Nếu Được Yêu Như Thế

Chương 25: Chân tướng sự thật



Bệnh viện có bầu không khí rất đặc biệt, trầm lặng vànghiêm trang khác thường. Không ai thích ngồi xe lăn vãn cảnh trong bệnh viện,nếu được lựa chọn, họ thà khoẻ mạnh đứng bên lề đường đang thi công hơn là ngồixe lăn ngắm hoa trong bệnh viện. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là những người phụnữ mang thai đến tháng đẻ, chỉ có lúc đó, bệnh viện mới biến thành sắc đỏ củahoa hồng.

Thuấn Nhân đi chầm chậm trong sân bệnh viện, cô cóchút e ngại khi tới gặp bác sĩ Trịnh. Tuy đã thắng được Tử Chấn, nhưng mới đóthôi đã tìm đến báo cáo, ít nhiều cũng khiến con người ta phải xấu hổ. Nhưng đãlỡ rồi, thôi thì mặt dày đi gặp bác sĩ vậy.

Phòng làm việc của Trịnh Học Mẫn ở khu khám nội trú.

Thuấn Nhân vòng qua khu khám bệnh, nhìn thấy một đámngười đang đứng, gần đó có chiếc xe cảnh sát, có cả dây ngăn không cho ngườingoài vào, một cảnh sát mặc áo blouse trắng đang ngồi dưới đất, hình như vừamới xảy ra chuyện gì.

Thuấn Nhân tránh đám đông, bấm thang máy lên tầng bảy,hành lang tập trung rất nhiều bác sĩ, y tá, họ đang bàn tán xôn xao về mộtchuyện gì đó. Thuấn Nhân nhìn bọn họ, rồi đến phòng của Trịnh Học Mẫn, có haicảnh sát đang ở đó, một người đang hỏi cô y tá trưởng, người kia cầm máy ảnhthò người ra cửa sổ chụp phía dưới sân.

Tim Thuấn Nhân như thắt lại, cô lùi lại mấy bước, lặnglẽ nhìn người trong phòng.

Y tá trưởng nhìn thấy cô, đi đến, gương mặt như muốnkhóc: “Trước đây không lâu khi nói chuyện với chúng tôi, bác sĩ Trịnh có nhắcđến việc con trai cô ấy biết điểm thi đại học rồi, vào trường tốt chắc hơi khónên cần số tiền không nhỏ để nhờ người chạy chọt, tiền cô ấy lại đang đổ vàochứng khoán, chúng tôi không ngờ cô ấy lại…”

Tay y tá trưởng cầm tờ giấy, đưa đến trước mặt choThuấn Nhân: “Đây là bản di chúc được tìm thấy trong sọt rác ở phòng làm việccủa cô ấy. Trong đó có nhắc tới chồng chị, chị cũng đọc đi.” Nói xong, cô tathở dài.

Di chúc rất ngắn gọn, chồng của Trịnh Học Mẫn tai biếnnằm liệt giường mấy năm nay, một mình cô ấy lo cho đứa con ăn học, không nợ nầnai hết, nhưng không còn tiền lo cho con vào đại học, đoạn cuối viết ra rồi lạibị xoá đi: “Tử Chấn, cô biết cháu là một cậu bé tốt bụng, có điều, về sau cháuđừng làm chủ sàn cổ phiếu nữa, cô thấy việc này không hay lắm. Chúc cháu cùnggia đình hạnh phúc.”

Thuấn Nhân lê từng bước nặng nề xuống lầu, một tấm vảitrắng đậy trên thi thể của Trịnh Học Mẫn.

Thuấn Nhân còn nhớ như in mùa hè năm đó, cậu thanhniên cõng trên vai cô gái yếu ớt, gõ cửa gọi: “Cô Trịnh ơi”, và gương mặt côbác sĩ hiền từ với nụ cười tươi.

Bước chân Thuấn Nhân nhanh dần, như đang chạy, nhưđang bay, bay qua con đường xa xôi, bay qua năm tháng ảm đạm, cuối cùng cô cũngbước đến được điểm cuối, đẩy cửa xông vào, hai tay bám chặt vào mép bàn gỗ.

Đằng sau chiếc bàn ấy là một anh chàng đẹp trai, gươngmặt quen thuộc vẫn đẹp như cậu thanh niên năm đó.

Thuấn Nhân nhạt nhoà nước mắt, đôi môi run lên khôngthốt nên lời, cô giơ tay lên tát mạnh một cái. Trong không gian yên tĩnh phátra một tiếng kêu nặng nề, Tử Chấn không né tránh. Mặt anh lệch sang một bên, máhằn lên vết ngón tay, anh đưa tay quệt vết máu trên khoé môi.

