Nếu Anh Là Thế Thân, Em Có Yêu Anh Không?

Chương 5



Vương Nhất Bác ở lại bệnh viện cùng Tiêu Chiến cả đêm, đến gần rạng sáng cơn sốt của Tiêu Chiến mới thuyên giảm. Trước khi xuất viện, bác sĩ hỏi Tiêu Chiến có muốn kê một ít thuốc bắc mang về không: "Thuốc bắc tương đối nhẹ, nếu cơn sốt lặp lại thì có thể uống một ít thuốc bắc, sẽ không có tác dụng phụ đối với đứa bé trong bụng."

Đứng bên cạnh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quay mặt đi trong vô thức khi nghe thấy từ "đứa bé", đôi mắt hắn cụp xuống, có chút thất thần nhìn chằm chằm dưới chân. Tiêu Chiến liếc hắn một cái, cười lắc đầu với bác sĩ: "Cảm ơn, không cần."

"Này, vì sao em khó chịu như vậy? Em cũng đâu phải là người bị vứt bỏ."

Vương Nhất Bác cả đêm không ngủ, dưới mắt đã có một quầng thâm làm cho sắc mặt hắn càng ảm đạm hơn. Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng vẫn vươn tay đấm khẽ vào bả vai hắn một cái giống như ngày thường vẫn hay đùa giỡn, gắng gượng nở một nụ cười tươi: "Tuy là chúng ta chia tay... haiz, là anh nói lời chia tay trước, nhưng em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài cùng với anh đúng không. Hơn nữa, em không thích anh, muốn đá anh đi không phải chỉ cần một giây thôi sao? Anh chỉ là người nói ra trước thôi, đừng nhỏ mọn như vậy, cuối cùng người bị đá vẫn là anh mà."

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói đúng, ngay từ đầu trong lòng cả hai đều biết rất rõ, nếu đã muốn chia tay êm đẹp thì dù sớm hay muộn, dù ai nói ra trước thì kết quả có khác gì nhau - đều là chia tay cả.

Chọn ngày chi bằng gặp ngày, nếu Tiêu Chiến đã mở miệng, hắn cũng nên gật đầu.

Tiêu Chiến tiến lên hai bước, mở rộng vòng tay về phía hắn, giọng điệu nhẹ nhàng có chút miễn cưỡng: "Vương Nhất Bác, em đã nói, muốn hảo tụ hảo tán. Vậy thì lần cuối... cho anh một cái ôm ấm áp đi!"

Vương Nhất Bác nhìn anh, không nhúc nhích.

Cánh tay của Tiêu Chiến dừng lại giữa không trung, không động đậy. Anh cười thật dịu dàng, nhưng ánh mắt lại bướng bỉnh đến mức gần như cố chấp.

Mãi đến khi cánh tay trở nên cứng đờ đau nhức, Vương Nhất Bác mới thở dài: "Tiêu Chiến, tôi đưa anh về."

Cánh tay của Tiêu Chiến từ từ rũ xuống.

Vương Nhất Bác tự mình lái xe, Tiêu Chiến ngồi ở ghế phụ, lúc dừng chờ đèn đỏ trên đường, Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Anh định khi nào thì làm phẫu thuật? Đến lúc đó nhớ nói cho tôi một tiếng."

Tiêu Chiến sắc mặt cứng đờ, hai tay hung hăng siết chặt dây an toàn trên người: "Thế nào, em còn sợ anh lừa em sao?"

"Không, không, tôi không có ý đó, đừng hiểu lầm." Vương Nhất Bác liên tục lắc đầu, có chút ấp úng giải thích, "Tôi là... Tôi chỉ muốn đi cùng anh, anh phẫu thuật xong thì cũng cần một người chăm sóc. Tôi cảm thấy tôi có thể đi..."

"Anh không cần em cảm thấy, anh muốn anh cảm thấy." Tiêu Chiến cắt ngang, vẻ mặt nghiêm túc.

Rồi không đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, anh liền phá lên cười, cười đến gần như chảy nước mắt: "Không cần đâu, một mình anh cũng không có gì không ổn... Chúng ta sau này tốt nhất là đừng nên liên lạc, hảo tụ hảo tán không phải sao."

Vương Nhất Bác nhìn vành mắt đỏ hoe của Tiêu Chiến, dời tầm nhìn từ trên mặt anh về phía con đường trước mặt, ngón tay khe khẽ gõ vài nhịp vào vô lăng: "Cũng được."

Tiêu Chiến cúi đầu.

Vương Nhất Bác dừng xe dưới khu chung cư của Tiêu Chiến, đi theo anh lên lầu, tới cửa nhà. Tiêu Chiến cười với hắn: "Đến đây được rồi, cảm ơn em đã đưa anh về... Em cũng nên đi."

"Được. Vậy... Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cuối hành lang mới móc chìa khóa ra mở cửa.

