Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Chương 6



Nhận được điện thoại của Phính Đình, cô tức tốc đến nhà bạn. Không ngờ vừatới nơi, đã thấy cô nàng khóc thảm thương đến mức không còn từ nào đểhình dung rồi. Thực ra, lúc đi đường cô cũng đã đoán được phần nào,chuyện này nhất định là có liên quan đến bạn trai của Phính Đình. Mấyngày trước, anh tự nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Dạo này cóliên lạc gì với cô chị em tốt họ Vu ấy không?” Cô đang vùi đầu coi siêuphẩm điện ảnh mới ra của Mỹ, tay ôm một lon khoai tây chiên bự, khônghiểu anh có ý gì, nói mà không quay đầu lại: “Cũng phải một thời gianrồi không liên lạc. Sao vậy?” Anh không trả lời. Hôm nay nghe Phính Đình vừa nói vừa khóc trong điện thoại đã thấy không bình thường rồi, có lẽhôm ấy anh hỏi, hẳn là có chuyện gì đó đã xảy ra.

Dùng hết cảtá khăn giấy, nước mắt của Phính Đình mới chịu ngừng rơi. Cô nghẹn ngàođứt quãng kể, chuyện là cha mẹ Tôn Bình Hoa không ưng thuận hai ngườigặp gỡ, họ đã nhắm được cô con gái của một lãnh đạo mới đi du học nướcngoài về, gia cảnh tương xứng, mà người thì cũng khá, cho nên buộc anhkết hôn. Những chuyện như vậy đầy rẫy khắp nơi, đây đơn giản là bình cũrượu mới mà thôi.

Nhớ năm đóPhính Đình nổi danh là người đẹp tài hoa của khoa Ngoại ngữ, người theođuổi cô có thể xếp thành hàng dài từ ký túc xá đến tận trường. Có vàicậu chàng muốn chiếm được ấn tượng tốt của người đẹp mà suốt 365 ngày,ngày nào cũng bánh bao kèm bánh mì mang đến ký túc xá. Dù rằng cuối cùng người được hưởng lợi chính là tụi bạn cùng khoa, nhưng điều đó cũng nói lên Phính Đình có sức hút đến cỡ nào. Thật ra khi đó cô và Phính Đìnhcũng không thân, quan hệ hai người chỉ là bạn bè cùng học chung một lớp. Một là vì phạm vi kết giao bạn bè của họ khác nhau, và cô cũng quá bậnđi làm, hai là vì họ không ở chung ký túc xá, cho nên bình thường tiếpxúc cũng không nhiều. Chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất là chuyến du lịch màlớp tổ chức vào năm cuối đến núi Thượng Phương, địa danh được người đờica tụng “Nam có Tô Hàng, Bắc có Thượng Phương.”,khi ấy lớp trưởng phâncho họ ở chung một nhóm. Cũng thật trùng hợp, bình thường bên cạnh Phính Đình không ít ong bướm vờn quanh, nhưng hôm đó chân cô bị trật phải đicà nhắc, lại chẳng thấy bóng dáng một con ruồi. Vì tình bè bạn cùng lớpmà cô vừa dìu vừa cõng Phính Đình xuống núi. Từ đó trở đi, cô nàng bắtđầu thân thiện với cô hơn. Ngoài vẻ đẹp và tài năng ra, gia thế củaPhính Đình cũng không tệ. Cha mẹ cô là giáo sư của trường đại học địaphương, cũng xếp vào dòng dõi thư hương, so ra thì gia cảnh hơn nhàngười khác rất nhiều. Nghĩ vậy, lòng cô xuất hiện một cảm giác lạnh lẽovô cớ.

Phính Đìnhrúc vào một góc ghế, trông thật đáng thương. Cô xuống bếp rót cho bạnmột ly nước, rồi im lặng ngồi bên cạnh. Thật ra lúc này có nói gì đi nữa cũng vô dụng. Chuyện tình cảm, người trong cuộc đã không tìm được lốiđi, huống hồ gì người ngoài cuộc!

Tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên, giai điệu “Everytime it rains” của Ace of Base…

Ngắm những đám mây ngoài cửa sổ,

Em biết cơn bão có thể đến bất cứ lúc nào,

Và con sấm kia khiến em sợ hãi,

Và em biết những giọt nước mắt đã rơi,

Sẽ chẳng thể nào ngừng lại được,

Anh hãy nhìn xem, giọt mưa đầu tiên đã rơi rồi,

Vì mỗi lần trời mưa,

Em tan thành ngàn mảnh,

Bao ký ức theo mưa ùa về,

Em cảm giác được anh…

Em chạm được vào anh….

Em chẳng thể nào quên,

Mỗi khi mưa về… người em ướt sũng,

Người hỡi… em vẫn mãi yêu anh,

Thời gian có trôi cũng chỉ làm tăng thêm nỗi nhớ,

Dẫu biết sẽ chẳng thể nào ta lại được bên nhau,

Sẽ chẳng thể tìm được ai khác tốt với em nhường ấy,

Nhưng em sẽ cố gắng không ngừng nghỉ,

Anh hãy nhìn xem, giọt mưa đầu tiên đã rơi rồi.

………………………………………………………….

Rất lâu sau, Phính Đình mới lặng lẽ nói: “Tử Mặc, tớ đau lòng, tớ khổ sở, nhưngkhông phải vì cha mẹ Tôn Bình Hoa muốn anh ấy đi gặp gỡ người con gáikhác, mà là vì những tháng ngày hai đứa tớ từng thề non hẹn biển. Đếntận bây giờ, anh ấy vẫn không thẳng thắn với tớ, muốn giấu diếm tớ. Thực ra anh ấy đã sớm biết sẽ như vậy rồi mà còn hứa hẹn. Còn tớ thì cũngbiết mà vẫn còn tin…”

Trong cuộcsống này, có chuyện gì mà chưa từng xảy ra chứ… Phính Đình và Tôn BìnhHoa, cô và anh, cũng chỉ là những nốt nhạc đơn lẻ trong bản nhạc cuộcđời, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại mà thôi. Chuyện đã đến nước này rồi, cần gì phải nghĩ nữa! Cô chỉ biết an ủi: “Có lẽ anh ấy sợ nói ra sẽ làm cậu đau lòng, cho nên định tìm cơ hội thích hợp mới nói.” Phính Đìnhnhếch nhếch miệng, bật lên tiếng cười khổ: “Tử Mặc, cậu thông minh nhưvậy, sao lại nghĩ không thông thế! Người chồng mà có lầm đường lạc lốithì kẻ làm vợ mãi mãi vẫn là người biết sau cùng!” Cô không nói gì. TônBình Hoa chẳng quen biết gì với mình, cần gì phải đi nói hộ cho anh tachứ, chỉ cần xoa dịu Phính Đình được chút nào là hay chút ấy rồi! Lờihứa của đàn ông thốt ra quá dễ dàng, chẳng đáng giá một xu, thà rằngđừng hứa. Như anh vậy, chẳng có bất kỳ hứa hẹn gì với cô, bởi chưa baogiờ nghĩ đến họ sẽ có tương lai!

Nửa đêm, côđột nhiên tỉnh giấc, nhìn đăm đăm lên chùm đèn kiểu châu Âu, thao thứckhông ngủ được. Bên cạnh, anh vẫn đều đều thở sâu, chứng tỏ đang ngủ rất say, cánh tay dài gác lên người cô. Mới đầu cô không quen như vậy,nhưng bây giờ có anh, cô mới có thể ngủ yên. Thì ra thói quen đáng sợđến nhường ấy!

Bỗng nhiêncô rùng mình, thấy cả người mình như bị nhúng vào nước lạnh, thần chítỉnh táo vô cùng. Hóa ra mọi chuyện lại buồn cười như vậy, lại hoangđường đến vậy… Hóa ra cuộc sống lại cũng có thể như vậy – hai người ômnhau thật chặt, cũng có thể xa lạ đến cực hạn, như anh và cô chẳng hạn.Trời ơi! Sao cô lại để mình lạc vào một trò chơi hoang đường đến thếnày? Sao cô lại có thể lên giường với một người mà tám đời mình cũngkhông với tới được, lại còn kéo dài hơn một năm nữa chứ? Mối quan hệ này xem ra vẫn chưa thể kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn nữa. Nhưng thật ra cô hiểu rất rõ, dài hay ngắn gì thì cũng như nhau cả thôi… Chia tay vẫn là chia tay.

