Nàng Là Ai?

Chương 30: Phù thủy



"Vương phi, nàng có chắc không?" – Uông Hữu Đình nghe nàng nói liền quay sang nhíu chặt mày, nửa câu sau giọng điệu lại trở nên nhỏ hơn có vẻ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy – "Như vậy rất nguy hiểm!"

"Vương gia cứ để thần thiếp thử!" – Triệu Hàm Ninh nhướng mày ngạc nhiên trước thái độ của Uông Hữu Đình, nhưng nhanh chóng lấy lại sự ôn hòa bình thường cười nhẹ nhàng đáp.

"Tốt vậy ta sẽ lấy ngựa của chính mình mà thi đấu!" – Sally nhanh chóng lên tiếng, ra hiệu cho người hầu dẫn con ngựa của nàng vào. Đó là con ngựa màu trắng muốt vô cùng xinh đẹp, lông buồm mướt dài, đôi chân dũng mãnh đạp trên mặt đất, ánh mắt vô cùng tinh anh quan sát xung quanh. Người nào nhìn qua cũng có thể biết được đây là một con ngựa tốt, cực tốt và được chăm sóc rất kỹ càng.

"Một con ngựa rất xinh đẹp!" – Triệu Hàm Ninh nhìn thấy con ngựa liền gật gù tán thưởng.

"Nó không chỉ đẹp, một lát cô hít bụi của nó mới biết nó lợi hại như thế nào!" – Sally tỏ ra kiêu ngạo vô cùng nói.

"Dẫn Mã Quy Ô vào đây!" – Uông Hữu Đình nhìn con ngựa của đôi thủ trong lòng không khỏi ca thán.

Con Mã Quy Ô giống với tên của nó, là con ngựa đực màu đen tuyền, bóng mượt cũng vô cùng dùng mãnh, tất cả mọi người ở đây không ai xa lạ với nó, nó chính là con ngựa yêu quý của Uông Hữu Đình, hôm nay y cố ý mang ra cho Triệu Hàm Ninh sử dụng.

Mọi người xầm xì bàn tán với nhau vô cùng mạnh mẽ, có người nói Vương gia tình chàng ý thiếp với vương phi, có người thì nói do sợ thua mất mặt nên Vương gia mới làm vậy. Duy người vô cùng tức giận không ai khác chính là Trầm trắc phi.

Trầm trắc phi nàng được mời lên trướng Trầm quý phi vô cùng gần khán đài, có thể quan sát nhất cử nhử động của mọi người, đương nhiên những hành động nho nhỏ ân cần quan tâm, âu yếm của Uông Hữu Đình dành cho Triệu Hàm Ninh nàng đương nhiên cũng thu gọn trong tầm mắt. Tức giận đến mức nhàu nát chiếc khăn tay trong bàn tay mình.

"Chiếc khăn không có lỗi muội cần gì như vậy!" – Trầm quý phi cười nhếch môi nói.

"Tỉ..." – Trầm trắc phi nói không nên lời chỉ biết cúi đầu.

"Muội muội ngốc của ta, yên tâm có ta ở đây không ai đấu được với muội cả! Ta cũng muốn xem xem Triệu Hàm Ninh kia xoay sở thế nào!" – Trầm quý phi nhấp nháp trà đưa đôi mắt phượng xinh đẹp xem trò bên dưới.

"Cưỡi ngựa không khó, chỉ cần nàng có thể làm chủ được dây cương là điều khiển được nó!" – Uông Hữu Đình đến bên cạnh thủ thỉ với Triệu Hàm Ninh, bên ngoài nhìn vào đều có chung ý nghĩ phu quân đang căn dặn cho nương tử của mình, cử chỉ vô cùng ân cần thân thiết.

"Dạ Vương gia!" – Triệu Hàm Ninh gật nhẹ đầu đáp.

"Thua cũng không sao, miễn nàng an toàn là được!" – Uông Hữu Đình ngập ngừng một chút mới nói nhỏ tiếp một câu.

Triệu Hàm Ninh nghe vậy liền xoay phắt người lại nhìn thẳng vào mắt y vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đó không còn sự lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường mà lần này chứa rất nhiều sự lo lắng, nàng nhận ra y thật sự đang lo lắng cho mình. Trong lòng liền thấy vô cùng vui vẻ, mắt ánh lên sự tinh ranh cười cười nói với y.

"Thật sao?"

"Thật! Dù nàng bỏ thi đấu cũng được!" – Uông Hữu Đình chậm rãi nói, đưa bàn tay vuốt gọn những loạn tóc mai bị gió thổi bay lòa xòa trên tóc nàng. Trong lòng y đã nghĩ đến chuyện khướt từ thi đấu, đó chính là cách có thể khiến nàng an toàn nhất.

"Như vậy được rồi! Thiếp sẽ không sao Vương gia yên tâm!" – Triệu Hàm Ninh toàn thân cứng đờ trước cử chỉ quá mức thân thiết đó của y, hai gò má nàng đỏ hồng lên liền cúi mặt nói nhỏ rồi xoay người tiến lên ngựa.

Uông Hữu Đình dịu dàng đỡ nàng bước lên ngựa, một nữ nhi choàng Hắc Lang ngồi trên ngựa mã Quy Ô dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây tạo nên một bức tranh khiến người ta không thể không trầm trồ.

Sally bận trang phục cưỡi ngựa của tây dương, nhanh chóng nhảy phóc lên ngựa, hai con ngựa đứng song song với nhau, dũng mãnh dùng chân khìu khìu đất bên dưới, cả hai đều là ngựa cực kì hiếu chiến nên không khí vô cùng sôi nổi.

