Này, Đại Thúc!

Chương 37: Hợp tác



“Đại thúc, thực xin lỗi, ở công ty có chút việc, có khả năng ta sẽ về muộn một chút, được, mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ ta”, Vưu Lạc cúp máy, bóp bóp cái trán nhìn nam hài trước mặt.

Tiểu Bắc là một trong những sinh viên thực tập mà công ty tuyển được, lần đầu tiên Vưu Lạc nhìn thấy hắn liền cảm thấy trên người hắn có khí chất của đại thúc, đúng lúc Vưu Ni không ở đây hắn cần một thư kí cho nên không suy nghĩ nhiều liền đem Tiểu Bắc thành thư kí bên cạnh mình, đứa nhỏ này cũng rất chăm chỉ học hỏi, chỉ là hắn so với tưởng tượng của mình thì hơi ngốc một ít, rất nhiều sự việc đều cần đến mình tự tay chỉ dạy mới được. Hôm nay lại về nhà muộn hơn mọi ngày, không biết đại thúc có giận hay không.

“Cái kia, Vưu tổng, thực xin lỗi, là tại ta quá ngu ngốc, nếu không, nếu không thì ngài đổi người khác đi, cùng thời gian vào đây thực tập với ta có rất nhiều người tài giỏi”.

Vưu Lạc nhìn Tiểu Bắc ngay cả cách nói chuyện cũng có cảm giác giống đại thúc:” Quên đi, không sao, Tiểu Bắc, đem văn kiện vừa rồi lại đây đi”.

“Vâng… Vưu tổng”, Tiểu Bắc xoay người lấy văn kiện, trong mắt lóe lên quang mang tính toán.

Sáng nay có một nam nhân kêu Trần Bân đến công ty, lúc chuẩn bị rời đi thì gọi hắn ra bên ngoài, cùng hắn hàn huyên vài câu, không tưởng tượng được được hắn cư nhiên nhìn ra tình cảm của mình đối với Vưu tổng, còn tưởng rằng hắn sẽ trở thành đối thủ của mình không nghĩ tới hắn còn muốn cùng mình hợp tác. Tiểu Bắc lấy được văn kiện trở về, đứng ở cửa nhìn nam nhân ở bên trong đang cúi đầu xem văn kiện.

Vì thành tích trong năm học rất tốt, hắn cùng vài đồng học có thành tích xuất sắc nổi trội được điều đến công ty này thực tập, có thể đến công ty này thực tập là điều khiến hắn thấy rất may mắn, với hắn mà nói đây là cơ hội khó có được, thời điểm Vưu Lạc đến nói chuyện với bọn họ, hắn liếc mắt một cái liền có tình cảm với vị tổng tài trẻ tuổi suất khí này, tuy tuổi còn trẻ nhưng rất thành thục, mặc dù có vẻ lông bông nhưng lại rất ổn trọng, một chút cũng không có khuyết điểm của những tên nhị thế tổ trên người, hoàn toàn là phong cách của một nam nhân thành công.

Mà hắn vừa tới công ty vài ngày liền biết tổng tài là một người đồng tính luyến ái, hơn nữa người yêu từng là nhân viên trong công ty, chỉ là hiện tại không còn ở công ty công tác, phát hiện này khiến hắn kinh hỉ không thôi, nếu hắn là đồng tính luyến ái, vậy không phả chứng tỏ rằng mình cũng có cơ hội sao?

Tuy ở trường học hắn cũng có bạn nhưng chỉ là bạn giường mà thôi, không đề cập đến tình yêu, chỉ là vì tiền bạc cùng thỏa mãn lẫn nhau mà thôi, hắn cũng không cho rằng mình có cơ hội yêu thương ai, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Lạc, hắn biết mình đã trầm luân.

Sau khi nghe được tin tức này, hắn đã dành một đêm không ngủ để suy nghĩ, quan sát một thời gian hắn phát hiện tổng tài luôn tan tầm trước nửa giờ, nhân viên trong công ty đều nói hắn về nhà bồi lão bà đại nhân.

