Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 14-1



CHƯƠNG 14:

Đang rất vui vẻ trở về trường sau bữa trưa, Thẩm An An không thèm theo chân Thiên Tường nữa. Nàng muốn quay lại lớp học vàđợi tiết tiếng Nga rất thú vị của nàng. Thẩm An An không hiểu sao rất hứng thú với tiếng Nga,tuy nhiều người thường chọn tiếng Anh hoặc tiếng Pháp,nhưng nàng vẫn rất hứng thú với tiếng Nga,thậm trí thầy phụ trách bộ môn còn rất tự hào về điểm số không ngừng tăng lên của nàng.

Nhưng có lẽ vui quá mà hóa buồn,nàng đâm sầm vào người đang chạy ngược lại với mình,cái mông xinh xắn cứ thế mà bị nện lên sàn nhà lạnh ngắt. Nàng thật sự không kiềm chế được mà muốn mắng chửi người.

"Thật là đau a"

Cái người đâm sầm vào nàng không ngờ lại chính là Giai Hân,chỉ là khác với mọi ngày,Giai Hân không nói xin lỗi,ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng,thậm trí còn chạy đi không hề có ý định xem xem nàng có bị thương hay không.

An An nhíu mày,nắm chặt tay Giai Hân kéo ngược lại,nàng bĩu môi.

"Hân Hân,chạy đâu vậy,đụng trúng tớ mà cũng không để ý nữa"

Giai Hân lúc này bỗng nhiên thấy Thẩm An An thật phiền phức,cô ta đang giận muốn phát điên lên. Lâm Khiêm thế nhưng làm đau cô ta,thậm trí còn không có quan tâm đến cô ta như thế nào. Gia Nguyệt Gia Nguyệt,lúc nào cũng là Gia Nguyệt,cô ta hận,hận thấu xương đứa con gái đó.

Không kiên nhẫn với Thẩm An An nữa,cô ta nóng nảy nói.

"Buông tay ra"

An An ngạc nhiên nhìn vẻ nóng nảy cùng giận dữ của Giai Hân,nàng trước giờ không có nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta,bỗng nhiên Thẩm An An có chút sợ.

"Nhưng Hân Hân....đã thật lâu bạn không có tới tìm mình chơi cùng rồi"

Thẩm An An nói,mũi nàng có chút cay cay,Giai Hân là cô bạn cùng chơi thân thiết nhất của nàng ở trường. Trong trường,ai cũng đều nói nàng ngây thơ,tính tình lại cổ quái,không nguyện ý chơi cùng nàng. Nàng đã rất vui khi quen biết với Giai Hân,chỉ là....

Giai Hân hất tay Thẩm An An ra,lạnh nhạt nói.

"Mình bận rồi,An An,mình phải đi tìm Gia Nguyệt,mình có chuyện cần làm."

"Nhưng mà Hân Hân,Gia Nguyệt hiện không có trong trường,bạn sao tìm được."

Nghe Giai Hân muốn đi tìm Gia Nguyệt, An An ngay lập tức nhớ đến chuyện mình mới gặp thần tượng ở cửa khách sạn nhà mình.

Đang nghỉ cách làm sao thoát khỏi phiền toái là An An,Giai Hận vội vả hỏi,bàn tay đang muốn đẩy Thẩm An An ra liền cứ thế nắm chặt.

"Sao,cô ta không có ở trong trường,cô ta đi đâu vào giờ này hả?"

Thẩm An An bị nắm đến phát đau,mấy ngón tay của Giai Hân siết lại làm cổ tay trắng nõn của nàng hiện lên những vết thương nhỏ,nhưng thật đau.

An An mếu máo nói.

"Đau Hân Hân,đau quá à"

"Nhanh, nhanh nói cho mình biết cô ta đi đâu"

Thẩm An An không muốn bị bóp đau nữa liền vội vã nói.

"Ở cửa khách sạn nhà mình,mình gặp cô ấy đang định vào đó với anh Hoàng Phong,họ muốn cùng đối tác ăn cơm a"

Giai Hân thả tay Thẩm An An ra,mắt cô ta mở lớn,không tin vào điều mình mới nghe.

Đến khách sạn,lại còn đi cùng với Hoàng Phong...này,không phải là trời giúp cô ta sao.Gia Nguyệt ơi là Gia Nguyệt. Cô còn ra vẻ thanh cao nổi gì,vừa mới gây gổ với Lâm Khiêm liền đi cùng người khác. Cô thật khiến người ta phỉ nhổ mà.

Giai Hân suy nghĩ nhanh chóng,những ý tưởng cứ như sóng cuộn trào trong đầu cô ta.

