Nắm Trong Tay

Chương 7



“Cô ở đây làm gì?” Tịch Thành Nghiễn mở cửa xe, nhíu mày hỏi một câu.

“Ăn, ăn cơm!” Dư Duyệt phục hồi lại tinh thần, hoảng loạn lắp ba lắp bắp trả lời, ngừng một chút, cảm thấy có chút xấu hổ, cô đành phải hỏi lại, “Vậy, tổng giám đốc, anh cũng ăn cơm ở đây sao?”

“Ừm.”

“Vậy anh cứ đi ăn đi, tôi về nhà đây.” Dư Duyệt kéo chiếc túi trên người, hận không thể tìm một lý do lập tức rời khỏi đây.

“Nhà cô ở đâu?” Không ngờ Tịch Thành Nghiễn lại hỏi thêm một câu.

“Phúc Điền.”

“Lên xe, tôi tiện đường.” Tịch Thành Nghiễn không để ý tới cô..., vươn tay vỗ vào thân xe nói một câu. Cứ coi như, đối với anh bị kêu là bác tài như vậy thật sự kinh ngạc không nhỏ, nhưng nếu gặp tình huống thế này, anh không thể để một cô gái ở bên ngoài một mình vào buổi tối thế này, hơn nữa, anh còn tiện đường.

“Không, Không cần đâu.” Dư Duyệt thụ sủng nhược kinh liên tục lắc đầu, “Nhà của tôi cách đây không xa, tôi tự mình đi là được rồi.”

“Nhanh lên.” Tịch Thành Nghiễn không kiên nhẫn được lôi kéo cô, lạnh mặt nói một câu, rồi đi vào xe ngồi. Dư Duyệt đứng tại chỗ do dự mấy giây, cuối cùng, cô đành bước lên xe theo lời uy hiếp của Tịch Thành Nghiễn.

Vì thế, trước khi trở thành nhân viên chính thức của Hoa Vũ, Dư Duyệt thật sự may mắn được đích thân Tịch Thành Nghiễn đưa về nhà.

Thế nên, cô lên giường nằm một lúc thật lâu mới đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Dư Duyệt trang điểm một chút, che quầng thăm ở mắt, rồi cầm tất cả tài liệu tới Hoa Vũ.

Điền vào hợp đồng lao động, đi theo quản lý nhân sự tới tầng bốn mươi tám, gõ cửa phòng Tịch Thành Nghiễn, “Tổng giám đốc Tịch, thư ký mới của ngài đã tới.”

“Vào đi.” Trong phòng truyền ra giọng nói quen thuộc của Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt khẽ nhếch môi, giật mình nhìn quản lý phòng nhân sự. Ai đó có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không? Rõ ràng cô đã nhận lời làm chức vụ công trình kia mà, sao lại biến thành chức cao như vậy?! Hơn nữa còn là thư ký của Tịch Thành Nghiễn!

“Tiểu Dư, từ nay về sau cô sẽ là người phụ trách các hạng mục của chi nhánh công ty và những công việc hằng ngày của tổng giám đốc.” Quản lý phòng nhân sự nhỏ tiếng nói bên tai cô, đẩy Dư Duyệt vẫn chưa hiểu được tình huống gì xảy ra vào phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn.

“Không trễ.” Tịch Thành Nghiễn nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói thản nhiên nói một câu, sau đó liền chỉ vị trí của cô ngoài cửa, mang một xấp tài liệu đặt trước mặt cô, “Bắt đầu từ những việc đơn giản nhất, phân loại tất cả những tài liệu hạng mục theo từng loại, cô nhất định phải làm xong trong ngày hôm nay.”

Nói xong, anh lại cúi đầu tiếp tục phê chuẩn văn kiện.

Dư Duyệt nhìn vào đống tài liệu đau cả đầu trên bàn làm việc của mình, nhịn một hồi, cuối cùng, cô vẫn mở miệng nói nhỏ: “Tổng giám đốc Tịch, tôi... Tôi ứng tuyển vị trí kỹ thuật, không phải là dân sự.”

Nghe thấy cô nói..., Tịch Thành Nghiễn ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc phỏng vấn, tôi đã nói cô phải làm từ những việc cơ bản nhất mà.” Tuy anh dùng giọng nói nghi ngờ, nhưng lời nói lại mang theo mười phần uy hiếp không được từ chối.

