Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 115: Cùng người



Trong những ngày hoạt động ở Bắc Kinh, Lộc Ẩm Khê không liên lạc với Giản Thanh. Một là vì nàng quá bận, hai là vì muốn dành chút thời gian cho bản thân, lên kế hoạch cho tương lai.

Trong thế giới ảo, Giản Thanh từng hỏi nàng về dự định tương lai, lúc đó nàng không trả lời được. Bây giờ nàng đã có thể đưa cho Giản Thanh một phiếu trả lời dài để cô tham khảo thêm.

Trước tiên nàng phải comeout với đoàn đội của mình, nói cho bọn họ biết xu hướng tính dục.

Khi trở thành minh tinh, nhất cử nhất động đều bị người đời soi dưới kính lúp, 365 độ không góc chết. Đoàn đội của nàng là những người đã đồng hành cùng nàng qua bao năm thăng trầm, họ vừa là đồng nghiệp, nhưng cũng là đối tác, dù là về tình hay về lý thì nàng cũng phải nói với bọn họ một tiếng ——

"Em thích phụ nữ, em là người đồng tính."

Người đại diện ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Một đồng nghiệp trong đội tuyên truyền đập bàn: "Có phải cô lộ video giường chiếu với nữ sinh nào rồi không?"

Lộc Ẩm Khê hơi đỏ mặt, vươn tay ra khép miệng người đại diện lại, lắc đầu với đồng nghiệp trong đội tuyên truyền:"Không có, tôi chỉ muốn thông báo với mọi người thôi."

Đồng nghiệp trong đội tuyên truyền vỗ vỗ ngực, yên tâm:" Vậy thì tốt rồi, chỉ cần không phải lộ cảnh giường chiếu thì khi tỏ tình, ôm hay hôn môi thì bọn tôi vẫn có thể tẩy trắng cho cô được."

Lộc Ẩm Khê bật cười.

Có rất nhiều nam, nữ minh tinh trong giới giải trí giống như nàng. Các tay săn ảnh quốc nội thường sẽ giải quyết với đoàn đội của minh tinh khi săn được ảnh rồi làm giao dịch không để lộ những hình ảnh này ra ngoài, nếu không thì chẳng khác gì hủy hoại tiền đồ của người khác.

Người trong bất kỳ ngành nghề nào cũng sẽ không làm ra những điều quá phản cảm.

Trừ khi có thù hằn.

Giữa phụ nữ và phụ nữ, mọi sự mập mờ ái muội đều có thể biện minh là bạn bè thân thiết.

Dù cho con đường này có khó đi đến mấy, nhưng chỉ cần hai người cùng cố gắng thì vẫn có thể vượt qua được.

Người đại diện nhéo nhéo má nàng, hỏi: "Có phải bọn tôi không cho em có bạn trai nên em muốn quen người cùng giới đúng không?"

Lộc Ẩm Khê chụp lấy tay cô ấy, xoa xoa má, phản bác:"Không phải, lúc nào em cũng có ấn tượng với phái nữ hơn!"

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ rung động với người khác giới. Sau này công ty và đoàn đội cũng cấm nàng yêu đàn ông, trong lòng nàng liền cảm thấy điều này không thành vấn đề.

Trợ lý nói một cách chắc chắn: "Chị Ẩm Khê, em đoán chắc là chị lén có đối tượng sau lưng bọn em có đúng không? Lần trước em thấy hình như là chị thất tình đến mức hồn bay phách lạc luôn đấy."

Đồng nghiệp trong đội tuyên truyền lấy ngay một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại:"Nếu là nữ thì làm nghề gì, trong ngành hay ngoài ngành? Các cô gặp nhau như thế nào? Mối quan hệ có ổn định không?"

Hàng loạt vấn đề cần phải khai báo, phòng khi truyền thông phanh phui thì có thể trở tay kịp.

Lộc Ẩm Khê sắp xếp lời nói:"Người ngoài ngành, là bác sĩ. Trước đây, chúng tôi đã từng ở bên nhau, nhưng đã xa nhau một thời gian và hiện tại vẫn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ. Về câu hỏi gặp nhau như thế nào thì tôi cũng không biết trả lời sao cho phải, tôi nghĩ là tôi đã gặp chị ấy trong thế giới ảo nào đó.........."