Làm sao để lợi dụng được điều này...

Làm sao để một nhát là thấy máu cô ta chảy....

Làm sao để Lâm Khiêm bắt tại trận?

A....

Đôi mắt Giai Hân không kiềm chế được mà lóe lên tia sáng tàn ác,sự vui sướng tột cùng khi biết được kết quả thảm thương của kẻ thù.

Nếu không kiềm chế tốt,không biết chừng cô ta sẽ nhảy cẩn lên vì vui sướng mất.

Lúc này,chính là cơ hội để cô ta tiêu diệt thứ tình cảm vớ vẫn mà Lâm Khiêm dành cho Gia Nguyệt. Mà lần tiêu diệt này,rất có thể sẽ là mãi mãi a.....

Thẩm An An không chịu được mà rùng mình khi thấy nụ cười nham hiểm nở trên gương mặt vốn ngây thơ ngọt ngào của Giai Hân.

Nhưng nụ cười ấy tan biến rất nhanh,làm cho An An nghĩ có lẽ là mình nhìn lầm rồi.

Làm sao Giai Hân có thể cười ghê tởm như thế chứ,không thể đâu.

... ...... ...... ...... ...... ...... ......

"Chị nói cái gì?"

Lâm Khiêm đứng bật dậy,đầu gối hắn va vào cạnh bàn nhưng hắn không cảm thấy đau. Làm sao đau bằng việc hắn vừa nghe chứ.

"Chị không rõ Khiêm Khiêm, chị chỉ muốn tìm Gia Nguyệt khuyên nhủ cô ấy đừng giận hờn em nữa,nhưng lại bắt gặp cô ấy đang đi với Hoàng Phong.....còn nói cái gì mà cùng đến khách sạn Tiếng Vọng.....chị....chị không ngăn được,chị xin lỗi Khiêm Khiêm"

Nước mắt cứ thế tuôn trào trên gương mặt xinh đẹp của Giai Hân,bờ vai cô ta run rẩy như muốn gục ngã đến nơi,cô ta am hiểu nhất chính là nâng đối phương lên,giống như đang hạ thấp mình,nhưng thật ra đó chính là nhát dao trí mạng.

Trong trận chiến giữa phụ nữ với nhau,nhục mạ hay nói xấu,đó chẳng qua chỉ là hạ sách. Điều đó chỉ làm xấu đi hình ảnh của cô ta trong mắt Lâm Khiêm.

Nhận lỗi về mình,coi như mình vô dụng không giúp được cho hắn,nhưng thực chất lại đang nói đến sự tuyệt tình của Gia Nguyệt.

Ai biết vì cái gì cô ta lại đi đến khách sạn đó với Hoàng Phong cơ chứ,chỉ cần là Lâm Khiêm của cô ta nhìn thấy thì....

Lâm Khiêm hận nhất chính là loại con gái lẵng lơ câu tam đáp tứ.....

Nhìn hắn chạy như điên như dại ra ngoài,Giai Hân không kiềm được bật cười tàn nhẫn.

Ngồi xuống chiếc ghế da thuộc vẫn còn vươn hơi ấm của hắn,cô ta thở dài thỏa mãn.

Nâng lên cái ly hắn đã dùng qua,chạm nhẹ vào nơi hắn đã uống,Giai Hân cảm thấy thật ngọt ngào.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...

"Em đâu cần đáp ứng tên đó,hắn chỉ là được nước lại muốn lấn trên đầu người khác mà thôi"

Hoàng Phong và Gia Nguyệt rời khỏi phòng VIP để đi xuống sảnh chính của khách sạn.

Sau khi gặp ông Tạ,nàng cảm thấy thật mệt mỏi,chỉ muốn trở về nhà ngay lập tức. Nàng không muốn giải thích với Hoàng Phong vì những gì nàng làm. Đến tận lúc này,nàng cũng chưa từng hối hận vì mình đáp ứng yêu cầu quá đáng của ông ta.

Hoàng Phong thật ra có chút tức giận,anh không muốn nhìn thấy cảnh tượng Gia Nguyệt cúi đầu nhờ vã người khác.

Hai người đi thang máy xuống dưới sảnh,vừa bước ra khỏi thang máy,Gia Nguyệt bỗng nhiên có chút quay cuồng,đầu nàng một mãnh hỗn loạn đến tối sầm.

"A..."

"Gia Nguyệt,em sao vậy"

Hoàng Phong vội vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn của nàng,anh để nàng tựa vào lòng ngực của mình. Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt làm anh thấy đau lòng.

