Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 24-1



CHƯƠNG 24:

“Có điên không nếu anh muốn giết em,dấu xác em vào bên trong tường,sát bên cạnh giường ngủ của anh. Để mà mỗi đêm anh đều có em bên cạnh. Khi ăn hay ngủ,anh đều có thể bên em.”



Ai nói cho hắn biết,kế tiếp nên làm thế nào. Hắn mất mười năm để nuôi dưỡng sức mạnh. Trở về cướp đi mọi thứ của nàng,chỉ để nàng không còn cách nào bay đi,sẽ chỉ còn nương nhờ bên dưới đôi cánh của hắn.

Nhưng giờ thì sao,hắn có mọi thứ,Lâm thị,chiếc ghế quyền lực,ngay cả Lâm viên cũng đã đứng tên của hắn.Nhưng sao hắn vẫn mất đi nàng.

Ai nói cho hắn biết,nên làm thế nào,để vãn hồi tất cả tội lỗi kia,vãn hồi quá khứ ngọt ngào của hắn và nàng.

Ai nói cho hắn biết,hắn nên như thế nào níu giữ lấy nàng.

Yêu nàng,nhưng mang cho nàng bất hạnh.

Muốn mang cho nàng hạnh phúc,hóa ra tất cả đều là tổn thương…

Ai đó hãy nói cho hắn biết…hắn nên làm cái gì bây giờ…

Nàng chưa từng oán hận,yêu hắn là điều tuyệt vời nhất cũng là điều đau đớn nhất.

Yêu hắn,nhưng chỉ có đau khổ,tim và thân toàn vết thương.

Nhìn hắn thê lương vùng vẫy tuyệt vọng,nàng rất đau…nhưng nàng không dám tiến lên,để nắm tay hắn,lại gần hắn. Nàng và hắn,giống như hai con cào cào trên cùng một sợi dây. Cứ thế mà tổn thương lẫn nhau hết lần này đến lần khác.

“Em đứng lại đó cho anh.”

Tiếng hắn gầm lên,vang vọng vào bốn bức tường xung quanh,tạo ra âm thanh ma quái khiến cho đám người làm rùng mình khiếp đảm.

Nàng vẫn không dừng lại,bước chân kiên định kia càng lúc càng nhanh mong muốn rời khỏi hắn.

Hắn lao lên phía trước,tóm lấy nàng,lôi nàng vào lòng ngực đang đập thật mãnh liệt.

Hắn nắm thật chặt,cố tình làm nàng đau. Nàng phải đau,nếu đau nàng sẽ không chọc hắn điên nữa,có phải không.

“Em định đi đâu,hiện tại em còn nơi để đi sao hả.?”

“Buông tay đi,Lâm tổng,tôi không muốn tiếp tục màn tranh cãi vô ích này nữa.”

“Vô ích,mẹ kiếp,em nói chuyện với tôi là vô ích,vậy nói chuyện cùng thằng khác là có ích hay sao hả.”

Hắn không hề nương tay,bóp chặt lấy nàng,khiến nàng nhăn mày vì đau.Nhưng nụ cười nhàn nhạt vẫn ở trên môi nàng,nàng nói,nhìn thẳng vào đôi mắt không còn chút dịu dàng nào của hắn.

“Tôi muốn nói chuyện cùng ai,cũng không nhọc lòng Lâm tổng phải để tâm. Buông tay ra.”

“Buông tay ra để em đến tìm thằng khác sao hả,em coi tôi là cái gì.”

“Thật buồn cười,anh là Lâm tổng cao cao tại thượng,tôi nào dám lại gần đây,hiện tại thì tôi cũng chỉ là đứa không nhà,không phải sao.”

“Em câm mồm,câm mồm đi.”

Hắn gào thét,bàn tay lạnh lùng tóm chặt lấy cổ nàng,điên cuồng siết chặt. Giết nàng đi,chôn vùi nàng đến một nơi mà không ai biết,chỉ có hắn chạm vào nàng,chỉ có hắn được ngắm nàng,chỉ có hắn được yêu nàng.

Giết nàng.

Gia Nguyệt thấy bóng tối phủ mờ mắt mình,lòng ngực như muốn nổ tung,đau buốt.

Nếu chết thế này,phải chăng cũng là loại giải thoát dành cho nàng…

Lâm Khiêm…

Trong lòng nàng âm thầm kêu lên cái tên mà bao nhiêu năm qua luôn ghi sâu trong tim.

Nàng không sợ chết. Nếu chết trên tay hắn,thì có gì đáng sợ,nàng yêu hắn…

Bàn tay đeo găng trắng chạm nhẹ vào gương mặt thân yêu kia. Một lần cuối được không,cho nàng chạm vào hắn trước khi chết.

Bấy nhiêu đó cũng đủ an ủi nàng rồi,trên đường đi xuống cõi âm,nàng sẽ không thấy lạnh lẽo nữa.

………………………………………….

“Đừng mà,đừng mà….”

Trong căn phong giam dơ bẩn,một thân hình yếu ớt bị cột cứng trên giường sắt.Tứ chi dang rộng,cái đầu không ngừng lắc lư điên cuồng,nước bọt trào ra trên khóe môi rớm máu. Quần áo bệnh nhân bị lột sạch,chỉ còn lại chiếc quần con mỏng manh,phơi bày thân hình hoàn mỹ,nhưng chằng chịt vết thương giống như bị roi quất.

“Kêu đi,kêu nữa đi,mày thích mà,phải không.”

Trong bóng tối,đôi con ngươi lóe lên tia khát máu,một cô gái khác mặc áo bác sĩ không ngừng vung roi lên,quất vào thân hình thiếu nữ đang bị cột trên giường. Nụ cười của cô ta vặn vẹo điên cuồng đến biến thái.

Cánh tay trắng nõn của cô tay không ngừng vung lên,kèm theo đó là tiếng cười khằng khặc bệnh hoạn.

“Tao đã nói mà,mày sẽ phải trả giá cho việc mày làm với tao…tao sẽ không để cho mày chết dễ dàng…tao muốn,chính là từ từ dày vò mày…ha ha ha …..ha ha ha……..”

Tiếng cười như lưỡi kiếm kéo lê trên khung sắt,nghe lạnh buốt và chói tai đến cùng cực.Mà người trên giường,không trả lời,chỉ không ngừng lắc lư đầu.

“Đừng mà..đừng mà…”

Giọng nói của cô gái,yếu ớt và bất lực vang lên càng lúc càng yếu.

…... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

Có tiếng ai đó thét lên kinh hoàng,làm hắn bừng tĩnh. Hắn bị ai đó kéo ra,xô ngã xuống đất. Rồi hắn nhìn thấy,nàng như tờ giấy yếu ớt ngã xuống đất.

Hắn làm gì.

Hắn đã làm cái gì.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Đêm đó,trong Lâm viên,người ta nghe thấy một tiếng gào tuyệt vọng.