Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 45: Không tùy tiện nói lời chia tay



Tư Ngôn sợ rằng Kỷ Huyên sẽ lại quẩn quanh bám lấy mình, cho nên cô liền gọi điện sớm cho chú Lý bảo chú đến đón mình. Công việc vừa kết thúc, Tư Ngôn liền kéo Tô Tiểu Mạn lại chào tạm biệt mọi người rồi vội vội vàng vàng đi đến chỗ để xe. Lúc ở trong thang máy, Tô Tiểu Mạn còn cố tình cười nhạo trêu chọc cô: “Tư Ngôn, xem ra Kỷ công tử có ý đồ với cô đó nha!”.

“Đúng là một sự ân sủng đặc biệt.”. Tư Ngôn trừng mắt nhìn cô ta một cái., “Có người đến đón tôi, có cần đưa cô về trước không?”.

Tô Tiểu Mạn xua tay: “Không cần, bây giờ vẫn còn sớm, tôi còn muốn đi dạo một lúc”.

Thang máy xuống đến tầng một cửa vừa mở ra, Tô Tiểu Mạn liền nhanh chóng bước ra, Tư Ngôn ngược lại vẫn còn đứng đó đợi thang máy đưa tiếp xuống tầng hầm để đợi xe.

Ngước mắt lên Tư Ngôn liền nhìn thấy xe của chú Lý, đang định bước đến, đột nhiên lại thấy chiếc xe Bentley quen thuộc tiến vào khu vực để xe. Cô chợt do dự, bước chân cũng dừng hẳn. Chiếc Bentley đỗ lại, cửa xe mở ra, một bóng dáng vô cùng thân thuộc bước xuống, anh tựa người vào cửa xe, dịu dàng nhìn về phía Tư Ngôn.

Trái tim Tư Ngôn trong chớp mắt như bị nén chặt, cảm giác hít thở cũng khó khăn, cô hít vào một hơi thật sâu, tự trchấn an mình, rồi mới dám ngẩng đầu nhìn anh. Khu vực để xe rất yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng có thể được khuếch tán thành rất lớn, Tư Ngôn hít thở một cách khó khăn, lặng lẽ nhìn người đàn ông đã nửa tháng nay không gặp, cô không dám bước đến gần anh, có lẽ khoảng cách giữa họ không phải là một đoạn đường ngắn mà là cả một khúc sông rộng lớn khó có thể vượt qua.

Kỳ Dục mím chặt môi, những muốn chạy thật nhanh đến bên cô, nửa tháng không gặp, anh mới biết thì ra mình lại nhớ cô nhiều đến thế, nhớ ánh mắt khóe miệng những lúc cô vui vẻ, nhớ giọng nói mềm mại ngọt ngào êm ái, nhớ tất cả những gì thuộc về cô. Lúc này anh chỉ muốn ôm cô thật chặt trong vòng tay để được thấy cô gần hơn thật hơn trong đáy mắt.

Kỳì Dục đang muốn cất bước đi đến bên cô thì ngược lại thấy Tư Ngôn lặng lẽ quay đầu sau đó đi thẳng dến một chiếc xe khác, anh chau mày, trong lòng có điều gì đó bất an. Chú Lý từ xa đã nhìn thấy Tư Ngôn liền đánh xe đến gần cô, rồi ân cần mở cửa xe hỏi: “Tiểu thư, về nhà chứ?”. Tư Ngôn vịn vào cửa xe, đưa mắt nhìn về phía Kỳ Dục, mặc dù cách một đoạn, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được dáng vẻ không lấy gì làm vui vẻ toát ra từ thân hình anh, mím chặt môi, cô nhắm mắt lại, khẽ thở dài, với tay đóng chặt cánh cửa sau xe lại: “Chú Lý thật ngại quá, cháu còn có chút việc, chú về trước được không?”. Chú Lý thúc thúc nhìn thấy Kỳ Dục vẻ mặt ưu sầu đứng cách đó không xa mới cười nói: “Không sao, có việc bận thì đi trước đi, một lúc nữa nếu cần có thể gọi điện thoại tôi sẽ đến đón tiểu thư”. Tư Ngôn lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có thể tự mình về được. Chú Lý, tạm biệt”. Chú Lý thúc thúc mỉm cười ngồi vào xe, thấy Tư Ngôn đích thị đi đến chỗ người con trai kia, nụ cười càng lúc càng lộ rõ.