Gia Nguyệt cảm thấy hai chân mình vô lực,đầu nàng rất đau,nó mơ mơ hồ hồ làm nàng có chút bất lực,phải dựa vào Hoàng Phong để chống đỡ.

"Các người đang làm cái trò gì?"

Giữa sảnh chính của Tiếng Vọng,vô số kẻ a người vào,đột nhiên Gia Nguyệt nghe thấy tiếng hét giận dữ của Lâm Khiêm. Nàng ngạc nhiên,ngờ vực nhìn về phía hắn.

Hắn đứng ở đó,cách một đoạn với nàng,bàn tay nắm chặt,đôi mắt hằn lên tơ máu,gương mặt hắn xám xịt,âm trầm,cơ quai hàm siết chặt như muốn kiềm nén để không nhào đến xé xác...phải là xé xác,nhưng là xé xác ai a.

Đầu nàng như ngừng hoạt động,nàng không nghĩ được gì cả,đôi mắt như mờ đi,nhưng nàng cố gắng mở to hơn,chỉ để nhìn thấy hắn...lâu thêm một chút nữa.

Nhưng đột nhiên má trái nàng bỏng rát,mặt nàng bị đánh lệch sang một bên, trong miệng nàng có mùi mặn riêng biệt của máu. Nàng cắn phải môi mất rồi.

Giống như một thước phim quay chậm. Hoàng Phong trơ mắt nhìn hắn đi đến,trơ mắt nhìn hắn giơ tay lên. Để rồi bàn tay đó đáp thẳng lên má trái của nàng. Nhìn nàng không chút sức lực ngã ngồi trên đất.

Trong giấc mơ anh cũng không ngờ,mình thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị tát lại không kịp làm gì.

"Mày làm cái gì vậy"

Vội đỡ nàng đứng lên Hoàng Phong thật muốn phát điên,vì cái gì lại đánh nàng.

"Đánh một cô gái không có sức lực,không phải là đàn ông,hãy lấy làm may mắn khi tao không muốn làm bẩn tay để đánh trả mày"

Anh thét lên,kéo theo sự chú ý của rất nhiều người. Nhưng Lâm Khiêm không nghe thấy bất cứ gì nữa,hắn đang ngập tràn trong giận dữ mất lí tri,và trong tột cùng hoảng sợ mất đi nàng.

Nàng sao có thể đi cùng đàn ông đến khách sạn,và người đó lại là kẻ được coi như xứng đôi với nàng. Đáng ra nàng không nên....không thể đi cùng với người khác,nàng nói nàng yêu hắn không phải sao....vì cái gì chỉ mới giận dỗi lại có thể đi cùng người khác. Nàng có phải cũng sẽ như mẹ hắn không,cũng là loại đàn bà không chịu được cô đơn.

"Tại sao đến đây,trả lời tôi. Tại sao lại đi với nó"

Lâm Khiêm không tự chủ mà túm chặt lấy vai nàng lắc mạnh,móng tay của hắn đâm sâu vào da thịt của nàng.

Nàng choáng váng,cái đau ở đầu và má khiến nàng không có sức mà phản kháng hắn,nàng không tin được chuyện vừa xảy ra.

Ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn hắn,nàng muốn mở miệng để giải thích nhưng cổ họng như bị ai bóp lấy không thể nói ra lời.

Nàng nghe hắn cùng Hoàng Phong tranh cãi,nghe họ đáp trả nhau từng câu từng câu,giống như thanh đao cùn cứ cứa vào lòng nàng từng vết từng vết. Cho đến khi nàng nghe hắn thét lên...

"Tôi không cần loại con gái giống kỹ nữ"

Tĩnh lặng

Cả sảnh chính đông nghẹt người.

Nhưng tất cả đều tĩnh lặng.

Nàng nhìn thấy rất nhiều gương mặt xa lạ...

Họ đang nhìn...chỉ trỏ...bàn tán...những chiếc miệng cứ liên tục mấp mấy...

Nhưng nàng không nghe thấy...

Nàng điếc rồi sao?

Hay là nàng mất khả năng hiểu rồi....

Kỹ nữ...thế nhưng lại là từ kỹ nữ....

"A...."

Nàng ôm ngực,ở đó đau quá,giống như bị khoét đi....trống rỗng....

Nàng ngước đôi mắt lên nhìn hắn...hắn hối hận? áy náy?

Nàng không muốn biết.

Nàng rất mệt.

Nàng nghe tiếng Hoàng Phong rống lên câu gì đó,nhưng nàng nghe không hiểu.

Nàng chẳng hiểu gì cả.

Không gì cả.