Cho nên trong công việc hắn luôn biểu hiện ngốc một chút, để tổng tài chỉ bảo hắn một chút, hắn không nghĩ tổng tài cư nhiên không tức giận, còn thực kiên nhẫn chỉ dạy mình, cho nên hắn càng không kiêng nể sử dụng các loại thủ đoạn khiến hắn tan tầm muộn.

Hôm nay người kia đến, cư nhiên thích người yêu của tổng tài, cho nên mình cùng hắn đạt thành hiệp nghị giúp đỡ cho nhau, hắn cung cấp cho Trần Bân tin tức của tổng tài, còn Trần Bân cung cấp cho mình tình trạng người yêu của tổng tài, điều này với hắn mà nói thực sự là chuyện tốt, người ta không phải đã nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao.

Buổi tối Trần Bân gọi cho Lý Mộc Nhất hỏi hắn ngày mai có thời gian không, có muốn ra ngoài ăn bữa cơm không, Lý Mộc Nhất cầm điện thoại có chút không yên lòng, Trần Bân liền giả bộ hỏi hắn có chuyện gì xảy ra?

Lý Mộc Nhất nói cho Trần Bân biết Vưu Lạc hôm nay về trễ, hai người hàn huyên vài câu thì cúp máy. Trần Bân vừa lòng nở nụ cười, xem ran nam hài Tiểu Bắc kia hoàn toàn có thể lợi dụng, bất quá hắn đại khái không biết Vưu Lạc vì sao lại đối xử với hắn không giống với người khác đi.

Thời điểm Vưu Lạc trở lại Giang Bắc, Lý Mộc Nhất đã ôm tiểu bảo bối ngủ say, Vưu Lạc có chút bất đắc dĩ nhưng hắn chỉ có thể tự trách mình, ai bảo hắn về trễ, vừa định đóng cửa đi ra ngoài thì Lý Mộc Nhất đang ôm tiểu bảo bối đã tỉnh lại.

“Lạc, ngươi đã về?” Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng đứng dậy, cài hảo chăn cho cục cưng sau đó đi ra ngoài.

“Ăn cơm chưa? Cơm tối vẫn để trong nồi giữ nhiệt, để ta đi hâm nóng cho ngươi”, Lý Mộc vừa nói vừa hướng vào bếp.

Vưu Lạc giữ chặt Lý Mộc Nhất:” Đại thúc, ta ăn rồi”.

“Ân? Không phải ngươi ở công ty sao? như thế nào có thể ăn rồi?” Lý Mộc Nhất cảm giác thật kỳ quái.

“Ân, xong việc có chút đói bụng chúng ta đi ăn một chút”, Vưu Lạc có điểm bất đắc dĩ, kỳ thật Tiểu Bắc nhất định mời hắn đi ăn cơm, nói là muốn biểu đạt lòng biết ơn vì hắn đã chỉ dạy công tác cho mình, hắn cũng không muốn cự tuyệt cho nên đồng ý đi.

“Nga, ngươi mệt mỏi cả ngày rồi, tắm rửa rồi ngủ sớm một chút đi”, Lý Mộc Nhất không nói gì xoay người về phòng.

Chờ Vưu Lạc rửa mặt xong trở lại trong phòng muốn ôm đại thúc ôn tồn một chút thì phát hiện đại thúc đã ngủ rồi.

Sáng hôm sau lúc Lý Mộc tỉnh lại thì Vưu Lạc đã đi làm, hôm nay Dương Liễu mang đứa nhỏ ra ngoài chơi, hắn lại nhận được điện thoại của Trần Bân, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm hắn liền đồng ý cùng Trần Bân ra ngoài một lát

Đang ăn cơm, Trần Bân hỏi Lý Mộc Nhất có biết công ty Vưu Lạc có một nhóm người mới đến không, Lý Mộc nói mình đã nghe nói, hình như là thực tập sinh.

