Nắng Ở Trong Tim

Chương 5-1: Bí mật của " Đít chai"



Từ hôm đó, nghiễm nhiên cô nhóc và cậu nhóc trở thành " bạn cùng đường". Mấy lần cô từ chối đi cùng vì sợ những cái ánh mắt soi mói của cả trường. Đứng gần hotboy, k dễ sống. Nhưng cậu vẫn tàn nhẫn lôi cô đi. Cả 2 cùng đi bộ vì trường gần...

_ Này! Tôi đã nói lần sau khôg cần đợi tôi nữa mà. Tôi hay đi muộn. Hơn nữa, tôi sợ bị mấy bọn dở hơi soi mói nên...

Chưa kịp nói hết, duy đã móc ra 1 cái bánh sanwich tống thẳng vào mồm cô nhóc

_ Tốn calo cho cái miệng quá ngưu phu nhân!

Nói rồi cậu đi tiếp, cô bé tớn tác chạy theo. Thoáng trong tim 1 tia ấm áp. Còn Duy, thực sự cậu k hiểu mình đang làm gì. Gần đây, cậu đang cố gắg theo đuổi" ý chung nhân". Người cậu thầm thích. Nhưng sự xuất hiện của bà la sát không khỏi làm cậu nhóc hoang mang...

Ngồi gần " đít chai " khánh 1 thời gian. Ít ra sự " cởi mở" của cô nhóc làm cậu nói nhiều hơn. Ít ra " đít chai " thỉnh thoảng còn mượn bút của cô...

_ Đít chai, đưa xem cái quyển cậu đang xem nào? _ cô nhướn mày, cô tò mò chả biết cái quyển sách dày cộm kia có sức hấp dẫn thế nào. Mà " Đít chai" cứ dí mặt vào đấy, k thèm nc với cô

_ Tôi đọc xong sẽ cho cậu mượn!_ khánh nói đều đều. Trí tò mò làm Quân bốc hỏa. Cô nhóc nhào tới tính " cướp giật" thì bị khánh túm tay lại. Mắt vẫn không rời trang sách đáng ghét. Cô nghiến răng nghiến lợi...

_ Ế ê! Mày làm gì Khánh thế hả Quân?_ Cả lớp cười ầm lên, có đứa ác mồm còn "bơm" thêm " kệ cho chúng nó tình cảm" cô nhóc ngại quá hoá khùng, giật phắt tay cậu ra... Liếc qua, khuôn mặt " đít chai" vẫn bình thản đến đáng ghét

Dạo gần đây, tin đồn rằng hotboy đang " cặp kè" với Thư Nhã_ cô bé xinh xắn học lớp A6. 2 người như hình với bóng trừ lúc sáng cậu nhóc đi học cùng cô....

Sáng chủ nhật...

_ Quân! Ra mở cửa xem ai kià?_ Mẹ nó từ trong bếp đang nấu ăn,hét lên động trời. Từ 2 căn phòng có 2 cái đầu bù xù ló ra. Nhìn xuống rồi nhìn nhau...

_ mẹ gọi mày đấy?_ ông anh cô hếch mặt

_ mẹ gọi anh mà?_ cô nhóc đáp trả. " xuống ngay" Tiếng mẹ cô làm tóc gáy 2 anh em dựng ngược cả lên. Quyết định cuối cùng là oẳn tù xì. Chả biết xui xẻo thế nào mà cô thua thê thảm. Lầm rầm rủa ông anh quái đản đang cười khoái trá....

Làm cái gì mà bấm chuông như điên thế hả? _ cô gằn từng tiếng. Cô hơi ngạc nhiên khi người trước mặt cô là minh Duy. Sáng chủ nhật cậu ta không ở nhà mà ngủ, hay đi cùng " người thương" mà mò sang nhà cô. QUÁI!!! Cô tò mò...

_ Mẹ cậu gọi tôi tới_ Cậu nhóc nhún vai rồi tự động " hẩy nhẹ" cô nhóc ra. Đi vào nhà. Hành động đó làm Hồng Quân được " hít tường" miễn phí. Cô hậm hực theo sau. Tâm can đang lập đàn chửi rủa thằng bạn.