Nhẹ nhàngđặt tay anh xuống, cô lặng lẽ ngồi dậy mặc quần áo, mò mẫm từng bước đira ngoài, nhưng vì không phải nhà mình nên cô đụng phải một cái gì đó,làm phát ra một tiếng vang nhỏ. Anh lơ mơ tỉnh, theo thói quen quờ taysang bên cạnh, chẳng thấy cô đâu. “Tử Mặc, sao vậy?” Anh mơ mơ màng màng hỏi. Cô không trả lời, vẫn ngồi im. Đánh hơi được có điều gì đó khôngổn, anh liền bật đèn lên. “Cạch.” Trong thoáng chốc căn phòng tràn ngậpánh sáng, cô mất đi chốn ẩn mình. Anh dụi dụi mắt, một lát sau mới thích ứng được với ánh đèn, ngẩng đầu lên đã thấy cô quần áo chỉnh tề đangnhìn mình, vẻ mặt cực kỳ bất an. Anh ngồi dậy, nhìn thẳng vào cô: “Emlàm gì thế?” Cô hít sâu một hơi: “Em… Em muốn về nhà! Đột nhiên em nhớra có chút… chuyện……….”

Cơn tức giận của anh đột nhiên ập đến, cô muốn về đến vậy sao? Anh chưa từng dẫnngười phụ nữ nào về nhà cả, chỉ có mỗi mình cô. Xưa nay anh vốn ưa sạchsẽ, cho dù có ham muốn thì cũng chỉ đi khách sạn. Hơn nữa, trong lời nói anh cũng đã ra ám hiệu muốn cô ở chung rồi. Tuy phụ nữ bên anh khôngít, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến việc ở chung với ai. Lẽ nào cô không biết đó đã là bước nhún cực lớn của anh rồi hay sao? Lần nào tới đây cô cũng ba lần bốn lượt đòi về, làm như nhà anh có vi khuẩn gì không bằng!

Cô thì cứthích giả khờ, chuyện gì cô cũng giả khờ với anh. Ban đầu, lúc mới biếtcô, anh chỉ xem như cô có chút vẻ thanh tú, tính tình không đến nỗi nàomà thôi. Vả lại xưa nay đám bọn anh chẳng khước từ người đẹp bao giờ,đến thì nhận, có thế thôi. Mới đầu anh còn tưởng cô lạt mềm buộc chặt,dụ anh lên giường, nhưng chẳng ngờ cô lại lờ anh đi. Phụ nữ lên giườngvới anh xong, nếu không gọi điện liên tục thì cũng giống như vớ được bảo hiểm, chẳng biết e dè gì. Còn cô thì chưa từng gọi cho anh lấy mộtcuộc! Khi gặp nhau lần nữa, cô lại làm ra vẻ như chưa từng có chuyện gìxảy ra, đến cả bắt chuyện cũng chẳng thèm. Lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác ấy, lòng không khỏi khó chịu. Cuối cùng không nhịn được nữa, gọiđiện thì cô lại không nhấc máy. Cho nên không biết vô tình hay cố ý màanh cứ dính ở bên cạnh Tôn Bình Hoa, muốn gặp cô nhiều hơn.

Gặp lại,thấy cô chẳng thiết ăn uống, lại không muốn ăn đồ có dầu mỡ, anh chộtdạ. Có không ít phụ nữ muốn trèo cao làm phượng hoàng, hay dùng chiêunày để ép buộc đàn ông. Đám ăn chơi như anh đã gặp rất nhiều rồi. Lòngmờ mịt, anh vô thức bấm số gọi cho cô, không ngờ lại bị cô dập máy. Sống từng tuổi này rồi, chưa bao giờ anh gặp phải chuyện như vậy nên cảmthấy hứng thú, lại có một thứ cảm giác khó diễn tả thành lời.

