Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 64: Tình yêu



Thời gian đọng lại, dòng người biến mất.

Vòng eo bị người phía sau siết chặt, lưng nàng dán chặt vào lồng ngực cô. Quần áo mùa xuân rất mỏng khiến nàng dễ dàng cảm nhận được sự ấm áp, mềm mại của cơ thể cô.

Hương thơm mát lạnh tràn ngập khắp cõi lòng. Lộc Ẩm Khê ngửi lấy hơi thở của cô, nhịp tim dần dần tăng nhanh.

Cảm nhận được sự ấm áp thực sự này khiến nàng như đang lâng lâng trên chín tầng mây. Vừa say sưa vừa hạnh phúc lại vừa suиɠ sướиɠ.

Giản Thanh không nói gì, Lộc Ẩm Khê cũng chẳng hỏi gì cả.

Cô không thích nói chuyện, nhưng những gì mà cô làm lại mang đến cho nàng cảm giác an toàn hơn nhiều so với lời nói.

Chỉ cần một cái ôm thôi mà đã khiến cho tình yêu chôn chặt trong tim nàng bén rễ, vươn ra khỏi lòng đất, đâm chồi nảy lộc, nở rộ thành những chùm hoa.

Vào lúc này, Lộc Ẩm Khê cảm thấy trên thế gian này, nàng sẽ không bao giờ tìm được người nào tốt hơn Giản Thanh.

Có người đến, có người đi, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tò mò nhìn các nàng. Lộc Ẩm Khê định thần lại, chợt nhận ra đây là nơi công cộng, khuôn mặt nàng đỏ bừng, đẩy cánh tay Giản Thanh ra theo bản năng.

Chỉ sau một cái ôm ngắn ngủi trong năm giây, Giản Thanh đã buông tay ra rồi nắm lấy cần gạt của chiếc vali bên cạnh, cô dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng "Sạc điện xong rồi."

Cô không có quá nhiều suy nghĩ văn thơ. Khi cô ôm lấy nàng, cơ thể cô giống như điện thoại di động đang sạc khiến pin nhanh chóng được lấp đầy.

Lộc Ẩm Khê hiểu được ý nghĩa câu nói của Giản Thanh, pháo hoa liền nở 'bụp bụp bụp' trong lòng nàng.

Người này thật đáng yêu quá đi.

Nàng xoay người lại, hỏi: "Chị sạc pin nhanh như vậy à?"

Giản Thanh gật đầu: "Tôi có hiệu suất cao."

Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh, không nói gì, chỉ mỉm cười rạng rỡ.

Trên thực tế, trong những tình huống này, cô nên hạ hiệu suất xuống để ôm nàng lâu hơn một chút.

Một tay nàng cầm hành lý giúp Giản Thanh, tay còn lại nắm lấy tay cô để băng qua đường.

Vali được nhét vào trong cốp xe. Giản Thanh ngồi vào ghế lái, Lộc Ẩm Khê do dự một giây, sau đó ngồi lên ghế phụ.

Trong lúc khởi động xe, Giản Thanh nói: "Tôi có lớp lúc sáu giờ rưỡi."

Lộc Ẩm Khê nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Năm giờ ba mươi lăm, Giang Đại chỉ cách nơi này năm phút lái xe."

Giản Thanh: "Lớp học ở phòng 502 trên tầng 5 của tòa nhà gỉảng dạy số 3. Từ cổng Đại học Giang Đại đi đến đến tòa nhà số 3 mất mười phút."

Lộc Ẩm Khê tính toán một lúc, nói: "Tôi sẽ nhắc chị đến lớp học sớm hơn năm phút. Tổng cộng sẽ mất 20 phút."

Các nàng chỉ có thể ở riêng với nhau trong ba mươi lăm phút.

Giản Thanh quay đầu sang và hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

Lộc Ẩm Khê cũng nhìn sang, thở dài: "Chưa ăn."

Nàng nghĩ nếu một ngày nào đó nàng và Giản Thanh có quan hệ thì hai người cũng sẽ như vậy. Mỗi khi muốn gặp nhau đều phải lên kế hoạch cẩn thận, bao gồm cả việc ăn uống trước khi gặp mặt.

Bác sĩ và diễn viên đều là những nghề bận rộn nên hầu như không có thời gian dành cho bản thân.

Tiến vào khuôn viên trường, có thể thấy các sinh viên ra vào như dòng chảy bất tận ngoài cửa kính ô tô, hơi thở tuổi trẻ tràn ngập khắp muôn nơi.

Lộc Ẩm Khê nhìn các sinh viên và nghĩ, nếu các nàng biết nhau vào thuở cắp sách đến trường thì các nàng sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau. Cả hai có thể cùng nhau học vào buổi tối, cùng nhau đi mua sắm vào cuối tuần, hoặc cùng nhau đi du lịch vào kỳ nghỉ đông và hè....

