Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 18: Coi như không thừa nhận, số kiếp sẽ đến



Tư Ngôn suy nghĩ một lát, cảm thấy cùng Kỳ Dục đi về vẫn an toàn hơn, liền không làm loạn nữa, mặc dù anh đến tìm cô, nhưng trong lòng vẫn còn chút khó chịu, dẫu sao vừa rồi anh nói chuyện rất ấm áp ngọt ngào với người con gái khác.

Kỳ Dục lại cảm thấy tức giận, anh không biết sự tức giận tại sao cứ ùn ùn kéo đến, chỉ biết sự tức giận đó giống như tấm lưới đánh cá, hung hăng bao trùm lên anh mà không có cách nào thoát ra được, anh giận Tư Ngôn dám một mình chạy đi uống rượu, càng tức hơn là lại ở cùng Kỷ Huyên, nghĩ như vậy, động tác dưới tay anh càng mạnh hơn, lôi cô đi thẳng ra ngoài.

“Á đau, đau…” Tư Ngôn rên rỉ, cô cũng không ngờ Kỳ Dục lại có thể dùng lực mạnh như vậy nắm lấy cổ tay cô, cảm giác cổ tay sắp bị anh siết gẫy vậy, sau khi ra khỏi quán bar cô vội vàng ôm lấy một cái cây, không muốn đi cùng anh nữa. “Kỳ Dục, đau quá.” Cô một tay lay cái cây, khuôn mặt đỏ bừng cũng áp chặt vào thân cây, xinh đẹp lả lướt.

Kỳ Dục chau mày quay đầu nhìn, thấy tình cảnh như vậy, lại nghe thấy miệng cô kêu đau, lúc này mới buông lỏng tay một chút, tiến sát bên cô: “Cô vẫn muốn ở lại chỗ này?”. Anh nheo mắt.

“Em không khiến anh đến tìm em! Ai bảo anh đến tìm em! Anh đi nói chuyện yêu đương với người khác là được rồi, quản em làm gì chứ!” Tư Ngôn nói ra lại cảm thấy đau xót trong lòng, nghẹn ngào khóc, vẫn ôm chặt lấy cái cây. “Ai cần anh quản em, em đáng đời bị người xấu ức hiếp.”

Kỳ Dục quả thực rất muốn phá lên cười, nhưng lại không biết làm thế nào với cô, đoán cô chắc đã uống say cho nên càng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đi đến bên cô muốn nắm lấy tay cô từ trên thân cây xuống. “Được rồi, bỏ xuống nào!” Anh ra lệnh.

“Không cần!”

Kỳ Dục thấy cô quả thực tức giận, anh hít sâu một hơi, vừa định nắm lấy cánh tay cô, thì cô bỗng nhiên ợ lên một tiếng, sau đó vịn lấy thân cây nôn ra.

Tư Ngôn vật vã nôn ra hết, sau đó ngẩng đầu, nhìn những ngôi sao lấp lánh ánh ngọc không gì sánh bằng của bầu trời đêm, mà hai hàng lệ tuôn trào.

Kỳ Dục sầm mặt, nhưng không thể không quản cô, bỏ cô ở lại đây. Thấy cô bước đi không nổi, anh nghiến răng, bước đến ôm đỡ lấy cô, rồi tiện thể vùi đầu cô vào lòng mình, cứng giọng nói: “Đừng làm loạn”.

Ngay sau đó, Tư Ngôn ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chỉ có điều cái đầu nằm trong lòng anh cứ ngọ nguậy, đồng thời lầm bầm những lời không rõ, vừa may khách sạn cách quán bar không xa, chưa đi được mấy bước là về tới, Kỳ Dục cúi đầu ôm Tư Ngôn bước về phía thang máy, thấy không có người liền đưa cô vào, để cô dựa vào tay vịn bên cạnh, đồng thời đưa tay đỡ cô, rồi lặng lẽ nhìn cô.

Tư Ngôn cúi đầu, miệng dẩu lên, dáng vẻ vô cùng ấm ức, chân đứng có phần không vững, vì được Kỳ Dục đỡ mới đứng thẳng được, cô như vậy, giống như một đứa trẻ biết được việc mình làm là sai, khiến Kỳ Dục không đành lòng trách cứ.

Khiến anh không đành lòng trách cứ còn có một nguyên nhân khác, đó chính là bộ dạng của cô như vậy vô cùng giống Mặc Sênh, anh mặc dù biết đây chẳng qua là suy nghĩ chủ quan của anh, nhưng cứ coi như nhìn người khác giống Mặc Sênh ở bên cạnh mình cũng tốt, cô đã rời xa anh quá lâu rồi.

Cửa thang máy mở ra, Tư Ngôn được Kỳ Dục đưa đến cửa phòng.

“Thẻ phòng!” Kỳ Dục đưa tay ra trước mặt cô.

“Cái gì?”

“Tôi nói thẻ phòng!”

Tư Ngôn chau mày: “Không có”.