Sự hụt hẫng chán nản trào dâng trong lòng Kỳ Dục, sau khi nhìn thấy Tư Ngôn đang bước lại gần mình mới dần dần tan biến, ánh mắt ẩn chứa một nụ cười vui mừng khó tả, anh vòng qua xe đi về hướng Tư Ngôn, mở cửa xe đỡ cô ngồi vào ghế trước, nhìn thấy cô tư thế ngồi thoải mái, lúc đó mới ngồi vào ghế lái của mình.

Anh không vội khởi động xe mà quay người nhìn sang Tư Ngôn đang ngồi bên cạnh, thấy vẻ ngại ngùng cúi đầu của Tư Ngôn, anh bất giác mỉm cười, đưa tay vuốt ve mấy lọn tóc rủ xuống trước mặt cô: “Hôm qua tại sao em tắt máy?”.

Tư Ngôn chợt lặng người, nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó. Từ hôm sau khi nhận điện thoại của Kỳ Dục, cô liền khóa máy, đến hôm nay nếu không vì phải gọi điện thoại cho chú Lý đến đón thì cô đã không mở máy lên rồi,. “Điện thoại hết pin.”. Cô lạnh lùng đáp, những hình ảnh cô bắt gặp ở trung tâm thương mại hôm trước lại ào ạt hiện về trong tâm trí cô.

“Vẫn còn giận anh sao?”. Kỳ Dục chau chau đôi lông mày nhìn dáng vẻ hờ hững, xa lạ của cô có chút gì đó không lí giải được, điều duy nhất mà anh có thể hiểu được là có vẻ như cô vẫn đang giận anh nửa tháng nay không gặp mặt.

Tư Ngôn cắn chặt môi, cô vốn không phải là người có thể kìm nén mọi chuyện ở trong lòng, cô cảm thấy có chuyện gì cũng nên đường đường chính chính nói một cách rõ ràng thì sẽ tốt hơn, nếu cứ để trong lòng thì lại càng cảm thấy khó chịu, cô gìn giữ tình cảm này trong nỗi sợ hãi và lo lắng, một chút sai sxót cũng không dám, mọi nỗi tủi thân cam chịu cô đều chôn chặt ở trong tim, thực tế phũ phàng này thật không nên xảy ra với cô, cô nhắm chặt mắt lại, cuối cùng không thể kiên nhẫn thêm được nữa: “Đúng vậy, em đang giận, em đang rất tức giận”.

Kỳ Dục không nghĩ là cô lại thừa nhận một cách dễ dàng như vậy, có chút ngạc nhiên. Tư Ngôn đưa tay lên hung dữ đánh mạnh vào ngực Kỳ Dục, ánh mắt trong trẻo ngấn đầy nước trực trào ra: “Lẽ nào lại có một người yêu như anh chứ, đến nửa tháng cũng không thèm gặp mặt!”.

“Anh xin lỗi.”. Kỳ Dục biết chuyện này tất cả đều do mình đã quá vô tâm, bất giác giữa lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay, nắm chặt. “Thời gian gần đây anh tương đối bận, sau này sẽ không như thế nữa.”.

“Bận, bận mà vẫn có thể cùng Hướng Vãn đi mua sắm?”. Tư Ngôn nghi hoặc nhìn anh, lắc đầu không cam chịu.

Kỳ Dục nhất thời cảm giác hai tai như ù lên không nghe thấy rõ: “Cái gì?”.

Tư Ngôn cắn răng đưa ánh mắt bất mãn nhìn thẳng vào anh: “Anh nói anh không có thời gian gặp em, nhưng lại có thời gian gặp gỡ với Hướng Vãn, lại còn cùng cô ta đi dạo phố mua sắm phải không?”. Cô cảm thấy tủi thân vô cùng, nước mắt lã chã rơi xuống., “Còn nói là rất bận, rõ ràng đều là nói dối! Nếu anh thích cô ta sao không sớm nói ra, tại sao lại còn lừa gạt em, được rồi, em thành tâm thành ý chúc phúc cho anh, anh và cô ấy bên nhau sẽ tốt hơn, chúng ta chia tay, chia tay!”. Nói đến câu cuối cùng cô như đã thét lên.

Sắc mặt Kỳ Dục từ vẻ mơ hồ lúc đầu đến nỗi hổ thẹn về sau và cuối cùng lại là một sự u ám đờ đẫn, anh nhẹ nhàng cắn chặt lấy khóe môi, đường nét trên khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, kiên nghị, có những chuyện không phải lúc nào tai nghe mắt thấy cũng đều đúng, anh nắm lấy tay Tư Ngôn càng xsiết chặt hơn, nói một cách chậm rãi: “Những lời nói như vậy, không thể tùy tiện nói ra”. Câu nói vừa cất lên lại cảm giác có chút thất vọng.