"Chị giỏi lắm, phòng điện ảnh, phòng công ty, hàng ngàn hàng vạn phòng ban khác đều không biết chị yêu đương qua mạng đấy!" Vẻ mặt non nớt của trợ lý ngày càng đau khổ.

Yêu đương qua mạng ... cũng rất giống ... như thể ở trong một thế giới ba chiều, rồi hẹn hò như thế, hiện tại cứ cho là như vậy đi.

Lộc Ẩm Khê ngây người một chút, sau đó gật đầu nói: "Có thể coi như là yêu qua mạng. Chúng tôi không liên lạc với nhau trong một khoảng thời gian, hiện tại tôi đang theo đuổi chị ấy qua mạng."

"Chị thế mà lại là người chủ động!" Trợ lý càng thêm đau khổ.

Nữ minh tinh này là người mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, hết mực bảo vệ thì làm sao có thể là người chủ động được!

Lộc Ẩm Khê vẫn giữ nụ cười vui vẻ trên mặt:"Chị ấy thật sự rất tốt, rất tốt, rất rất rất tốt, nếu tôi chủ động thì cũng có gì sai đâu?"

Hơn nữa, trước kia Giản Thanh luôn là người chủ động bày tỏ tình cảm, còn nàng lại là người lảng tránh.

Mọi người dùng vẻ mặt hết thuốc chữa nhìn nàng.

Trợ lý nhìn người đại diện: "Chị ơi, đứa bé này nói rất hay nha!"

Người đại diện đỡ trán, nói:"Không sao đâu, dù gì thì mối quan hệ vẫn chưa ổn định, vẫn còn cơ hội cầm gậy đánh uyên ương."

Vừa nghe được câu 'cầm gậy đánh uyên ương', Lộc Ẩm Khê vội la lên: "Cho dù Vương Mẫu nương nương còn sống thì cũng không chia rẽ được bọn em đâu!"

Người đại diện sờ đầu nàng:"Em là đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời, mặc kệ là đồng giới hay khác giới, trong ngành hay ngoài ngành thì chị vẫn không đánh giá cao mối quan hệ giữa cả hai. Các em không phải là người trong cùng một thế giới, môi trường làm việc cũng khác nhau nên rất dễ dẫn đến việc chia tay. Cho dù là người trong ngành với nhau thì em đã thấy qua bao nhiêu cuộc ly hôn mỗi năm rồi đấy, ai cũng chọn lối đi riêng cho mình."

Lộc Ẩm Khê chỉ cười, không nói gì.

Nếu họ nói rằng các nàng không phải là người cùng thế giới, thì nàng cũng đã tự nhận thức được chuyện này rồi.

Lúc đó, cô từng can đảm bước đến bên đời nàng, đối mặt với hết thảy mọi chuyện, mặc kệ luân thường đạo lý. Nhưng hiện tại, khi trở về thế giới thật thì cô luôn cách xa nàng ba thước.

Các nàng đã cùng nhau đi qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông trong một thế giới xa lạ, nhưng bây giờ tất cả đều bị lãng quên.

Những ngày này, Giản Thanh thường chia sẻ tin trong vòng bạn bè về những thứ mà cô điêu khắc. Nếu cô khắc được gì, cô luôn luôn đăng chúng lên, trong lời nói còn có chút tự hào, cảm thấy chính mình có thể tự học mà không cần giáo viên.

Lộc Ẩm Khê quyết định thổi bay sự tự tin của cô, nàng đăng một đoạn story chỉ có mình cô nhìn thấy được và viết bài thơ 《Trường Tương Tư》của Nạp Lan Tính Đức lên, để cho cô phải đoán nghĩa.

'Núi đi quanh,

Sông đi quanh,

Lần hướng Du quan mãi độc hành.

Nghìn trướng sáng đêm thanh.

Gió một canh,

Tuyết một canh,

Xao xác lòng quê mộng chẳng thành.

Vườn xưa tiếng lặng thinh.'

Bài thơ nói về nỗi nhớ nhà của quân đội Serbia ở biên cương trong cuộc hành trình.

Lộc Ẩm Khê từng học qua bài thơ này khi còn học tiểu học, nhưng mãi cho đến hôm nay, nàng mới thật sự nhận ra cảm giác nhớ nhung trôi dạt nơi đất khách quê người và cảnh mơ về quê hương trong bài thơ.