Kỳ Dục nhắm mắt lại, không do dự thêm, quay người bước đến phòng mình ở đối diện, mở cửa đi vào. Hướng Vãn đã đi rồi, Kỳ Dục đẩy Tư Ngôn vào phòng tắm, ra lệnh: “Tắm rửa sạch sẽ đi!”. Nói xong, ầm một tiếng đóng cửa lại.

Tư Ngôn bĩu bĩu môi, xả nước ấm vào bồn tắm, sau khi đánh răng rửa mặt mới nằm vào bồn, khi nằm vào cô sảng khoái ngân lên một tiếng, cảm giác lỗ chân lông dãn ra khiến cô từ từ nhắm mắt lại, mắt lim dim, vô thức dần chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một mạch đến khi cảm thấy cơn lạnh kéo đến, Tư Ngôn mới bị đánh thức, kinh ngạc khi thấy mình vẫn còn nằm trong bồn tắm, vội vàng bò dậy, lau khô người rồi khoác áo choàng tắm lên. Sau đó, cô lảo đảo mở cửa đi ra.

Kỳ Dục ngồi trên sofa, tay buông thõng, mắt nhắm lại, dường như vô cùng mệt mỏi, Tư Ngôn nhìn gương mặt đẹp một cách hoàn mỹ của anh, cảm giác như anh càng đẹp hơn, không giống với dáng vẻ lạnh lùng bức người lúc ban ngày, hơn nữa còn đầy nhân khí, đến chân mày đuôi mắt cũng có chút ấm áp, dịu dàng, không giống bình thường.

Tư Ngôn cứ nhìn như vậy, cảm giác chếnh choáng say lại từ trong bụng dội lên, bốc cháy từng trận từng trận trong đầu cô, cơn sóng lòng lại bắt đầu khởi động, cô bất chấp xấu hổ, chân nam đá chân chiêu chạy tới, bám lấy cánh tay anh rồi hôn lên khóe môi anh.

Kỳ Dục vốn đang ngồi nghỉ một chút, nghe tiếng bước chân Tư Ngôn chạy về phía mình, nhưng không ngờ cô bỗng nhiên lại làm như vậy, đợi đến khi anh phản ứng lại, thì cả người cô đã áp lên người anh, giống như con gấu không đuôi bám vào anh, mạnh mẽ hôn anh, vì không cẩn thận đã va răng vào khóe môi anh, anh cảm thấy nhói đau như bị kim châm.

Toàn bộ sự việc chứng minh, hành động đánh úp bất ngờ rất chính xác.

Trong lúc say Tư Ngôn đặc biệt dùng lực rất mạnh, cứ như vậy ép chặt Kỳ Dục, khiến người anh không động đậy được, nhưng cô lại không tiếp tục hôn sâu hơn, chỉ là dùng môi áp lên môi anh, thỉnh thoảng mút một chút, cảm thấy không đủ còn cắn anh vài nhát.

Kỳ Dục nhất thời không đẩy cô ra không có nghĩa là anh không đủ lực, đợi khi tinh thần anh phục hồi thì nắm chặt bả vai Tư Ngôn, từ từ đẩy cô cách xa một chút: “Làm gì vậy?”. Trong âm giọng không hẳn là không giận, nhưng tuyệt đối không phải là phẫn nộ.

Tư Ngôn có vẻ thấy anh thực sự không tức giận, thế là dẩu môi tiến lại, lầm bầm: “Hôn”.

Thái dương Kỳ Dục toát ra tia đen tối: “Tư Ngôn, cô biết cô đang nói gì không?”.

“Em đương nhiên biết.” Tư Ngôn dẩu môi, thậm chí đưa tay cởi áo sơ mi của Kỳ Dục, cúc áo nhanh chóng bị tháo rời mấy cái, cô tuỳ tiện sờ mó khuôn ngực anh, rồi dang tay ra: “Ôm”. Khi nói, ánh mắt cô có phần hoang mang, bối rối không biết phải làm thế nào, giống như ánh sao sáng chìm giữa đám mây mù, hai gò má ửng đỏ, giống như hoa đào phiêu lãng giữa mùa xuân, đây chính là dấu hiệu của say rượu.

Kỳ Dục lại thở dài, anh là đàn ông, hơn nữa là một người đàn ông các chức năng hết sức bình thường, cho nên trong lòng cũng mềm ra, còn chủ động đưa môi, anh không thể một chút phản ứng cũng không có, phần bụng dưới bắt đầu nóng lên, anh rõ ràng cảm nhận được nó dần nóng lên và cương cứng.

Anh thừa nhận bản thân có chút cảm tình với Tư Ngôn, có lẽ là vì cô giống A Sênh, cũng có thể là vì từ con người cô toát ra cảm giác hấp dẫn người khác, tóm lại, anh không ghét cô, thậm chí thi thoảng còn cảm thấy bản thân đối với cô quá mức đặc biệt, đặc biệt đến mức mà anh chưa từng đối với một người con gái nào khác như vậy.

