Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em

Chương 11



Thư kí Vương, mắt tôi nhìn nhầm phải không? Nguyên phu nhân...

Tôi cũng mong mắt mình có vấn đề,nhanh lại xem đi.

"Bùm" 1 làn khói lửa bốc lên từ dưới chân núi...

Nguyên Thần Dạ trong hôn lễ chợt cảm thấy trong lòng nỗi lo lắng dâng cao...Tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình...

Nguyên tổng.....tiếng thư kí Vương thở hổn hển trong điện thoại càng làm cho Nguyên Thần Dạ nơm nớp lo lắng:

Thư Kí vương có chuyện gì sao bây giờ con chưa tới...

Nguyên Tổng...Nguyên phu nhân...!

Nói nhanh..

Xe chở Nguyên phu nhân gặp tai nạn lao xuống vách núi...

thế là thế nà,ở chỗ nào...

Khi Nguyên Thần Dạ tới nơi thì hiện trường chỉ còn lại là 1 bãi hoang tàn, chiếc xe chỉ còn lại là 1 đống tro tàn, không còn lại gì...

thế này là thế nào, tại sao lại như vậy chứ...Nguyên Thần Dạ quỳ sụp xuống đất,những giọt nước mắt lăn dài trên má,nước mắt của người đàn ông chỉ rơi khi bạn không thể chịu đựng hơn nữa (Nguyên tỉ của ta,huhu >-<

Nguyên thiếu gia, chúng tôi tìm thấy chiêc điện thoại này trên lưng chừng vách núi, do va chạm mạnh nó đã hư hỏng hoàn toàn,nhưng trong quá trình khooi phục chúng tôi tìm thấy 1 tin nhắn chưa kịp gửi của Nguyên phu nhân chưa kịp gửi tới cho ngài:

cầm bản gấy ghi lại tín nhắn trên tay: " Thần Dạ, em và con yêu anh".

Đố mọi người chuyện gì đã xảy ra.....ai đúng mình sẽ rặng người đó trọn bộ "Bảo hộ chủ nhân"

1 vụ tai nạn 3 mạng người không còn sót lại 1 chút gì cả?

Nguyên Thần Dạ như phát điên lên, tại sao lại như thế, tại sao bọn họ lại nhắm vào vợ con hắn...

Ngày hôm sau hàng loạt bài báo với tiều đề: "Đám cưới không thành, cô dâu tử nạn". "Trả thù cá nhân, phu nhân Nguyên thị mất mạng"...hàng loạt trên trang nhất...xuất hiện ồ ạt...

Các nhà báo, kí giả, và nhân viên cùng người hâm mô không còn được biết thêm thông tin gì khi sau 1 buổi sáng 3 tòa báo lớn nhất bị đóng cửa, nhưng cơn sốt vẫn không dừng lại ở đó...Thông tin về Đám tang của Nguyên phu nhân đông chưa từng thấy, nhưng không ai thấy bóng dáng của Nguyên Thần Dạ - 1 dấu hỏi chấm lại xuất hiện.

Tống Hạ Bình liên tục gọi điện cho hắn nhưng điện thoại bị cắt, không liên lạc được.Đành rằng hắn đứng ra lo tang lễ cho Nguyên băng dù gì thì cũng là vợ, con của bạn thân...

Đám tang trôi đi trong không khí ảm đạm,ai cũng tiếc thương cho 1 gia đình đang hạnh phúc lại tưởng chừng mất đi mãi mãi...

Trong khi đó không ai hay biết Nguyên Thần Dạ đang trốn 1 mình ở bãi biển vắng người mà khóc...người đàn ông khóc, là khi đối với họ mọi thứ quan trọng trước mắt họ không còn nữa...

Giọt nước mắt mặn chát, hòa với gió biển, lăn dài trên má Thần Dạ...lặng lẽ nắm lấy 1 nắm cát trong lòng bàn tay, nụ cười chua chát xuất hiện trên mặt anh...kí ức như mới ngày hôm qua ùa về trước mắt anh...

"- Anh Thần Dạ lại xem này, em xây lâu đài cátđẹp chưa, sau này con chúng ta cũng sẽ làm đẹp như em...!

- Nguyên băng hình như lúc này em hơi tự tin quá đó...

