Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Chương 38



Như có dòng điện xẹt qua khiến Vu Hảo tê dại chân tay, ngón chân không cử động được, cả người mềm oặt nằm trên giường hí mắt nhìn anh.

Trong phòng không bật đèn, ngoài cửa sổ trời mang sắc lạnh, trăng sáng nhảy vào phòng trải một lớp sáng bạc lên sàn, gió lạnh thổi rèm bay phất phơ như gợn sóng lăn tăn.

Lục Hoài Chinh chống tay lên giường, tay khác đỡ sau gáy cô dùng sức kéo cô áp sát mình, nghiêng đầu cắn môi dưới cô rồi chuyển sang gặm nhấm. Vào lúc này đáy mắt lạnh lùng của anh ngập tràn sắc phong lưu, não Vu Hảo căng ra đau nhức như thể trần nhà sập xuống.

Lúc này không có lão Lý.

Anh không hôn bá đạo như lần trước, cũng không sốt ruột đưa lưỡi vào, ngậm lấy cánh môi cô mút từng chút một.

Hơn nữa anh còn không nhắm mắt khi hôn, vừa hôn vừa nhìn cô. Vu Hảo cố tình không nhìn anh, anh nghiêng đầu hôn rồi chặn tầm mắt cô lại, cô càng tránh anh càng không chiều, lại còn nhếch miệng cười.

Rồi dần dần ——

Anh thôi cười, nâng đầu Vu Hảo từ từ đặt lên gối, không còn nhấm nháp hôn cô như nghịch nước nữa, mà là nặng nề cúi đầu ngậm lấy môi cô rồi cạy mạnh ra, dọc theo má trong ấm áp dụ dỗ cô.

Trong khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, tim Vu Hảo run lên, rụt về.

Cô bị Lục Hoài Chinh đè lên gối dụ dỗ một trận, anh cúi đầu, thấy hàng mi cô run rẩy thì từ từ lui ra, quay sang cọt cọ vào tai cô, mổ lấy viền tai trắng trẻo, thấp giọng dỗ cô: “Sợ à?”

Hỏi xong lại hôn tiếp, nhẹ nhàng mổ lên.

Lần này anh rất ‘ngoan’, chỉ hôn môi mà thôi. Vu Hảo bị hôn tới nỗi đầu óc căng ra, không biết đông tây nam bắc ra sao, trả lời cũng ngắt quãng, con chữ mơ hồ đều bị anh nuốt vào trong miệng: “… Mắt anh… Đỏ quá.”

Lục Hoài Chinh đỡ sau gáy cô đề phòng cô ngửa đầu nhiều dễ mỏi, chỉ hận không thể mọc thêm tay để làm thêm việc khác, dù trong đầu có nghĩ nhiều đến đâu thì anh vẫn rất quy củ, cũng sợ dọa cô.

Có vẻ anh rất thích tai cô.

Anh hết cắn rồi lại liếm dái tai cô, Vu Hảo sợ nhột, mấy lần bị anh hôn muốn quẫy chân né tránh nhưng đều bị giữ lại, siết chặt, mơ hồ nói: “Còn cử động nữa là tối nay không đi được thật đâu đấy.”

Vu Hảo sợ hãi ngẩn ra, ngoan ngoãn rụt người nhắm mắt để anh hôn thỏa thích.

Cho đến khi ——

Vu Hảo chợt thấy ấm áp trên môi mất đi, bèn mở mắt ra, Lục Hoài Chinh vẫn trong tư thế một tay chống giường, khẽ nghiêng đầu như lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Vu Hảo thấp giọng hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Đàn chị của em về rồi.” Anh cúi đầu cười, có cảm giác tiếc nuối vì bị người ta quấy rầy.

Vu Hảo đỏ mặt ngồi bật dậy, tựa vào đầu giường sửa lại tóc tai quần áo, Lục Hoài Chinh cũng chống người ngồi dậy, dạng hai chân chống xuống đất. Dưới ánh trăng bàng bạc anh nghiêng đầu nhìn cô luống cuống sửa sang, sau đó anh mở đèn đầu giường lên, giơ tay vuốt mấy sợi tóc mai tán loạn ra sau tai, dịu dàng nói: “Đừng cuống, vẫn còn ở tầng một.”