Cô bỏ lên phòng, vscn xog cô lò dò xuống thì thấy mẹ, anh trai cô đang nói chuyện vui vẻ

_ Bữa nay nhóc Duy ở lại ăn cơm! Mày sướg nhá con quỷ con!_ ông anh cô " độc mồm" phán

_ Anh chưa đánh răng à?_ Nụ cười trên môi ông anh cô tắt ngúm. Khuôn mặt điển trai giờ méo xệch. Phải rồi! Ông ý đã đánh răng đâu! Vội vã bịt mồm cậu phi thẳg lên phòng. Vì thấy Duy nên cậu tơn tởn xuống chào hỏi. Quên mất chưa đáh răg, dù có khôg " bốc mùi" nhưg vẫn " mang tiếng". Con " quỷ con " nhà cậu làm cậu muốn tự sát. Sao cô k nhẹ nhàng gọi cậu ra " thì thầm to nhỏ" lại còn bô bô cái mồm. Hỡi quỷ thần ơi! Đã sinh ra cậu tại sao còn " lòi" ra cô. Giờ có ai " trấn yêu trừ ma" cậu xin rước về để lập đàn" áp" cô

_ Hốhốhố... Anh... Anh hai... Ở dơ..._ cô nhóc ôm bụng cười ngặt ngẽo, cười tới nỗi cứ đập đầu vào tườg làm mẹ cô và Duy nhìn mà " kinh hãi". Phen này cô làm cho anh cô tức chết...

Mẹ cô nói là sẽ đi chợ mua đồ. Nhà chỉ có cô, anh trai và duy. Cô và anh trai chơi cờ còn Duy ngồi xem. Vốn dĩ hnay mẹ cậu đi công tác nên "gửi" cậu qua đây

_ Mày ngu!_ Hải Quân đập thẳg vào đầu cô em gái khôg thương tiếc._ mày đi sai rồi!

_ Có anh ngu ý! Anh đi sai rồi_ Cô xoa xoa đầu" đốp" lại. Rõ ràng là anh cô sai mà!!! Duy khôg nói gì chỉ lắc đầu, khẽ cười kín đáo...

Chơi bời được 1 lúc. Sau những màn đánh chửi nhau " made in Song Quân ". Anh trai cô bèn lấy cớ " học hành" để đánh bài chuồn

_ Anh mà đung đưa đủng đỉnh đú đởn cẩn thận về bị đá đít đau đớn đấy! _ Cô trề môi nhìn ông anh trai. Cô thừa biết anh học hành thế nào. Lão ta mà đi học thì cô bé, bé tí tẹo teo...

_ Vâng! Anh đi ạ!_ Duy chào, mỉm cười nhẹ

_ Ừ! Anh đi nha, 2 đứa ở nhà " vui vẻ"

Hải Quân nhấn mạnh chữ " vui vẻ " rồi nháy mắt với Duy. Tất nhiên là cậu hiểu ý! Phải rồi, ở nhà với con quỷ con này thì "vui" phải biết. Hnay Thư Nhã có rủ cậu đi chơi, nhưng cậu đã từ chối. Không hiểu sao khi nghe mẹ nói sẽ " gửi" cậu qua nhà cô nhóc làm cậu cảm thấy vui. Cậu nhóc k biết từ khi nào mà cảm giác bên Nhã làm cậu nhàm chán. Hay đúng hơn là cậu thích cảm giác khi ở bên cô, dù là 15p sáng. Có lúc tự phủ nhận rằng là do ở cạnh Nhã quá nhiều...

_ Ê! Làm gì mà như bị " mát " thế?_ Cô huơ huơ tay trước mặt Duy làm cậu thoáng giật mình...

_ không sao!

_ Cậu thích nhiếp ảnh không?_ Cô nhóc chống cằm hỏi vui vơ

_ Có!_ Cậu nhóc gật đâù, dù k phải đam mê nhưng cũng làm cậu hứng thú. Cô nhóc không nói gì lật đật chạy lên phòng và mang xuống 1 chiếc máy ảnh. 1 chiếc máy dòng cũ nhưng nhìn rất mới. Có vẻ như chủ nhân đã rất nâng niu nó

_ Đây là máy ảnh của tôi đấy! Nó đẹp phải không? Bên ngoài là vỏ máy đời cũ, tôi đã phải mất công nhờ chú thay linh kiện và màn cảm ứng đấy! _ Cô nhóc cười tít mắt, hôn chùn chụt vào chiếc máy_ xem đi! Đây là ảnh tôi chụp đó!

