Nan Từ

Chương 62



"Thiệu Huy cũng thật là, trong quá trình đúc nhẫn cậu ta cứ liên tục hối thúc mãi, vốn thời gian cần để hoàn thành không nhanh như vậy đâu, cậu ta lại bắt tôi phải đốc thúc nhân viên, còn nói nếu tiến trình cứ chậm như vậy sẽ không kịp lễ cưới... Mới vừa làm xong đã bị cậu ta đoạt đi, đến cái hộp cũng không lấy, cậu nói cái người đó có phiền hay không!" Chân Hân lắc lắc rượu vang trong tay, cười nói, "Lúc đó tôi đã hỏi cậu ta chu vi của chiếc nhẫn là bao nhiêu, cậu ta còn không hiểu tôi đang hỏi gì, cách mấy ngày mới đưa tôi một đoạn len, nói với tôi—— dài như vậy là được... Ha ha ha ha."

——————

Điền Điềm nhớ ra, thực sự đã có chuyện như vậy.

Có một lần, Thiệu Huy mặt mày nghiêm túc nói chuyện với y.

"Em qua đây một chút."

"Sao vậy anh Huy?" Y nghe lời đi qua, thấy Thiệu Huy cầm một đống len rối tung nhìn y.

"Giúp anh quấn nó lại đi." Thiệu Huy ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, "Anh... Mẹ anh muốn dùng."

"Dì muốn đan áo len sao?" Điền Điềm cảm thấy Thiệu tổng với đống len này cùng xuất hiện trong một khung cảnh thật không thích hợp chút nào, vừa muốn cười lại cảm thấy không được cười, chỉ có thể nghẹn đến mặt đỏ.

"Làm sao vậy?"

"Không... Không có gì, khụ khụ." Điền Điềm thiếu chút nữa bị chính mình làm sặc, "Em giúp anh quấn lại."

"Ừm." Thiệu Huy gật đầu, yên lặng cùng Điền Điềm quấn lại đống len rối kia.

Điền Điềm thấy Thiệu Huy không nói gì, y cũng ngoan ngoãn mà bảo trì trầm mặc.

"Đây, em cầm chỗ này." Thiệu Huy tìm thấy đầu của cuộn len, đột nhiên mở miệng, bảo Điền Điềm nắm lấy nó, bản thân lại cầm lấy phần sau, thắt một cái nơ bướm trên ngón tay đeo nhẫn của y.

"Anh làm gì vậy?"

"Không có gì." Thiệu Huy không nhìn vào mắt y, "Thắt cái nơ để một lát không cần tìm."

"Ò."

Điền Điềm gật gật đầu, ngốc nghếch cởi nơ bướm ra, "Cho anh."

——————

"Thì ra là dùng trong chuyện này."

Điền Điềm lầm bầm lại bị Chân Hân nghe thấy, đối phương dừng lại lời đang nói, lại cụng ly với y một cái.

"Tiểu Điền, tôi dù sao cũng có thể coi là lớn hơn cậu mấy tuổi, có vài lời tôi nói, cậu thật sự nghe lọt tai thì không nói, nhưng nếu không muốn nghe, coi như là do đêm nay tôi uống nhiều rồi, cứ cho là cậu đã nghe tôi kể truyện cười vậy thôi."

Điền Điềm rũ mắt xuống, nhấp một ít rượu vang: "Anh cứ nói."

"Kỳ thực có lúc, giữa người và người sẽ xảy ra mâu thuẫn, nguyên nhân không phải từ đâu xa, chỉ là do chúng ta đứng ở những góc độ khác nhau, mỗi người đều chỉ nhìn theo cách của chính mình..." Chân tổng uống hết ly rượu, híp mắt nhìn Thẩm Thần đang nói chuyện với Thiệu Huy ở bên kia, "Hay là lấy chuyện của tôi làm ví dụ đi."

"Vâng?" Điền Điềm thuận theo ánh mắt của Chân Hân nhìn qua.

"Tôi và cái người họ Thẩm kia, đã ở bên nhau mười năm rồi. Thế nhưng mới bắt đầu anh ta đối với tôi, là lòng không cam, tình không nguyện..."

"Tại sao?" Điền Điềm hiếu kỳ hỏi, dù sao từ trước tới nay, chỉ cần y nhìn thấy Thẩm Thần, chỉ thấy người đó như là một miếng thuốc dán dính lên người Chân Hân, muốn tách cũng tách không ra, một chút cũng nhìn không ra cái gọi là không tình nguyện.

"Cậu có thể tưởng tượng được không, lúc bắt đầu tôi vì muốn ở bên anh ấy, nên đã bỏ tiền ra để bao dưỡng anh ấy." Chân Hân nói đến đây, gương mặt không thích cười cũng phải nhoẻn miệng, "Tôi mấy năm trước vẫn cho là anh ấy tốt với tôi là vì tiền, anh ta lại cảm thấy tất cả tình cảm tôi đối với ảnh đều là hư tình giả ý, mà trên thực tế..."

Chân Hân nói còn chưa dứt lời, Thẩm Thần ở bên kia đã bước tới, Thẩm Thần vẫn luôn cười nói vui vẻ, lần này lại mặt đầy nghiêm túc, một tay nắm lấy bả vai Chân tổng, một tay lấy đi ly rượu trong tay người kia: "Không được uống nữa, một lát lại khó chịu cho coi."

"Ai cần anh lo." Chân Hân mặt lạnh nhíu mày, trong ngoài bất nhất, cũng không uống rượu nữa, quay mặt nhìn Điền Điềm: "Mà trên thực tế, có những lúc, sự thật so với những gì cậu tưởng tượng còn tốt đẹp hơn rất nhiều..."

Chân Hân thấy Thiệu Huy cũng nhìn qua bên này, vỗ vỗ vai Điền Điềm: "Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, các cậu chăm chỉ cùng nhau đi dạo nhiều một chút, sẵn tiện chăm sóc việc mua bán của tôi một chút cũng được."

Thiệu Huy không biết Chân Hân đã nói cái gì với Điền Điềm, hiện tại sắc mặt y sao lại khó nhìn như vậy.

Thiệu Huy có chút lo lắng, đỡ bả vai y hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Anh..." Điền Điềm không hề nhúc nhích, cứ như vậy bất mãn dựa vào người hắn, rũ mắt nhìn cái nhẫn trên tay hắn, "Anh đưa nhẫn cho em nhìn một chút."

"Hả?" Thiệu Huy có chút sững sờ, vẫn là đem nhẫn cởi ra.

Hắn đã mang nó rất nhiều năm, trên ngón tay nơi đeo nhẫn cũng đã có một vòng trắng bóc.

Điền Điềm nhận lấy, bên trong chiếc nhẫn của Thiệu Huy cùng với chiếc của y gần như đều giống y nhau, nhưng chữ bên trong lại được khắc ngược.

【ST 】

Điền Điềm nhìn chữ được khắc trên mặt trong của chiếc nhẫn, từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong mắt mơ hồ lại rõ ràng, gian nan mở miệng.

"Chiếc nhẫn này, anh mua cho ai?"