Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 26: Cuống quít



"Tốt lắm, anh chờ tôi ở đâu, bây giờ tôi sẽ qua." Trình Nặc khép điện thoại lại, vẻ mặt chợt trở nên không tự nhiên, trong miệng vẫn lưu lại mùi cháo, làm sao lại không nếm ra hương vị. Trình Nặc lẳng lặng liếc nhìn Nghiêm Thiếu Thần, trầm mặc mấy giây, nói: "Vừa rồi nhận được điện thoại của bạn, có việc cấp."

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, "Làm sao?"

Trình Nặc cảm thấy da đầu tê dại, hành động vừa rồi của mình rõ ràng như vậy, Nghiêm Thiếu Thần không thể không phát hiện, "Bây giờ em cần phải đi ra ngoài, trễ nhất mười giờ trở về."

Anh lẳng lặng nhìn thẳng Trình Nặc, thật lâu không nói một lời.

"Thiếu Thần?" Trình Nặc nhẹ nhàng vỗ cánh tay của anh.

"Cụ thể chuyện gì?" Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt hỏi.

Trình Nặc mất tự nhiên nuốt yết hầu, ngay cả chính cô cũng không tiện giải thích, diện cớ đến chỗ Dương Tiếu càng không thích hợp, vẻ mặt của cô vừa rồi làm điện thoại tăng thêm vẻ thần bí.

Trình Nặc nhợt nhạt cười một tiếng, "Ta vốn không phải dừng lại ở California Mĩ một thời gian, hôm nay một người bạn bên đó trở về nước, trước đó vốn an bài ngày mai tụ họp, không nghĩ đến vừa trở lại đã gặp chuyện phiền toái." Cô lẳng lặng nhìn Nghiêm Thiếu Thần, chú ý vẻ mặt của anh biến hóa, thấy vẻ mặt của anh vẫn bình thường mới tiếp tục nói, "Ví tiền của cậu ấy bị sờ soạng, dự định khách sạn tốt lại không có tiền mặt trả tiền phòng, bây giờ còn đang đi lại trên đường."

Trình Nặc không biết cô giải thích có hợp lý hay không, trước mắt mấu chốt nhất vẫn phải nhìn Nghiêm Thiếu Thần, chỉ có anh tin, chuyện này mới coi như xong.

Nghiêm Thiếu Thần rất bình tĩnh, trầm mặc mấy giây, gật đầu, "Cậu ấy ở đâu, không bằng anh đưa em đi."

Trình Nặc vừa nghe lời này, nghi ngờ phản ứng của Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh, vừa thầm mắng mình sẽ không lấp liếm, cô ổn định ý nghĩ, nhắm mắt tiếp tục ứng phó, "Không cần, vì chuyện nhỏ này không cần thiết, một mình em đi là được."

Nghiêm Thiếu Thần chú ý động tác trên tay của cô, chiếc đũa cạnh tay của cô, mà ngón tay mất tự nhiên gõ mặt bàn, anh bình tĩnh nhìn xuống, ánh mắt chuyển trở lại trên mặt của cô.

Trình Nặc cho tới bây giờ đều là dùng ánh mắt xem xét người khác, không ngờ hôm nay cô lại bỏ sót một người, hơn nữa đối phương còn là Nghiêm Thiếu Thần. Cô cố ra vẻ bình tĩnh, lẳng lặng chờ câu trả lời của anh.

"Đi sớm về sớm, anh ở nhà chờ em." Nghiêm Thiếu Thần trầm tư, nói.

Trình Nặc nhanh chóng quét mắt vẻ mặt của anh, trong lòng cô hơi bất an, Nghiêm Thiếu Thần ngoài mặt bình tĩnh trên thực tế đáng sợ hơn, đây chính là tín hiệu nguy hiểm, vì anh thu toàn bộ ý nghĩ chân thật ở trong lòng, trên mặt không nhìn ra khác thường nào. Nhưng Trình Nặc vội vả ra khỏi cửa, cô có thể làm chỉ có tiếp tục làm tốt công việc còn lại.

"Tốt, em xử lý xong sẽ trở về." Trình Nặc đứng lên nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, rời khỏi tầm mắt của Nghiêm Thiếu Thần, cô sợ cố giả bộ bình tĩnh sẽ bị phá vỡ trong ohuts chốc.

Nhưng người càng sợ điều gì, lại càng sẽ đến điều đó, Trình Nặc còn chưa đi xa mấy bước, giọng nói của Nghiêm Thiếu Thần vang lên sau đó.