Ý nghĩ này quá tham lam. Sau khi nghĩ được một lúc, Lộc Ẩm Khê ngoảnh mặt đi, bỗng nhiên bật cười.

Giản Thanh quay đầu lại nhìn nàng.

Nàng lắc đầu, không giải thích gì cả.

Làm thế nào để giải thích chuyện này đây?

Nàng thầm ước rằng mình có thể đưa Giản Thanh trở về thế giới thực. Nàng muốn cả hai gặp nhau ở thế giới thực, nàng muốn cả hai cùng nhau trải qua thời học sinh cùng với nhau. Nàng còn muốn cùng Giản Thanh viết lên kế hoạch tương lai cho cả hai.

Nàng muốn bên cô cả đời.

*

"Hỏi thế gian, tình là chi?"

Các nghiên cứu khoa học về tình yêu bắt đầu vào những năm 1980——con người đặt bẫy để bắt chuột đồng và họ thường bắt được các cặp chuột đồng. Các nhà khoa học đã cài đặt thiết bị theo dõi trên chuột đồng để theo dõi hành vi của chúng và phát hiện ra rằng chuột đồng là loài động vật có vú có tập tính 'một vợ một chồng' hiếm gặp. [1]



Nói cách khác, khi một con chuột đực gặp một con chuột cái, sau khi giao phối và sinh sản, hai con chuột sẽ sống với nhau như con người trong một gia đình và cùng nhau chăm sóc chuột con đến hết đời. "

Trong tòa nhà dạy học số 3, phòng học 502, đen đuốc sáng trưng, chỗ ngồi chật kín.

PPT đang chiếu các bức ảnh về chuột đồng và nội dung tài liệu nghiên cứu khoa học có liên quan. Giản Thanh đã làm theo gợi ý của Lộc Ẩm Khê, kết hợp thơ cổ với kiến ​​thức y học và sinh học. Các sinh viên trong khán phòng đang chăm chú lắng nghe.

"Tất nhiên, chúng cũng giống như con người. Có con một lòng một dạ sống với nhau đến cuối đời, nhưng cũng có con sẽ quen cùng lúc ba bốn con khác rồi phát sinh quan hệ, cùng những con khác nuôi dưỡng chuột con."

Cô vừa nói xong, cả khán phòng vang lên tiếng cười.

Lộc Ẩm Khê ngồi phía dưới cũng khẽ mỉm cười.

Sau khi các sinh viên ngừng cười, Giản Thanh tiếp tục chậm rãi giải thích: "Nhà nội tiết học thần kinh Sue Carter đã nghiên cứu sâu hơn và phát hiện ra rằng bí mật một lòng một dạ đến cuối đời của chuột đồng là một loại hormone do tuyến yên tiết ra – oxytocin, có thể giúp chúng thiết lập mối quan hệ gắn bó, tin cậy và khiến chúng trở nên chung thủy hơn. [1]"

Mô hình cấu trúc phân tử của oxytocin được hiển thị trên PPT.

"Oxytocin cũng có trong cơ thể con người chúng ta. Các em nên biết vai trò của nó. Nó cũng là một loại thuốc thường được sử dụng trong khoa sản, thúc đẩy co thắt cơ trơn đáy huyệŧ và thúc đẩy quá trình sinh nở."

Sinh viên trong các khóa học tự chọn đến từ các chuyên ngành y tế khác nhau, bao gồm: lâm sàng, gây mê, hình ảnh, thí nghiệm ...

Hầu hết các bạn sinh viên năm nhất, năm hai, đều hăng say học hỏi những kiến ​​thức y khoa cơ bản như sinh lý, hóa sinh.

"Con người cũng giải phóng oxytocin trong quá trình yêu. Khi ôm và quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, mức độ oxytocin sẽ tăng lên đáng kể. Do đó, sau khi tiếp xúc cơ thể và sau khi quan hệ, sự gắn bó giữa các cặp đôi sẽ tăng lên. [2] "

Giản Thanh nghiêm túc giảng dạy trên bục giảng. Lộc Ẩm Khê ngồi bên dưới, hai tai đỏ bừng khi nghĩ đến cái ôm ở lối vào ga tàu điện ngầm vừa rồi.

