Này Thích Thì Nói Đi Chứ

Chương 11-2



" Mấy đứa đừng đứng ngoài này nữa vào nhà chơi. " Bà ngoại Hà quay sang nhìn chúng tôi niềm nở, rồi lại quay sang Hà tiếp lời:"Dẫn bạn vào nhà đi con. "

" Dạ tụi con cảm ơn bà. " Cả đám cảm ơn rối rít.

Đi được vài bước tôi sựt nhớ ra bác Tân quay sang hỏi Bình:

" Bình bác Tân đâu? "

" Đúng á, Tuyết nói Linh mới nhớ bác đâu nhỉ? "

" Bác về rồi. Ba ngày nữa bác quay lại đón chúng ta. " Bình đáp.

" Chúng ta còn chưa nói lời cảm ơn bác. " Lập Thành nhìn ra ngoài ngõ, nơi vừa rồi xe ô tô còn đỗ.

" Đúng đấy, chúng mình mãi lo nhìn ngắm xung quanh mà quên mất. " Hà đang dìu bà cũng quay đầu lại nói.

" Mấy đứa này khi bác đến đón bọn mình, cho mấy đứa tha hồ cảm ơn thỏa thích. " Bình lắc đầu, khoác vai Lập Thành bật cười trước những gương mặt ủ dột của cả đám.

Tôi cùng mọi người nối đuôi nhau đi vào trong nhà. Vừa bước vào, tôi hoàn toàn bị thu hút. Ngôi nhà này có lẽ được xây từ rất lâu rồi, họa tiết trang trí hoa văn, tủ, bàn ghế,... đều toát lên vẻ cổ kính, xa xưa.

Giữa gian nhà đặt một chiếc bàn trà khá to, màu nâu sậm độ tầm trên mười người ngồi, trên bàn là bộ ấm trà bằng đất. Bàn thờ tổ tiên ông bà, đặt sát tường. Bên góc trái là chiếc giường làm bằng gỗ.Bài trí đơn giản nhưng lại toát ra sự ấm cúng, cổ kính.

" Mấy con ngồi đi. "

" Dạ. "

Bà xoa đầu Hà, ánh mắt lấp lánh hơi nước. Bà nở nụ cười hiền từ, khóe mắt tràn ngập vết chân chim, nó chính là minh chứng thời gian đã lấy đi tuổi trẻ của bà. Tôi liên xúc động không nói thành lời.

"Mấy đứa đến chơi bà vui lắm. " Bà gật gật đầu, ánh mắt phút chốc trở nên xa xăm, bà hơi hướng mắt ra cửa hoài niệm quá khứ. Dường như nhớ đến điều gì, khóe môi bà cong lên, vừa ấm áp vừa hạnh phúc lại vừa đau thương:" Từ ngày ông cái Hà mất...lâu rồi bà chưa vui thế này. "

" Bà ơi từ nay cháu sẽ thường xuyên về thăm bà... " Hà ôm cánh tay bà, nghẹn ngào, tôi biết có lẽ nó cảm thấy bản thân trước đây quá vô tâm, chưa bao giờ nghĩ đến bà sống một mình, cô đơn, buồn tẻ như thế nào khi không có con cháu bên cạnh phụng dưỡng hiếu thảo.

Tôi cúi đầu, lòng xót xa. Tôi cũng giống như Hà chưa từng nghĩ đến ông bà ngoại, bà nội của mình.

Con người có lẽ quá vô tâm, chỉ mãi lo cho bản thân, cuộc sống của mình, chạy theo thứ gọi là hoài bão lại vô tình quên đi những người thân yêu bên cạnh. Có lẽ họ cho rằng tình yêu của người thân đối với họ là không thay đổi cho dù họ có như thế nào chăng nữa. Nhận tình yêu thương lại quên đi trao yêu thương.

Bữa cơm trưa ngày hôm ấy tuy đạm bạc nhưng là bữa cơm ngoan nhất tôi từng được ăn.