"Em đổi tiếng chuông?" Anh vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn, ánh mắt nhìn Trình Nặc đang cuống quít rời khỏi, giọng nói bình thản. diendanle!#!quyd

Trình Nặc hơi chậm lại, sơ sót, đây mới là sơ sót lớn nhất, cô vốn định đối xử khác nhau, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần sẽ chú ý đến chỗ này. Trình Nặc chỉ thiết lập tiếng chuông đặc thù cho ba người, Mục Nhất Minh, Tiếu Kha, một người khác chính là Nghiêm Thiếu Thần, bất đồng là tiếng chuông của Nghiêm Thiếu Thần khác biệt với bất luận người nào.

"À, không có, nghe mấy tiếng chuông không tệ, nên trở về đổi lại nghe." Trình Nặc nghĩ nếu thân phận của bọn họ không là vợ chồng, hôm nay cô trả lời như vậy thì phải chết không thể nghi ngờ.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặt chân mày, bất động thanh sắc ừ, không cần nhiều lời nữa.

Trong lòng Trình Nặc càng không nắm chắc khi anh phản ứng từ chối cho ý kiến, cô âm thầm cắn môi, đi ra khỏi nhà, thậm chí không dám liếc nhìn anh nhiều hơn.

※※※

"Trong điện thoại anh không nói rõ ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trình Nặc nhướng mày nghi ngờ hỏi.

Từ trong nhà cô vội vàng ra ngoài, xe của Mục Nhất Minh đã chạy đến, cô ngồi lên xe, hai người chạy thẳng đến chân cầu bờ sông, trong lúc đó không nói lời nào.

Đón gió thổi qua mặt sông, Trình Nặc cảm nhận gió đêm ươn ướt, trong lòng lại không hề vui mừng, trong điện thoại Mục Nhất Minh chỉ nói, Lâm Tu Dương tiếp xúc trực diện với anh.

"Lâm Tu Dương đột nhiên ra khỏi phòng bao nhận điện thoại, tôi đứng sau lưng anh ta cách đó không xa." Mục Nhất Minh nhìn mặt sông, bình tĩnh trả lời.

"Làm sao có thể, anh không biết bí mật sao?" Trình Nặc sửng sốt, theo lý thuyết Mục Nhất Minh sẽ không ngay cả bí mật cơ bản nhất này cũng không biết, sai lầm cấp thấp như vậy xuất hiện trên người của anh ta, Trình Nặc thậm chí cảm thấy tức cười.

"Lúc ấy xảy ra ngoài ý muốn, bất quá anh ta không nhìn ra tôi là ai, nghĩ tôi là nhân viên phục vụ." Mục Nhất Minh tránh ánh mắt của Trình Nặc, trả lời nội dung thậm chí hơi cứng ngắt.

Trình Nặc càng nghi ngờ phản ứng của anh, cô có thể cảm giác được Mục Nhất Minh không nói hết toàn bộ cho cô biết, anh ta che dấu một phần, dĩ nhiên một phần râu ria với vụ án này.

Trình Nặc buông tiếng thở dài, cũng biết có vấn đề nếu người ta quyết định che giấu, cô tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa, trầm giọng nói: "Lần sau chú ý đi, sai lầm này tái phạm một lần nữa, lúc này chúng ta xem như kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Mục Nhất Minh gật đầu, nói rõ chuyện phát sinh hôm nay, "Lúc ấy tôi giả trang nhân viên phục vụ, vào phòng bao một lần, LâmTu Dương hẹn gặp người buôn bán châu báu ở thành phố B, bọn họ rất cẩn thận, lúc tôi gõ cửa đi vào liền dừng đề tài bàn bạc, trợ lý của người nọ thấy tôi không phải là nhân viên phục vụ trước nên hỏi tôi nhiều câu hơn."

Trình Nặc suy tư, nhất thời cô không có đề nghị tốt, "Chuyện này anh cần lập tức báo cáo cho Đầu, để ông ta cho chúng ta một phương án, ngày mai tôi trở về công ty sẽ tận lực tìm ra dấu vết, mà ngày mai anh có thể hỏi thăm tin tức cụ thể của người đàn ông kia hay không."

