Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?

Chương 41: Chương trở về



Chương Trở Về

3

Người ta kể rằng, trên một chiếc máy bay nọ. Có một cô gái dắt theo một tiểu công chúa đáng yêu đi vào hàng ghế ngồi, cô gái có mái tóc dài, hân hình thon thả, còn tiểu công chúa thì dể thương vô cùng, cô bé mặt cái đầm trắng, thân hình mũm mỉm trắng hồng. Tay cô bé nắm lấy tay cô gái ngồi vào ghế, cô bé quay qua cô gái nói:

-"Mẹ Nha à, Sumi thật muốn ăn kem a"

Tất cả moi người ngã ngửa, thì ra cô gái ấy là mẹ của cô bé a, nhìn không ra, cứ tưởng hai chị em.

Cô nghe bảo bối nói thì cuối người hôn vào cái má phẫn nộn của Sumi mà nói:

-"Sumi ngoan a.. Đến nơi mẹ cho Sumi ăn kem thoải mái luôn nhé. Còn bây giờ ngủ đi nào"

-"Vâng ạ.. mẹ hứa rồi nhé.. " Sumi cười tươi ôm cô rồi nằm ngoan trên nghế ngủ say. Cô nhìn Sumi mà nhớ đến anh, phải cô Nhất Vĩ Nha còn sống, đó là một kì tích phải không.

Cái lúc mà cô sắp không trụ nổi ấy thì La Phong và Bạch Yến xuất hiện, cô chỉ còn sức đưa cho La Phong chiếc điện thoại rồi lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Cô chẳng biết mình hôn mê bao lâu, chỉ biết rằng khi cô tỉnh thì cô đã ở bên Mỹ. Cô như người vô hồn nhớ lại những lời anh nói, những ánh mắt lạnh lùng đầy ghét bỏ của anh dành cho cô mà cô cảm thấy đau lòng. Trong lúc đó nhờ có sự động viên của Bạch Yến, gia đình mà đặc biệt là mọi người cho cô biết cô đang có baby, chính vì thế mà cô mới có động lực vượt lên tất cả. Sumi là nghị lực để cô sống những lúc không có anh, cả những lúc nhớ về anh mà chẳng biết làm gì. Cô nhớ lại có lúc mẹ cô hiền từ nắm tay cô nói:

-"Con gái à, yêu là phải có đau khổ, có thử thách. Nếu con vượt qua được thời khắc này nghĩa là con sắp hạnh phúc rồi đấy. Mẹ luôn ủng hộ con, đau khổ hay hạnh phúc là do con quyết định. Mạnh mẽ lên nào con gái, con gái mẹ sinh ra là để mang lại hạnh phúc cho tất cả chứ đừng mang đau buồn đến bên mình con nhé"

Cô nghe mẹ cô nói như vậy thì cười tươi, đúng cô phải mạnh mẽ, một Vĩ Nha không bao giờ biết đầu hàng trước số phận. Vũ à, nếu anh có thể đợi em trong năm năm, em nhất đinh sẻ về bắt anh lấy em, đợi em anh nhé!

Cô thoát khỏi suy nghĩ khi nghe thông báo máy bay sắp hạ cánh. Cô đánh thức tiểu bảo bối:

-"Sumi à, thức đi nào con, đến nơi rồi"

Sumi nghe mẹ nói thì mở mắt thức dậy, chu môi nũng nịu nói:

-"Mẹ a. Sumi muốn bế cơ"

-"Rồi, đây mẹ bế, Ngoan nào... đi a" Cô nhanh chóng bế Sumi đi xuống máy bay.

Cô một tay kéo hành lí, một tay bế Sumi nói nhỏ:

-"Vũ ơi, em về rồi đây" Nói rồi cô cười nhẹ bắt taxi đi lên ngọn đồi hướng dương, dừng chân nơi đó. Nhưng bây giờ ngọn đồi đã được thu mua, cô chỉ dám đứng ngoài nhìn vào đồi hoa hướng dương kia mà cười nhẹ, Sumi thì hớn hở hỏi mẹ:

-"Mẹ ơi, Sumi có thể vào đó chơi không a"

Cô biết Sumi rất giống mình yêu hoa hướng dương, nhưng cô đành phải làm bé thất vọng rồi:

-"Không được rồi Sumi à, nơi này của người khác mình không thể vào"

-"vậy a.. Sumi thật thích nơi đó"

Cô cười xoa đầu nhóc con, tiếp tục cho xe đi.

Nhưng cô nào biết, khi xe cô vừa đi thì cũng là lúc anh vừa tới. Anh vẫn như ngày thường bước vào cánh cổng sắt kia đi về phần mộ của cô gái, hôm nay anh đặt biệt làm bánh kem cho cô. Anh đặt bánh xuống nói nhỏ với cô:

-"Vĩ Nha, anh mới làm bánh thủ, em dùng thử nha, chắc chắn lần này sẻ ngon hơn. Anh có nếm thử rồi"

Anh cắt bánh ra, để bên phần mộ một đĩa, anh cười tươi lau chùi nhổ cỏ quanh mộ. Anh thủ thỉ:

-"Vĩ Nha à, nếu em mà còn sống thì anh hạnh phúc biết mấy. Em có biết không, Ken và Sun bây giờ cũng được 10t rồi. Tụi nhỏ cũng rất nhớ em, hay nhắc đến em, để mai chủ nhật anh dắt con đến gặp em nhé. Vĩ Nha à, anh nhớ em biết mấy."

Nói rồi anh vẫn như mọi khi, nằm xuống bên cạnh cô, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Trong mơ anh thấy cô về với anh, cô vẫn dịu dàng như vậy.

-"vũ, em về rồi đây. Anh có nhớ em không?"

-"Nhớ anh rất nhớ em, Vĩ Nha, anh biết lỗi rồi về với anh được không"

Cô vẫn cười, nhưng rồi anh lại thấy cô nằm trên vũng máu, đôi mắt thù hận nhìn anh. Dần dần biến đi mất..

-"Không..không Vĩ Nha đừng bỏ anh Vĩ Nha..." Anh giật mình thức dậy. Giấc mơ ấy cứ ám ảnh anh mãi, cô nằm trên vũng máu, đôi mắt thù hận nhìn anh. Anh ngước lên trời cao nói nhỏ:

-"Vĩ Nha, Em hận anh lắm sau"

Anh nhẹ nhàng ngâm nga lời hát, hát cho cô nghe:

-"Nhớ khi xưa đôi mình hẹn hò quen nhau.

Quán xá quanh quen đường ngập màu yêu thương

Em đã ôm anh ngại ngùng

Đan tay vòng qua lưng, tựa đầu ấm áp..

....."

++

" Vĩ Nha à, nếu trời ban cho anh được gặp em một lần nữa, anh chắn chắn sẻ ôm em vào lòng, nắm tay em thật chặt. Tin em bằng cả tấm lòng, bởi vì những ngày vắng em anh không thể chịu nỗi. Anh sắp gục ngã rồi............. Anh rất nhớ em"