Vu Hảo không tìm được sợi dây buộc tóc nên cầm luôn cây bút trên tủ đầu giường búi lên sau gáy, hoảng loạn nhìn anh.

Kỹ năng này, trước kia Lục Hoài Chinh cũng từng gặp rồi. Hồi cấp hai anh đã từng thấy cô búi tóc như thế một lần, hình như trong tiết thể dục thì phải, đang học dở thì chun buộc tóc của cô bị đứt, cô liền lấy bút búi lên, không để xõa.

Mà hiện tại, động tác này phảng phất như thể quay lại ngày trước, làm anh xuất thần.

Triệu Đại Lâm vừa vào cửa thì thấy được cảnh tượng như thế này.

Vu Hảo ăn mặc chỉnh tề, tóc búi gọn gàng sau đầu không dư sợi tóc nào, ngồi dựa vào đầu giường. Lục Hoài Chinh ngồi bên mép giường, gập người, cùi chỏ chống trên đầu gối, cả hai vờ như nghiêm túc thảo luận ——

Nói cho đúng thì là một mình Vu Hảo giả vờ nghiêm túc, tự biên tự diễn thảo luận vụ án với người đàn ông ngồi ở mép giường.

“Chúng ta vẫn chưa biết được đối phương có đồng bọn hay không, nhưng em có thể khẳng định hắn ta không phải là phần tử vũ trang ——”

Lục Hoài Chinh chẳng hề đoái hoài đến cô, cúi đầu chống tay ngồi yên.

Ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Đại Lâm đi vào, anh cũng chẳng giấu giếm mà trái lại còn thoải mái gật đầu chào hỏi cô ấy, rồi lúc này mới quay sang xoa đầu Vu Hảo, trực tiếp vạch trần cô: “Được rồi, khỏi vờ vịt nữa, chị Triệu của em cũng là người từng trải, hiểu cả mà.”

Vu Hảo trợn mắt với anh.

Lục Hoài Chinh cười đứng lên, đổi sang nhéo gương mặt tức giận của cô.

“Đi đây, nhớ ngủ sớm đấy.”

Triệu Đại Lâm liếc nhìn đàn em nhà mình, cố ý trêu cô: “Xem ra chị về không đúng lúc hả?”

Vu Hảo trượt vào trong chăn, che mặt lại.

Lục Hoài Chinh đứng bên giường cúi đầu nhìn cô, không lâu sau, Vu Hảo lén vén góc chăn, để lộ đôi mắt đen láy long lanh, tựa như đang hỏi, chị Triệu còn ở đây không?

Lục Hoài Chinh nhìn Triệu Đại Lâm rồi khom người xoa đầu cô, dịu dàng an ủi:

“Chị ấy chỉ đùa em thôi, mau ngủ đi.”

Vu Hảo nằm xuống, Lục Hoài Chinh và Triệu Đại Lâm đứng ở cửa nói chuyện một hồi.

Triệu Đại Lâm thẳng thắn: “Nói thật, tôi biết Vu Hảo lâu như thế rồi, nhưng chưa bao giờ thấy vẻ mặt giận dỗi trẻ con của em ấy cả. Không biết do thời gian tôi ở cạnh em ấy ít hay em ấy quen đeo mặt nạ trước người lạ, ngay cả tôi không phải người ngoài mà cũng vậy.”

Lục Hoài Chinh cúi đầu cười: “Tôi biết cô ấy từ hồi cấp ba, hồi ấy mặt nạ còn dày hơn bây giờ, cũng chẳng hay những năm này đã trải qua chuyện gì.” Giọng đầy tiếc nuối.

“Nếu em ấy muốn nói thì sẽ nói cho cậu biết.”

Triệu Đại Lâm ngẩng đầu nhìn trời đêm, tự nói rồi tự bật cười, châm thuốc cho mình xong lại rút một điếu đưa cho Lục Hoài Chinh, anh lắc đầu, hiếm khi thấy từ chối.

“Tính cai thuốc chuẩn bị làm bố đấy à?” Triệu Đại Lâm chế giễu.

Lục Hoài Chinh cười lắc đầu, thật ra anh rất ít hút thuốc, mấy năm trước còn không hút, thỉnh thoảng nhớ tới mới hút một điếu chứ cũng không nghiện, nhưng từ lúc gặp lại cô ở buổi tiệc cưới, anh phát hiện mình nghiện thuốc lá nặng rồi.