"Ừ, cái này cô không cần nói, tôi cũng sẽ làm." Mục Nhất Minh gật đầu, ban đêm ánh đèn xung quanh mặt sông rất tối, nhưng chỗ Trình Nặc đứng lại vừa lúc ở trong phạm vi ánh đèn, anh chú ý vết nhỏ hồng trên cần cổ của Trình Nặc, anh không khỏi nhíu mi, trong đầu nhớ lại lời Lâm Tu Dương nói khi ra khỏi phòng bao nhận điện thoại, là điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần gọi đến, thậm chí anh còn nghe được nội dung mấy câu đối thoại ngắn ngủi khi anh định né tránh.

Mục Nhất Minh khẽ mím môi, "Em chưa ăn cơm?"

Trình Nặc ngẩn ra, nghĩ thầm anh làm sao biết, khi cô dùng ánh mắt xem xét để nhìn Mục Nhất Minh, cô nhìn thấu trong mắt Mục Nhất Minh tránh né cùng tránh né, cô chợt nhớ lại trong nhà Nghiêm Thiếu Thần gọi thức ăn mua ngoài, cửa hàng thức ăn bên ngoài đang ở con đường gần công ty "ST", khi cô ghéo chuyện Lâm Tu Dương ra khỏi phòng bao nhận cuộc điện thoại, cùng chuyện này liên hệ chung một chỗ, lúc Trình Nặc nghĩ đến điều gì, cô không khỏi căm tức. Nhưng trước mắt vẫn ở bờ sông, bọn họ chạm mặt đã không an toàn, Trình Nặc không thể tức giận vào thời khắc này, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Chúng ta về nhà ăn, nếu không có chuyện khác, tôi tạm biệt trước." Trình Nặc hít sâu, cố gắng áp chế tâm tình của mình.

"Tôi lái xe đưa cô về?" Mục Nhất Minh thấy vẻ mặt của cô khác thường, cũng không nhịn được nghi ngờ, vội vàng đi theo hỏi.

Trình Nặc nhíu chặc chân mày, khẽ cười hai tiếng, "Không cần, lần trước sơ suất ở hội sở, chúng ta không thể tái phạm hai lần, tạm biệt." Trình Nặc xoay người đi lên cầu, dọc đường đi cô vẫn không nghĩ ra Mục Nhất Minh làm sao sơ sót những điều này chỉ vì cuộc điện thoại của Lâm Tu Dương và Nghiêm Thiếu Thần, cô vẫn không nghĩ ra.

※※※

Lúc Trình Nặc về đến nhà Nghiêm Thiếu Thần vẫn chưa ngủ, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, cô hơi kinh hãi, trên mặt hơi áy náy.

"Đã trễ thế này còn chưa ngủ." Trình Nặc đến gần anh, Nghiêm Thiếu Thần ngồi một mình trên ghế sa lon, hai tay của anh đặt trên đầu gối, mặc dù không nhìn ra tâm tình của anh, nhưng anh ngồi ở chỗ đó không nói một lời khí thế khiến Trình Nặc cảm thấy áp lực.

Nghiêm Thiếu Thần ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bình thản nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo, "Anh nói chờ em trở về."

Trình Nặc lặng thinh, bị anh nói xong nhất thời không biết nên nói gì, cô thuận thế ngồi bên cạnh anh, dựa vào cơ thể của anh, tay ôm eo của anh, ôn nhu cười, "Để anh chờ lâu, đừng mất hứng, được không?"

Trình Nặc lớn như vậy dường như chưa từng làm nũng trước mặt người khác, cô không muốn ỷ vào tình cảm mà che dấu Nghiêm Thiếu Thần, cô chỉ là không muốn thấy anh tức giận, hơn nữa là vì cô.

Nghiêm Thiếu Thần phủ tay trên cánh tay của cô, bàn tay ấm áp khô ráo, "Chuyện xử lý xong?"

Trình Nặc sửng sốt, nghĩ đến muốn ra cửa phải nói láo, vội vàng tiếp câu, "Đúng, em thấy báo cảnh sát cũng vô dụng, trước hết cho cậu ta ít tiền mặt."

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, trên tay đột nhiên nắm chặt, đứng lên kéo cô lên, "Nghỉ ngơi đi."

Trình Nặc bị anh dắt trở về phòng ngủ, trong phòng vốn là mùi dâm mỹ lúc này đã sớm tản ra không ít, nhưng Trình Nặc nhìn khăn trải giường hơi xốc xếch không miễn nghĩ đến trước đó. Cô đỏ mặt tránh khỏi tay của Nghiêm Thiếu Thần, một mình cầm áo ngủ đi tắm.