Bữa cơm kết thúc,Hà đưa bà ngoại về phòng nghỉ ngơi, còn lại chia nhau đứa quét nhà, đứa rửa bát phụ bà. Vì đường xa, tôi cảm thấy hơi mệt trong người, sau khi dọn dẹp xong tôi đi vào gian phòng bà chuẩn bị cho tôi, Hà, An và Linh liền leo lên giường ngủ. Phòng của Lập Thành và Bình ở bên cạnh. Mấy đứa này thật sự trâu bò thật, không thấy đứa nào mệt sau chặng đường dài ngoại trừ tôi, tụ tập bên phòng bên cạnh chơi đánh bài uống nước.

Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Không biết qua bao lâu tôi bị đánh thức bởi tiếng hét như heo chọc tiết của Bình. Tôi ngáp ngắn ngáp dài đi xem thử, ra là Bình bị thua từ lúc bắt đầu chơi đến bây giờ, nó đang bị cả đám ép uổng nước.

" A... Tui uống không nổi nữa đâu. "

" Có chơi có chịu nha cưng. " Hà híp mắt, nó cầm ly nước đưa đến trước mặt Bình, cất giọng uy hiếp cùng với nụ cười không thể nào không ác hơn.

" Uống nhanh đi ba. " An hùa theo.

Tôi lắc đầu, bật cười. Ngồi xuống bên cạnh Linh xem trò vui.

" Dậy rồi hả? " Linh quay sang tôi hỏi.

Tôi gật đầu, cùng Linh tiếp tục theo dõi màn trước mặt.

Bình nhìn thấy tôi, ánh mắt nó sáng rực lên y như con cún bị bỏ đói nhìn thấy thức ăn:" Tuyết yêu dấu, cứu vớt cuộc đời đáng thương của Bình với. "

" Định nhờ tui uống dùm à? " Tôi cố nhịn cười.

Bình gật đầu lia lịa, vẻ mặt vừa háo hức vừa mong chờ.

" Ông đang nằm mơ à? " Tôi liếc Bình.

Bình nghệch mặt ra thấy tội. Cả đám ôm bụng cười, nó ngơ ngác không hiểu, ngờ nghệch nhìn mọi người.

" Gì vậy? "

Lập Thành tốt bụng giải thích cho Bình:

" Ý của Tuyết là ông nên tự thân vận động đi. "

" Tự thân vận động? " Bình lẩm nhẩm trong miệng, nó gãi gãi đầu.

" Hai đứa này nói chuyện hợp nhau quá Bình nó không được thông minh nói rõ ra chứ. " Hà chép miệng, nhấn mạnh ba chữ " không thông minh", gương mặt tỏ vẻ thông cảm Bình, tay lại cầm y nước đưa đến trước mặt Bình:" Uống đi con Tuyết nó không giúp ông đâu. "

" Hu Hu Hu. Số tôi thật khổ, không ai thương mình hết. " Bình giả vờ dụi dụi lau nước mắt, nó cầm lấy ly nước trên tay Hà, mếu máo uống.

Chậc vật hồi lâu Bình cũng uống hết đến giọt cuối cùng, nó thở hắt ra, vui còn hơn cả lúc nhặt được tiền.

" Chơi tiếp đi. " Hà bắt đầu xốc bài.

" Thôi đừng chơi nữa. " Bình xua xua tay, vẻ mặt sợ hãi:" Bụng tui toàn nước không nè. "

Linh giơ tay nhìn đồng hồ, đưa ra ý kiến:" Ba giờ rồi kià, đi ra ngoài chơi đi. "

" Đúng đó. " Mắt Bình sáng rực lên, nó gật đầu lia lịa tán thành.

