Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Chương 37



Trong phòng thẩm vấn.

Ánh đèn vẫn tù mù như thế.

Nói cho chính xác thì đây là phòng giam, trong đơn vị đồn trú không có phòng thẩm vấn riêng. Bên trong chỉ đặt một giường một ghế, Vu Hảo ngồi trên ghế, gã đàn ông kia ngồi ở đầu giường, hai chân giẫm xuống đất, còng số 8 còng tay gã vào thanh ngang ở đầu giường. Lúc này gã nhe răng vàng khè cười với Vu Hảo, diện mạo xấu xí tởm lợm làm Triệu Đại Lâm đứng ngoài nhìn vào mà mắc ói.

Gã ta nói tiếng Việt.

Vu Hảo và Triệu Đại Lâm nghe không hiểu, tuy nhiên có thể nhận ra không phải câu gì hay ho.

Nhưng cả Tôn Khải và Lục Hoài Chinh đều nghe hiểu, bọn họ quanh năm trú đóng ở biên giới, đã từng học gần một trăm ngôn ngữ ở các quốc gia, đây cũng là hạng mục cần phải khảo hạch hằng năm. Hai người họ có quen biết với người Việt Nam, rõ ràng khẩu âm này không phải là của người Việt.

“Có cần gọi Vu Hảo ra không?” Tôn Khải dán mắt nhìn nhất cử nhất động trong phòng giam, hỏi Lục Hoài Chinh ở bên đầu dây.

Bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh phái người vào đi, đừng để hắn lại gần Vu Hảo.”

Tôn Khải liền quay đầu ra hiệu, một chiến sĩ cầm súng đứng cạnh lập tức đẩy cửa đi vào.

Vu Hảo vẫn bình tĩnh nhìn gã đàn ông kia, dùng tiếng Anh hỏi lại hắn: “Anh nói gì?”

Lúc này đối phương đã thôi vòng vo, rướn cổ đưa người nhô lên trước, há to miệng như con cá sấu, dùng tiếng Trung nói từng câu từng chữ với cô:

“Tôi nói, cô là xử nữ, sạch sẽ đến mức tôi muốn nằm trên cô… Ha ha ha ha ha ha ha…”

Tràng cười thô bỉ vang vọng trong phòng giam.

Lúc hắn nói, thân thể vươn về phía trước, cách khá gần bóng đèn màu trắng treo trên đỉnh đầu.

Vu Hảo càng thấy rõ biểu cảm trên mặt gã, da tay ngăm đen như bôi mực, hai mắt đen láy nhưng đầy dung tục, thậm chí mỗi một sợi râu cô cũng thấy rõ, bao gồm cả vùng lợi màu đỏ lở loét làm người ta buồn nôn kia nữa.

“Anh giấu chất nổ ở đâu?” Dạ dày như có sóng cuộn trào, Vu Hảo cố nén vẻ chán ghét hỏi.

Gã đàn ông lại tiến đến gần hơn, lỗ mũi to chun lại như đang hít hà hưởng thụ không khí trong căn phòng, “Cô thơm thật đấy, thơm hơn đám đàn bà kia nhiều.”

Tay Lục Hoài Chinh nắm điện thoại trắng bệch ra.

Rồi anh nghe thấy Vu Hảo không mặn không nhạt hỏi lại gã: “Đám đàn bà?”

Gã đàn ông hỏi ngược lại: “Cô không biết ư? Trấn trên có một con đường, đàn ông bọn họ ra ngoài đi làm, còn đàn bà sống nhờ bán dâm.” Nói rồi ánh mắt chậm rãi chuyển từ trên người Vu Hảo sang chiến sĩ cầm súng ở cửa, “Đám đàn ông trong đội các cô đây, cũng thường xuyên đến đấy.”

Vu Hảo ngoái đầu nhìn, người chiến sĩ tức giận chĩa súng vào gã: “Mày nói bậy bạ gì đấy hả!!”

Gã lơ đãng tự vui.