Tiếng chiên báo hiệu trận đấu bắt đầu, con ngựa màu trắng của Sally nhanh chóng nhảy vọt như một mũi tên màu trắng xé không khí mà lao đến phía trước. Triệu Hàm Ninh cùng Mã Quy Ô thì không như vậy chỉ chậm chạp cất những bước chạy vô cùng nhàng nhã, bị Sally bỏ một quảng rõ xa.

Trong đời trước nàng có một lần được cưỡi ngựa chính là lúc đi lấy tin tại Thanh Tạng, nơi di chuyển chủ yếu bằng ngựa, lòng háo thắng nên có học qua cưỡi ngựa khi đó, nhưng chỉ là có thể ngồi yên trên lưng ngựa di chuyển không bị ngã mà thôi, nếu nói thi thố chắc chắn sẽ không được.

Triệu Hàm Ninh tầm mắt hướng Sally, để vẫn còn có thể nhìn thấy được bóng dáng của nàng ta, mặt khác cũng khá xa đàm người xem trò vui, liền trong tay áo lấy ra một cây còi đưa lên miệng thỏi một hơi rồi lại hai hơi, còi hoàn toàn không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Nhưng phía trước có thể nhìn thấy bóng trắng đốt ngột dừng lại. Triệu Hàm Ninh nhếch môi cười cất còi trong tay vào lại thúc Mã Quy Ô chạy lên.

Sally đang ra sức vung roi thúc ngựa thì đột ngột con ngựa thắng lại không chịu di chuyển, có dùng cách nào nó cũng không chịu di chuyển. Triệu Hàm Ninh cưỡi Mã Quy Ô đi ngang nhìn nàng cười rồi tiến về phía trước khiến Sally như sắp phát điên lên. Sau khi đi đến điểm cuối mang chiếc cờ trên tay quay trở lại Sally vẫn còn đang tức giận đến mức sắp hét ra lửa với con ngựa, Triệu Hàm Ninh chỉ cười rồi chạy đi. Thấy mình cũng gần về đích liền dùng còi thỏi một tiếng rồi thong thả về đích.

Mọi người tại đích đến nhìn thấy khỏi bụi mù mịt từ xa liền không biết con ngựa nào quay trở về đầu tiên nhưng nhìn thấy trong màng khói đó bóng dáng đen dũng mãnh phấp phới thì không khỏi kinh ngạc, không tin vào mắt mình Triệu Hàm Ninh lại chiến thắng được, rõ ràng tốc độ ngựa của nàng thua xa Sally.

"Thiếp đã về thưa Vương gia!" – Triệu Hàm Ninh đến đích Uông Hữu Đình nhanh chóng đến đỡ nàng xuống.

Uông Hữu Đình nãy giờ vô cùng lo lắng, lo lắng nàng sẽ té ngựa, lo lắng nàng có thể sẽ bị thương khá nặng nhìn thấy bóng dáng nàng xuất hiện y vô cùng nhẹ nhõm trong lòng. Vừa dìu được nàng xuống đất liền thuận thế đặt trên trán nàng một nụ hôn. Đến khi y nhận thức được chuyện mình đang làm thì đã khiến mọi người xung quanh không khỏi kinh hoàng, người như Uông Hữu Đình cũng có thể biểu hiện tình cảm như vậy. Triệu hàm nInh cũng bị dọa một phát đến ngây cả người.

Sau đó tiếng vó ngựa của Sally khiến họ phải chú ý về hướng đó.

"Nàng là đồ phù thủy, nàng đã làm gì con ngựa của ta?" – Sally vừa xuống ngựa đã hùng hùng hỗ hỗ bước đến hét toàng lên chỉ trích Triệu hàm Ninh, người phiên dịch ấm úng không biết có nên dịch lại hay không.

"Chuyện gì sao không nói!" – Hoàng Thượng cũng nhận ra thái độ vô cùng tức giận của Sally nên nhíu mày nhìn người phiên dịch, y đành phải dịch lại những gì Sally nói.

"Nàng thua rồi lại la cái gì? Chủ đề thi do nàng chọn, ngựa cũng của nàng, nàng còn có gì không vừa ý?" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói.

"Ngươi đã làm gì con ngựa của ta khiến nó không thể chạy được!" – Sally hét lên.

"Ta không hề tiếp cận ngựa của ngươi dù chỉ là đứng gần, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng!" – Triệu Hàm nInh nghe nói vậy, cười nhếch môi mạnh dạn nói.

"Chắc chắn ngươi đã làm gì nó, nếu không nó không như vậy!" – Sally lắc đầu vẫn quả quyết.

"Nếu người nói ta làm gì ngựa của mình thì sao quận chúa vẫn cưỡi được nó chạy về đây!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói.

Mọi Người xung quanh gật gù, đúng là họ vẫn thấy có gì đó kì lạ không đúng nhưng rõ ràng con ngựa vẫn còn khỏe mạnh vẫn chạy tốt về đích. Tiếng bàn tán nhanh chóng trở nên ồn ào.

"Quận chúa, thua thì nên nhận thua không nên làm ồn ào như vậy!" – Uông Hữu Đình chậm rãi lên tiếng, tuy trong lòng cũng có nghi ngờ Triệu Hàm Ninh giở trò gì đó.

"Không ta không phục, nàng ta chắc chắn là phù thủy!" – Sally hét toáng lên.

<dr.meohoang>