duyên cả đời, nỗi đau cả đời, cũng bắt đầu từ đấy!

Trái tim tôi, vẫn là con rắn nhỏ đang tơ tưởng. Nhưng, tất cả đều trống rỗng, tôi sẽ kiên trì tới bao giờ?

Xuân Thiên sẽ kiên trì tới bao giờ? Tại sao lúc nào cũng lướt qua nhau trùng hợp thế? Tại sao?

Kì nghỉ hè đến gần, tôi quyết định về nước! Hai tháng, tôi chuẩn bị để ởbên cạnh Thẩm Gia Bạch, đúng thế, quả do tôi trồng, tôi phải từ từ màthu hoạch.

Khi Xuân Thiên nghe xong quyết định của tôi, im lặngrất lâu, cuối cùng anh nói: Về đi, cũng có thể, Thẩm Gia Bạch thật sựcần một cô gái dịu dàng lương thiện ở bên cạnh.

Khi Xuân Thiênnói ra những lời đó, tôi biết anh đã phải cố gắng dũng cảm bao nhiêu.Tình cảm trên thế giới này, bao giờ cũng là sự mắc nợ lẫn nhau, anh nợtôi, tôi lại nợ anh, sau đó - cùng nhau hoàn trả.

Là Xuân Thiêngiúp tôi nghe ngóng tin tức của Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch về một thịtrấn nhỏ ở Giang Nam. Xuân Thiên nói: Cậu ấy chọn cách chạy trốn, chọncuộc sống yên tĩnh, chúng ta cùng đi thăm cậu ấy.

Khi máy bay hạcánh xuống sân bay Bắc Kinh, tôi nhìn thấy Xuân Thiên đang đi về phíatôi. Thời gian một năm, anh gầy hơn cao hơn, trên nét mặt phảng phất sựhấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, hai mươi ba tuổi, rực rỡ như thế, giống như cây bạch dương trong gió, trên thế giới này, người hiểutôi nhất chính là Xuân Thiên.

Vào giây phút nhìn thấy tôi, anh lao đến như một cơn gió, sau đó kéo tôi vào lòng. Người anh em! Anh ấy gọi tôi.

Người anh em! Tôi cũng gọi anh.

Bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi không còn là chàng trai cô gái ngây thơ củanăm đó nữa, trong mắt chúng tôi, có sự cô đơn sâu thăm thẳm!

Xuân Thiên đưa tôi về thành phố ven biển, bố đã khỏe hơn nhiều rồi, mẹ ngàynào cũng cùng bố đi dạo, anh trai và Vân Cẩm đang làm thủ tục để sangAnh, là bố đích thân lo giúp. Bố nhìn tôi, xoa đầu tôi, Tịch Hạ, con lớn rồi, cao hơn cả bố rồi.

Trên bàn tay bố đã bắt đầu có nếp nhăn,mái tóc điểm bạc, mẹ vẫn nhìn bố với ánh mắt sùng bái như thế. Sóng gióqua đi, cuối cùng đổi lại là cuộc sống yên bình, từ trong ánh mắt của bố mẹ khiến tôi hiểu ra, tình yêu thì ra là sự níu giữ của cả hai người!

Lên tàu đi đến Giang Nam, Xuân Thiên luôn ở bên tôi.

Trên tàu, cũng là anh đi đi lại lại vào trong bếp để lấy nước nóng cho tôiuống, không muốn tôi nổi giận, là anh đã chạy tới phòng phát thanh ở gatàu để yêu cầu phát bài Nếu kiếp sau em vẫn còn nhớ anh cho tôi nghe.Tôi nói: Anh lúc nào cũng khiến người khác cảm động, nếu, nếu có kiếpsau, em...

Được rồi được rồi, anh ngắt lời tôi, đừng bao giờ ước có kiếp sau với anh, anh không cần.

Kiếp sau, anh sẽ làm chú chó nhỏ của em, nằm giữ cửa nhà em, nhìn thấy đàn ông con trai sẽ kêu gâu gâu!

Đấy, đấy là Xuân Thiên, khi bạn muốn nghiêm túc, anh lại không nghiêm túc,khi bạn không muốn nghiêm túc, anh lại nhất định phải nghiêm túc!

Tôi chìm vào giấc ngủ trong nặng nề, khi tỉnh dậy tôi thấy mình vẫn đangdựa vào Xuân Thiên. Anh nói: Anh không dám cử động, sợ lại đánh thức emtrong lúc đang ngủ say, anh phát hiện ra trên đầu em có một sợi tóc bạc, nào, để anh nhổ cho em. Nói xong, anh cẩn thận giúp tôi nhổ sợi tóc bạc đó, sau đấy nhìn tôi nói, Oh, lúc này nhìn cũng đâu đến nỗi già!

Đáng ghét!

Tôi giơ nắm đấm lên!

Anh chàng này!

Nhưng, anh lại muốn em già, già tới mức rụng hết răng càng tốt.

Tại sao?

Bởi vì nếu em già rồi, thì sẽ không có người con trai nào muốn cướp em đi nữa, em chỉ thuộc về một mình anh.

Xuân Thiên kéo tay tôi, thương cảm nói. Sự li biệt của sinh tử, một lần là đủ rồi. Nếu em yêu anh, em sẽ không nỡ.

Tôi quay mặt ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không nghe thấy gì.

Ngoài cách giả vờ ra, tôi còn có thể làm thế nào? Trái tim tôi, vẫn chỉ có,chỉ có người con trai tên Thẩm Gia Bạch kia, đấy là hình xăm cả đời, lànỗi đau cả đời tôi!