Một người đàn ông trưởng thành bình thường, đối mặt với người con gái mà mình có thiện cảm ôm ấp yêu thương, có thể nhịn được không? Kỳ Dục tự nhận mình là người lãnh cảm, có khả năng kiềm chế cực mạnh, nhưng lúc này cũng cảm thấy toàn thân nóng lên, mà làn môi cô ở ngay bên cạnh, chỉ cần hơi tiến về trước là sẽ chạm vào.

Kỳ Dục hít sâu một hơi, nhìn môi Tư Ngôn hé mở, cuối cùng không cố kiềm chế nữa, nghiêng người về phía trước, môi phủ lên môi cô, anh khẽ cắn vào bờ môi cô, cho đến khi hàm răng cô mở ra, anh mới từ từ dùng đầu lưỡi thăm dò, sau đó nhanh chóng tiến vào trong miệng cô.

Tư Ngôn cảm thấy lưỡi của Kỳ Dục tiến vào, liền cuộn đầu lưỡi mình cắn nhẹ, cô cảm thấy toàn thân không có lực, sức mạnh vừa rồi không biết đã chạy đi đâu mất, lúc này đến nhấc tay lên cũng không nổi, toàn thân tê liệt dưới người anh, mặc lưỡi anh tuỳ ý tàn sát trong miệng cô.

Môi hai người cuốn chặt lấy nhau, hô hấp càng dồn dập, tay Kỳ Dục vốn để dưới vai Tư Ngôn dần dần di chuyển xuống dưới, lướt đến khuôn ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, anh bỗng nhiên phát giác, bản thân đã ý loạn tình mê, vốn chỉ muốn hôn một cái, nhưng không ngờ một cái hôn hoàn toàn không đủ, anh còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa… Tay không ngừng chuyển động, môi càng lúc càng cuồng nhiệt, dục tính trong con người Kỳ Dục bị khiêu khích, nhưng lúc này, anh lại phát hiện Tư Ngôn không hề đáp lại, đến hơi thở đồn dập vừa rồi cũng bắt đầu dịu lại, anh chau mày, khẽ cách ra một chút, chăm chăm nhìn cô.

Cố nhiên là cô đã ngủ rồi, hai bờ môi khẽ cong lên, trên môi vẫn còn ánh lên tia sáng lả lướt trong suốt.

Kỳ Dục cười khổ, di chuyển bàn tay vốn đặt trên ngực cô đến khuỷu chân, đứng dậy ôm cô lên, bước vào phòng ngủ, cúi người đặt cô xuống giường, anh đứng thẳng người nhưng không rời đi ngay, lặng lẽ nhìn vẻ mặt ngủ say trên gối, bỗng nhiên cảm thấy khắp lồng ngực tràn lên cảm giác ấm áp, khóe môi anh khẽ động, ánh mắt di chuyển đến thân dưới của mình.

Vật dựng lều trại vẫn chưa nguội, anh trề môi, cảm thấy mình giống một kẻ nguỵ quân tử lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, tối nay bản thân anh không uống rượu, nhưng kẻ say sao lại giống như là anh vậy. Kỳ Dục có chút thất vọng, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ gì, chỉ quay người nhanh chóng đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh chảy ào xuống, cuối cùng cũng làm nguội đi dục vọng đang bùng phát trong lòng.

Anh đưa tay vuốt mặt, hất những sợi tóc dính trên trán lên đỉnh đầu, nhắm mắt dưới vòi hoa sen, cảm giác chán nản.

Nên nói là, anh chưa bao giờ để bất cứ cô gái nào tiếp cận mình, người yêu thương nhung nhớ anh rất nhiều, tuy nhiên không phải người nào anh cũng lạnh lùng cách xa. Trước đây, Hướng Vãn cũng rất gần gũi với anh, nhưng chỉ giới hạn là được ở bên anh, anh chưa bao giờ ôm cô.

Tư Ngôn là một ngoại lệ, từ khi cô xuất hiện, cuộc sống của của anh liền bắt đầu có sự thay đổi, giống như anh vốn là một đạo sĩ ban đầu cũng có thất tình lục dục, anh bị cô túm lấy, vì cô mà vui sướng, lo lắng vì cô, thậm chí còn vì cô mà nảy sinh dục vọng…

Mấy ngày trước anh cố ý giữ khoảng cách với cô chính là vì để nhìn rõ lòng mình, anh xưa nay luôn là người lý tính, tình cảm cũng cần phải có thời gian để phân tích, để chấn định. Anh vốn cho rằng có lẽ vì Tư Ngôn bám riết lấy anh, cho nên anh mới có cảm giác bản thân mình không thể xa cô, nhưng mấy ngày nay anh giật mình phát hiện, hóa ra lúc cô không ở bên cạnh, ánh mắt anh luôn dõi tìm cô.

Anh từ từ đưa tay đặt trước ngực, cảm nhận được con tim đang loạn nhịp, anh khẽ thở dài, cứ coi như anh không thừa nhận, nhưng số kiếp đã định, cũng đã đến rồi…