Đến khi haingười qua lại, cô vẫn cứ thích giả ngây giả ngô. Rõ ràng là anh đã điệncho cô biết là tối anh sẽ đến, nếu là những người phụ nữ khác, họ đã sớm tắm rửa xong xuôi, phun sẵn nước hoa đợi anh rồi. Còn cô? Cứ làm thêmcho đến hơn mười giờ, để cho anh phải đợi dưới lầu hơn một tiếng đồnghồ! Rồi những thứ đồ anh mua, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy cô đụng đến. Vậy mà không biết từ khi nào thì hình bóng cô đã len lỏi vào tim anh,cũng đã bao nhiêu lần anh đặt chân đến trước lầu dưới nhà cô mà chẳnghiểu vì sao rồi…

Hôm đó anhđi ăn cùng với các anh em ở một nhà hàng Thượng Hải. Lúc ra khỏi lô, từxa xa anh đã nhìn thấy cô đang ăn cơm với một người đàn ông, vừa nói vừa cười trông rất vui vẻ, thoải mái. Anh bèn cố ý gọi điện, thăm dò ngữkhí của cô. Còn cô? Vẫn mãi mãi giả vờ với anh! Sau khi cúp máy, anh đập ngay chiếc điện thoại vỡ đánh “rắc” một tiếng, làm cho toàn bộ anh emtrong lô đưa mắt nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra. Sau đó,chẳng hiểu sao anh lại đi uống đến say mèm.

Anh đã từnglen lén xem chứng minh thư của cô, biết 26/5 là sinh nhật cô. Hôm đó anh gọi điện thật sớm, không ngờ cô lại hẹn anh về nhà ăn cơm. Hiệu quả từđộng thái này của cô cực kỳ cao, thoáng cái đã thổi bay mọi mắc míutrong lòng anh. Nhìn dáng vẻ bận bịu của cô dưới bếp, anh có một cảmgiác hạnh phúc, thỏa mãn nói không thành lời. Anh chưa bao giờ được ainấu cho ăn như vậy. Từ nhỏ đến lớn, chuyện ăn uống hay những thứ kháccủa anh toàn do đầu bếp phụ trách, rồi bảo vệ bưng tới. Má anh chưa baogiờ xuống bếp nấu cho anh. Thì ra được một người nấu riêng cho mình, lại ăn ngon đến vậy.

Anh đưa côđi các cửa hàng, rồi đến tiệm trang sức, đơn giản là vì muốn tặng cô một món quà sinh nhật. Chưa bao giờ cô nói đến sinh nhật mình, nên anh cũng giả bộ với cô. Kết quả là những thứ trang sức giá mười mấy vạn, túixách, váy áo trị giá hàng vạn kia cô chẳng chấm thứ gì, lại đi chọn lấymột dây chuyền bạch kim giá năm sáu trăm. Chưa bao giờ anh tặng quà giátrị thấp như vậy, nhưng cô cứ kiên quyết lấy, khiến cho quản lý tiệmtrang sức cứ nghĩ anh dắt theo quái vật, đến cả cười cũng mất tự nhiên.Nếu là những người phụ nữ khác, họ đã chỉ mong sao lấy được ba bốn bộrồi! Cô đích thị là quái vật, một quái vật chẳng giống ai!

Cuộc đốithoại của cô với Phính Đình hôm đó, anh cũng vô tình nghe được. Cô nóicô không bài xích chuyện yêu đương qua đường. Thì ra cô chỉ coi anh làkẻ qua đường mà thôi! Lúc đưa cô về đến cửa cư xá xong, anh đã định từgiờ trở đi sẽ không dính dáng gì tới cô nữa. Thế nhưng chẳng biết tạisao mà anh làm không được! Khoảng mấy ngày sau anh hết giận, lại tự nhủvới chính mình là chỉ đi tìm cô nốt lần cuối cùng này thôi. Rồi anh đitìm cô. Lần nào cũng nói là lần cuối cùng, nhưng rốt cuộc thì anh vẫn cứ dối mình rằng lần tiếp theo mới là lần cuối cùng…

Lần nằmviện, má anh nói muốn qua, cô trốn tránh giống như là sắp phải gặp ôndịch đến nơi! Sao cô không nghĩ thử xem, phải là người như thế nào mớicó thể gặp má anh chứ? Chưa nói đến chuyện anh chưa từng cho những phụnữ khác cơ hội đó. Cơ hội như thế… Nếu là họ, e là phải đuổi thì họ mớichịu đi nữa kìa!