Triệu Đại Lâm nhét thuốc vào lại bao, thờ ơ nói: “Cậu với Vu Hảo đã nghĩ rõ rồi?”

“Nghĩ rõ là như thế nào?” Anh hỏi ngược lại.

Triệu Đại Lâm không tiếp lời được, nhìn anh đăm đăm.

Lục Hoài Chinh đút tay vào túi quần, mắt nhìn ra xa, nheo mắt nói: “Chị có tin không, trên thế giới này sẽ luôn luôn có một người đang đợi mình. Không phải là kiểu, đúng lúc tôi muốn yêu hay muốn có người bầu bạn thì vừa khéo người kia xuất hiện bên cạnh tôi; mà là kiểu, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy, người sẽ đi cùng tôi trong quãng đời còn lại phải là người con gái ấy. Nếu như có, tôi cảm thấy đó chính là cô ấy. nên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, vì cho đến giờ tôi không có lựa chọn khác.”

Một câu này đã khiến sâu trong nội tâm Triệu Đại Lâm rung động, Lục Hoài Chinh đi đã lâu mà cô vẫn chưa hoàn hồn, cứ ngẩn ngơ hoài, thật sự có một người như vậy sao?

Rồi sau đó trong đầu xuất hiện gương mặt của Tôn Khải.

Cô cảm thấy có thể mình điên rồi.

***

Ba giờ hai mươi phút, trời vẫn đen kịt, kim đồng hồ tích tắc từ từ xê dịch.

Lục Hoài Chinh quay về phòng họp, sắp xếp lại tài liệu của Vu Hảo đồng thời xem kỹ lần nữa, mọi đặc điểm liên quan đến nghi phạm đều được cô dùng bút đỏ đánh dấu.

Trước mắt là tập hợp mọi manh mối có thể lấy được từ gã.

Không phải là người bản xứ, mắc bệnh nặng, tính thoáng.

Lại nhìn xuống dưới.

Vu Hảo viết:

Không có lông chân.

Lục Hoài Chinh hơi nhíu mày, đây là manh mối gì thế này.

Da sơn.

Có vẻ đang che giấu điều gì đấy.

Lục Hoài Chinh đồ lại hoàn chỉnh tấm bản đồ cho Vu Hảo, lại xếp tài liệu đặt bên cạnh, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Ngoài cửa phòng giam có chiến sĩ cầm súng đứng canh.

Thấy anh đến thì giơ tay lên chào, Lục Hoài Chinh khẽ gật đầu, nhìn vào trong qua cửa sồ, hỏi chiến sĩ đứng cạnh: “Có ai vào không?”

Chiến sĩ đặt hai tay bên mép quần, đứng thẳng: “Không ạ, ngoài bác sĩ Vu và đội trưởng Tôn!”

Lục Hoài Chinh gật đầu, hất cằm chỉ vào ổ khóa.

“Mở cửa đi.”

Chiến sĩ lập tức mở cửa.

Khóa cửa kêu kẽo kẹt, kẻ đang ngủ mê man bên trong lập tức choàng tỉnh, thấy được gương mặt xa lạ thì chẳng chút hứng thú, trở mình ngủ tiếp.

Lục Hoài Chinh bảo người chiến sĩ đóng cửa lại.

Phòng giam không bật đèn, tối om om, chỉ có ánh trăng hắt vào qua cửa sổ bên cạnh, tạo thành một vòng sáng tròn trịa trên sàn, điểm chút ánh sáng cho trong phòng, bóng lưng trên giường khẽ động đậy.

Lục Hoài Chinh kéo ghế đến đặt ở đầu giường, sau đó kéo quần lên ngồi xuống, dựa vào ghế.

Bên kia vẫn không có động tĩnh.

Anh giơ chân lên, vô cùng phách lối gác lên mép giường, rồi anh bỗng dùng sức đạp một phát, trong nháy mắt tiếng “cọt kẹt” vang lên, nửa tấm ván giường bị lệch đi thấy rõ, chân giường đập vào mặt tường, bức tường xám trắng lõm đi một mảng, bụi bẩn rơi xuống rào rào.

Chiến sĩ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh lớn thì tò mò nhìn vào, phát hiện Lục Hoài Chinh đưa lưng về phía cửa, chân còn đặt trên giường.