“Xem ra, anh rất quen thuộc với thị trấn này?” Vu Hảo không bị ảnh hưởng, vẫn không đổi sắc nhìn gã.

Gã ta thôi cười, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu đi không để ý đến cô.

Vu Hảo mở miệng lần nữa: “Chúng ta cùng chơi một trò được không?”

“Tôi khuyên cô, chớ có thử thăm dò giới hạn cuối cùng của tôi nữa, đừng tự chuốc phiền!” Bỗng gã đàn ông lạnh giọng cảnh cáo cô.

Cuộc nói chuyện kết thúc.

Vu Hảo cúi người dựa lên bồn rửa tay ở nhà vệ sinh, hai tay chống thành bồn, trong một thoáng hoảng hốt xuất thần, nước chảy róc rách, thời gian như ngừng lại.

Tôn Khải đợi ở ngoài cửa đã lâu, không thấy cô đi ra thì nhìn sang Triệu Đại Lâm, Triệu Đại Lâm đang dựa vào tường hút thuốc, nhìn sang theo tầm mắt, hiểu ý dập thuốc đi vào.

Thì thấy được cảnh tượng như thế.

Triệu Đại Lâm đi tới tắt vòi nước, “Tôn Khải mà biết em lãng phí thế này thì… chắc đau lòng lắm.”

Vu Hảo hoàn hồn, vẻ mặt mù mờ, theo bản năng lau mặt đi, thấp giọng nhận lỗi: “Em xin lỗi, do em thất thần.”

Triệu Đại Lâm nhìn cô rồi đưa tay rút khăn giấy ở trên tường, dựa vào bồn rửa tay hỏi: “Không có manh mối?”

Vu Hảo nhận lấy lau đi rồi ném vào thùng rác.

Hai người cùng đi ra ngoài, “Tính cảnh giác rất cao, không thể khách sáo được.”

Tôn Khải đứng đợi ở cửa.

Thấy hai cô đi ra thì vội bước lên, nhìn Triệu Đại Lâm một cái rồi hỏi Vu Hảo: “Sao rồi?”

Vu Hảo lắc đầu.

Tôn Khải khẽ gật đầu, không phải bọn họ chưa từng gặp tình hình nguy hiểm hơn thế này, trái lại anh còn an ủi Vu Hảo, “Đừng căng thẳng, đội trưởng Lục sắp về rồi, sẽ có cách thôi.”

Vu Hảo sững sờ: “Không phải mai anh ấy mới về à?”

“Đổi chuyến rồi.” Tôn Khải cúi đầu nhìn đồng hồ quân đội trên tay, gõ ngón trỏ lên mặt đồng hồ: “Lúc này hẳn là đang ở trên máy bay.”

Anh bay về ngay trong đêm?!

Vu Hảo thầm cười khổ, cô còn tính phá xong vụ án này trước lúc anh về, như thế chiều mai mới có thể thuận lợi để anh bình an đặt chân lên mảnh đất này. Có điều chính cô cũng biết, nghề của anh từ trước đến giờ luôn đâm đầu vào nơi nguy hiểm.

Trong lòng không khỏi chua xót, như có nước chanh rót đầy, vừa chát lại khó chịu, nhất thời chẳng nói nổi nên lời.

Nửa tiếng sau, Vu Hảo vào phòng giam lần nữa.

“Anh không phải là người bản xứ.”

Vu Hảo dứt khoát đi thẳng vào, cô chăm chú nhìn mũi chân gã ta, đây là trạng thái thả lỏng duy nhất trên người gã, mũi chân gã hơi di động, phơi bày trạng thái đắc ý.

“Anh đã chôn bao nhiêu chất nổ?”

“Năm mươi.”

Lúc nói câu này, gã khẽ hất cằm, mắt nhìn lên trên bên phải.

Là nói dối, trong mô hình EAC của tâm lý học, mắt nhìn lên trên bên phải chứng minh rằng người nói chỉ mới xây dựng hình ảnh trong đầu, tạo dựng lời nói dối.

