Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 1 - Chương 21: Một khúc Phượng Hoàng Kiếp



Một thân quần áo ngắn gọn, không nhiễm một tý bụi trần, thân thể gầy gò lại mạnh mẽ cao lớn.

Mày kiếm dậm, mắt sáng lập lánh như sao, cái mũi trơn bóng rất thẳng hoàn mỹ đến tuyệt vời, môi mỏng màu hồng, rất thu hút rất mị hoặc.

“Si Cầm!” Không biết ai hô một tiếng, khiến cho mọi người lại xôn xao một hồi!

Si cầm! Bất kể là triều đình hay giang hồ, hầu như không ai không biết, không ai không hiểu, nhưng người nhìn thấy qua bộ mặt thật của Si cầm lại càng ít!

Si cầm! Vốn là Thiếu Cốc chủ Vô Tình cốc, ba năm trước không biết vì sao lại rời khỏi Vô Tình cốc, không rõ hành tung!

Si cầm! Cầm Si! Là một tay cầm tuyệt thế, tiếng đàn rất hay! Chỉ là, không có người có thể nghe hắn đàn!

“Si Cầm công tử!” Người trung niên mở to hai mắt, còn không ngừng lấy tay ra sức xoa mắt.

Si Cầm gật đầu một cái: “Tại hạ có thể tham gia thi đấu cầm chứ?” Giọng nói mị hoặc lượn lờ ở bên tai, làm mê hoặc một đám người.

Si Cầm, hắn trời sinh đã có một lực hấp dẫn, giống như một loại đèn sáng, rõ ràng là một người phóng khoáng như tiên giáng trần, lại không ngừng mang theo một chút tà mị.

“Đương nhiên là được! Mời!” Người trung niên cung kính vái một cái, sau đó liền lui xuống. Hắn tin tưởng nhất định là chuyện chủ nhân phân phó! Si Cầm đã đến, Khinh Vũ cầm này trừ hắn ra không còn có thể là của ai khác rồi!

Tuyết Cơ kinh ngạc nhìn, vốn dĩ là Khinh Vũ cầm đã đến tay lại bị Si Cầm công tử này đến cắt ngang.

Nhưng, nàng lại không có cách nào oán hận thậm chí là đố kị với một nam nhân như tiên lại như quỷ này!

Cầm mà Si Cầm mang theo bên người, là một cây cầm dùng gỗ lê năm trăm năm chế tạo ra, dây Thất Huyền Cầm làm từ Băng Tằm Ti! Chỉ riêng vật liệu kia cũng đã rất khó tìm kiếm, huống chi còn được điêu khắc tinh xảo, lại càng đưa cây cầm này lên một tầng cao hơn!

Trong thiên hạ này ngoại trừ Khinh Vũ cầm, cây cầm trong tay Si Cầm đã là đệ nhất trân quý!

Đinh đang như nước, nhẹ nhàng như gió, liền ngay cả không khí cũng nhiễm một chút ưu thương!

Tiếng đàn này,lqd đã xuyên thấu vào tai người, bước vào lòng người, hung hăng làm nhiễu loạn tâm thần của mọi người, cắm rễ thật sâu!

Đó là tình cảm như thế nào? Đau buồn? Không, là không ngừng đau buồn!

Mờ mịt, bi thương, tuyệt vọng!

Vì sao tình cảm hai mươi năm nay của nam tử lại như vậy?!

Rốt cục hắn đã trải qua chuyện gì? Lại tang thương giống như lão nhân gần đất xa trời như vậy!

Bi thương bao phủ khắp Vân Hồ, mọi người nghe được không khỏi rơi lệ,lqd không thể khống chế được tình cảm của mình.

Trên thuyền phủ Huyết Vương, mười một người đều rơi vào trong trầm mặc...

Một khúc của Si Cầm, khiến cho bọn họ có cảm giác điên cuồng, giống như, điên cuồng muốn gào thét ra tiếng, hỏi vì sao ông trời lại ở xa như vậy?!

Nhưng mà, nguyên nhân? Bọn hắn không biết, chỉ dựa vào cảm thự của đáy lòng.

Một khúc của Si Cầm, bi thương bồi hồi, tuyệt vọng tột cùng, cái loại thâm trầm này, đánh vào trong lòng người, đau đớn giống như bị cái dùi gõ vào tim vậy.

Khúc nhạc kết thúc, Vân Hồ hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ đèn lồng lắc lư theo gió, nơi này giống như là một tòa thành không người.

Cổ Nhược Phong nhắm chặt hai mắt, nàng không biết nội tâm vì sao lại đau đớn như vậy, giống như cách một thế hệ.

Bóng đen thoáng qua, người đã không còn trong ngực Huyết Vương.

Giương mắt nhìn, chỉ thấy một người đứng thẳng trên võ đài, mặc áo đen, đối lập với Si Cầm, một đứng một ngồi, có chút chói mắt.

Mặc dù ở xa như vậy, hẵn vẫn có thể nghe rõ bọn hắn nói từng câu từng chữ như trước.

“Có thể cho ta mượn cầm dùng một chút không?” Giọng nói của Cổ Nhược Phong có chút run rẩy.

Si Cầm ngẩng đầu, nữ tử này, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như vừa trải qua tang thương ngàn năm, còn ẩn chứa đau khổ kia.

Vì sao nàng lại đau? Là bởi vì tiếng đàn của mình sao?

“Có thể.” Giọng nói khàn khàn vang lên,lqd cũng không nghĩ tới mình lại trả lời, hắn cho rằng, mình sẽ từ chối.

Cổ Nhược Phong ngồi xuống đối diện với Si Cầm, phất ống tay áo một cái, cầm liền thay đổi.