"Tiêu Chiến..."

Anh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở lối lên cầu thang, sải bước đi về phía anh.

Anh còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm chặt.

"Tiêu Chiến..."

Giọng Vương Nhất Bác có chút nghèn nghẹn, khi gọi tên anh, âm cuối dường như cũng kéo dài hơn một chút, dường như giữa bọn họ chưa từng có bao nhiêu ôn nhu lưu luyến.

Tiêu Chiến dùng sức ôm lại hắn, hốc mắt nóng lên: "Ừm."

"Cảm ơn anh vì hai năm qua." Vương Nhất Bác nói bên tai anh, âm thanh nhẹ như tiếng thở dài.

"Ừm."

"Anh sau này nhớ chăm sóc bản thân."

"Ừm."

"Sau này đừng gặp người như tôi nữa."

"...Ừm."

"Hãy sống một cuộc sống tốt đẹp," hắn nói.

"Tạm biệt, Tiêu Chiến."

++++++++

Khi Tiêu Chiến ổn định xong cuộc sống ở một thành phố khác, trời đã vào mùa xuân ấm áp.

Lúc dọn đồ, anh tìm thấy một vài món quần áo Vương Nhất Bác để lại nhà anh, ban đầu anh định gửi lại cho hắn, rồi lại định vứt đi, nhưng cuối cùng lại niêm phong tất cả vào trong một hộp các-tông kín, giấu vào nhà kho tối om.

Trong đống đồ có một chiếc áo khoác, trong túi áo còn có hai cuống vé xem phim. Đó là lần đầu tiên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi xem phim cùng nhau, cũng là lần cuối cùng.

Hôm đó là sinh nhật của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đang quay phim ở nước ngoài, Trung Quốc trời mưa rất to. Hắn mắc kẹt ở sân bay 6 tiếng đồng hồ cũng gấp gáp trở về, mua bánh kem cho Tiêu Chiến, cùng Tiêu Chiến đi xem phim, cuối cùng ở trên đường phố đêm khuya không một bóng người hôn nhau trong mưa.

Anh còn nhớ rất rõ, lúc đó lông mi của Vương Nhất Bác dính đầy hơi nước, trong mắt cũng đẫm nước mưa, ánh mắt vô cùng mềm mại.

Mùa xuân năm nay mặt trời ấm áp rực rỡ, Tiêu Chiến chuyển đến một thành phố mới. Thay đổi chỗ ở, tìm một công việc mới, kết bạn mới, hài lòng với một cuộc sống bình dị.

Anh không gặp lại Vương Nhất Bác nữa.

Chỉ là thỉnh thoảng đi ngang qua một tủ kính nào đó, bên trong dán một cái poster của Vương Nhất Bác... hắn gần đây lại có phim điện ảnh sắp ra mắt, đóng một vai nam chính ôn nhu si tình. Hắn ở trên poster khẽ mỉm cười, ẩn chứa rất nhiều tình cảm. Tiêu Chiến nhìn hắn và hắn như cũng đang nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dừng chân bên đường, bên cạnh một thân cây cành lá tươi tốt màu xanh mát mắt, có con chim én đậu trên cành, vùi đầu vào cánh nghỉ ngơi, tỉnh lại liền vỗ vỗ cánh, cất tiếng hót trong veo lảnh lót. Nhìn xuống hoa chen cỏ thắm, nhìn lên một trời đầy mây, ám mặt trời chiếu xuống ấm áp lòng người.

Không phải anh chưa nghĩ đến chuyện buông bỏ, chỉ là cần đợi cho thời gian cùng gió cuốn.

Mùa xuân sẽ rất đẹp, nếu như người còn ở đó...*

* Xuân thiên cai ngận hảo, nhĩ nhược thượng tại tràng - "春天該很好 你若尚在場", một câu hát trong bài hát "Xuân hạ thu đông" nổi tiếng của Trương Quốc Vinh. Các bạn tìm nghe tại link dưới đây nhé.

https://www.youtube.com/watch?v=kMa7BVSzgQk

Trương Quốc Vinh là một tài tử, ca sĩ vô cùng nổi tiếng của Hồng Kong trong những thập niên 80 - 90 của thế kỷ trước, một biểu tượng của nền điện ảnh Hoa ngữ. Anh là một trong số ít ngôi sao châu Á công khai đóng các vai diễn đồng tính nam, tích cực tham gia các hoạt động giành quyền lợi cho cộng đồng LGBT, anh tự sát vào năm 2003 (46 tuổi) vì bệnh trầm cảm lâu năm.

=>> GG và DD hôm nay có ổn không? Các bạn hôm nay có ổn không? Tôi không ổn một chút nào hết. Không hề ổn khi dịch những chap này... Vương Nhất Bác, có giỏi thì cậu đừng có mà hối hận!