Thế này là muốn sử dụng “tư hình” sao?

Anh ta phải làm như không thấy hay không nên nhìn nữa đây?

Người trên giường tỉnh dậy, quay đầu trợn mắt nhìn anh.

Nhưng Lục Hoài Chinh lại nhếch mép, “Tỉnh rồi hả?” Sau đó đung đưa chân, cười híp mắt nhìn gã: “Sao nào, giường quân đội này có thoải mái không?”

Gã ta cũng cười: “Có thêm đàn bà có lẽ sẽ thoải mái hơn nữa, cô nàng xinh đẹp vừa nãy đâu rồi? Tao thích nói chuyện với cô ta.”

Lục Hoài Chinh đột ngột đạp thêm phát nữa làm nửa giường trượt vào trong, giường đã thẳng lại nhưng bị dịch chuyển đến sát tường, anh lại cười, cúi đầu nói: “Đáng tiếc, bắt đầu từ bây giờ, mày chỉ có thể nói với tao.”

“Tao không thích đàm phán với đàn ông.”

“Tao cũng không thích đàm phán với đàn ông.” Anh cười, xoay đầu đi: “Vậy thì nói tóm tắt nhé, mười giờ sáng mai, một chiếc máy bay trực thăng, tao đưa mày đi, khỏi bàn thêm điều kiện khác.”

“Tao nói rồi, tao chỉ cần đàn bà.”

Lục Hoài Chinh nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt gã: “Sao, mày sợ không đánh lại tao à?”

Gã khăng khăng: “Có thể không cần đứa bé, nhưng tao muốn cô nàng bác sĩ kia.”

“Đừng hòng.” Giọng Lục Hoài Chinh rất nhạt, nhưng tuyệt đối không cho phép xen mồm vào hay thương lượng, “Bây giờ mày chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chờ bị bắn chết, hoặc mai đi theo tao.”

“Mày không quan tâm chất nổ ở trấn trên sao?”

Lục Hoài Chinh cười: “Bọn tao đã sắp xếp máy bay trực thăng đưa một số người dân rời khỏi rồi, cùng lắm chỉ là tổn thất tài sản mà thôi, nhà không có thì xây lại, tao không ngại phiền hà, chẳng qua muốn tiết kiệm chút tiền cho quốc gia nên mới cho mày con đường thứ hai.”

Nói rồi, Lục Hoài Chinh thả chân xuống, đứng dậy định rời đi.

Bỗng gã ta gọi anh lại, qua một lúc sau mới cắn răng nói: “Tao có thể nói địa chỉ an toàn cho một mình mày, ở vùng lân cận tuyệt đối không có chất nổ!”

“Điều kiện là?”

“Trước chín giờ sáng mai đổi trực thăng thành xe hơi, tao muốn tự rời khỏi, chừng nào rời đi an toàn, tao sẽ nói cho bọn mày biết vị trí của chất nổ, hơn nữa trước đó tao có thể bảo đảm chất nổ sẽ không nổ, bọn mày có thể đưa đưa người dân đến nơi an toàn, tao có thể đảm bảo, dù chất nổ có nổ cũng sẽ không lây lan đến đó.”

Mới đầu Lục Hoài Chinh còn cảm thấy đòi trực thăng đúng là không có đầu óc, người bình thường đâu biết lái máy bay, nhất định còn phải có thêm một phi công, nhưng phi công chắc chắn là người bên anh. Hẳn gã ta cũng đã nghĩ đến điều ấy nên mới luôn nhấn mạnh đòi hai con tin để bảo đảm an toàn cho mình.

Giờ thì lại nói sao cũng được.

Anh vẫn bình tĩnh, “Mày nói địa chỉ trước, tao phải chắc chắn không có nguy hiểm thì mới có thể đổi chác với mày được.”

“Hội trường lớn sau hồ nước tiểu học.”

***

Năm giờ sáng, chân trời từ từ dâng lên màu trắng bạc.

Lục Hoài Chinh ra khỏi phòng giam, lái thẳng xe đến trấn trên nhập hội với Tôn Khải.