Suốt nhiều đêm liên tiếp, nàng thường thức giấc giữa đêm, mơ thấy người và vật trong thế giới kia.

Nàng mơ thấy Lan Chu và Chử Yến kết hôn; Nàng mơ thấy chị gái của Giản Thanh là Giản Yến quyên góp một khoản tiền từ thiện lớn dưới tên của Giản Thanh, cô ta cũng tìm kiếm tung tích của Giản Thanh; Nàng mơ thấy Ngụy Minh Minh nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ có thể liên lạc với người cố vấn của mình được nữa.

Nàng không biết đây có thật sự là một giấc mơ hay đây là những chuyện đã xảy ra ở thế giới ảo đó.

Nói tóm lại, những chuyện này đã không còn quan hệ gì với các nàng nữa.

Cả nàng và Giản Thanh đều biến mất trong thế giới đó, Giản Thanh hoàn toàn không phải là người ở thế giới đó.

Chẳng trách trước đây cô luôn lạc lõng bên ngoài đám đông, không bao giờ có thể hòa nhập vào họ......

Giản Thanh nhìn thấy bài thơ được chia sẻ bởi Lộc Ẩm Khê rồi suy nghĩ một lúc, nhưng không biết nó có ý nghĩa gì.

Cô lên mạng tìm tòi, tra tư liệu và đọc rất nhiều cách diễn giải khác nhau, cuối cùng cũng biết được bài thơ này biểu hiện cho nỗi nhớ nhà.

Thì ra cô dành thời nhiều ngày để khắc gỗ như vậy mà người này hoàn toàn không thèm để ý, chỉ một lòng một dạ nhớ quê nhà.

Cô sẽ không đăng tin nữa.

Nhưng vẫn tiếp tục chạm khắc gỗ.

Chạm khắc đã trở thành sở thích của cô.

Nàng đã không xem được các tác phẩm điêu khắc gỗ được Giản Thanh chia sẻ lên story trong một tuần. Lộc Ẩm Khê liên tục cập nhật tin, không thể không tự hỏi liệu có phải cô chặn nàng rồi hay không.

Chắc không có chuyện đó đâu, chẳng phải nàng đã gửi một bài thơ ám chỉ cho cô rồi à?

Lộc Ẩm Khê vội vã đăng một số hướng dẫn chẩn đoán và điều trị mới nhất trong ngành ung bướu để bày tỏ sự quan tâm của mình đối với y học, nhằm chứng tỏ rằng mình không phải là một thanh niên văn học nghệ thuật thương xuân thu buồn.

Giản Thanh vẫn im lặng nên nàng đành chủ động nhắn tin cho cô.

【Bác sĩ Giản, chào buổi tối, dạo gần đây chị còn khắc gỗ không? 】

Giản Thanh ngập ngừng một phút, sau đó gửi cho Lộc Ẩm Khê hình nai con, thỏ con và hồ lô vừa mới được cô chạm khắc.

Lộc Ẩm Khê nằm trên giường, một tay chống cằm, một tay đánh chữ trả lời:

【Thật tuyệt vời! [strong] [strong] [strong]】

Nàng đã gửi ba ngón tay cái để cổ vũ cho Giản Thanh,sau đó hỏi: 【Tại sao chị hay chạm khắc nai con vậy? [Ngại ngùng] 】

Nai con là con vật mà Giản Thanh chạm khắc thuần thục nhất. Ở thế giới ảo, thành phẩm đầu tiên mà cô chạm khắc là một con nai thô.

Nàng không mong đợi Giản Thanh sẽ nói 'vì em', nhưng lại mong đợi những câu trả lời uyển chuyển như 'cảm giác quen thuộc','không biết tại sao, tôi chỉ muốn khắc hình này'.

Giản Thanh đọc tin nhắn của Lộc Ẩm Khê rồi chụp bản vẽ cho nàng xem:

【Những hình vẽ động vật nhỏ mà em đưa cho tôi đều bị cắt. Chỉ có nai sừng tấm, thỏ và quả hồ lô là thứ mà tôi học được khi xem video qua mạng. 】

Lộc Ẩm Khê: "..."

Em ấy không phát hiện ra đây là một bất ngờ nho nhỏ mà mình đang muốn dành cho em ấy sao?

【Em đi tắm đây. 】

Lộc Ẩm Khê không muốn nói chuyện với cô nữa, nàng kết thúc cuộc trò chuyện bằng việc đi tắm.