Anh chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng nhìn cô hệt như săm soi. Một hồi lâu sau anh mớinặn ra mấy chữ lạnh lùng từ trong kẽ răng: “Được thôi, em muốn đi, thìđi ngay lập tức!” Cô nhìn anh chăm chăm, lúc sau mới kịp tiêu hóa nhữnglời anh nói, vội vàng kéo cửa lao ra phòng khách, thu thập túi xách, lại chạy ra cửa. Trông cô gấp gáp cứ như thể chậm một bước là sẽ bị rơi vào cạm bẫy, cả đời không thể nào thoát được vậy!

Cô vặn nắmcửa, nhưng mãi cũng không thể mở ra. Vẫn biết xưa nay mình không có dựđịnh làm kẻ trộm, bây giờ cô lại càng hiểu rõ tại sao. Đêm khuya, tấtthảy đều yên tĩnh, cô có thể nghe được cả tiếng chân của anh. Rất nhẹ.Rất chậm. Rất ưu nhã. Và rất nguy hiểm! Anh đang từng bước tới gần, nhưmột thợ săn tiến lại gần con mồi.

Anh thở dài, từ từ tiến đến ôm lấy eo cô từ phía sau, cúi đầu xuống vai cô, nói:“Được rồi, về phòng ngủ đi. Mai em còn phải đi làm đấy!” Lòng cô có mộtcảm giác không nói thành lời, có bối rối, lại có chút quyến luyến khôngnỡ. Có lẽ là mình hơi quá đáng, nửa đêm canh ba mà lại còn như vậy!

Lúc đến công ty, cô chẳng làm được gì ra hồn. Sao mọi chuyện lại đến nước này cơchứ, hình như không còn trong phạm vi kiểm soát của cô nữa rồi! Ngoàibức tường kính, dòng xe vẫn đi như nước chảy, từng cái từng cái vụt qua, cũng giống như dòng suy nghĩ đang chuyển dời đến chóng mặt của cô. Họquen nhau sắp được hai năm rồi, qua lại cũng đã hơn một năm. Vậy mà vàothời khắc này, mối quan hệ với anh khiến cô thấy mệt mỏi, thấy lo sợ,không nhìn thấy được tương lai phía trước. Bây giờ mà không chấm dứt,thì còn định tiếp tục đến bao giờ nữa đây?

Anh thuộcdạng cậu ấm, mới sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng, cho nên xài tiền chẳng tiếc, cho nên phong lưu chơi bời. Trong cuộc chơi được pháttriển từ một đêm tình này, cô không thấy được thực bụng của anh. Mà thật ra thì có liên quan gì tới thật lòng hay không chứ, anh không dốc lòngvào nó, mà cô cũng vậy, cho nên cũng chẳng tính là một cuộc chơi. Họ làtình nhân ư? Cô không biết, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng họ làđối thủ, hay nói đúng hơn là địch thủ, trong cuộc chơi này. Có lẽ ngaytừ lúc mới bắt đầu, cô đã là kẻ thua cuộc rồi. Chẳng qua là cô khôngcưỡng lại được sự cám dỗ, một cực phẩm bày ra trước mắt như anh mà không nói chuyện yêu đương cũng đáng tiếc, nên đã chẳng từ chối một cuộc dạochơi qua đường với anh. Tuổi trẻ, cũng phải chạy theo cái mốt của thờiđại một chút chứ! Nhưng nếu cứ tiếp tục, cô tuyệt đối sẽ trở thành kẻbại trận, chi bằng thừa dịp còn chưa đến tàn cuộc, rút lui đi là vừa!