"Ngoài ra, cũng có nghiên cứu chỉ ra rằng sau khi ôm và quan hệ, nồng độ testosterone trong cơ thể phụ nữ sẽ ngay lập tức tăng lên;

Adrenaline trong cơ thể con người tăng lên dẫn đến các phản ứng sinh lý như hồi hộp và đổ mồ hôi khi gặp người yêu;

Những thay đổi trong serotonin đã khiến những suy nghĩ về người yêu liên tục tràn ngập trong tâm trí các em, điều này thường được gọi là 'nhớ nhung';

Sự gia tăng dopamine, hiệu suất hành vi được tăng cường năng lượng, sẽ làm giảm nhu cầu ngủ hoặc ăn uống, cũng như sự tập trung và cho phép những người đang yêu tìm thấy hạnh phúc trong từng chi tiết của mối quan hệ. Nói cách khác, có một cơ sở khoa học nhất định cho việc 'khi yêu thì uống nước cũng cảm thấy no. "[2] [3]

"Hỏi thế gian, tình là chi? Trong lĩnh vực y sinh học, tình yêu có thể được coi là phản ứng hóa học của oxytocin, testosterone, adrenaline, dopamine, serotonin, cùng các hormone và chất dẫn truyền thần kinh khác."

"Tình yêu là kết quả của một chuỗi phản ứng hóa học, nhưng sự khác biệt giữa con người và các loài động vật khác đó là con người là loài động vật có thể học tập, được giáo dục và chịu ảnh hưởng của văn hóa. Cho nên các hoạt động tình yêu liên quan đến con người không chỉ là một phản ứng hóa học.

Giáo sư Sternberg đề xuất lý thuyết tam giác của tình yêu vào năm 1988, và tin rằng tình yêu bao gồm ba yếu tố: đam mê, thân mật và hứa hẹn.

Niềm đam mê là trạng thái mong muốn gắn kết mạnh mẽ với nhau. Hình thức biểu hiện chính là tìиɦ ɖu͙ƈ. Tình yêu, lòng tự trọng, sự quan tâm, sự sở hữu, sự chiếm hữu và phục tùng đều là những nguồn cội đánh thức trải nghiệm tình cảm mãnh liệt;

Sự gần gũi là một trải nghiệm mà hai người cảm thấy thân thiết và ấm áp khi ở cạnh nhau. Sự thân mật bao gồm sự yêu thích, tôn trọng, hiểu biết, chia sẻ, duy trì, giúp đỡ, giao tiếp và quý trọng lẫn nhau." [4]

Nói đến đây, cô dừng lại một lúc rồi uống một ngụm nước ấm.

Lộc Ẩm Khê lắng nghe, không thể không đặt mọi thứ vào mình.

Giản Thanh tiếp tục: "Ở độ tuổi của các em, việc thích ai đó và ham muốn chạm vào nhau là điều bình thường, nhưng chỉ khi tình cảm được xây dựng trên cơ sở thích, tôn trọng, thấu hiểu và trân trọng lẫn nhau thì các em mới nên thiết lập một mối quan hệ thân mật. Nếu không, bất kể là giới tính nào, bất kể là định hướng gì thì việc đơn phương đụng chạm, bất chấp sự nguyện ý của đối phương đều là những hành động đáng khinh, tầm thường, quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ và phạm pháp."

Cô đang hướng dẫn các giá trị quan cho sinh viên của mình.

Các sinh viên bên dưới lại cười rộ lên.

Sinh viên trường Y tế công cộng thậm chí còn tiến hành nghiên cứu về thái độ và hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ của sinh viên đại học, nhưng bọn họ ít nhiều vẫn nở một nụ cười hiểu biết.

Giản Thanh yên lặng đợi các sinh viên cười xong, sau đó nhìn về phía Lộc Ẩm Khê.

Khi đứng lớp, hầu hết thời gian cô đều nhìn vào máy tính trên bục giảng hoặc nhìn các sinh viên ở hàng ghế đầu.

Giản Thanh nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Lời hứa bao gồm hai khía cạnh ngắn hạn và dài hạn. Ngắn hạn, chính là phải rõ ràng quyết định việc yêu hay không yêu một người." [4]

Đôi mắt của cô rất đẹp, sâu thăm thẳm, như thể có hàng ngàn vì sao ẩn mình trong đấy.

Giọng nói của cô cũng rất hay, lạnh lùng từ tính. Lọt vào tai, rơi xuống tận đáy lòng, hết lần này đến lần khác, khiến nàng không khỏi nhấm nháp dư vị ấy.

Rõ ràng là tự thuật không cảm xúc, nhưng khi từ "yêu" lọt vào tai, Lộc Ẩm Khê lại cảm thấy lòng mình đang rung động.

Nàng ngoảnh mặt đi, không dám nhìn Giản Thanh nữa.

Giản Thanh cũng quay lại, nhìn vào màn hình máy tính: "Về lâu dài, phải cam kết duy trì mối quan hệ yêu đương này, bao gồm cả lòng chung thủy và trách nhiệm với tình yêu." [4]

"Khi hai người hòa hợp, theo thời gian, nội tiết tố trong cơ thể có xu hướng về mức bình thường, nhưng không có nghĩa là tình yêu sẽ biến mất. Sự thân mật, sự chung thủy và trách nhiệm trong lời hứa đã từng được thiết lập là liều thuốc để duy trì một mối quan hệ lâu dài."