Trần Bân nói, bên cạnh Vưu Lạc gần đây có một thư ký mới, là một nam hài có bộ dạng rất được, chính hắn nhìn thấy còn động tậm, Lý Mộc vừa nghe thấy những lời Trần Bân nói trong lòng cả kình, không biết vì sao, trực giác mách bảo hắn đây chính là nguyên nhân vì sao gần đây Vưu Lạc thường về muộn.

Ăn cơm xong, Lý Mộc nhất cự tuyện lời mời của Trần Bân, hắn mờ mịt đi trên đường, không biết như thế nào tiêu hóa được tin tức hôm nay đã nghe được, đi được một hồi thì đằng sau vang lên tiếng còi ô tô, hắn quay đầu nhìn lại.

“Chị dâu, thật trùng hợp a”, Tiểu Ngải từ trong xe vươn đầu ra ngoài chào hắn.

“A, là Tiểu Ngải a, sao ngươi lại ở đây a?”

“Chị dâu, trung tâm thể hình của chúng ta ở gần đây, có muốn đến thăm một chút không?”, Lý Mộc Nhất nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.

Tiểu Ngải lắp bắp kinh hãi, thật không giống bình thường a, nếu là bình thường hắn khẳng định sẽ nói phải về nhà nấu cơm cho Tiểu Lạc, tình huống như thế này là làm sao vậy?

Lý Mộc Nhất đi theo Tiểu Ngải vào trung tâm thể hình hắn cùng Lý Khắc liên doanh, Tiểu Ngải kéo hắn đến một khu nghỉ ngơi, gọi người mang đồ uống gì đó.

“Chị dâu, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Ngải do dự một chút vẫn mở miệng hỏi.

“Ân?”

Tiểu Ngải thở dài:” A, chị dâu, ngươi có tâm sự, cho dù là tên ngốc đều có thể nhìn ra, có muốn nói ra hay không, biết đâu ta có thể giúp ngươi một chút”.

Lý Mộc Nhất do dự một hồi vẫn quyết định mở miệng, hắn rất cần một người lắng nghe, với Trần Bân tuy rằng tín nhiệm, có thể nói với hắn rất nhiều nhưng rất nhiều ý nghĩ trong lòng trực giác bảo hắn không nên nói cho người kia, hắn không biết vì sao lại như thế nhưng Tiểu Ngại thì không giống như vậy, hắn là người đầu tiên giúp bọn họ tiến xa hơn nên Lý Mộc tín nhiệm hắn.

“Thât ra, thời gian gần đây, Lạc thường xuyên về nhà khuya, sau đó…”, Lý Mộc kể hết sự tình từ trước đến này một lần cả chuyện Trần Bân nói cho mình biết và suy nghĩ trong lòng mình.

Khi nhắc tới Tiểu Bắc, Lý Mộc không tự giác nhíu mày sau đó mở miệng:” Trần Bân nói nam hài tên Tiểu Bắc kia rất được, đến hắn nhìn thấy còn động tâm, ta nghĩ, liệu có phải Lạc cũng…., tuy rằng ta rất muốn tin tưởng hắn nhưng trong thời gian này mỗi ngày hắn quả thật đều về muộn, có khi còn ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp, ta nghĩ hẳn là đi cùng với nam hài tên Tiểu Bắc kia đi, trước kia hắn chưa bao giờ như vậy”.

Tiểu Ngải cau mày nghĩ nghĩ, lấy hiểu biết của hắn với Tiểu Lạc mà nói, Tiểu Lạc nhất định sẽ không yêu ai ngoại trừ đại thúc, nếu hắn thật sự thích nam hài Tiểu Bắc kia nhất định hắn sẽ nói thẳng với đại thúc, hắn là người không bao giờ bắt cá hai tay.

“Chị dâu, ngươi không hỏi Tiểu Lạc chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Ta có hỏi nhưng hắn nói trên đường bị kẹt xe, nếu hôm nào về quá muộn hắn nói cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, ta…cũng không tiện hỏi lại gì nữa?”

