Nan Từ

Chương 45



Thiệu Huy thề, mới bắt đầu hắn chỉ muốn quang minh chính đại hôn nhẹ đối phương một cái.

Nhưng đến khi thật sự đã hôn xuống rồi, hắn lại không nỡ tách ra.

Không biết đã bao lâu hắn chưa được hôn tiểu Điềm của hắn rồi, từ khi quan hệ giữa Điền Điềm và hắn bắt đầu lúng túng rối ren, giữa họ cơ hồ đã không còn tiếp xúc thân mật nào nữa. Hắn lại lạc hậu bảo thủ, không thể vào ban ngày ban mặt mà ân ân ái ái với nhau được, nhưng đợi đến khi đêm đen không người, lúc chỉ có hai người họ ở bên nhau, hắn cũng không tìm được cơ hội thân cận.

Những lời trước đó hắn nói không hoàn toàn là giả, trong quá khứ hắn quả thật đã từng cho rằng Điền Điềm không thể tiếp thu hắn.

Đối với Thiệu Huy mà nói, những chuyện như "tiếp xúc thân mật giữa hai người không được hài hòa", là một chuyện rất khó nói.

Thật sự, quá khó mở miệng hỏi rồi.

Đặc biệt là, những lúc bọn họ thân mật nhất cũng chẳng phải là kí ức đẹp đẽ gì.

Điền Điềm luôn rất miễn cưỡng, cho dù Thiệu Huy nhìn ra đối phương đã rất nỗ lực thả lỏng, nhưng vẫn là căng thẳng đến cả người run rẩy, không giống như đang hưởng thụ, càng giống như y đang chịu tội.

Mà Thiệu Huy lại càng bết bát hơn, quả thực gay go đến đáng sợ.

——————

"Em... Em có thể xoay người sang chỗ khác được không?"

Người trên giường vô cùng đáng thương mà dắt dắt đầu ngón tay hắn, đem mình cuộn vào trong chăn thành hình dáng một con nhộng, kỳ lạ lật mình, cơ hồ muốn đem đầu cũng vùi vào bên trong giường.

Chăn mỏng bị Thiệu Huy gỡ ra, lòng bàn tay hắn nóng bỏng, mơn trớn sống lưng ấm áp, khiến Điền Điềm không nhịn được run cầm cập.

Điền Điềm có thể cảm giác được động tĩnh sau lưng, mỗi một cái đụng chạm nhẹ nhàng, giống như một cơn gió, thổi tung cả cánh đồng bồ công anh trong lòng y.

Y thậm chí có thể cảm nhận được thân nhiệt phía dưới của đối phương ở bắp đùi y run rẩy ma sát.

Nhưng đột nhiên, tất cả đụng chạm đều biến mất.

Điền Điềm kinh ngạc nín thở, y thật lâu mới chịu đựng ngượng ngùng, nhỏ giọng mở miệng.

"Anh Huy? Anh..." Thiệu Huy nhìn người đang đưa lưng về phía hắn, cảm thấy kỳ quái nên muốn quay lại nhìn hắn, "Anh sao vậy?"

"Đừng quay lại!" Thiệu Huy đột nhiên lấy tay đè bả vai Điền Điềm lại, khiến Điền Điềm giật mình run lên, tấm chăn mỏng đang khoát trên eo nhỏ trượt xuống dưới khiến da thịt y bại lộ trước ánh đèn, Thiệu Huy nhìn người trước mặt, mềm mại trơn nhẵn, ảo não nhìn hạ thân ẩm ướt của mình.

Điền Điềm không quay người lại được, chỉ có thể nghiêng nửa đầu, nhìn gương mặt không được tự nhiên của Thiệu Huy, lúc xanh lúc trắng, chán ngán thất vọng xiết chặt góc chăn.

Giường bên cạnh trống rỗng, trái tim Điền Điềm tựa hồ cũng rơi xuống theo.

Ba!

Đèn tắt rồi.

Thiệu Huy mặt lạnh trở về giường, ít đi kích thích thị giác khiến hắn thở ra một hơi.

Đáng tiếc Điền Điềm không thấy được sự ảo não của Thiệu Huy, Thiệu Huy cũng không biết được sự ủ rũ của Điền Điềm.

Giống như Điền Điềm không muốn nói với Thiệu Huy, y muốn xoay người qua chỗ khác là vì y không chịu nỗi xấu hổ.

Còn Thiệu Huy cũng không muốn nói với Điền Điềm, hắn tắt đèn là vì sợ không thể tự kiềm chế bản thân.

Bọn họ đã bỏ qua quá nhiều thứ.

May mà vào giờ phút này còn có thể chặt chẽ ôm hôn đối phương.

——————

"Tiểu Điềm... Bảo bối... Cho anh hôn em một cái được không? " Thiệu Huy giả bộ dò hỏi, hắn vốn đã hôn đến Điền Điềm thất điên bát đảo.

Điền Điềm ngất ngất ngây ngây tay chân luống cuống muốn đẩy người ra, lại không biết tại sao tay lại đặt lên vai đối phương.

Bờ môi bị hắn liếm hôn, chóp mũi bị động chạm khe khẽ, đến những giọt sương trong mắt cũng bị hôn sạch sẽ, toàn thân đều nhiễm khí tức của một người khác.

Cốc cốc cốc!

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Điền Điềm hồn bay phách lạc đột ngột tỉnh táo lại, y đẩy Thiệu Huy ra, lồng ngực đang kịch liệt lên xuống.

"Anh điên rồi!"

"Anh... Anh..." Lồng ngực Thiệu Huy cũng đang phập phồng liên tục, giống như chỉ như vậy mới có thể đè nén xuống nội tâm đang muốn hóa thú của hắn, "Tiểu Điềm, anh..."

Nhưng ngoài cửa lại có người không muốn buông tha.

"Các con ngủ chưa?"

"Nhanh lên!" Điền Điềm nhấc chân không bị thương lên đá Thiệu Huy một cái: "Đi ra ngoài!"

Kết quả là, Thiệu tổng không thể làm gì khác, phải lăn ra ngoài mở cửa.

Thật tội nghiệp.