Nếu Không Là Của Anh, Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết!

Chương 16



- Em làm gì mà mất tăm suốt từ bữa tiệc đến giờ vậy?

Dương đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn nó. Nó vừa bước vào trong nhà thì đã thấy cậu nhưng nét mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

- Đi đâu phải báo cáo sao?

Nó nói rồi bỏ lên phòng thì Dương túm tay nó lại, cậu nhìn nó, ánh mắt lo lắng vô cùng. Cậu yêu nó nhưng nó có biết không vậy?

- Anh lo lắng cho em nên mới hỏi. Cả Quách Nhi và Lý Kiệt đều chuyển đến đây sống rồi nên em hãy cẩn thận.

- Cảm ơn vì đã nhắc nhở.

Nói rồi nó gạt tay Dương ra rồi về phòng. Nó đứng trước cửa phòng hắn và lưỡng lự không vào nhưng rồi nó cũng bước vào trong căn phòng đó. Nó có liếc vô bên trong phòng ngủ thì thấy hắn đã nằm ngủ từ bao giờ. Yên tâm hắn đã ngủ thì nó ngồi ở sa lông bên ngoài và lại ôm cái laptop của nó.

- Về rồi sao?

Hắn lạnh lùng lên tiếng, nó nghĩ hắn ngủ rồi chứ? Hắn không còn dịu dàng gọi nó là vợ yêu hay em yêu hay cái gì nữa rồi. Hắn bây giờ với nó như hai người xa lạ. Nó cũng chẳng nói gì mà chỉ tiếp tục công việc của mình.

- Tôi còn tưởng cô không biết son phấn đấy. Nhìn cái điệu bộ hôm trước cô định khiêu gợi ai sao?

Hắn nói với cái giọng điệu coi thường đối với nó làm nó cảm thấy có thoáng chút gì đó là hơi buồn. Nó vẫn giữ thái độ im lặng và không phản bác gì lại với hắn cả. Hắn đã tiến đến và hất cái laptop của nó lăn lóc trên sàn. Nó quay lại nhìn hắn.

- Tự dưng hất văng laptop của tôi là sao?

- Tôi đang nói chuyện với cô đấy?

- Tôi vẫn nghe đó thôi. Nói chuyện là cứ phải buộc đáp lại sao?

Nó nói lớn trừng mắt lại với hắn. Hắn có biết nó mệt mỏi lắm không vậy? Mọi người cũng đã nghe họ cãi nhau thông qua việc nó chưa đóng hẳn cửa lại. Chỉ biết thở dài với hai người này trong khi đó ai kia đang mỉm cười đắc trí. Hắn đã tức giận và còn định làm hơn thế nhưng cứ nhìn thấy nó, nhìn thấy gương mặt của người con gái hắn yêu thì hắn lại…..

- Có lẽ tôi không nên về đây thì đúng hơn.

- Vậy thì biến đi và đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Hắn tức giận, nó có cười buồn rồi cầm cái laptop của mình lên và bước ra ngoài. Nhìn thấy mọi người đứng hết ngoài đó nó không nói gì rồi lại bỏ đi. Băng nhìn nó……

- Chị à…….

- Mọi chuyện không sao đâu. Hẹn gặp lại em ở hội chợ đêm.

Nói rồi nó bỏ đi, hắn biết làm vậy với nó không phải nhưng lúc này hắn cần ai đó tin rằng hắn và nó đang xích mích với nhau. Hắn mong nó sẽ hiểu.

——-

- Chị hai, em tưởng chị về nhà rồi?

- Lại cãi nhau nên bị đuổi khỏi nhà.

Nó thở dài rồi ngồi xuống ghế, Kỳ mang cho nó cốc sữa tươi. Nó khẽ mỉm cười rồi nhận lấy cốc sữa đó. Kỳ bóc cái băng vết thương cá nhân trong suốt kia ra và thay cho nó.

- Làm vậy nó sẽ không còn sẹo phải không chị hai?

- Ừ.

Nó mệt mỏi khẽ nhắm mắt lại, nó muốn ngủ nhưng khi nhắm mắt lại nó đã thấy viễn cảnh ngày đó. Cherry nằm đó và máu cứ lênh loáng. Nó sợ hãi tỉnh dậy, người toát đầy mồ hôi. Nó thở gấp, Kỳ thấy vậy chạy đến xem sao.

- Chị có sao không?

- Kỳ à……

Nó ôm chặt lấy Kỳ, nó sợ hãi, cảm giác đáng sợ lại ùa về. Kỳ cũng đã thấy nó như vậy rất nhiều rồi, nó thường như vậy vào mỗi đêm nên chẳng mấy khi nó ngủ được. Ngày hôm sau, Băng hẹn nó đến một quán cà phê và nó chuyện.

- Chị và anh Phong có chuyện gì sao?

- Không có gì cả.

Nó hờ hững trả lời. Nhóc Băng ấp úng nhưng rồi cũng nói cho nó biết.

- Em biết anh Dương thích chị rất nhiều nhưng chị có thích anh ấy không?

- Không.

- Thật sao ạ?

Băng vui mừng nhìn nó thì nó gật đầu. Cô bé vui mừng, nó nhìn Băng đang cười toe toét kia rồi cầm tách trà uống một ngụm. Vừa lúc đó Kỳ đã đến đón nó, họ chào tạm biệt nhau và Kỳ đưa nó đến ngọn đồi hoa bồ công anh bạt ngàn. Ở nơi đây vẫn vậy và không thay đổi chút nào cả, vẫn ngôi nhà gỗ nhỏ xinh kia nhưng bên cạnh đó chính là một ngôi mộ của người con gái có mái tóc bạch kim cùng đôi mắt màu xám. Nó và Kỳ đứng đó nhìn ảnh của cô gái trên bia mộ. Nó đặt một bó hoa hồng đen ngay bên cạnh mộ.

- Chị à Ngọc Nhi và Kỳ đến thăm chị đây. Bọn em sống rất tốt chị à nên chị đừng lo lắng gì nhé. Ngày mai khi hội chợ đêm kết thúc cũng là lúc nỗi đau của chúng ta chấm rứt.

- Chị à….em đã lớn rồi và em cũng có thể bảo vệ cho chị Nhi. Em với chị Nhi vẫn luôn thực hiện theo yêu cầu của chị. Chúng em sẽ trả thù cho chị.

Và bỗng trời bắt đầu tối sầm lại, một trận giông bão nổi lên. Nó và Kỳ ngước lên nhìn bầu trời, nó khẽ run run và nở nụ cười đầy ẩn ý.

- Chị hai….

- Chúng ta bắt đầu kế hoạch nào Kỳ.

- Vâng.

Vậy là nó cùng Kỳ rời đi. Họ đang chuẩn bị tinh thần cho Hội chợ đêm diễn ra vào ngày mai. Khi ngày mai đến là lúc nó cùng Kỳ chấm rứt nỗi đau dày vò hai đứa suốt bao nhiêu năm qua.