Thuấn Nhân kêu lên đau đớn, giơ tay đánh vào người TửChấn: “Chẳng phải anh không nhẫn tâm giết một con cá sao? Chẳng phải anh nhìnthấy con chim non rơi xuống đất, lại nhặt lên trả về tổ sao? Chẳng phải anhlương thiện hơn những người đàn ông khác sao? Sao anh có thể làm chủ một tròchơi cay nghiệt như thế? Sao anh có thể lạnh lùng nhìn cảnh bao nhiêu gia đìnhtan nát như thế? Sao anh lại biến thành con người như vậy Cậu thanh niên hiềnlành ngày nào đâu rồi? Anh tìm về cho em! Tìm về cho em!”

Tử Chấn mặc kệ cho cô đánh đập, chỉ khi cô suýt vấpvào chân ghế anh mới ôm cô vào lòng.

Thuấn Nhân mềm lòng trước cái ôm dịu dàng của Tử Chấn,cô ngã vào lòng anh, không làm chủ được mình, Thuấn Nhân hôn lên vết ngón taytrên mặt Tử Chấn, anh hơi quay mặt đi, để tránh cái hôn của Thuấn Nhân, hỏi:“Thuấn Nhân à, anh có đẹp không?”

Thuấn Nhân nghẹn ngào, gật đầu.

Tử Chấn vẫn giọng nói nhỏ nhẹ: “Không được tính là xấuphải không nào? Nhưng bóc lớp da này ra, bên trong là thịt, xương, mạch máu vànội tạng, không khác gì so với những người đàn ông khác. Thế thì em yêu cái gìở đây? Tâm hồn? Không chắc lắm, giống như từ nhỏ chúng ta đã được dạy là phảiyêu cuộc sống. Cuộc sống là gì? Cuộc sống là linh hồn của thế giới vật chất.Khi anh phát hiện ra anh không thắng được bản chất trong con người mình, anhliền nghĩ, mình cứ sống như một con người đi. Bảo vệ người phụ nữ mình yêu vàlương thiện hết sức có thể.”

Anh dìu Thuấn Nhân ngồi xuống sofa: “Thuấn Nhân à, anhkhông có cách nào đến được cái đích của sự lương thiện, bởi nếu điều đó xảy racó nghĩa là anh sẽ bị huỷ diệt. Anh không phải là thiên sứ, anh chỉ là mộtngười bình thường. Thuấn Nhân, anh không cao thượng, xin em đừng có lấy tiêuchuẩn của một vị thần ra để áp đặt lên anh, như thế sẽ không công bằng vớianh.”

Thuấn Nhân không nói gì, trái tim như đang rỉ máu.

Bên ngoài cửa sổ, hoa nở đầy sân. Gió lặng. Mùa xuânđến.

Thuấn Nhân lấy chiếc ví Từ Chấn mua ở Tây Ban Nha tặngcô trong túi xách ra, mở ví lấy thẻ ngân hàng ra để trên bàn: “Tất cả đều ởđây, anh cầm lấy đi. Còn nữa, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh, em đưa ChấnChấn về An Huy, Nhan Nhan cũng đi cùng.”

Tử Chấn không níu kéo, cầm lấy thẻ ngân hàng vứt vàotrong ngăn kéo.

Thuấn Nhân quay đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.

Tử Chấn mở bao thuốc trên bàn, lấy ra châm một điếu,dựa lưng vào ghế, nhả khói thuốc. Anh lại bắt đầu cảm thấy cơn chóng mặt quenthuộc, lắc lắc đầu, tình trạng cũng không khá lên, cơn đau tái phát. Trong lànkhói thuốc mở áo, Tử Chấn như thấy Thuấn Nhân đang bế Chấn Chấn, còn Nhan Nhanđang bám lấy vạt áo mẹ, cười tít mắt. Anh bị sặc thuốc, ho dữ dội, Tử Chấn vớitay lấy gạt tàn rồi dụi điếu thuốc vào đó.

Ở ven thành phố, có rất nhiều những khu chung cư caotầng cũ, chỉ có ở đây mới thấy được nhiều người cao tuổi mà ở thành phố hiếmthấy.

Nhà của Trịnh Học Mẫn ở tầng hai, là căn hộ có haiphòng ngủ, một phòng khách kiểu cũ. Trong nhà thiếu ánh dáng, ánh mặt trờikhông chiếu được vào, đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, trên tường treo mấy tấmhình của cặp vợ chồng trẻ và đứa con, ngoài ban công còn phơi chiếc áo màu rượunho của Trịnh Học Mẫn.

