Nếu Không Là Của Anh, Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết!

Chương 5



Ngày kết hôn cũng sắp đến, tin một giám đốc, con trai của chủ tịch tập đoàn lớn hàng đầu thế giới sắp kết hôn loan truyền đi mọi nơi. Hắn có mặt trên rất nhiều tờ báo nhưng của nó thì không. Họ còn viết rằng ‘cô dâu may mắn được bao bọc cẩn thận trước ngày cưới’.

Váy cưới của nó được tất cả các thiết kế hàng đầu thế giới tập trung thiết kế ra một bộ riêng biệt. Mọi người bắt nó thử váy trước xem có ưng ý hay hợp không nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó cứ la toáng rồi chạy khắp nhà và nhóc Băng thì cứ chạy rượt đuổi theo nó. Nó chạy vô ý không may va đúng hắn làm nó suýt ngã thì hắn đỡ được nó. Nó cúi đầu, Băng chạy đến.

- Chị Nhi…..

- Không chịu….chị không thích.

Nó đứng núp phía sau người hắn và túm lấy vạt áo của hắn. Băng nhìn nó ‘bất lực’, sao bà chị dâu của nó lại trẻ con đến vậy chứ? Hắn thì chẳng hiểu cái gì cả lên tiếng.

- Có chuyện gì sao?

- Cô vợ ‘yêu quái’ của anh không chịu thử váy cưới đó.

- Ừ, không thử thì thôi cứ kệ đi. Nao cưới rồi mặc cũng được.

Nó nghe hắn nói vậy thì cảm động, Băng thì thất vọng thấy nản vì nghĩ ông anh mình sẽ về phe mình ai ngờ lại nói giúp nó. Băng mặt giận nhìn hai vợ chồng.

- Anh hai bây giờ chỉ có biết vợ vợ thôi. Đã vậy em mặc kệ hai người luôn.

Nói rồi nhóc Băng bỏ đi, độ rung chuyển của nền gạch đang tăng dần. Hắn nhìn nó đang núp phía sau mình hơi nhíu mày. Nó buông hắn ra và đứng trước mặt hắn cười trừ.

- Vậy tôi đi đây.

Nó nhanh chóng chuồn nếu không ở lại sợ sẽ bị hắn truy hỏi hay làm gì đó. Hắn nhìn cái bóng khuất dần của nó thì khẽ mỉm cười vô thức. Có lẽ hắn không nên phủ nhận tình cảm nữa vì hắn yêu cô gái này mất rồi.

—-

- Anh hai…..

- Có chuyện gì?

Hắn đang ngồi làm việc trên ghế sa lông trong phòng thì Băng lên tiếng hỏi. Nhìn cô bé có vẻ không vui.

- Sao anh lại làm vậy với chị Nhi chứ?

- Làm gì?

Hắn giả vờ ngu ngơ mặc dù đã hiểu ý của nhóc Băng, cô bé khá tức giận nhìn hắn.

- Anh hai còn giả ngu sao? Có phải đêm đó anh hai chỉ mượn rượu để ‘thịt’ chị Nhi phải không?

- Có vấn đề gì sao?

- Hai người chỉ là cưới nhau trên mặt giấy tờ, những việc đó chị ấy còn để cho chồng mình chứ?

- Thì anh là chồng của cô ấy mà.

Hắn khẽ nhếch một đường cong xảo trá. Nhóc Băng lắc đầu ngán ngẩm. Về phần của nó, lúc này nó đang ngồi ở chiếc ghế đu ngoài vườn, tựa đầu vào dây xích và nhìn chằm chằm vào khóm hoa không rõ màu vì trời đã tối.

- Ba ơi…phải làm sao đây? Con nên tiếp tục hay là dừng lại đây?

Nó thở dài, ngày mai nó phải bước vào lễ đường và trở thành vợ của người nó nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sợ hãi rồi. Bề ngoài thì nó luôn mạnh mẽ, ương bướng đối đầu với hắn nhưng tận sâu trong nó thì nó rất sợ hắn. Vì nó từng thấy hắn đã xử gọn lẹ một tên từng phản bội lại hắn. Đêm nay hắn cũng không ngủ được, hắn đang suy nghĩ nhiều chuyện và không biết thế nào lại đi ra khuôn viên phía sau. Hắn dừng lại khi nhìn thấy người con gái đang dựa đầu vào dây xích và đôi mắt khẽ nhắm hờ. Ánh trăng đang từ từ rọi xuống chỗ cô càng làm cô giống như một thiên thần đẹp đến mê người. Thiên thần đó cứ như vậy hoài không động đậy, nhìn cô vẻ mệt mỏi ưu phiền.

- Cô không ngủ mà ngồi đây làm gì?

Hắn lên tiếng phá tan cái cảnh yên lặng đó, nó khẽ mở mắt nhìn hắn. Cảm giác lúc ở một mình với hắn làm nó rùng mình vì cái chuyện tối đó nó vẫn chưa thể quên được. Lúc đó nó đã sợ đến mức nào. Hắn tiến đến ngồi ngay bên cạnh nó, nó khẽ nhích xa hắn ra nhưng cái xích đu đâu có dài rộng vậy.

- Em sợ tôi lắm sao?

Hắn bất giác lên tiếng làm nó ngạc nhiên. Hắn nói là ‘em’ sao? Nó cúi mặt xuống vẻ gật đầu đúng vậy. Hắn khẽ mỉm cười rồi nhìn nó.

- Cũng phải thôi, trong kí ức của em tôi luôn là một ác quỷ mà.

- Cũng không hẳn.

Nó ngước lên nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau và hắn đã nhẹ nhàng đặt lên môi nó nụ hồn ngọt ngào không bá đạo giống lúc trước. Nó không hưởng ứng nhưng cũng không phản đối. Hắn buông nó ra.

- Em làm tôi….

- Chúng ta sẽ chẳng đến đâu đâu.

Nó chen ngang lời của hắn. Hắn cũng hiểu vì sao nó nói vậy nhưng hắn cầm tay nó, hắn ôm nó thật chặt vào lòng. Hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn nó rõ mồn một. Nó không nói gì.

- Chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra phải không? Tôi biết em lo sợ….

- Vậy nên anh mới kết hôn với tôi sao?

Nó đẩy nhẹ hắn ra và ngước lên hỏi, hắn im lặng không nói gì. Nó đứng dậy nhìn hắn.

- Ngày mai khi chúng ta chính thức trở thành vợ chồng trên giấy tờ thì có nghĩa là nó đã bắt đầu. Tôi chỉ có nhiệm vụ ở bên và giúp đỡ anh sau đó tôi sẽ được tự do cùng ba rời khỏi đây sau 4 năm. Chúc ngủ ngon.

Nói rồi nó bỏ đi, hắn nhìn theo cái bóng nhỏ bé của nó. Lúc nào hắn cũng chỉ đứng sau và dõi theo chứ chưa một lần song song bước đi cùng nó. “Em biết tình cảm của tôi dành cho em từ lâu rồi mà. Vì sao tôi lại như vậy chứ? Có lẽ tôi điên mất rồi. Em làm tôi điên mất rồi.”