Ban đêm, hơi thở Nghiêm Thiếu Thần bao quanh cô lần nữa, xa cách liên tục hơn hai tháng, ngay cả chính cô cũng mừng rỡ vì gặp lại. Trình Nặc vùi ở trong ngực của anh, ban đầu là vì lúc trước mới ngủ, Trình Nặc trừng mắt, sôi nổi, vùi trong ngực Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc cảm thấy anh có tác dụng thôi miên, hơi thở của anh có thể khiến cảm xúc của mình vững vàng, cho đến dần dần ngủ say. Mới vừa kết hôn, hai người vẫn còn xa lạ lẫn nhau, cô còn từng cố ý tránh né, nhưng sáng sớm tỉnh lại Trình Nặc buồn bực mình vì sao lại chui vào trong ngực của anh. Càng về sau, cô dần dần thói quen có Nghiêm Thiếu Thần tồn tại bên cạnh, lại bắt đầu không thích ứng mấy đêm anh thỉnh thoảng không ở nhà.

Lúc cô sắp mê man ngủ, Nghiêm Thiếu Thần đột nhiên ôm chặc cô vào trong ngực, giọng trầm thấp từ tính nói: "Trình Nặc, sau này đừng ra ngoài trễ như vậy đi."

Trên mặt Trình Nặc hơi đình trệ, giọng nói của anh như dòng nước ấm rưới vào trong cơ thể của cô, chóp mũi của cô chua xót, gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Không trở về." Trình Nặc nghĩ nếu bỏ ra công tác của cô không nói, có lẽ bọn họ sẽ thân thiết hơn. Nhưng trên thực tế ngay cả chính cô cũng không thể bảo đảm sau này có thể có chuyện tương tự xảy ra hay không, cô không thể thẳng thắn với Nghiêm Thiếu Thần, mặc dù nói ra cho oai là lời nói dối có thiện ý nhưng với Nghiêm Thiếu Thần lại là một loại lừa gạt, trong lòng Trình Nặc rất áy náy.

"Thiếu Thần, tin tưởng em, được không?" Trình Nặc nhìn thẳng anh, dưới ánh trăng mặt mũi của Nghiêm Thiếu Thần không rõ ràng, cô không thấy được phản ứng của anh.

Trình Nặc thình lình hỏi câu này khiến anh cảm thấy chần chờ, anh bình tĩnh nhìn Trình Nặc, thật lâu mới nói: "Em là người anh thân mật nhất, anh làm sao sẽ không tín nhiệm em?"

Trình Nặc bị lời này làm cảm động đồng thời sự hối tiếc từ từ xông lên đầu, khiến cô khó có thể yên giấc.

Sáng hôm sau khi Trình Nặc mang đôi mắt thăm đen đi làm, Lâm Tu Dương ngồi trên bàn làm việc cứ vui vẻ không ngừng, cô hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ trên mặt cô dính cái gì không sạch sẽ?

Trình Nặc đang muốn đến toilet xem xét tình huống, Lâm Tu Dương bắt chéo hai chân, tư thế lười biếng nhìn cô, "Trình Nặc," anh gọi cô lại.

"Có chuyện?" Trình Nặc quay đầu lại, nhíu mi không hiểu.

"Hôm qua cho cô rời khỏi sớm, dường như là tôi làm sai." Lâm Tu Dương chậm rãi nói xong, anh nhìn Trình Nặc từ trên xuống dưới, ngoài ý muốn bắt được vẻ mặt hốt hoảng của cô.

Trình Nặc cảm giác đầu óc cô sẽ bị nổ tung, Lâm Tu Dương dường như ám chỉ ngụ ý, nếu không làm sao vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện hôm qua tan ca sớm, cô cảm giác có ngàn vạn con kiến bò trên người, hôm qua ở trung tâm giải trí cô tự nhận đã ẩn nấp rất tốt, chẳng lẽ anh ta phát hiện điều gì? Lòng bàn tay của Trình Nặc đều là mồ hôi lạnh, cô cố làm mình trấn định, khiến cho mình không hề kinh hoảng nữa.

Trình Nặc cong môi cười, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tu Dương, "Làm sao, Lâm tổng hối hận chuyện tối qua để tôi về nhà trước?"

"Không có chuyện này," Lâm Tu Dương cười nhạt, anh nhìn vẻ mặt Trình Nặc khác thường, không khỏi nghi ngờ, híp mắt, chậm giọng nói: "Nhưng mà, cô đang khẩn trương điều gì?"