- Còn không phải học tập anh sao?chính anh dạy hư em?

vừa nói cô vừa đặt tay lên bụng thì thầm:

- Con à! sau này con lớn lên không được học tập tính xấu này của ba con nghe chưa...

Nguyên Thần Dạ đưa tay ôm lấy vòng eo của Nguyên băng thì thầm vào tai cô:

- Em không nên nói xấu chồng mình như thế chứ?

- Ai là chồng em chứ? Ai? Ai mà em không biết?

- Em còn giả làm ngơ sao?

- Anh! tình yêu của chúng ta có phải cũng như nắm 1 nắm cát này không: Nếu mình nắm chặt quá thì nó sẽ trôi đi, nhưng nếu mình không nắm lại cũng sẽ mất đi...

- chỉ cần em nắm vừa đủ thôi, còn nếu như em nắm thật chặt nếu rơi ra thì anh sẽ nắm tiếp cho em...."

Nguyên băng có phải anh bất tài ngay cả tình yêu của mình mà cũng không thể nắm được, là lỗi của anh...

tại anh làm em phải chết...Nếu như anh không gây thù chuốc oán với nhiều người thì bọn chúng sẽ không tìm em trả thù...

Ông trời ơi! tại sao người chết không phải là tôi, mà lại là vợ con tôi, họ có tội tình gì...

Trước mộ hình ảnh người con gái đang mỉm cười, với đôi mắt long lanh, đối diện với cô là hình ảnh của 1 người phụ nữ mặc đồ kén kín mít,mang kính và ôm 1 bó hoa hồng trắng...

Nguyên băng, xin lỗi bây giờ mới tới thăm cậu được...

người con gái quỳ xuống trước mộ Nguyên Băng và khóc...:

Xin lỗi...không phải tại mình cố ý, mình không muốn như vậy...?

- Tại sao cậu không nói cậu có thai?

Nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt xinh đẹp...

- Nguyên băng mình xin lỗi...mình không cố ý, mình không muốn như thế...?Mình thật là đáng chết, tại sao lại đối xử với cậu như thế chứ...mình chỉ muốn hắn ta mang cậu đi nơi khác làm chậm buổi lễ kết hôn thôi..mình hoàn toàn không muốn cậu chết...lỗi là ở mình...mình đã hại chết cậu...không chỉ cậu mà cả con của cậu.- đứa cháu chưa hình thành người nữa...

1 cơn gió nhẹ vuốt vào mặt cô như thể muốn lau đi những giọt nước mắt còn trên mặt...

tiếng gió, đung đưa khẽ lá cây như bản nhạc giao hưởng xoa dịu nỗi đau của con người (eo ơi, rùng rợn quá)..

- Cậu đang trách mình tại sao lại làm như thế phải không? Cậu biết không trước khi cậu cưới 2 ngày mình phát hiện ra mình đã có thai với anh Thần Dạ, và mình.......

- Cô có thai với Thần Dạ?

- Anh? anh......cô gái lắp bắp không nói nên lời...

- Anh là ai?

Đố các bạn biết hai người này là ai nha?A

- Cô không nhớ tôi sao Hạ tiểu thư? Tôi đã từng gặp cô trong lễ cưới - à hay nên nói ngày Nguyên băng chết nhỉ?

- Anh? anh nói gì tôi không hiểu?

- Hóa ra cô có quan hệ mờ ám với Nguyên băng, Thần Dạ ơi Thần Dạ, cậu phong lưu đa tình cũng không đến nỗi 2 người bạn thân cũng không tha chứ, lại còn vui chơi ra sản phẩm nữa chứ...

- Anh....sao anh...?

- À quên giới thiệu với người đẹp anh...(vuốt tóc), là Tống hạ Bình, bạn thân của Thần Dạ, cũng là bạn thân hụt của Nguyên Băng...còn chuyện sản phẩm kia, xin lỗi tôi không cố tình nghe lén, tôi tới thì nghe cô nói cô có thai với Thần Dạ...

Hạ thảo thở phào nhẹ nhõm,may mà anh ta không biết chuyện cô đã...

Cái thở phào nhẹ nhõm của Hạ Thảo không thể thoát khỏi con mắt của Hạ Bình - anh âm thầm che giấu cảm xúc tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra mờ ám chăng...