Một người đàn ông trung niên có thân hình gầy gò đangnằm trên giường, hai gò má lõm sâu, đôi mắt vô hồn lúc lâu cũng không thấy độngđậy. Con trai của Trịnh Học Mẫn đứng cạnh tủ đầu giường, dưới mái tóc ngắn làmột gương mặt kiên định.

Tử Chấn ra hiệu cho con trai của Trịnh Học Mẫn đếnphòng khách nói chuyện. “Bệnh của bố em có cần nằm viện không?” Tử Chấn hỏi.“Đổi sang một căn hộ thoáng mát sẽ có lợi cho sức khoẻ của bố em hơn, chờ anhtìm được nhà sẽ báo cho bố con em chuyển qua đó.”

Cậu thanh niên mặt lạnh như tiền: “Đây là sự bù đắp màmẹ tôi giành được sao?”

Tử Chấn không trả lời, anh cảm nhận được sự căm phẫnsau lời nói đó.

Cậu kia hét lên: “Tôi ghét người có tiền như mấyngười, ghét cái bộ mặt giả nhân giả đức của mấy người khi việc đã xong. Mẹ tôinói, anh là người tốt, nhưng tôi không thấy anh tốt chút nào, anh là kẻ máulạnh, độc ác, không có nhân tính, anh đem tất cả tiền trên thế giới này cho tôicũng không làm cho mẹ tôi sống lại được! Tôi đưa anh tất cả số tiền đó, anh bảomẹ anh nhảy lầu tự sát, anh đồng ý không?”

Tử Chấn nhìn cậu ta, bình tĩnh nói: “Mẹ anh chết rồi,chết khi anh còn nhỏ hơn em rất nhiều. Hơn nữa, em còn có một người bố sớm tốibên cạnh, anh thì không. Người mà em gọi là có tiền, đó cũng chỉ là một thướcđo mà thôi. Mẹ em là bạn học của mẹ anh, cô Trịnh nhìn thấy anh trưởng thành,trong lòng anh cô ấy cũng như mẹ vậy. Về chuyện này, anh không muốn giải thíchbất cứ điều gì, nhưng có điểm này anh phải nói cho em hiểu, anh đưa tiền cho emlà vì anh biết hy vọng lớn nhất của cô Trịnh chính là em. Đối với cô ấy, em làtất cả. Chăm sóc tốt cho bố, và trở thành một người đàn ông chín chắn, đó là sứmệnh của em.”

Cậu thiếu niên nuốt nước mắt đứng ở góc phòng, đôi mắtsưng húp không còn vẻ giận dữ.

Tử Chấn mở cửa đi xuống lầu, cậu kia đuổi theo, nhưngkhông gọi. Tử Chấn quay người lại nói: “Nếu cần sự giúp đỡ thì có thể tìm anhbất cứ lúc nào. Nếu không có chuyện gì, chỉ muốn nói chuyện thôi cũng được.”

Cậu kia ngồi xuống bậc cầu thang, hai tay đặt lên đầugối suy ngẫm, xung quanh yên lặng như tờ.

Ở Bắc Kinh có rất nhiều câu lạc bộ tư nhân, nhìn bênngoài không mấy bắt mắt, nhưng mở cửa đi vào thì như một cung điện. Thời Hân cómột căn phòng như thế cho tổng thống ở trong câu lạc bộ đó, bên trong thức gìcũng có, cực kỳ xa hoa, khi không có việc gì, ông ta lại đến đó thư giãn, cókhi ở đó cả ngày trời.

Hôm nay ông ta gọi cả nhà tập trung ở đó. Lệ Huyên nằmtrên chiếc giường kiểu Nhật đọc tạp chí thời trang, An An đang chơi game, cònTử Chấn ngồi hút thuốc ngoài ban công.

An An ngồi khoanh chân trên tấm thảm, mặc một bộ đồ ởnhà, tóc tết đuôi sam sau gáy. Thời Hân ra hiệu cho cô tắt trò chơi, An An lấyđiều khiển nhấn nút, tiếng ồn ào trong phòng biến mất.

Ông ta nói: “Con thích anh Tử Chấn không?”

“Con không muốn trả lời câu hỏi của bố”, An An đáp.

Thời Hân cũng ngồi xuống tấm thảm, khoanh chân lại,nói: “Câu hỏi này con phải trả lời, bởi nó rất quan trọng đối với hạnh phúc củacon. Con muốn Tử Chấn làm chồng con không?”

Thấy Thời Hân không có vẻ đùa chút nào, An An trả lờicũng rất thật lòng: “Muốn, rất muốn.”