" Ừ đúng á. " An gật đầu:" Chơi bài trưa giờ toàn thắng không cũng chán rồi. "

" Ẹc câu này của An tui hiểu nè. " Bình lè lưỡi:" Ối chờ tui đi tiểu cái. " Nó đứng dậy chạy như bay ra ngoài.

Cả đám ôm bụng, cười đến chảy cả nước mắt.

Sau khi chờ đợi cho Linh chỉnh chu nhan sắc, ba giờ ba mươi phút cả đám kéo nhau đi ra ngoài.

Nắng chiều dịu nhẹ, ấm áp trải dài khắp nơi bao trùm lên làng quê, thôn xóm yên bình. Trên con đường làng đầy sỏi đá, tôi bắt gặp hình ảnh các ông, các bà, cô chú, anh chị bận rộn nhưng khóe môi luôn thấp thoáng nụ cười hạnh phúc. Có người bận rộn gánh lúa, gánh rơm. Có người bận rộn gánh củi. Có người bận rộn tay xách rọ chứa đầy ấp cá đi bán. Có người bận rộn vác liềm, mang cơm ra đồng. Có người bận rộn lùa vịt ra mương,... công việc khác nhau nhưng ở họ lại có sự tương đồng đó là sự chăm chỉ, cần cù.

Không khí ở đây thật dễ chịu, trong lành, mang theo hương lúa chính, hương cỏ non, không bụi bặm, ô nhiễm như thành thị. Không ồn ào, náo nhiệt như thành thị. Mọi thứ nơi đây hoàn toàn đối lập với thành phố.

" Đẹp thật biết thế tui đem máy ảnh theo rồi. "Bình tặc lưỡi, tiếc nuối, nó giơ điện thoại chụp lia lịa.

" Chúng ta đến kia xem thử đi, trông vui ghê. " Linh háo hức, nó đưa tay chỉ về phiá đầu làng.

Tôi nhìn theo hướng Linh chỉ, nơi đó tụ tập khoảng năm, sáu đứa trẻ, chan lứa có, nhỏ hơn có, lớn hơn có, đứng dưới gốc cây đa. Đúng theo lời Linh nói, họ đang chơi trò gì trông rất vui.

" Lại xem thôi. " Hà nhanh chóng rời bước, tôi và mọi người cũng lần lượt nối đuôi theo.

Đến gần hơn, tôi nhìn thấy dưới nền đất, vẻ một hình chữ nhật lớn, hai đầu là nữa hình tròn úp lại. Trong hình chữ nhật lớn lại chia thành nhiều hình chữ nhật nhỏ, mỗi bên năm ô đựng rất nhiền hòn đá nhỏ. Hai đứa con gái đang ngồi lấy đá trong một ô rải đi khắp nơi trong hình chữ nhật, còn tụi con trai đứng xung quanh cổ vũ.

"Trò gì lạ vậy, tui mới thấy á? " Linh hỏi khẽ.

" Biết chết liền. " An nhún vai.

" Tuyết cũng mới thấy đó. "

" Mọi người không biết là phải rồi. Đó là trò chơi dân gian hình như tên là ô... ô gì nhỉ? " Hà xoa xoa cằm.

" Ô ăn quan. " Lập Thành xen vào.

" Đúng ô ăn quan. " Hà vỗ tay cái đét, mắt sáng lên.

" Sao thành biết hay vậy? " Tôi nhìn Lập Thành, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

Lập Thành đưa tay gãi gãi đầu, nó mỉm cười:" Thành đọc trong sách thấy giống trong đấy mô tả, đoán bừa không ngờ đúng. "

An giơ ngón tay cái, cười tít mắt:" Thành giỏi ghê, cái gì cũng biết. "

Tôi ngắm nụ cười rực rỡ tươi tắn của An đến thất thần. Lâu rồi nó chưa cười một cách thoải mái như thế. Mong rằng sau chuyến đi này, An có thể trút bỏ hết mọi nỗi phiền muộn để trở về con người vui vẻ, lạc quan như xưa.

