Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 43: Điều cô càng quan tâm chính là trái tim anh



Đồ đạc đã được Tư Ngôn gửi tạm vào khu gửi đồ, một mình bước đến khu vực mua sắm cao cấp, cô muốn mua quà tặng cho Kỳ Dục, vì thế đương nhiên là cô phải lựa chọn cho thật cẩn thận. Nhưng cái gì Kỳ Dục cũng đều có cả, Tư Ngôn đi một vòng quanh khu vực mua sắm mà vẫn chưa quyết định được sẽ mua cái gì, những thứ quen thuộc như cà vạt, áo sơ mi, cô lại không muốn mua, thứ cô muốn mua là một cái gì đó sẽ được anh luôn luôn mang theo bên mình. Đang định rời đi bỗng nhiên một luồng sáng chợt lóe lên trong đáy mắt, đập vào mắt cô lúc này là một đôi cúc khuy cài áo. Đôi cúc khuy cài áo này thực ra không được trang trí thiết kế quá công phu, tỉ mỉ, thậm chí hình dáng còn khá gọn gàng, đơn giản, nhưng ở nó có một sức mạnh thôi miên ánh nhìn của cô. Nó là sự kết hợp của vô số những khối hình vuông vức được sắp xếp một cách khéo léo, bên trong khảm vào một màu đen opal dày đặc, giữa khối màu đen đặc quánh ánh lên những tia sáng lấp lánh bắt mắt, từ giây phút bắt gặp ánh sáng kì lạ ấy đến giờ cô vẫn thể không rời mắt khỏi vật sáng nhỏ bé ấy. Có lẽ ấn tượng về Kỳ Dục trong suy nghĩ của cô cũng chính là như vậy, rất đơn giản, ngay ngắn nhưng lại luôn phát ra ánh hào quang rực rỡ khiến người khác không thể rời mắt nhìn. Mặc dù giá cả có hơi đắt một chút, nhưng vẫn nằm trong ngân quỹ có thể chi trả được, của Tư Ngôn, cô vui vẻ quẹt thẻ, sau đó nhận lấy cái hộp đựng đôi cúc khuy cài áo. Nhân viên bán hàng là một cô gái cũng chạc tuổi cô nở nụ cười duyên dáng dò hỏi cô có phải mua để tặng cho bạn trai.

Tâm trạng của Tư Ngôn đang rất tốt, cô hào phóng gật đầu, khẳng khái nói: “Đúng vậy!”. Cầm lấy đôi cúc khuy cái áo đã được gói ghém cẩn thận, Tư Ngôn bước đi cảm giác mỗi bước chân cũng nhẹ nhàng thanh thoát. Cả đống đồ lấy ra đã để đầy dưới chân, mặc dù cô rất muốn tự mình có thể bắt xe trở về, nhưng đồ đạc mua nãy giờ không hề ít, một mình mang đi không nổi, cô đành phải gọi điện thoại cho Tư Niên nhờ chú Lý đến đón cô. Gọi điện thoại xong cô dự đoán chú Lý thúc cũng phải một lúc nữa mới có thể đến nơi, cô quyết định đi dạo một lúc. Không ngờ vào chính thời khắc này, cô lại gặp phải hai người không nên xuất hiện ở nơi đây. Mặc dù hai người họ đều ăn vận trang điểm hết sức đơn giản, trên mặt lại ngụy trang bởi một cặp kính đen rất to, dù cho người khác có thể không nhận ra, nhưng Tư Ngôn ngược lại tuyệt đối không thể nhận nhầm. Vì người con traiđàn ông kia chính là người đã mấy hôm rồi không gọi điện thoại cho cô, cũng chính là chủ nhân của đôi cúc áo mà cô vừa mua tặng. Hơn nữa, người con gái với nét mặt tươi cười đang đi bên cạnh Kỳ Dục, không ai khác chính là Hướng Vãn.