Sau khi tắm xong, hình bóng Giản Thanh vẫn còn lởn vởn trong tâm trí nàng. Lộc Ẩm Khê đành chấp nhận số phận của mình, lại bắt chuyện với Giản Thanh.

Vốn chỉ muốn nhắn tin nhưng lại vô tình bấm vào cuộc gọi thoại, nàng vội vàng muốn bấm ngắt nhưng cuộc gọi đã được kết nối ngay lập tức.

Lộc Ẩm Khê sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì.

Nàng đoán chắc người ở đầu dây bên kia cũng ngây ngẩn cả người.

Các nàng không nói gì một hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt.

Lộc Ẩm Khê khụ một tiếng, hắng giọng, nói: "Giản lão sư, chào buổi tối, em chỉ vô tình chạm vào thôi."

"Ừ." Giản Thanh bình tĩnh đáp:"Tôi cũng vậy, vô tình đụng vào."

Lộc Ẩm Khê bật cười, hỏi:"Chị đang làm gì vậy?"

"Khắc gỗ."

"Lần này chị lại khắc gì thế?"

"Lá bạch quả." Giản Thanh nhẹ giọng trả lời.

"Chị khắc lá bạch quả làm gì? Quê nhà em có rất nhiều."

Lần này Giản Thanh không trả lời.

Quê hương Lộc Ẩm Khê trồng rất nhiều cây bạch quả.

Vì nàng nhớ về quê hương của mình nên Giản Thanh muốn khắc một ít lá bạch quả để tặng cho nàng.

Lộc Ẩm Khê đã quen với sự im lặng của Giản Thanh. Nếu cô không muốn trả lời vấn đề này thì nàng sẽ đổi chủ đề khác.

Một hỏi một đáp, chị đến em đi, cả hai nói chuyện cho đến tận khuya. Lộc Ẩm Khê dần dần buồn ngủ, nghe âm thanh soạt soạt do gỗ chạm vào nhau thì dần dần tiến vào giấc ngủ.

*

"Đôi khi để chữa bệnh, thường xuyên là giúp đỡ, luôn luôn là an ủi."

Một nhóm học viên khác được chuyển đến khoa ung bướu với tư cách là người kiến tập.

Thực tập sinh nhìn lên khẩu hiệu tại khu vực hai của khoa u, thấp giọng đọc thành tiếng.

Vào cuối năm, chủ nhiệm khoa y tế sẽ đến phòng khám để tiến hành kiểm tra các bộ phận khác nhau và liên tục nhấn mạnh sự cần thiết phải đảm bảo chất lượng chăm sóc y tế và tuân thủ mười tám hệ thống y tế cốt lõi. Khi nhìn thấy kiến tập sinh và thực tập sinh mới, ông ấy không thể không nói thêm vài lời.

"Khi các em hành nghề y, chính là đang bước một chân vào lâm sàng, còn chân kia đặt vào tòa án. Khi đến lâm sàng, trước tiên phải học cách tự bảo vệ mình, mỗi khi gặp chuyện thì hỏi han lão sư để được chỉ bảo thêm. Thậm chí nếu có bị lão sư mắng thì cũng đừng nản chí, còn trẻ thì đừng sợ mắc sai lầm, đừng sợ bị la mắng. Đôi khi không cần đợi lão sư mắng, hay thậm chí là cấp trên mắng thì đã bị bệnh nhân và người nhà mắng đến thành cái dạng gì rồi.

Tất nhiên, chúng ta không thể kích động. Trong mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, vẫn còn rất nhiều người chân thành và tốt bụng, chỉ là nếu đi đêm nhiều ắt có ngày gặp ma, đôi lúc sẽ gặp những người gây rối một cách vô lý.

Khi gặp khó khăn thì phải cố gắng bình tĩnh để giải quyết, đừng chọc giận đối phương. Các em là tú tài, bọn họ chỉ là lính, khi tú tài gặp lính thì không cần phải nói nhiều với họ làm gì.