Ngón tay giống như trong suốt,

Âm thanh phát ra, uyển chuyển, thâm trầm, đôi môi hát lên theo thủ khúc:

“Có còn thời gian để nhìn lại quá khứ hay không

Nhìn qua ánh mắt của mình, ta không thể phân biệt được ranh giới tận cùng của thế gian này... là những áng mây hồng hay ngọn lửa nàng đã thắp lên trong ta

Kiếp nào mới có điểm dừng? Hiểu thấu cuộc đời nhưng không thể nói nổi lời tạm biệt.

Có còn những năm tháng phù du giờ trở thành nỗi nhớ không

Là duyên phận hay ác mộng

Là tàn tích nơi chiến trường hay là những làn khói bếp

Nỗi nhớ này không thể nào tan biến, là cõi niết bàn hay sự luyến lưu bất diệt

Hóa thành ánh sao Tây Thiên chính là điểm cuối cùng trong luân hồi của nàng

Sự bình yên vạn năm, cát cứ chảy mãi đã bao lâu rồi

Nàng đứng bên bờ sông Tam Đồ, ngắm nhìn dung mạo kiếp sau của ta

Hoa Mạn Đà ta trồng vùi sâu kí ức của kiếp trước

Bao nhiêu ly biệt mới có thể đốt lên ngọn lửa của cây Ngô Đồng

Ta ở cõi nhân thế này đã trải qua bao nhiêu cái năm trăm năm

Có còn ai nhớ lúc Mạn Đà nở hoa

Cuối cùng ai là duyên kiếp của ai, ai trở thành nỗi nhớ của ai.”

(Phượng Hoàng Kiếp – Hà Đồ, lời bài hát là phần tạm dịch)

Vân Hồ còn chìm đắm vào trong đau thương, trong phút chốc, lại bị khúc ca thâm tình này làm xúc động.

Người nữ tử kia, nàng có tình yêu như thế nào?

Mà lại khơi gợi lại hồi ức mệt mỏi, người kia là ai?

“Thủ khúc này...” Si Cầm không dám tin nhìn nữ tử ngồi đối diện với hắn. Vì sao hắn lại có loại cảm giác này?

“Phượng Hoàng Kiếp.” Giọng nói của Cổ Nhược Phong phảng phất giống như truyền đến từ chân trời.

“Phượng Hoàng Kiếp... Sao.” Si Cầm giống như nhớ đến cái gì, lại giống như mơ màng.

Nhìn lại ngàn năm, chờ đợi luân hồi sao, Cổ Nhược Phong, chẳng lẽ hắn mới đúng là người ngươi yêu sao? Vậy ta là gì? Ngươi lại đem ta đặt ở chỗ nào?!

Huyết Vương nắm chặt tay, lòng bàn tay trong tay áo rỉ máu, một giọt, lại một giọt, rơi xuống đầu ngón tay, nhuốm đỏ tấm thảm bạch hổ trải nền mà vẫn không hay biết.

Hắn cho rằng nàng đi lên chỉ là vì Khinh Vũ cầm, nhưng mà, thủ khúc của nàng, tiếng đàn của nàng, ca từ của nàng, nét mặt của nàng, tất cả đều nói ra cái người mà nàng khắc sâu trong tim kia!

Trong mắt Cổ Nhiễm Trần càng thêm kinh ngạc, tứ muội này của hắn, tự nhiên thay đổi tính tình, không phát điên, lqd trên người lại mang theo võ nghệ cũng đã khiến cho hắn đủ kinh ngạc rồi. Cầm nghệ của nàng bây giờ, tự nhiên còn ở trên Si Cầm!

Thủ khúc như vậy, hắn tự nhận tuy mình thông thạo cầm đến đỉnh cao, nhưng thử hỏi mình có sáng tác ra một thủ khúc* như nàng không.

*thủ khúc: bài hát

Vũ Văn Thiên Hàm híp mắt nhìn Huyết Vương, hôm nay là đại hôn, hôm qua hai người gặp nhau lần đầu tiên, hắn, là ghen sao? Vậy chuyện kế tiếp lại càng vui rồi.

Ánh mắt Mộ Dung Niệm Hàn lạnh lùng mang theo vẻ thích thú, nữ nhân này, lại có tài như vậy! Cho dù nàng là Huyết Vương phi thì đã sao!

“Huyết Vương, không biết Huyết Vương phi sáng tác ra thủ khúc này là vì ai?” Hoa Huyễn Trúc lên tiếng hỏi, phá vỡ yên tĩnh.

Một câu, khiến Huyết Vương trong lòng đang phẫn nộ từ từ bình tĩnh trở lại, chợt nhíu mày: “Tất nhiên là Bổn Vương!”

“Nhưng mà ta nghe thế nào lại thấy giống Si Cầm công tử vậy?” Khiêu khích! Hoa Huyễn Trúc cụp mắt xuống, trong mắt chợt lóe lên ghen ghét! Cổ Nhược Phong này, không nghĩ tới lại có chút bản lãnh! Si Cầm công tử là người mà ngươi có thể nghĩ tới sao!

“Thủ khúc này đương nhiên là sáng tác vì phu quân!” Ở cửa thuyền, Cổ Nhược Phong mặc quần áo tơ lụa màu đen, tơ hồng bện thành Mạn Châu Sa Hoa bay lượn lờ, tao nhã không nói hết được.

“Như vậy, Hoa Thiếu trang chủ còn có nghi vấn gì?” Huyết Vương đứng lên đi đến bên người Cổ Nhược Phong, vươn tay phải ra nắm lấy tay trái Cổ Nhược Phong, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, máu tươi dinh dính làm cho Cổ Nhược Phong cảm thấy kinh hãi!