Hai người họ giống như một đôi tình nhân hạnh phúc cùng nhau ra ngoài mua sắm. Khóe môi Hướng Vãn hơi nhếch lên hướng vào một bộ quần áo treo trong cửa hàng, cơ hồ đang nói với Kỳ Dục điều gì đó, trong tay Kỳ Dục đã xách mấy túi đồ lớn nhỏ chỉ lẳng lặng gật đầu, người phục vụ hiểu ý liền mang đến cho họ mấy bộ đồ để lựa chọn, Hướng Vãn còn chưa kịp thử, Kỳ Dục đã chìa thẻ tín dụng của mình ra cho nhân viên thanh toán. Tư Ngôn nhìn họ dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác cảm thấy trái tim mình rỉ máu nhưng có trăm nghìn vết cứa đau nhói. Cô muốn cất tiếng gọi nhưng lời dâng lên đến cửa miệng lại không có cách nào thốt ra, gọi họ lại thì biết nói gì đây? Lẽ nào cô còn hyi vọng anh sẽ giải thích với mình? Tư Ngôn cắn chặt môi cảm thấy trong mắt mình ngấn lệ, bước chân cũng trở nên nặng trĩu. Đúng lúc ấy có chuông điện thoại gọi đến, sợ Kỳ Dục chú ý, cô vội vàng nhấc máy: “Vâng, chú Lý, chú đợi cháu một lát, cháu lập tức ra ngay”. Cô trả lời điện thoại, ngẩng mặt lên, cố gắng ngăn không để những giọt nước mắt vô thức trào ra, nhưng càng kìm nén lại càng vô ích. Cuối cùng cố gượng nhếch môi lên để lộ ra nét cười mơ hồ như giả vờ vui vẻ, cô cúi xuống nhặt lấy những túi đồ đặt ngổn ngang dưới đất bước đi.

Tư Ngôn cố gắng không nhìn về hướng Kỳ Dục và Hướng Vãn thêm lần nào nữa, cô sợ rằng mình không đủ nghị lực để tiếp tục ngắng gượng sao cho đừng khóc, càng sợ sẽ không đủ kiên nhẫn mà chạy ào đến tra hỏi anh, tra hỏi anh tại sao anh nói không có thời gian để gặp cô, mà lại có thời gian cùng người con gái khác đi dạo phố? Lúc đi ra cô đã không cẩn thận va phải người khác, đồ đạc cô mua rơi hết xuống đất. Bé gái bị va phải nhìn sắc mặt bi thương của cô cũng vội vã ngồi xuống giúp cô nhặt đồ, khi đưa đồ cho cô còn quan tâm nhắc nhỏ cô cẩn thận một chút. Tư Ngôn cảm thấy nước mắt mình không thể kìm nén được nữa gật đầu rồi bước đi như tháo chạy. Lúc Tư Ngôn va phải người khác, Kỳ Dục có nghe thấy một giọng nói xin lỗi khiến anh giật mình. Anh lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thấp thoáng một dáng hình nhỏ nhắn đang cúi xuống cặm cụi nhặt đồ. Trái tim anh chợt sững sờ, muốn chạy qua đó chứng thực mọi chuyện, vừa lúc lại nghe thấy giọng nói của Hướng Vãn ngay bên cạnh: “Mau qua đây xem cái này, Tiêu Sênh mà mặc nhất định sẽ rất đẹp”.

Kỳ Dục thu ánh mắt về, đợi khi anh quay đầu lại thì hình ảnh mơ hồ rất giống Tư Ngôn vừa nãy đã tan biến vào đám đông, nhìn lại cũng tìm chẳng thấy. Anh tự cười chế giễu mình, cười bản thân mình điên loạn, mới nửa tháng không gặp mà đã có thể nhầm tưởng người khác là cô, thì ra cô đối với anh mà nói lại quan trọng như thế sao? Quả thực không thể điện thoại cho cô mỗi ngày, không thể mỗi ngày được nghe giọng nói của cô điều đó đã giày vò anh cả thể xác lẫn tâm hồn. Tiêu Sêanh tỉnh lại sau chtrấn thương lần trước hình như cũng đã khá hơn rất nhiều, trong thời khắc quan trọng như thế, anh không thể không tạm rời xa cô. Hôm nay cùng Hướng Vãn ra ngoài chính là vì muốn mua cho Tiêu Sanh ít quần áo, bệnh của cô ấy đã đỡ hơn nhiều, không còn trong tình trạng nhạy cảm như trước, thậm chí còn có ý muốn giao tiếp gặp gỡ mọi người, chỉ là những chuyện xảy ra khi còn nhỏ cô ấy vẫn không thể nhớ lại, có thể đó là những chuyện đau lòng nên cô ấy không muốn nhớ đến nữa. Lâm Mạn Văn biết chuyện cũng đã tìm đến đòi gặp Tiêu Sênh, cho nên mới một mực bắt Kỳ Dục phải kể lại những chuyện trước kia cho bà nghe, nhưng Tiêu Sênh trước kia là người như thế nào chính anh cũng không biết, đem những chuyện quá khứ ra kể chỉ có thể khiến cho Lâm Mạn Văn càng thêm đau lòng, cho nên anh mới lừng khừng rất lâu không muốn nói ra.