Phải báo cáo với bác sĩ tuyến trên và bộ phận y tế càng sớm càng tốt. Nếu các em báo cáo sai sót, thì chúng tôi sẽ chia nhau ra nhận trách nhiệm, các em cũng sẽ đỡ nặng nề hơn. Chủ nhiệm khoa kia rất thông minh, ông ấy thường báo cáo với chúng tôi về những gì xảy ra gần đây với bệnh nhân, có khả năng sẽ gây ra rắc rối hoặc xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Có như vậy, chúng tôi mới có thể can thiệp sớm để xem chuyện gì đang xảy ra, có sự cố gì khó giải quyết không để kiểm soát rủi ro sớm nhất có thể......."

Các học viên lại gật đầu lia lịa.

Chủ nhiệm khoa đưa một đám người đi, thư ký khoa ung bướu giới thiệu sơ bộ về khoa cho các học viên:" Ngành ung bướu của chúng tôi là ngành học cả đời, giống như bây giờ chúng tôi cũng cần phải học nghiệp vụ hàng tuần để tiếp thu những kết quả nghiên cứu quốc tế mới nhất, không phải lúc nào cũng có thể dùng vài tuần hay vài tháng để tiếp thu khoa học cả một đời được. Nếu các em có kiến ​​thức cặn kẽ về khối u, sau này nếu bị luân chuyển đến các khoa nội khác, các em sẽ cảm thấy kiến ​​thức về ung thư là phải tìm hiểu khối u phát triển ở đâu. Nội dung của các ngành học khác nhau đã trở thành một phần trong hệ thống kiến ​​thức của các em. Những sinh viên thích thử thách bản thân và không ngừng học hỏi luôn được hoan nghênh đăng ký chương trình sau đại học tại Khoa Ung bướu..............."

Ngành học tri thức, học tập suốt đời gì đó là quá viển vông đối với sinh viên tốt nghiệp. Liệu họ có thể kiếm tiền và liệu họ có thể kiếm được việc làm hay không là điều đầu tiên mà họ phải cân nhắc.

Sau khi giới thiệu sơ bộ về bộ phận, thư ký bắt đầu phân nhóm học viên.

Hai kiến tập sinh và một thực tập sinh được phân vào nhóm Giản Thanh.

Mỗi năm, hết đợt này đến đợt khác đến, cô không thể nhớ được bao nhiêu cái tên, nên thường gọi tất cả bọn họ là 'bạn học'.

Đàn em phụ trách giảng dạy thực tập đã đi ra ngoài để tham dự hội chẩn nên những bạn học mới này đang dùng đôi mắt trông mong nhìn Giản Thanh.

Giản Thanh đưa cho họ một bản sao của quyển sách《Mười tám hệ thống cốt lõi y tế》:"Các em đọc qua rồi ghi nhớ đi, đợi lát nữa người hướng dẫn trở lại, hắn sẽ đưa các em đi kiểm tra phòng."

Cô đã không gặp trực tiếp các sinh viên thực tập trong một thời gian dài nhưng khi cấp tư liệu cho bọn họ, cô bỗng dưng lại cảm thấy rất quen thuộc.

Tựa như cô đã từng đối đãi với người nào đó theo cách này.

Cô ngây người một lúc.

Y tá trưởng chạy như gió vào phòng, kích động thông báo tin tức:" Một nữ minh tinh nào đó đã tặng đàn dương cầm cho bộ phận của chúng ta thông qua Hội Chữ thập đỏ. Những người của Hội Chữ thập đỏ cho biết hàng tuần đều sẽ có các tình nguyện viên đến bệnh khu của chúng ta để chơi đàn đó!"

"Minh tinh nào vậy? Hào phóng như vậy sao!"

"Tôi không biết phải gọi như thế nào, có lẽ các bạn trẻ như bọn em sẽ hiểu biết hơn. Hình như là.....Lộc Ẩm Khê, đúng rồi, là Lộc Ẩm Khê đó!"

Một nữ sinh nói: "Chị ấy là thần tượng của em!".

*

Vào ngày trao tặng đàn dương cầm, Lộc Ẩm Khê đã bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải rồi đến Hội chữ thập đỏ để ký xác nhận.

Người của hội chữ thập đỏ hỏi: "Cô có muốn đến bệnh viện để chụp ảnh lưu niệm không?"

Nàng lắc đầu, cười nói:"Đó là nơi chữa bệnh cứu người, tôi không muốn quấy nhiễu trật tự khám chữa bệnh, các chị cứ mang đàn dương cầm đến là được rồi."

Một tuần sau là Tết Nguyên đán.

