Nếu Không Là Của Anh, Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết!

Chương 13



Tối hôm đó, hắn ngồi cạnh nó, đưa tay vuốt nhẹ cái mũi đầy kiêu ngạo của nó và đặt lên đôi môi đáng yêu kia một nụ hôn nhẹ nhàng.

- Em sẽ là của tôi…

=== =====

NGÀY HÔM SAU

Các vị bạch mã hoàng tử, Băng và Kỳ đang ngồi ở bàn ăn thì nó đi xuống nhà, nó mặc áo thun có mũ màu xám hình mickey cùng chiếc quần short đen, đôi mắt nó mệt mỏi, nó ngồi vào bàn ăn và mọi người cứ nhìn nó hoài. Nó vẫn cứ ăn và chẳng nói gì.

- Tôi ăn xong rồi.

Nói rồi nó bỏ lên phòng và để mặc mọi người vẫn cứ ngồi đó đơ đơ. Kỳ đứng dậy định theo nó nhưng hắn đã ngăn lại. Hắn tự mình đi nói chuyện với nó. Ở trong phòng hắn, nó đang ngồi làm việc với cái laptop.

- Vợ yêu bị sao vậy?

Hắn vòng tay qua ôm nó nhưng nó chẳng có phản ứng gì và mắt cứ dán vào cái laptop. Hắn thấy vậy lấy laptop từ tay nó nhưng mắt nó vẫn cứ nhìn về phía đó chứ không nhìn hắn. Không lấy được nên nó đứng dậy và định rời khỏi phòng thì hắn chặn đường nó.

- Hôm nay vợ sao vậy? Giận chồng sao?

- Tôi không có. Tôi còn phải làm việc thưa ngài.

Câu nói của nó làm hắn như đông cứng lại. Nó thực sự đã thay đổi rồi hay tại hắn đang bị ảo giác? Nó đã trở về là cô bé lạnh lùng ít nói của ngày xưa. Vì sao nó lại phải như vậy? “Vậy là các người đã hành động rồi sao? Thế thì tôi cũng chẳng nhẹ nhàng với các người làm gì.” Ánh mắt hắn ánh lên một tia giận giữ. Giám cướp mất người hắn yêu mà yên sao? Hắn sẽ bắt họ trả giá. Tối đó nó ngồi ở phòng khách, khoang chân đặt chiếc laptop lên đó và cứ dán mắt vào. Kỳ đến cạnh bên nó khẽ thì thầm cái gì đó.

- Thật sao?

- Em vừa kiểm tra. Có cần đến đó kiểm tra lại không?

- Ừ, để xem ả định làm gì.

Nó nói rồi đứng dậy cùng Kỳ đi ra ngoài, Băng chẳng kịp í ới gì đã thấy họ mất tăm. Ngay lúc đó các Thiên Long đã được triệu tập một cuộc họp gấp. Tại ngôi biệt thự nhà họ Lý bị bỏ hoang.

- Đi thôi.

Kỳ phải cõng nó đi qua những vết máu còn khô đó vì nó rất khó chịu với thứ đó. Họ đi xuống tầng hầm và ở đó có hẳn một dàn máy tính cao cấp với màn hình to tướng. Nơi đây đã được mã hóa chân không lập trình lại toàn bộ. Nó cùng Kỳ ngồi xem cái cuộc họp ngu ngốc diễn ra ở một nhà hàng kiểu Nhật.

- Rồi sao có chuyện gì cậu triệu tập gấp vậy King?

Kiệt vẫn cái giọng châm biếm đó, hắn chẳng thèm để ý làm gì. Nam nhìn họ.

- Có phải lại chuyện gì rồi sao?

- Hay là có lệnh từ cấp trên?

Kiên cũng sốt sáng. Hắn vẫn im lặng và cái im lặng đó làm họ khó chịu. Băng lên tiếng thay hắn.

- Tối mai tam lão hội sẽ triệu tập các thành viên để ra mắt Thánh nữ kế vị mới. Và trên hết là để chào mừng 20 năm King đăng quang ngôi vị.

- Đã đến ngày đó rồi sao?

Kiệt ngồi nhâm nhi rượu sake và lên tiếng, ả hồ li kia thì đang tính kế sẽ thủ tiêu nó trong cái ngày hôm đó. Nó thì ngồi gác chân lên bàn mà thưởng thức kế hoạch của họ. Nụ cười tà mị nở trên môi nó. Kỳ cũng hiểu vì sao nó lại như vậy.

- Em sẽ đi chuẩn bị tất cả.

- Đừng có để sơ xuất gì đấy vì mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Và cũng là vì Cherry.

Nói đến từ Cherry là nó tức giận vô cùng và Kỳ thì như muốn phá hủy tất cả mọi thứ ngay lập tức. Người tên ‘Cherry’ kia rốt cuộc là ai?

Tối nay cả nó và Kỳ không về nhà, hắn có gọi cũng chẳng ai bắt máy, với lại mọi người ai cũng bận để chuẩn bị cho tối mai đón tiếp tam lão hội nữa. Đó là những người đứng sau thâu tóm mọi thứ, Heaven chỉ là cái lá chắn để che dấu họ mà thôi.

- Tối mai là lễ đăng quang rồi sao?

- Nó sẽ là một tối kéo dài và khó chịu đây.

Kiệt cười lớn, người ngồi đối diện với cậu cũng khó chịu. Hai người con trai ngồi trong phòng cùng nhâm nhi ly rượu vang đỏ đắt tiền.

—–

- Cherry….em sẽ trả thù cho chị. Em xin thề với chị.

Giọt nước mắt tội lỗi lăn dài, hai hàng mi khẽ cúp lại. Khuôn mặt đáng yêu kia ngấn nước, bàn tay nắm chặt lại, những đường gân nổi lên thấy rõ. Lời thề quyết tâm sẽ trả thù, nó sẽ là chiếc dinh ghim chặt lại trong tim, là mũi dao khắc sâu để cho người con gái đó nhớ mà ‘TRẢ THÙ’