Trong một tiết học, chủ đề là đánh giá thơ ca, nhưng Giản Thanh đã dành gần một nửa thời gian của mình để giải thích kiến ​​thức y sinh.

Sinh viên không hẳn thích thơ, nhưng thanh niên khoảng 20 tuổi rất phong nhã hào hoa, đây cũng chính là lúc hứng thú yêu đương giữa hai giới mãnh liệt nhất, cho nên bọn họ rất chăm chú lắng nghe.

Sau giờ học, Lộc Ẩm Khê vẫn đang suy nghĩ về ý nghĩa của lời hứa hẹn mà Giản Thanh đã nói khi nhìn vào nàng.



——Yêu hay không yêu một người thì cũng phải đưa ra quyết định.

Nếu trong thế giới thực, khi cả hai đã xác nhận được tình của của nhau thì việc hẹn ước sẽ không còn xa vời nữa.

Nhưng mà.......

Điều vướng bận các nàng không phải là vấn đề yêu hay không yêu.

*

Chiếc xe màu đen chạy trong khuôn viên trường. Lộc Ẩm Khê ngồi ở ghế phụ, nhìn quang cảnh về đêm trong trường học.

Trong khuôn viên trường không có nhiều xe cộ qua lại, cũng chẳng có ánh đèn neon, chỉ có bóng đêm dày đặc cùng tiếng kêu của côn trùng và chim chóc.

Thực bình yên.

Dáng ngồi của cô rất đoan chính, sống lưng thẳng tắp, như thể còn thẳng hơn cả cây tuyết tùng bên ngoài cửa sổ.

Xe chạy qua một nơi tối tăm mù mịt, bóng hình phản chiếu từ cửa sổ xe càng rõ ràng hơn.

Lộc Ẩm Khê cầm lòng chẳng đặng, vươn tay phủ lên bóng hình kia.

Người ngồi trên ghế lái đột nhiên nói: "Em có thể sờ vào người có sẵn ở đây."

Cô vừa nói vừa đưa tay phải ra.

Lộc Ẩm Khê lúng túng trong một giây, nàng quay lại, vành tai đỏ bừng, hất tay cô về, nhỏ giọng mắng: "Chị chú ý lái xe đi!"

Giản Thanh thu tay về, mắt nhìn thẳng về phía trước, chăm chú lái xe.

Chiếc xe chạy ra khỏi khuôn viên trường, rẽ vào một khu dân cư phức hợp.

Đây không phải là một khu dân cư cao cấp mà chỉ là một nơi cư trú bình thường.

Nhìn từ bên ngoài, nơi này dường như được xây dựng từ rất lâu rồi.

Lộc Ẩm Khê hỏi: "Tại sao chị lại có nhiều bất động sản như vậy thế?"

Cô không có làm chuyện gì phạm pháp chứ?

Giản Thanh giải thích: "Khi còn đi học, tôi có thuê phòng ở đây. Chủ nhà là một bà lão sống một mình. Sau một thời gian sống, bà miễn tiền thuê nhà cho tôi, còn tôi thì phụ trách việc chăm sóc bà. Sau khi tôi tốt nghiệp rồi trở về Trung Quốc, bà ấy bị ung thư, tôi lại tiếp tục chăm sóc bà, vì thế bà đã bán lại căn nhà cho tôi với giá rất rẻ."

Cô được tiến cử đến bệnh viện làm việc. Theo chính sách, cô được trả một khoản tiền hỗ trợ tái định cư khi vào làm, đủ để mua một căn nhà cũ ở ngoại thành với giá thấp hơn giá thị trường.

Lộc Ẩm Khê gật gật đầu.

Căn nhà rộng khoảng 100 mét vuông, có ba phòng ngủ và một phòng khách, hai trong số đó đã bị khóa lại.

Sau khi tắm xong, Lộc Ẩm Khê lau tóc, đi đến căn phòng bị khóa lại, kéo kéo khóa cửa nhưng không mở ra được.

Nàng bất đắc dĩ phải bước vào phòng ngủ duy nhất không có khóa.

Phòng ngủ rực rỡ ánh đèn. Giản Thanh mặc một chiếc váy ngủ màu đen, tóc vén ra sau tai, nửa người tựa vào đầu giường, tập trung đọc sách, cả người toát ra vẻ lạnh lùng trang nhã.

Lộc Ẩm Khê lau tóc, nói với Giản Thanh: "Giản lão sư, phòng bên kia bị khóa rồi, tôi không vào được. Chị có biết chìa khóa ở đâu không?"

Giản Thanh nhướng mắt, hơi nghiêng đầu, giật giật tai, nói: "Tôi vứt rồi". Cô vén chăn bông lên, lộ ra một khoảng không gian rất lớn: "Đây là giường 1 mét 8."