“Gần đây có một trường tiểu học.” Vu Hảo nói, “Anh có thích không?”

Gã không đáp.

Vu Hảo lại liên tục hỏi mấy địa điểm, nhưng gã chỉ ngậm miệng không nói.

Cuộc thẩm vấn rơi vào bế tắc lần nữa.

Nhưng đúng lúc này, bỗng gã đàn ông đưa ra điều kiện:

“Cho tôi một chiếc máy bay trực thăng, đưa tôi rời khỏi đây, tôi sẽ nói cho các người biết vị trí của chất nổ.”

Vu Hảo quay đầu ra hiệu.

Tôn Khải thoáng im lặng rồi làm động tác OK, sau đó ở trong tai nghe, Vu Hảo nghe Tôn Khải hỏi: “Hỏi hắn ta có điều kiện gì?”

Vu Hảo thuật lại lời.

Gã chợt cười với Vu Hảo, “Cô làm con tin của tôi.”

Tôn Khải nghe xong thì liên tục vả miệng mình mấy cái.

Làm gì có ai còn hỏi phần tử khủng bố còn cần điều kiện không cơ chứ!

Tôn Khải rút phăng ống nghe ra, sải bước đi vào: “Cô ấy không thể làm con tin của mày được, hoặc là tao hoặc là cậu ta sẽ làm con tin của mày.” Nói rồi chỉ vào chiến sĩ bị xách đến trước mặt, giậm chân đầy oai phong: “Đáp!”

Gã bày tỏ: “Không được, tao chỉ muốn đàn bà.”

Bỗng Triệu Đại Lâm đi vào, nói: “Thế để tôi.”

Tôn Khải sầm mặt, “Không được.”

Gã đàn ông không bàn tiếp vấn đề kia: “Trước mười giờ sáng mai, tao muốn một chiếc máy bay trực thăng, một nữ và một đứa trẻ hộ tống tao rời đi, đợi khi tao rời khỏi thì tao sẽ nói cho chúng mày biết vị trí của chất nổ.”

Suốt quá trình Vu Hảo chẳng hề nói gì.

Cô nhíu mày, cứ có cảm giác không đúng, nhưng đầu óc lại đặc quánh như hồ, rối bời lộn xộn, không, nhất định là có điểm không đúng.

Tôn Khải không đồng ý, gã đàn ông cũng nhún vai không nói, dáng vẻ dương dương đắc ý tính trước kỹ càng, cuộc đàm phán lần nữa rơi vào bế tắc.

Vào lúc Vu Hảo đứng dậy toan rời khỏi thì gã đàn ông kia chợt đứng lên cởi quần ra, để lộ thứ xấu xí ghê gớm trong bụi rậm, phơi bày ngay trong không khí…

Hình ảnh trong đầu chồng chéo đan xen nhau, Vu Hảo không nén được cơn buồn nôn, xoay người xông thẳng ra ngoài.

Tôn Khải đạp gã ngã trên giường, sai người còng luôn tay kia của gã.

Vừa ngoái đầu thì thấy Triệu Đại Lâm dựa vào khung cửa nhìn say sưa, Tôn Khải quát lên: “Biến ra ngoài!”

***

Mười một giờ rưỡi, Lục Hoài Chinh đã đến sân bay Côn Minh, vừa xuống máy bay đã rảo bước đi ra, xe do phía quân đội bố trí đã chờ sẵn ở bên ngoài, vừa lên xe là anh gọi điện ngay cho Tôn Khải.

“Tình hình sao rồi?”

Tôn Khải khó nói, đang do dự không biết phải nói thế nào với Lục Hoài Chinh, “Vu Hảo đang nôn trong nhà vệ sinh.”

“Nôn?”

Tôn Khải ấp úng, “Đợi cậu về rồi nói.”

Lục Hoài Chinh ừ một tiếng, “Anh bảo cô ấy đi ngủ đi, ba giờ em đến nơi.”

