Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 521: Đại Hôn (Kết Thúc)



Bước trên cánh hoàng hôn rực rỡ, Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng bước vào biệt thự, nhìn thức ăn đã bày ra cả một bàn với nụ cười gượng gạo trên mặt.

“Nhược Vũ, anh về rồi” Hàn Công Danh vừa đi vào thì nhìn thấy Hạ Nhược Vũ đang chờ anh, trên mặt cô đầy ý cười, như thể một người vợ chờ chồng đi làm về.

Hạ Nhược Vũ gật gật đầu, nâng ly rượu đỏ trong tay lên, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt: “Tối nay chúng ta uống chút rượu đi.”

Nhìn thấy người đàn ông vui vẻ gật đầu, Hạ Nhược Vũ xoay người bước tới tủ, lấy hai ly rượu đỏ, rót rượu đỏ vào bình, nhìn chất dịch màu đỏ tươi, tất cả những gì cô có thể nghĩ là đứa trẻ cô chưa từng gặp.

Khóe miệng cô khẽ cười, cô lắc ly rượu, không vội vã rót rượu đỏ từ bình vào ly, hành động có vẻ uyển chuyển và trơn tru.

“Cạn” Ly rượu va chạm phát ra âm thanh giòn giã, Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông đối diện và mỉm cười, nhưng nó chỉ kéo dài vài giây.

Hàn Công Danh mới uống một ly rượu đã cảm thấy hơi say, nhìn người phụ nữ hồng hào đối diện, anh không nhịn được đứng dậy ôm Hạ Nhược Vũ vào lòng, đi về phía phòng ngủ mấy bước.

Ôm lấy cổ của Hàn Công Danh, khuôn mặt của Hạ Nhược Vũ dưới ánh đèn như thế sáng lên, Hàn Công Danh không khỏi say mê: “Nhược Vũ, đêm nay, hãy làm người phụ nữ của anh, được không…”

Người đàn ông chưa kịp nói xong đã đập đầu vào tấm trải giường lông ngỗng, ngón tay Hạ Nhược Vũ vẫn quấn lấy eo anh ta, không cần cố gắng nhiều, tiếng thở đều đều của người đàn ông vang lên từ cả căn phòng.

Cô đứng dậy, Hạ Nhược Vũ rất ân cần đắp chăn bông cho người đàn ông, sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ đi một vòng quanh biệt thự, Hạ Nhược Vũ chỉ nhìn lướt qua rồi bấm một dãy số: “Đồng chí cảnh sát, những việc còn lại, tôi để cho các anh.”

Ngay sau khi nhận được cuộc gọi, tất cả cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường sớm nhất có thể, trên khuôn mặt ai cũng tràn đầy khí thế.

Sáng hôm sau, Hạ Nhược Vũ thức dậy trên giường của Mạc Du Hải và nhìn những thứ đã mất từ lâu xung quanh mình. Một nụ cười thực sự ngập tràn trên khuôn mặt cô, sâu đến tận đáy mắt, nhưng khi cô cười, cô bông khóc nức nở.

Ngồi trong phòng thẩm vấn, tay chân Hàn Công Danh đều bị xiềng xích, nhìn thẻ vàng đưa cho Hạ Nhược Vũ trên bàn cảnh sát, mắt đỏ hoe một hồi, anh ta mới hiểu ra mọi chuyện.

“Chúng tôi đã nhận được tất cả chứng cứ phạm tội của anh.” Cảnh sát chăm chú nhìn thông tin của Hàn Công Danh trên màn hình desktop từ tối hôm qua đến giờ, muốn tìm được manh mối. “Tất cả những việc này, tôi đều nhận” Lúc tờ mờ sáng, trong đầu Hàn Công Danh thoáng hiện lên dáng vẻ của Hạ Nhược Vũ, bộ dạng cô đơn thuần tốt bụng như vậy, anh ta như hiểu ra điều gì đó, trên mặt lộ ra nụ cười.

Đứng ở khu vực làm thủ tục của sân bay, Hạ Nhược Vũ nhìn thấy một đống Số điện thoại di động không quen thuộc, suy nghĩ một lúc thì bấm nghe máy.

“Cô Nhược Vũ, cám ơn cô đã khai báo. Hàn Công Danh đã khai nhận hết tội ác rồi…” Cảnh sát đứng trong văn phòng, nhìn ngày nắng ngoài cửa sổ, trong lòng chợt sáng tỏ.

Cho đến khi cảnh sát nói chi tiết xong, Hạ Nhược Vũ mới khẽ thở dài, nhưng trong lòng vẫn đặt câu hỏi: “Liệu anh ta có bị kết án chung thân không?”

Sau khi dừng lại, cảnh sát nghe thấy giọng tự trách trong giọng nói của Hạ Nhược Vũ: “Cô Nhược Vũ, 90% khả năng là tử hình”

Cất điện thoại đi, một vệt nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt Hạ Nhược Vũ, nơi này có quá nhiều quá khứ đau buồn, có lẽ nơi Mạc Du Hải ở sẽ là một khởi đầu tốt.