Tiểu Ngải tròng mắt xoay chuyển. lập tức nở nụ cười:” Chị dâu, ngươi đừng vội, để ta đi tìm Tiểu Lạc hỏi rõ xem là có chuyện gì, tiện thể xem luôn nam hài Tiểu Bắc kia, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, còn những lời Trần Bân nói tuyệt đối không thể tin”.

“Tiểu Ngải, này….này hình như không tốt lắm a?” Lý Mộc Nhất lo lắng nếu Vưu Lạc biết sẽ tức giận.

Tiểu Ngải khoát tay:” Không đâu, chị dâu yên tâm, như vậy đi, chiều nay ngươi cứ ở đây chơi, tầng dưới còn có bể bơi. Ngươi có thể đi dạo một chút, ta sắp xếp một chút sẽ đến chỗ Tiểu Lạc, ngươi cứ ở lại đây chờ ta trở lại a”.

“A”, Lý Mộc Nhất còn muốn nói gì đó nhưng Tiểu Ngải đã gọi nhân viên lại đây.

Tiểu Ngải gọi nhân viên lấy đồ bơi cho Lý Mộc Nhất lấy cả chút đồ uống, còn mình thì lái sẽ thẳng đến công ty Vưu Lạc, đang đi còn nghĩ nghĩ quyết định gọi cho Vưu Ly một cuộc điện thoại, việc này nếu không cho Vưu Ly biết hắn nhất định sẽ chỉnh chết mình.

Tiểu Ngải đến công ty Vưu Lạc đúng thời gian làm việc buổi chiều bắt đầu, hắn tự nhiên tiến vào công ty, ở đây rất nhiều nhân viên lâu năm đều nhận ra hắn, trong trí nhớ của mọi người vẫn còn dừng lại ở chỗ “chuyện ấy chuyện ấy” hắn từng nói.

Mọi người đều biết đây là bằng hữu của lão tổng nên không ai ngăn đón, hắn cũng không gõ cửa trực tiếp mở cửa văn phòng Vưu Lạc tiến thẳng vào bên trong, vào đến nơi liền nhìn thấy hình ảnh trước bàn công tác của Vưu Lạc.

Nghe thấy tiếng cửa trực tiếp mở, người kia quay đầu lại sau đó ngay tại lúc Tiểu Ngải còn chưa phản ứng lại đã nghe thấy tiếng dạy dỗ:” Ngươi là ai? Tiến vào không biết gõ cửa sao?”

Tiểu Ngải nhướn mi:” Yêu, Tiểu Lạc, nhân viên của ngươi thật sự là càng ngày càng lợi hại a?”

Vưu Lạc cũng chau mày, Tiểu Bắc đúng là có chút không giống bình thường, đứa nhỏ này làm sao vậy?

“Đừng có nói lời vô dụng với ta, ngươi đến đây làm gì?”

Tiểu Bắc nghe thấy khẩu khí người vừa tới nói chuyện với Vưu Lạc, chỉ biết quan hệ của bọn họ không đơn giản nhưng Vưu Lạc cũng không chỉ trích mình đây không phải biểu thị rằng Vưu Lạc đang che chở mình sao. Nghĩ vậy trong lòng hắn liền sung sướng.

Tiểu Ngải nhìn kỹ nam hài, thảo nào a, nam hài này đúng là có nét gì đó rất giống đại thúc, bất quá….ha ha, hắn vụng trộm nở nụ cười, đi đến sô pha ngồi xuống.

“Tiểu Lạc, ngươi nói thật là không có lương tâm, lâu ngày không gặp như vậy, ta thực sự rất nhớ ngươi nga”, nói xong xong còn ái muội cười cười.

Vưu Lạc nhìn Tiểu Ngải không biết hắn suy nghĩ cái gì, thật không giống hắn lúc bình thường a, cũng không thèm để ý đến hắn, cúi đầu tiếp tục làm việc, Tiểu Bắc nhìn tình huống trong lòng thực buồn bực, đúng lúc này, cửa văn phòng lại một lần nữa bị người đẩy ra.

“Nhóc con chết tiệt, ngươi muốn tìm chết có phải không?”