Tôn Khải và hướng dẫn Đường chắp tay sau lưng đứng trên cầu, xung quanh toàn là người của họ đang gỡ mìn. Kênh đào vẫn chảy róc rách chân trời dần hé sáng chiếu rọi thị trấn nhỏ này, giữa sương mù ban mai, Lục Hoài Chinh dừng xe ngay ở đầu cầu, Tạp Tạp ở quán ăn sáng bỗng nay dậy sớm, thấy Lục Hoài Chinh bước xuống xe thì vội xông đến kéo anh, “Anh Lục!”

Lục Hoài Chinh ngoái đầu, “Tạp Tạp?”

“Rốt cuộc hai ngày nay các anh làm gì thế, em thấy máy bay ở trên trời bay tới bay lui, mà mấy anh đó cũng đang làm gì vậy ạ?!”

Bọn họ vẫn phong tỏa tin tức với bên ngoài, tạm thời tìm cớ di dời vài người già và trẻ con, không nói thật với họ, Lục Hoài Chinh cũng biết tiếp theo sẽ phải đối mặt rất nhiều với dư luận, ngộ nhỡ chuyện lần này thất bại, có lẽ thứ chờ họ quay về chính là một tòa thành trống không, đến lúc đó càng khó mà xử lý.

Anh xoa đầu Tạp Tạp, “Làm xong bài tập chưa mà lo mấy thứ này đấy hả, về làm bài tập đi, có chuyện thì bên anh sẽ báo cho em.”

Tạp Tạp không chịu: “Sắp đánh trận hả anh?”

Lục Hoài Chinh cười: “Làm gì có trận cho em đánh, em về trước đi, đợi lát nữa sẽ có người thông báo với mọi người, lúc này đang bận thật, em làm anh chậm trễ một phút là nguy hiểm thật đấy.”

Tạp Tạp vội buông tay ra, “Vậy em về làm bài tập nhé?”

“Đi đi.”

Vừa dứt lời, Tạp Tạp lưu luyến rời đi, có lẽ Tôn Khải nghe thấy động tĩnh bên này nên quay sang, quả nhiên trông thấy Lục Hoài Chinh, thế là kéo hướng dẫn Đường đi về phía anh.

Lục Hoài Chinh cầm lấy mũ ở trên xe đội vào, lại xách rương dụng cụ ở băng ghế sau xuống, đơn giản thuật lại chuyện một lần, Tôn Khải mau chóng hiểu ra: “Bây giờ đi sang dò?”

Lục Hoài Chinh gật đầu rồi nhìn xuống thời gian trên đồng hồ quân đội.

“Trước sáu giờ phải dò xong, nếu chắc chắn bên kia không có thì trước chín giờ chúng ta sẽ đưa những người còn lại đến đó.”

“Để hắn ta đi thật à?”

Tôn Khải hỏi.

Lục Hoài Chinh cười nhạt, vừa cúi đầu đeo găng tay vừa nói: “Em đã liên lạc với bộ đội rồi, để họ cài người ẩn nấp trước trên đường, chờ giải trừ được nguy cơ sẽ bắt người lại.”

Rồi ngẩng đầu thuận miệng hỏi: “Anh bắt được hắn ở đâu?”

“Trong ngọn núi phía sau, ăn mặc như sơn tặc, thấy khả nghi nên anh vặn hỏi mấy câu, ấp úng không nói gì, anh mới đưa về đội, khốn nạn, nào ngờ mới lục soát có tí thì phát hiện trên người toàn là chất nổ.”

“Đồ đâu?” Lục Hoài Chinh đeo găng tay hỏi.

“Giao nộp hết rồi.”

***

Lúc Vu Hảo tỉnh thì đã sáu giờ, trời sáng choang, nắng sớm chiếu vào ở bên kia.

Cô không khỏi nhớ đến chuyện hai người đã làm trên giường này trước khi ngủ, tim đập thình thịch, nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp anh là lại vui vẻ phấn khích, nếu không có tên biến thái kia thì hôm nay thật sự rất mỹ mãn.

Triệu Đại Lâm vẫn còn ngáy khò khò, cô nhìn đồng hồ dụi mắt ngồi dậy, rón rén đi rửa mặt, lúc xuống lầu thì bắt gặp Trần Thụy người đầy bùn đi lên, Trần Thụy vẫn cứ cười hì hì chào cô: “Chào bác sĩ Vu.”

Vu Hảo cười lại mà làm Trần Thụy giật cả mình, cậu ta ngây người, ấp úng nói: “Bác sĩ Vu… hôm nay tâm trạng không tệ nhỉ.”