Hai người lại trò chuyên thêm một lúc, cùng trao đổi thông tin.

Trên người Lục Hoài Chinh luôn có cảm giác an toàn khó hiểu, mỗi lần thi hành nhiệm vụ, chỉ cần Tôn Khải nhận được ánh mắt khẳng định từ anh là lại yên tâm đi rất nhiều, cũng như lần này vậy, nghe thấy anh nói ba giờ đến nơi, bao lo âu cả ngày nay của Tôn Khải trong chớp mắt đều bay biến, anh cười cười nói đùa với người đầu dây: “Anh cảm thấy anh thật sự chẳng thể nào rời bỏ cậu được.”

“Cút.” Lục Hoài Chinh cười mắng.

Cúp điện thoại.

Tôn Khải định gọi điện cho Phương Ngôn, nhưng đây là điện thoại của hướng dẫn Đường, mọi người đều không đem theo điện thoại, nên hiển thị ở máy Phương Ngôn là số lạ.

Điện thoại vang ba lần nhưng không ai bắt máy, cuối cùng cũng có người nhận, nhưng lại là giọng nam.

Tôn Khải ngẩn người, đưa điện thoại xuống nhìn, không nhầm mà.

“Anh là ai?”

Người kia cũng sững sờ, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Anh là Tôn Khải?”

“Mẹ kiếp mày là ai?!” Tôn Khải nóng ruột.

Đối phương đáp: “Anh đừng cuống, tôi là bạn học của Phương Ngôn, tối nay có họp lớp, Phương Ngôn uống say, cô ấy đang ở trên xe tôi, tôi đưa cô ấy về.”

“Mẹ kiếp mày lừa ai hả, uống say rồi thì mày nghe điện thoại của cô ấy làm gì?!”

Đối phương bó tay xoa trán: “Tôi là bạn trai cũ của Phương Ngôn, bất kể anh có tin hay không, tối nay tôi chỉ đơn thuần đưa cô ấy về nhà mà thôi, tôi biết hai người sắp kết hôn rồi, tôi sẽ không xen vào tình cảm của hai người.”

Nói rồi, đối phương trực tiếp cúp máy.

Tôn Khải ở bên này cuống đến độ vò đầu bứt tai gọi lại, nhưng đối phương không nghe máy nữa.

Khốn nạn!

Anh buồn bực đấm vào tường.

***

Rạng sáng, đêm lạnh như nước, ánh trăng mông lung như lụa mỏng hắt từ cửa sổ vào, bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ của Vu Hảo. Nôn hơn một tiếng trong nhà vệ sinh, cuối cùng ngay cả dịch mất cũng nôn ra, mặt cô không chút sắc máu, trắng bệch ảm đạm.

Cô ngồi trên ghế dài ngoài phòng thẩm vấn, ngẩng đầu dựa vào tường, từng chút nhớ lại quá trình thẩm vấn hôm nay cùng mỗi một vẻ mặt của gã, mọi thứ chậm rãi quay về như quay chậm.

Râu.

Gã không thường xuyên để râu, vì râu rất dày, bên tai còn có vết xước, chứng minh gã chỉ mới nuôi râu. Nuôi râu dài như thế là muốn che giấu điều gì đây?

Da.

Da gã được sơn màu, không phải phơi đen tự nhiên mà là tô lên, Vu Hảo đã thấy bắp đùi của gã rồi, gần như không có lông chân.

Lợi lở loét, hẳn cơ thể đang mắc bệnh nặng.

Nhưng những manh mối lẻ tẻ này ghép lại với nhau lại lộn xộn rối tung lên, không tìm được ngọn nguồn, có điều có một điểm có thể xác định được, chính là gã ta không phải phần tử khủng bố.

Lúc Vu Hảo ra khỏi phòng giam sau lần thẩm vấn đầu tiên thì đã gần như xác định được rồi.