Đón lấy chiếc máy ảnh, cậu nhóc khá ngỡ ngàng vì sự sinh động trog đó. Những cảnh vật khá quen thuộc trong khu phố nhỏ nhưng chưa bao giờ cậu nhóc cảm nhận nó đẹp như thế. Người chụp nó phải có chiều sâu về tâm hồn, biết lắng nghe âm thanh của cuộc sống. Nhìn xuống những thước hình rồi lại nhìn lên đứa con gái đang ung dung cắn móng tay làm cậu buồn cười. Có thể là trong con người sôi động kia còn 1 góc dành cho tĩnh lặng. Giống như biển khôg phải lúc nào cũng ồ ạt sóng....

Chơi bời được 1 lúc. Sau những màn đánh chửi nhau " made in Song Quân ". Anh trai cô bèn lấy cớ " học hành" để đánh bài chuồn

_ Anh mà đung đưa đủng đỉnh đú đởn cẩn thận về bị đá đít đau đớn đấy! _ Cô trề môi nhìn ông anh trai. Cô thừa biết anh học hành thế nào. Lão ta mà đi học thì cô bé, bé tí tẹo teo...

_ Vâng! Anh đi ạ!_ Duy chào, mỉm cười nhẹ

_ Ừ! Anh đi nha, 2 đứa ở nhà " vui vẻ"

Hải Quân nhấn mạnh chữ " vui vẻ " rồi nháy mắt với Duy. Tất nhiên là cậu hiểu ý! Phải rồi, ở nhà với con quỷ con này thì "vui" phải biết. Hnay Thư Nhã có rủ cậu đi chơi, nhưng cậu đã từ chối. Không hiểu sao khi nghe mẹ nói sẽ " gửi" cậu qua nhà cô nhóc làm cậu cảm thấy vui. Cậu nhóc k biết từ khi nào mà cảm giác bên Nhã làm cậu nhàm chán. Hay đúng hơn là cậu thích cảm giác khi ở bên cô, dù là 15p sáng. Có lúc tự phủ nhận rằng là do ở cạnh Nhã quá nhiều...

_ Ê! Làm gì mà như bị " mát " thế?_ Cô huơ huơ tay trước mặt Duy làm cậu thoáng giật mình...

_ không sao!

_ Cậu thích nhiếp ảnh không?_ Cô nhóc chống cằm hỏi vui vơ

_ Có!_ Cậu nhóc gật đâù, dù k phải đam mê nhưng cũng làm cậu hứng thú. Cô nhóc không nói gì lật đật chạy lên phòng và mang xuống 1 chiếc máy ảnh. 1 chiếc máy dòng cũ nhưng nhìn rất mới. Có vẻ như chủ nhân đã rất nâng niu nó

_ Đây là máy ảnh của tôi đấy! Nó đẹp phải không? Bên ngoài là vỏ máy đời cũ, tôi đã phải mất công nhờ chú thay linh kiện và màn cảm ứng đấy! _ Cô nhóc cười tít mắt, hôn chùn chụt vào chiếc máy_ xem đi! Đây là ảnh tôi chụp đó!

Đón lấy chiếc máy ảnh, cậu nhóc khá ngỡ ngàng vì sự sinh động trog đó. Những cảnh vật khá quen thuộc trong khu phố nhỏ nhưng chưa bao giờ cậu nhóc cảm nhận nó đẹp như thế. Người chụp nó phải có chiều sâu về tâm hồn, biết lắng nghe âm thanh của cuộc sống. Nhìn xuống những thước hình rồi lại nhìn lên đứa con gái đang ung dung cắn móng tay làm cậu buồn cười. Có thể là trong con người sôi động kia còn 1 góc dành cho tĩnh lặng. Giống như biển khôg phải lúc nào cũng ồ ạt sóng....

Sau khi ăn trưa, Minh Duy xin phép về, cậu nhóc cần giải quyết 1 số đề toán. Còn Quân thì leo lên phòng ngủ 1 giấc " ngàn thu". " sáng chủ nhật tuần sau sang nhà tôi, tôi cho cậu xem ảnh" Câu nói của cậu nhóc làm cô thấy vui vui...

Sáng thứ 2...

_ Sao mà mấy ngày nghỉ thì nhah mà đi học thì lâu thế?_ Cô uể oải vừa đi vừa nhăn nhó

_ Lười học như cậu sao muốn tới trường chứ?_ Duy cười cười

_ ờh! Tôi không muốn tới trường vì chẳng có ai mà trông ngóng, còn cậu tới trường để còn thấy " ai kia"!_ Cô nhóc trề môi cong cớn rồi vùng vằng bỏ đi trước. Nỗi uất ức từ đâu làm cô khó chịu. Duy chỉ lắc đầu rồi theo sau...