Vu Hảo sửng sốt: “Bình thường tôi nhìn dữ lắm à?”

Trần Thụy gãi đầu, bùn dính ở tay dính luôn lên tóc, “Cũng không phải, chỉ là thoạt nhìn không có vẻ gì là vui…”

“Xin lỗi, đã làm anh hiểu nhầm rồi.”

Vu Hảo đột nhiên xin lỗi càng khiến Trần Thụy nghĩ hoài chẳng ra, ấp úng không biết nói gì, theo bản năng bảo: “Thì cũng không có gì cả, thế nào cũng tốt mà, à đúng rồi, cô tìm đội trưởng hả? Anh ấy đang ở hội trường sau hồ nước tiểu học, tôi đang tính qua đây, đợi tôi đi rửa tay lấy đồ.”

Vu Hảo muốn nói là không phải.

Nhưng nếu cậu ta đã nói hết, vậy thì miễn cưỡng đi vậy.

“Anh ấy ăn sáng chưa?” Vu Hảo thuận miệng hỏi.

“Làm gì có thì giờ ăn, anh ấy vừa xuống máy bay là không ngủ, gỡ mìn đến tận bây giờ đấy.” Trần Thụy nói rồi đi vào nhà vệ sinh.

Trước khi lên xe, Vu Hảo đến nhà ăn lấy mấy cái bánh bao, lại sợ chiến sĩ ở bên kia cũng chưa ăn gì nên cầm cả một túi rồi theo Trần Thụy chạy đến hội trường.

Xe vừa dừng ở ngoài cửa, Vu Hảo đã thấy anh chóng nạnh đứng trên sườn núi ở bên ngoài hội trường, trên người không có chỗ nào sạch sẽ cả, ống quần dính đầy bùn, lưng đứng thẳng, dù cả đêm không ngủ cũng không cảm nhận được anh đang mệt, vẫn rất có tinh thần. Bên cạnh đều là chiến sĩ mặc quân trang, đang nằm trên đất dùng chiếc máy dò mìn để dò.

Trần Thụy tắt máy, cầm đồ xuống xe.

Vu Hảo đi theo sau cậu ta.

Lại thấy Lục Hoài Chinh dịch sang một bên, dùng chân bới đất ra rồi kéo ống quần ngồi xổm xuống, duỗi tay ra sau, chiến sĩ sau lưng bình tĩnh đưa kim thăm dò đến, anh ngồi xổm dưới đất, vừa thăm dò xong đứng lên thì nghe thấy Trần Thụy gọi anh, ngoái đầu lại, bất ngờ thấy Vu Hảo đi về phía anh.

Vu Hảo chẳng hiểu sao mình lại phải chạy.

Đến khi chạy tới cạnh anh thì bị anh cản lại, cười hỏi: “Chạy cái gì.”

Vu Hảo dừng lại, cũng không biết vì sao nữa, chỉ muốn nhanh nhanh lại gần anh thôi.

“Nghe nói đối phương chịu mở miệng rồi ạ?”

Vu Hảo không buộc tóc kỹ, lúc chạy vài sợi tóc rơi sẽ che lấp trán, tóc mai hai bên cũng thế, từ nhỏ cô đã nhiều tóc con rồi, hơn nữa còn rất xoăn, không cẩn thận sẽ lộ ra.

Lục Hoài Chinh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng, giơ tay vuốt tóc ra sau tai giúp cô, thờ ơ ừ một tiếng.

Trần Thụy đứng bên nhìn mà sững sờ.

Đội trưởng càng lúc càng chiều gái tới mức không e dè gì nữa rồi.

***

Mười phút sau, Lục Hoài Chinh và Tôn Khải kiểm tra xong mọi thủ tục, báo động ở hồ nước tiểu học chính thức được giải trừ.

Vu Hảo vừa ăn bánh bao vừa nhìn anh và Tôn Khải đi sang đây, theo sau là một nhóm người.

Vu Hảo bèn đưa túi bánh bao cho anh, “Ăn chút đồ lót dạ trước đi.”

Nào ngờ, Lục Hoài Chinh tháo găng tay ra, trực tiếp cúi đầu cắn lên bánh bao cô đang ăn, vẻ mặt như thường tiếp tục bàn việc sắp xếp chiến lược với Tôn Khải.