“Lời nói nào không nên tùy tiện nói ra, là câu anh thích cô ấy hay là câu chia tay? Chia tay như vậy chẳng phải càng tốt hay sao, chia tay rồi anh có thể đường đường chính chính ở bên cô ấy, còn cần phải để ý đến em sao?”. Tư Ngôn cắn răng lấy sức rút bàn tay mình ra khỏi tay anh, nhưng anh càng nắm chặt hơn nữa, cô cố gắng thế nào cũng không đạt được mục đích, đành bất mãn ngồi cạnh anh thở dốc, cô hung hãn quẹt mạnh những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt, không nói tiếp.

Kỳ Dục im lặng không nói, trong tay anh là bàn tay nhỏ nhắn toát ra vẻ lạnh lẽo của cô, anh nhìn người con gái đang vô cùng phẫn nộ bên cạnh, trong lòng vừa hối hận vừa tức giận. Hối hận vì bản thân mình đã khiến cho cô hiểu lầm. Hối hận vì mình không có chút kinh nghiệm nên đã không cho cô cái cảm giác an toàn. Đồng thời loại có chút tức giận, giận cô tại sao lại có thể dễ dàng nói ra hai từiếng chia tay như thế. Để đưa ra quyết định gắn bó với cô anh đã phải suy nghĩ thận trọng như thế nào, kết quả là cô đột nhiên lại có thể buông xuôi tất cả một cách nhẹ nhàng như vậy, chỉ vì hiểu lầm anh mà nói chia tay. “Anh không thích nghe em nói chia tay.”. Kỳ Dục cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, anh hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra như muốn trút bỏ tất cả mọi suy nghĩ đang hỗn loạn trong lòng mình, ít nhất cô vẫn còn để ý đến mình. , “Tư Ngôn, hãy trả lời anh, dù cho thế nào, hai tiếng chia tay này, không được tùy tiện nói ra.”.

Tư Ngôn nghe giọng nói của anh chậm rãi nhưng lại có phần vô cùng kiên định và nhẫn nại, nước mắt một lần nữa lại trào ra, cô kỳ thực không phải là không tin tưởng vào anh, chỉ có điều vì chính mắt mình trông thấy, trong lòng không thoải mái mím chặt môi khẽ gật đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Kỳ Dục: “Em chỉ là…”.

Kỳ Dục quay người lại, thuận theo cánh tay kéo Tư Ngôn vào lòng, tựa cằm sát vào đầu cô, để hai tay cô cẩn thận nép vào ngực anh: “Không có người con gái nào khác, anh chỉ có mình em. Hướng Vãn từ trước đến nay đều không phải là trở ngại giữa chúng ta, em có hiểu không?”. Anh khẽ khàng buông tiếng thở dài, có thể cảm nhận được những buồn bực trong lòng cô đã nhanh chóng tan biến., “Em đã nhìn thấy anh và cô ấy ở trung tâm mua sắm sao?”.

Tư Ngôn nhớ lại món quà mà mình đã cẩn thận lựa chọn để tặng anh, mà anh ngược lại lại sánh bước bên người con gái khác đi mua sắm, bắt đầu cảm thấy khó chịu, hừ hừ hai tiếng, nói: “Đương nhiên, không những thế biểu hiện lại vô cùng thân thiết. Cũng không sợ người khác chú ý đến!”.

Kỳ Dục nhớ lại hôm đó, rõ ràng anh luôn cảm thấy Tư Ngôn ở đâu đó ngay bên mình, nhưng nhìn đi nhìn lại cuối cùng lại cho rằng mình bị ảo giác đánh lừa, anh khẽ nhếch mép mỉm cười, thì ra là cô đang ghen đó sao: “Hôm đó, là anh đã nhờ cô ấy giúp anh đi mua mấy bộ quần áo cho A Sênh, cũng không lưu lại ở đó lâu”.

“Vậy tại sao anh không tìm em giúp? Anh cảm thấy em không thể giúp anh sao? Vì sao lại cần cô ấy cùng đi.”. Tư Ngôn trề môi chất vấn một cách nũng nịu.

Kỳ Dục dịu dàng vuốt ve mái tóc cô: “Cô ấy quen biết A Saênh nên có thể dễ dàng hiểu được sở thích của con bé, hơn nữa anh cũng không muốn làm phiền em”.