Lần này anh cảm thấy đã đến lúc phải đưa Tiêu Sênh về gặp mẹ mình. Nhưng Tiêu Sênh là đứa trẻ được Hướng Vãn tìm thấy và mang về từ trại trẻ mồ côi, căn bản đồ đạc không có gì nhiều, vì thế anh mới cùng Hướng Vãn ra ngoài một chuyến, mục đích đưa Hướng Vãn đi cùng chỉ là để có thể tham khảo ý kiến của cô một chút mà thôi. Lúc Kỳ Dục và Hướng Vãn rời khỏi trung tâm thương mại đã không còn sớm, thời tiết sang thu, bên ngoài càng nhanh tốit, ra đến cửa đèn đường đã bật sáng, Kỳ Dục cảm thấy Hướng Vãn gần đây kìỳ thực đã giúp đỡ anh rất nhiều, do dự một lát anh mới chủ động mời cô ăn tối. Hướng Vãn rtất nhiên là vui vẻ nhận lời. Hai người họ đi đến một nhà hàng cơm Tây cách trung tâm thương mại không xa, chủ yếu là ở đó tương đối yên tĩnh, người đến ăn cũng không đông lắm. Hai người đều là những ngôi sao, khi xuất hiện cần phải hết sức cẩn trọng, chẳng may bị người ra chụp hình lúc đó quả thực sẽ gặp phải phiền phức lớn.

Tư Ngôn vẫn hiy vọng hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ, nhưng lại bất ngờ gặp được Hướng Vãn đi cùng Kỳ Dục nên tâm trạng có vẻ xấu đi rất nhiều. Về đến nhà cô chẳng còn tâm trạng đâu để nói chuyện với ai, liền mang tất cả đồ đạc mua cho Tư Niên để ở phòng ông, sau đó xách hết đồ mua cho Tư Thiều và mình về phòng. Lúc Tư Niên gọi cô xuống ăn cơm tối cô chỉ nói mình đã ăn cơm bên ngoài. Tư Ngôn thật ra vẫn chưa ăn gì, những thứ ăn được từ trưa vốn đã tiêu hóa hết từ lâu, lúc ra ngoài chỉ cùng Sở Vân Thượng uống một tách cà phê, bụng dạ lúc này trống không, nhưng cô chẳng cảm thấy đói, nằm dài trên giường, cầm lấy chiếc hộp đã được đóng gói cẩn thận lên xem, bên trong là đôi cúc khuy cài áo mà cô chọn mua cho Kỳ Dục, lúc mua nó, cô còn nghĩ xem làm thế nào để tặng cho anh, nhưng giờ đây cô lại chẳng còn tâm trạng, ngắm đi ngắm lại cô bèn đút nó vào túi.

Dù thế nào thì anh cũng đã không để ý, cô lại hà cớ gì mà phải khổ tâm như thế! Tư Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, thực ra cô và Kỳ Dục từ khi quen biết nhau, anh vẫn chưa tặng cô món quà nào, không phải là cô để ý tới những thứ như thế, vì cô luôn nghĩ rằng thứ tốt nhất anh tặng cho cô chính là trái tim, là tình cảm của anh. Anh ngay cả muốn lấy lòng cô, tặng hoa tặng quà cho cô cũng chưa từng làm qua. Có phải cô đã quá dễ dãi đến bên anh? Cô trước nay vì anh mà không cần biết đến cảm giác được sánh bước cùng người yêu dạo phố, nhưng không ngờ rằng có một ngày anh lại xuất hiện cùng Hướng Vãn. Cô thực sự không cam lòng. Dạ dày trống rỗng, trái tim càng trống rỗng hơn. Dường như ở nơi nào đó trong tâm hồn đang rỉ máu đau đớn. Lúc này cô cảm giác có một cơn gió lạnh lẽo ùa vào đến khiến cho cô run rẩy. Đúng lúc cô muốn cuộn mình trong chăn ngủ một giấc, thì chuông điện thoại bất chợt vang lên.

Tư Ngôn mơ hồ nhớ lại thời gian trước cô và Kỳ Dục vẫn thường cố định gọi điện cho nhau vào giờ này. Cô mở mắt chăm chú lắng nghe giai điệu bài hát quen thuộc phát ra từ chuông điện thoại đặt ở đầu giường, đôi mắt vẫn mở to chăm chú, cô không biết phải nói gì với anh khi nghe điện. Điện thoại vì để rung quá lâu gần như sắp rơi xuống đất, Tư Ngôn vội với lấy, sau đó cắn chặt răng bấm vào nút tiếp nhận cuộc gọi. Tình cảnh biểu hiện lúc này của cô thật thảm thương chẳng khác nào một tội nhân đang lê bước đến pháp trường chờ xử trchảm. Chẳng qua chỉ vì cô quá sợ hãi, sợ mình do tâm trạng không tốt mà có thể sẽ nói ra những lời lẽ thất lễ, cho nên mới không dám nhận điện. Điện thoại đã thông, giọng nói của Kỳ Dục trầm lắng, có chút không hài lòng và thiếu kiên nhẫn: “Sao lâu như vậy mới nghe máy?”.