Gã không phải phần tử khủng bố mà cố ngụy trang mình thành phần tử khủng bố, khi biết có thể Vu Hảo coi mình là loại đó, con ngươi gã mở lớn phô ra trạng thái rất hài lòng về mình, nên đích thị là giả.

Khi nhắc đến trường học, vẻ mặt gã rất khinh thường, đó là thật, có phải trường học là nơi duy nhất an toàn không.

Ba giờ sáng, đêm tối mờ mịt.

Ánh trăng như nước hắt lên mặt đường lạnh tanh như dệt một lớp mạng nhện mỏng, dương mù dày đặc, trong hẻm sâu vang đến mấy tiếng chó sủa, quanh quẩn nơi phố lớn trống rỗng.

Xe quân đội chạy rất nhanh, cuối cùng dừng ở bên ngoài trạm biên phòng.

Lính canh vừa định đến hỏi thì thấy Lục Hoài Chinh đã tất bật bước xuống khỏi xe, Tôn Khải liền đi ra đón.

Cuối cùng hai người cũng gặp mặt.

Lục Hoài Chinh lấy túi ở trên xe xuống, cúi người chào tạm biệt tài xế, tài xế cũng nghiêm túc chào lại theo kiểu quân đội rồi lái xe rời đi. Lục Hoài Chinh xốc túi lên, đưa mắt nhìn Tôn Khải.

“Vu Hảo ngủ rồi à?”

Tôn Khải lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn anh, “Cứ khăng khăng đòi đợi cậu về.”

“Cô ấy đâu rồi?”

“Trong phòng họp đối diện phòng giam.”

Lục Hoài Chinh gật đầu, “Có người canh gác ở cửa phòng giam không?”

“Có, cậu qua xem xem sao, giờ tôi đến trấn trên xem kết quả tìm kiếm thế nào đã.”

“Được, anh đi trước đi, đợi về sẽ đến tìm anh.”

Vừa định đi thì Tôn Khải gọi anh lại, “Vừa rồi có thể bị giật mình, tên biến thái kia cởi quần là Vu Hảo lập tức nôn mửa, nôn liền hơn một tiếng, Triệu Đại Lâm nói cô ấy nôn cả dịch mật, cậu an ủi cô ấy đi, tối nay mọi người đều vất vả rồi.”

***

Lục Hoài Chinh không về ký túc xá mà đi thẳng đến phòng họp.

Đèn chân không lắc lư trên đỉnh đầu, chiếu sáng cả căn phòng tối đen như mực.

Cô gái hơn mười ngày không gặp nay đang nằm gục trên bàn họp rộng lớn, trông rất ngây ngô, thịt trên mặt chen chúc nhau, miệng dẩu như mỏ chim, không có chút hình tượng nào. Lục Hoài Chinh khoanh tay dựa vào cửa, quan sát một hồi như có điều suy nghĩ, rồi sau đó tắt công tắc đèn đi.

Ngay lập tức cả phòng họp chìm trong bóng tối.

Lục Hoài Chinh đi đến mở cửa sổ, ánh trăng nhạt nhòa chiếu lên mặt bàn làm sắc mặt cô trắng như gốm sứ. Có lẽ bị ánh trăng chiếu thẳng vào mắt, nên dù Vu Hảo không tỉnh, gục xuống bàn thì cô vẫn nhíu chặt mày. Thấy cô sắp tỉnh, Lục Hoài Chinh vội kéo rèm cửa sổ điều chỉnh góc độ, để tia sáng chuyển qua trên vai.

Hàng mi nhíu chặt lúc này mới từ từ giãn ra như mây tan.

Lục Hoài Chinh thở phào lại gần, trên bàn trải đầy tài liệu lung tung, đa số là bản viết tay của Vu Hảo, còn có một tấm bản đồ đơn giản được đồ hơn nửa, tờ bản đồ này nằm dưới nửa gương mặt cô, chắc là trước khi ngủ cô còn đang đồ dở.