“Thế thì được, chúng ta cùng nghĩ cách”, Thời Hân nói.“Anh và chị dâu con ly thân rồi, đây là cơ hội tốt. Bố tìm hiểu rồi, cô ta đãvề An Huy, có điều sớm muộn cũng sẽ quay lại. Loại đàn bà đó, ngoài nhằm vào sốtài sản gia đình ta, thì chẳng còn mục đích gì khác. Những việc cô ta làm trướcđây khiến bố nghĩ tới là thấy khó chịu rồi. Tốt nhất là không nên cho ngườingoài can thiệp vào, chỉ có bốn người nhà ta mới có thể tin tưởng lẫn nhau.”

An An không mấy thích thú với cách nói của ông ta bènngắt lời: “Con thấy anh ấy sẽ không đồng ý đâu. Bố giải quyết được chuyện nàythì những chuyện khác không vấn đề gì.”

“Nó đương nhiên sẽ đồng ý, chỉ cần chúng ta làm cho nómãi mãi không dám đối mặt với chị dâu con là được rồi, đến lúc đó, ngoài lấycon ra, nó còn sự lựa chọn nào khác?”

Vẫn chưa tin lắm, An An nói: “Thế nào là không dám đốidiện? Lẽ nào chụp mấy bức ảnh? Hay quay clip anh ấy ngoại tình à?”

“Con thật nhanh trí, mấy thủ đoạn đó lúc nào cũng hữudụng. Nếu con còn có thủ đoạn nào cao tay hơn thì cứ làm như con nghĩ đi.”

An An sững người.

Thời Hân dùng ngón tay kẹp lấy hai cái ly, một tay cầmchai Carruades de Lafite sản xuất năm 82. Ông ta đến chỗ Tử Chấn, ngồi xuống,rót một ly đưa cho anh.

Tử Chấn cầm lấy, nhưng không uống, mắt vẫn nhìn vềchiếc cầu vượt bên ngoài ban công: “Bố, con muốn từ chức.”

Thời Hân không hề tỏ ra ngạc nhiên, uống một ngụmrượu, khuôn mặt hiện lên nụ cười mãn nguyện, ông ta nhìn Tử Chấn, nói: “Thôiviệc sẽ làm gì?”

“Chưa nghĩ tới”, Tử Chấn nói. “Con mệt lắm rồi, muốn ởnhà vài năm. Còn làm gì, sau này mới nghĩ.”

“Làm gì không quan trọng. Quan trọng là con chọn lựaviệc lợi dụng người khác để kiếm tiền, hay con để người khác lợi dụng con kiếmtiền. Con nghĩ kỹ điều này, làm gì cũng như nhau thôi.”

“Con không cần làm gì, hiện tại tiền của con đủ tiêurồi”, Tử Chấn trả lời mang chút tính khí trẻ con.

“Con chẳng cần làm gì, chỉ cần hưởng thụ thôi. Con còntrẻ mà, ý tưởng hay đấy. Chờ tới khi con hưởng thụ đến một chừng mực nào đó consẽ càng thích tiền, khi đó con sẽ quay lại làm việc.”

“Bố, bố có tình cảm thực sự với ai bao giờ chưa?”

“Tình cảm thực sự?” Thời Hân nhắc lại lần nữa. “Tìnhcảm thực sự thực ra là không muốn cố gắng đi về phía trước. Con cho rằng đó mộtngười phụ nữ tốt, nhưng thực ra trên thế giới này còn nhiều người phụ nữ tốthơn cô ta. Con mù quáng cho rằng đó là tình cảm chân thật, con chịu trách nhiệmvới thứ tình cảm đấy, con điên lên vì nó. Kết quả thì sao nào? Con đã vứt bỏcái gì?”

“Khẩu vị của bố tốt quá, con không ăn được nhiều nhưthế.”

“Con thật vô dụng!”

“Chỉ cần con cho là quan trọng là được rồi.” Tử Chấnđể ly rượu xuống, đứng dậy. “Rượu này có màu giống màu máu, con không thích.”Thời Hân cười, dốc ly uống một hơi cạn sạch.

Tử Chấn vào phòng, đóng cửa lại, cầm điện thoại lêngọi, Thuấn Nhân không nghe máy, lại gọi lần nữa, vẫn không nghe máy, anh lạigọi cho Phùng Dư: “Thầy có thời gian không? Chúng ta đi uống vài ly.”

Tử Chấn vội đi, áo khoác cũng không cầm, chỉ vơ lấychiếc ví rồi đi ra ngoài. An An đang đắp mặt nạ trong phòng ngủ, thấy vậy liềnchạy theo, nhưng vừa ra tới hành lang, cửa thang máy đã đóng lại.