Một đứa trong đám nhìn thấy chúng tôi, liền nói với mấy đứa xung quanh, tụi nó nhìn về phiá chúng tôi, đầy tò mò.

" Tụi này nhìn trông quen ghê. " Hà cắn môi, có vẻ suy tư.

" Đây có phải là mấy đứa hồi trưa mình nhìn thấy ở bãi đất trống không? " Linh hỏi.

"Đúng rồi. " Tôi trả lời.

"Tụi nó đi về phiá chúng ta kià. " Bình la lên, nó lùi lại, mặt hốt hoảng.

" Ông làm như tụi nó ăn thịt ông không bằng vậy? " Linh bật cười khúc khích, nó đánh vào vai Bình một cái thật mạnh khiến Bình la oai oái lên.

" Hà phải không?" Một đứa trong đám đó mở lời, nó đưa mắt nhìn Hà, dáng người cao lêu khêu như cây sào, mặt tràn đầy nghi vấn không chắc chắn.

" Phải... Anh Cò? " Hà lúc đâu hơi ngập ngừng, ngạc nhiên vì không ngờ nó biết mình, lúc sau vẻ mặt nó hiện lên vẻ mừng rỡ.

" Anh Cò nè. " Thằng Cò vội đáp, nó cười tít mắt quay mặt nhìn đám bạn nó nói:" Con Hà đó. "

" Trời nay đẹp gái quá xém không nhận ra luôn. " Một đứa có thân hình mập mạp cất giọng cảm thán.

" Chị Hà xinh quá. " Đứa con gái trong đám cũng thốt lên, làn da ngăm đen, đôi mắt đen láy trong veo.

Hà cười tít mắt, đôi mắt thấp thoáng hơi nước.

Tôi và cả đám nghệch mặt ra vẫn là Lập Thành sáng suốt nhất, nó hỏi khẽ:

" Hà quen hả? "

Hà gật đầu, bắt đầu kể:" Ừm, ngày trước về quê có chơi chung, không ngờ mới đó đã năm năm trôi qua. Ai cũng khác, Hà xém tí không nhận ra. " sau đó nó quay ra giới thiệu chúng tôi:" Đây là bạn của Hà. "

" Chào mọi người.Mình là Tuyết." Tôi mỉm cười, lịch sự.

" Chào mấy bạn, mình là An. "

" Hi, mình là Linh. "

" Còn mình là Thành. "

Một lúc vẫn chưa thấy Bình phản ứng, Linh nhéo tay nó một phát, nó hoàn hồn, gãi gãi đầu:" Chào mấy bạn...mình tên Bình."

" Bạn của Hà hết mà không cần khách sáo ha ha. " Một đứa khá ôm, cười tít mắt, lộ ra hàm răng trắng ngần:" Tui là Tép. "

" Tui là Cò. "

Cô bé da ngăm đen mỉm cười nói:" Em là Đậu. "

" Chị là Mị. " Cô gái có làn da màu đồng, nở nụ cười duyên dáng, mái tóc dài đen mượt đến thắt lưng, người giống như tên thùy mị, nết na.

" Tui là Còi, người hơi tỉ lệ nghịch với tên. "

Ai cũng bật cười. Đúng thật ngươì nó mập mạp, tròn vo tên lại là Còi, quả thật tỉ lệ nghịch.

" Đến gốc đa ngồi chơi cho mát. " Anh Cò mở lời.

Mọi người gật đồng, di chuyển đến gốc đa ngồi.

Trời đã về chiều, ánh nắng cũng nhu hòa hơn. Gió man mác. Tán lá đa đung đưa theo gió. Ánh nắng xuyên qua lá đa, rơi xống đất tạo thành những vệt đen lớn loang lỗ. Xa xa cánh cò bay thẳng cánh trên đồng ruộng, các bác nông dân chăm chỉ gặt lúa. Khung cảnh bình yên đến lạ.