“Anh không muốn làm phiền em mà lại muốn làm phiền cô ấy sao? Đường đường là bạn gái của anh sao lại sợ làm phiền?”. Tư Ngôn càng nghĩ càng giận. “Vì sao cô ấy có thể quen biết Tiêu Sênh còn em ngược lại không thể quen biết?”.

Kỳ Dục thấy cô có vẻ lại bắt đầu “xù lông” tức giận, đành phải nhẹ nhàng giải thích: “A Sêanh chính là nhờ cô ấy mới tìm được, về tình về lý anh cũng nên cảm kích cô ấy. Hơn nữa, A Sênh…”,. Kỳ Dục mím chặt môi, “… Con bé có chút vấn đề, vẫn đang nằm trong bệnh viện, không thể tùy tiện gặp gỡ người khác, cũng không quen biết bất cứ ai., Tư Ngôn, anh chỉ là muốn tốt cho em, đợi khi tình hình của A Sênh tốt hơn, anh nhất định sẽ đưa em đến gặp cô em ấy được không?”.

Tư Ngôn vốn biết những giận hờn của mình là hết sức vô lý, lúc này lại nghe Kỳ Dục giải thích một cách thấu tình đạt lý như vậy, cơn nóng giận trong người cũng tan biến đi hết, vội hỏi: “Tiêu Sênh bị làm sao?”.

“Chỉ là có chút vấn đề, không thích hợp để gặp người khác. Đại khái là khi còn nhỏ có gặp phải một số chuyện, cho nên thần trí của cô con bé bây giờ không được minh mẫn lắm, Tư Ngôn, nếu không có Hướng Vãn, anh đã không thể biết được đến bao giờ mới có thể tìm thấy A Sênh.”. Kỳ Dục khó khăn lắm mới có thể nói ra được những chuyện đau lòng một cách nhẹ nhàng như thế, hơn nữa đây lại là những chuyện liên quan đến Tiêu Sênh.

Tư Ngôn vẫn luôn cho rằng, Tiêu Sêanh là một góc khuất bí mật trong lòng anh, dù bất cứ ai cũng không được phép chà đạp lên, nhưng hôm nay anh lại bình thản nói ra những chuyện đó với cô, như vậy chẳng phải bản thân cô đối với anh kì thực là vô cùng quan trọng đó sao?. “Em hiểu rồi.”. Cô nép mình thật chặt trong vòm ngực rắn chắc của anh, nghe rõ từng nhịp từng nhịp trái tim anh đang rung động, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Vậy bây giờ còn tức giận nữa không?”. Kỳ Dục dùng khẩu khí cười nhạo hỏi lại cô.

Tư Ngôn làm ra vẻ bực tức đánh mạnh vào ngực anh một cái: “Rõ ràng là anh giấu em trước. Sau này dù bất kể chuyện gì cũng không được giấu em biết chưa”.

Kìỳ Dục đáp một tiếng sau đó kéo cô lại gần hơn chút nữa, nửa tháng không gặp, anh mới biết mình nhớ cô nhiều đến vậy,. “Tư Ngôn, hôm qua anh và mẹ có nhắc đến em, bà nói muốn được gặp em.”.

Tư Ngôn lặng người, khẽ đẩy vào ngực anh ngồi dạậy, có chút kinh ngạc: “Gặp em sao? Chẳng phải là đã gặp rồi sao?”.

“Điều đó không giống nhau.”.

Tư Ngôn đang định nói có gì không giống nhau, nhưng lời nói còn chưa lên đến miệng cô tự mình đã hiểu, đương nhiên là không giống nhau, lần trước cô đóng giả làm Tiêu Sênh, vì muốn Lâm Mạn Văn vui vẻ, còn lần này, cô ngược lại mang tư cách là bạn gái của Kỳ Dục, như thế có thể giống nhau sao?,

“Hôm nay?”.

“Có được không?”

Tư Ngôn mím chặt môi gật đầu một cách khó khăn: “Cũng được”. Cảm giác lần này và lần trước không giống nhau, không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy vô cùng căng thẳng, rõ ràng là đã gặp mặt qua rồi, rõ ràng biết là Lâm Mạn Văn tỏ ra rất thân thiện nhưng cô vẫn không thể khống chế được cảm giác quá căng thẳng lúc này. Kỳ Dục nhìn cô, mỉm cười vân vê mái tóc của cô: “Đừng quá căng thẳng, không phải là đã gặp rồi sao?”.

“Làm sao mà giống nhau được.”. Tư Ngôn chu miệng đáp.

“Ừ, không giống nhau.”. Kỳ Dục khẽ nhếch mép mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.