Nàng và Giản Thanh gặp gỡ nhau vài lần, rồi sau đó vì lý do công việc, các nàng chia cách hai nơi, lúc nào cũng trò chuyện qua mạng xã hội.

Cái hũ đất kia nói chuyện không được vài câu, lúc nào cũng là nàng chủ động dẫn dắt đề tài nói chuyện.

Vào lần trở lại Thượng Hải này, Lộc Ẩm Khê đưa Giản Thanh đến đình giữa hồ trong làng đại học để ngắm tuyết.

Năm ngoái, trong thế giới ảo, Giản Thanh đã hứa với nàng rằng cô sẽ hái trộm vải ở trường học vào mùa hè cho nàng ăn và đưa nàng đến xem đình giữa hồ trong mùa đông.

Bây giờ Giản Thanh không nhớ gì về lời hứa trước đây, vì vậy Lộc Ẩm Khê phải tự mình thực hiện nó.

Gió đông se lạnh, mây trời, núi non đều trắng xóa.

Giản Thanh đã đến đình giữa hồ từ sáng sớm, đợi Lộc Ẩm Khê đến.

Vào kỳ nghỉ đông, sinh viên đều trở về nhà, chung quanh là một mảnh đất trắng xóa, cô không thích cảnh tượng này cho lắm.

Cô không biết vì sao mình lại ghét tuyết đến như vậy.

Sự chán ghét không tài nào giải thích được.

Cô ghét chúng từ khi nào?

"Giản lão sư, em đến rồi này!" Lộc Ẩm Khê bọc trong chiếc áo khoác xuất hiện trước mắt Giản Thanh, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh.

"Sao em lại hẹn tôi ở đây?" Giản Thanh kéo Lộc Ẩm Khê lại gần để chắn những cơn gió lạnh ào ạt từ tứ phía cho nàng.

"Bởi vì trong giấc mơ chị đã hứa với em là sẽ đưa em đến ngắm tuyết tại đình giữa hồ. Ngoài ra, em cũng muốn nói với chị rất nhiều điều."

Đình viện giữa hồ là khung cảnh đầu tiên mà các nàng dạo chơi sau khi xác nhận được tình cảm của nhau. Lời đầu tiên mà Giản Thanh hứa với nàng cũng là ở đây.

"Em muốn nói gì?" Giản Thanh nắm lấy tay Lộc Ẩm Khê, nhẹ nhàng xoa xoa.

Lộc Ẩm Khê nhìn vào mắt Giản Thanh, nói một cách nghiêm túc:" Em muốn nói cho chị biết về kế hoạch tương lai của em. Em không có tham vọng gì đặc biệt cao cả, em chỉ muốn trải qua cuộc sống bình yên và ổn định bên người yêu và gia đình của mình. Năm nay em 25 tuổi, em sẽ tiếp tục đóng phim thêm 5 năm nữa và sẽ giải nghệ vào năm 30 tuổi. Sau khi rời khỏi giới giải trí, điều thứ nhất mà em muốn làm là học hỏi những thứ mà em muốn tìm hiểu, cho dù đó là khoa học hay kỹ thuật, nhân văn hay khoa học xã hội, nếu cảm thấy hứng thú thì em sẽ học hết; Thứ hai, em muốn làm một bộ phim tài liệu về y tế; Thứ ba, em muốn kết hôn với chị."

Giản Thanh sững sờ:"Kết hôn?"

Hốc mắt Lộc Ẩm Khê đỏ hoe, nàng nhìn về phía Giản Thanh, nhẹ nhàng thú nhận:"Đúng vậy, là kết hôn. Mặc dù chị đã quên, nhưng chị đã từng hỏi em vấn đề này, hỏi em rằng dự định trong tương lai của em là gì. Em đều ghi tạc những câu hỏi của chị trong lòng, hiện tại em đã có thể trả lời chị được rồi ——em yêu chị, em không muốn rời xa chị, em muốn dành cả cuộc đời của mình để ở bên cạnh chị. Nếu chị đồng ý thì vào dịp Tết năm nay, em sẽ đưa chị về nhà để ra mắt."

Tác giả có lời muốn nói:

Giản (hít vào): Lời yêu còn chưa nói mà đã muốn kết hôn rồi à?

Lộc (thở ra): Thành thật mà nói, chúng ta đã sống với nhau được một năm.