Lục Hoài Chinh nhẹ nhàng rút ra, đầu Vu Hảo giật giật, anh vội đựa tay vỗ sau gáy dỗ cô, từ từ rút giấy ra, cho đến khi cô không động đậy nữa thì thôi, lúc này mới thu tay cúi đầu nhìn tờ giấy.

Là bản đồ thị trấn.

Anh lại đối chiếu với tài liệu trong tay, chắc là đang loại bỏ vị trí.

Lục Hoài Chinh gạt mọi tài liệu sang một bên, cúi người ôm ngang cô. Lúc Vu Hảo đặt tay lên cổ Lục Hoài Chinh thì đã tỉnh, mơ màng mở mắt, nhìn thấy bộ quân trang cùng hơi thở quen thuộc, hai tay bất giác ôm lấy cổ anh, giọng đầy ngạc nhiên:

“Anh về rồi sao?!”

Lục Hoài Chinh ôm cô ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: “Kinh ngạc lắm hả?”

Vu Hảo cúi đầu, tay càng ôm chặt cổ hơn.

“Em biết rồi, đội trưởng Tôn nói anh đổi chuyến bay, em định ba giờ sẽ đi đón anh, nhưng mệt quá nên ngủ thiếp đi mất. Bây giờ là mấy giờ rồi?” Lúc này cô mới chợt nhớ ra.

“Ba giờ rồi, anh vừa mới đến.” Lục Hoài Chinh ôm cô xuống cầu thang.

“Anh ôm em đi đâu thế?” Vu Hảo cúi đầu nhìn xuống.

Lục Hoài Chinh cụp mắt, xấu xa hỏi cô: “Đến phòng của anh được chưa?”

Lập tức đầu óc Vu Hảo tỉnh táo lại ngay, rồi cô nghe thấy anh thờ ơ cười khẽ: “Đùa em thôi, đưa em về ký túc xá ngủ, chuyện còn lại cứ giao cho anh.”

“Vậy còn anh, anh không ngủ sao?”

Lục Hoài Chinh vững vàng ôm cô vào tòa nhà ký túc xá, đi lên cầu thang mà nhịp thở vẫn đều đặn, Vu Hảo còn đang xúc động trước thể lực của anh thì chợt nghe thấy: “Bọn anh mà ngủ thì ai tháo chất nổ ngoài kia? Nếu ngày mai không rút lui kịp, anh sẽ sắp xếp cho em và chị Triệu đi trước.”

Vu Hảo đang tính nói gì đấy nhưng đã bị anh nghiêm giọng ngắt lời: “Không thương lượng gì cả, em mà không đi thì hai ta không hẹn hò gì nữa hết.”

“Anh dám lấy chuyện này ra uy hiếp em hả?” Tính cô cũng thật cứng rắn, “Không hẹn hò thì thôi.”

Vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, trong phòng không có ai, Triệu Đại Lâm chưa về ngủ.

Lục Hoài Chinh đặt người lên giường, hai tay chống hai bên đầu Vu Hảo nhốt người lại, anh cúi đầu nhìn cô gái nằm trên giường, mắt quét một lượt trên người cô, ánh nhìn ấy tựa như muốn nhìn thấu cô, nhìn vào trong xương.

Anh cười, “Biết bây giờ anh đang nghĩ gì không?”

Tóc Vu Hảo xõa trên giường trắng, nom cả người nhẹ nhàng trong trẻo, cô lắc đầu.

“Tối nay anh không muốn đi nữa, chỉ muốn ở lại đây thôi, em nói xem có được không?”

Dưới ánh trăng yếu ớt, đôi mắt trước kia thoạt nhìn không yên lòng nay lại cực kỳ nghiêm túc, lộ ra ít sắc khí… mập mờ.

Bỗng Vu Hảo ngẩng đầu hôn môi anh, không có kỹ thuật mà chỉ trúc trắc cắn lấy môi dưới anh, rồi nhanh chóng bị Lục Hoài Chinh cắn ngược lại trong tiếng cười khẽ.