“Hành khách chủ ý, chuyến bay đến Đông Nam Á..”

Nghe thấy tiếng loa phát sóng, Hạ Nhược Vũ chậm rãi bước lên máy bay, từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, cho dù Mạc Du Hải có chết, cô vẫn nguyện ý ở lại nơi cuối cùng anh ở lại.

Vài giờ sau, Hạ Nhược Vũ kéo một chiếc va li nặng nề đi giữa đám đông, nhìn chằm chằm xuống đường, cho đến khi anh vô tình đụng phải ai đó: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..”

Nhìn lên, Hạ Nhược Vũ nhìn thấy một người đàn ông da ngăm, đeo kính râm, chiếc vali trên tay cô rơi xuống đất kêu “bộp” một tiếng, cô rơm rớm nước mắt nhìn người đàn ông tháo kính râm ra.

“Cô gái, cô không có khả năng trả tiền cho bộ quần áo trên người của tôi, Cô nên dùng cả đời của mình để trả” Mạc Du Hải nhìn người phụ nữ gầy hơn, ánh mắt đầy xót xa nhưng trên mặt lại tràn đầy vui mừng.

Ở sân bay đông đúc, hai người gặp lại nhau, Hạ Nhược Vũ nghẹn ngào thật lâu, cuối cùng mới nặn ra một câu tử tế: “Mạc Du Hải, anh, anh không chết sao?”

Mạc Du Hải kể cho Hạ Nhược Vũ chi tiết tình hình lúc đó, sau đó nói với cô: “Người bản anh lúc đó là cấp dưới của anh. Đó là một màn kịch đã được chuẩn bị từ trước.”

“Vậy thì tại sao anh không trả lời cuộc gọi của em?” Nắm đấm của Hạ Nhược Vũ đập mạnh vào người Mạc Du Hải, những giọt nước mắt trên mặt cô giống như ngọc trai rơi xuống.

Vuốt mái tóc của người phụ nữ, trong mắt Mạc Du Hải hiện lên vẻ cưng chiều: “Em đã xem người nào là đặc vụ ngầm mà còn có thể được phép nói chuyện tùy tiện chưa?”

Đặc vụ ngầm? Nghe thấy câu nói này, Hạ Nhược Vũ không khỏi trợn to hai mắt, vội vàng đỡ lấy người đàn ông, cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân: “Anh có bị thương không?”

Tuyệt đối không” Người đàn ông nhìn vẻ mặt căng thẳng trên mặt Hạ Nhược Vũ, lòng như rót mật, cả người ngọt ngào gần như tan chảy.

Hai người đến một nhà hàng, Hạ Nhược Vũ nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, đặc biệt là người đàn ông trước mặt, họ lập tức cảm thấy cuộc đời thật thăng trầm, cứ ngỡ là kết thúc, nhưng lại không nhận ra đó là khởi đầu đẹp nhất.

“Anh đang làm gì vậy?” Sau khi ăn mấy miếng thức ăn, Hạ Nhược Vũ nhìn anh đang cầm điện thoại di động, trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ.

Anh đưa màn hình điện thoại ra cho Hạ Nhược Vũ nhìn, Mạc Du Hải nhìn tài khoản đã được xác định thành công, trên mặt cười nhẹ: “Anh đã chuyển toàn. bộ tài sản sang tên cho em. Cả đời này, mong em hãy chăm sóc cho anh.”

Vừa nói, người đàn ông vừa đặt điện thoại xuống, từ sau lưng lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, một chiếc nhẫn kim cường hình quả trứng chim bồ câu xuất hiện trước mặt Hạ Nhược Vũ.

Đưa tay ra, Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, cô lần nữa rơi lệ, trái tim cô run lên, thật lâu mới nặn ra một chữ: “Anh từ khi nào thì có thói quen mang theo nhẫn cầu hôn vậy?”

“Chuyện bắt đầu từ ngày anh gặp em” Mạc Du Hải ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Vũ với nụ cười rạng rỡ trên môi, từ ngày gặp cô gái này, anh đã thầm thề, sau khi hoàn thành di nguyện của ba, chắc chắn sẽ kết hôn với cô gái này.

SỜ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế máy bay, cả chặng đường, trong mắt Hạ Nhược Vũ hiện lên ý cười, vui vẻ đến mức không khép miệng được.

Sau khi xuống máy bay, một số phóng viên nổi tiếng bắt đầu điên cuồng Xông vào phỏng vấn: “Cậu chủ Du Hải, nghe nói anh sắp cưới một người phụ nữ bên cạnh làm vợ. Chuyện này có đúng không?”

“Phiền mọi người một chút, đừng cản ánh nắng của vợ tôi, cô ấy sợ lạnh.” Cùng với giọng nói tự hào của Mạc Du Hải, đám người tự động tách ra, hai người cùng nhau đi về phía trước.

-Kết thúc toàn văn-