“Em mới vừa ăn cơm tối, điện thoại để trong phòng.”. Tư Ngôn biện lý do nói dối không kịp suy nghĩ, giọng điệu cố tỏ ra thật thoải mái.

“Uh”, Kỳ Dục đáp lại, tự nhiên không biết nói gì nữa.

Tư Ngôn mỉm cười lên tiếng: “Không có chuyện gì em gác máy đây, lão đầu tử nhà em đang gọi”. Cô nói rất thoải mái, làm ra vẻ giống như Tư Niên đang gọi cô thật ở bên ngoài. Kỳ Dục sững sờ không hiểu sao Tư Ngôn hôm nay lại lạnh lùng với anh như vậy, gọi giật lại: “Tư Ngôn”. Sau khi gọi tên cô, anh lại không biết phải nói gì nên đành im lặng. Lần này, Tư Ngôn không chủ động lên tiếễng nữa, lặng lẽ chờ đợi. Hai người đều không nói, có thể nghe rõ hơi thở của đthối phương, lúc đậm lúc nhạt. Tư Ngôn khẽ nhếch miệng cười đang định tắt máy liền nghe thấy giọng nói của Kỳ Dục: “Ngày mai, em đến gặp mẹ anh nhé!”.

Tư Ngôn lặng người hồi lâu, cảm xúc buồn vui khó tả. Kỳ Dục lại lên tiếng: “A Sênh đã tìm thấy rồi, ngày mai anh muốn đưa con bé đến gặp mẹ”. Tư Ngôn không biết tâm trạng của mình lúc này thế nào, cô nhớ lại hình ảnh Hướng Vãn và Kỳì Dục mới gần đây, trước mắt cô lại xuất hiện hình ảnh hai người bên nhau ở trung tâm thương mại, tự đáy lòng trào dâng từng cơn đau đớn, lời cũng theo đó tuôn ra: “Xin lỗi, gia đình anh đoàn tụ, em đến sợ làm phiền, để khi khác đi”. Kỳ Dục không ngờ cô lại từ chối, không biết nên nói gì lúc này. “Vậy thôi, em tắt máy đây!”. Nói xong, cô không để ý Kỳ Dục còn có điều chưa nói, vội vàng tắt máy, vứt điện thoại một bên rồi lại cuộn mình vào trong chăn.

Tư Ngôn vùi đầu vào gối, ép chặt đầu đến khi không thở được mới chịu nới lỏng ra, cô cảm thấy trên mặt có chút hơi ngứa ngáy, chạm vào mới phát hiện có chút ẩm ướt.

Nghe những tiếng tút tút từ điện thoại vang lên, Kỳ Dục lặng lẽ thở dài, đút điện thoại vào túi, đang định bước tới phòng bệnh thăm Tiêu A Sênh, vừa xoay người chợt nhìn thấy Hướng Vãn đứng cách đó không xa, anh bước lại gần nói: “Ngày mai tôi sẽ đưa A Sênh đến gặp mẹ tôi”. Trên mặt Hướng Vãn nở nụ cười duyên dáng: “Em…”. Cô chưa kịp cất lời, Kỳ Dục liền cắt ngang: “Cô đã lãng phí nhiều thời gian ở Tân Hải rồi, album mới chẳng phải đã quyết định quay MV ở Pháp sao? Hãy nhanh chóng tranh thủ thời gian tiến hành ngay đi”.

Nụ cười trên môi đột nhiên biến mất, Hướng Vãn cắn môi, mặc dù trong lòng có chút không vui nhưng cô vẫn giữ phép lịch sự đáp lại: “ Em hiểu rồi, ngày mai tôi em sẽ đi”. Kỳ Dục, trái tim anh thực sự được làm bằng sỏi đá hay sao, tại sao lại có thể lạnh lùng vô cảm như vậy? Kỳ Dục nhìn theo bóng dáng Hướng Vãn đi xa dần, cánh tay cô ôm lấy thân hình mảnh mai đang nghiêng xuống lại như không còn sức lực mà lê bước, anh không thể đáp lại nguyện vọng của Hướng Vãn, chỉ có thể làm như thế mà thôi.