Trái tim Dư Duyệt run rẩy, suýt nữa đã bị anh đè ép tới không thở nổi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Nhưng, nhưng tôi cứ nghĩ rằng nói tới chức vụ thấp nhất của phòng kỹ thuật.”

Không phải Dư Duyệt không muốn làm chức vụ dân sự, nhưng từ lúc tốt nghiệp tới giờ đã hai năm, cô chỉ làm ở kỹ thuật, vốn chưa từng tiếp xúc với những vị trí thế này, huống chi, cô còn định sẽ làm ở phòng kỹ thuật ngành bảo vệ môi trường cả đời.

“Chứng nhận quản lý hạng mục, bằng cấp kỹ sư xây dựng hai, cô có cái nào không?” Tịch Thành Nghiễn đặt chiếc bút trong tay xuống, nhíu mi, sóng mũi cao cùng đôi mày đẹp mang theo một chút sắc bén, “Đừng nói nước với tôi, các nội dung thông số kỹ thuật khai thác khí bao nhiêu, chắc cô cũng tự mình có kết quả rồi. Dân sự thì sao? Làm dân sự thế này được tiếp xúc với các hạng mục còn nhiều hơn so với chức vụ kỹ thuật nhiều.”

Anh dừng một chút, vươn tay bưng tách cà phê trên bàn, uông một ngụm, phát hiện cà phê đã nguội lạnh, anh liền lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vừa châm vừa nhìn Dư Duyệt nói: “Nếu cô Dư đây thật sự không muốn làm dân sự, tôi có thể sắp xếp cho cô làm ở vị trí thấp nhất của hoạt động hạng mục.”

“Không cần! Cảm ơn tổng giám đốc Tịch.” Dư Duyệt ôm lấy tài liệu trên bàn, cố gắng ổn định cánh tay mình, nói với Tịch Thành Nghiễn: “Tôi lập tức đi sửa sang tài liệu.”

Cô đã được làm việc tại Hoa Vũ, nhưng chỉ là dân sự mà thôi, còn nữa, cô chắc chắn, cả đời này, Tịch Thành Nghiễn sẽ không bao giờ cho cô thăng chức.

Hơn nữa, ở công ty cũ trước đo, Dư Duyệt không học được cái gì, chỉ suốt ngày sửa sang tài liệu. Đó chỉ là một công ty quy mô nhỏ, chưa bao giờ nhận được những hạng mục lớn, nếu ngẫu nhiên mà có được cơ hội khó khăn như vậy, cũng không tới phiên Dư Duyệt đi tới công trường.

Tuy Dư Duyên chưa từng làm chức dân sự này, nhưng lại có thể sửa sang chuẩn bị tài liệu một cách thông thạo. Là vì ở công ty cũ, tất cả nhưng tài liệu bảo vệ môi trường đều có tay Dư Duyệt đụng vào, nên đối với cô mà nói, những việc này vô cùng đơn giản.

Tịch Thành Nghiễn chỉ cho cô một ngày, nhưng không ngờ, cô đã hoàn thành trước bữa trưa.

“Được.” Tịch Thành Nghiễn vừa lòng gật đầu, lần đầu tiên đánh gia năng lực của Dư Duyệt, “Đi ăn cơm trước đi, nghỉ trưa một giờ, sau đó tôi sẽ giao tiếp việc cho cô.”

Vậy là thành quả của cô cũng đã được công nhận, Dư Duyệt mừng rỡ gật đầu như điên, chạy thẳng tới nhà ăn.

“Ăn cơm đi, nghĩ cái gì nữa.” Quý Vân Phong gõ lên khay cơm cô một cái, “Xem ra, công việc hôm nay của cô có vẻ không tồi.”

“Cũng may.” Dư Duyệt cười hắc hắc, nuốt cơm xuống, tiếp tục nói: “Có điều, tôi không được đi tới công trường, chỉ giúp xử lý tài liệu cho tổng giám đốc thôi.”

“Cái gì? Giúp xử lý tài liệu cho tổng giám đốc? Cô làm thư ký của anh ta sao?” Quý Vân Phong giật mình, suýt nữa đã ném luôn cái muỗng đi, ngây ngốc nhìn Dư Duyệt một giây, rồi học theo Phùng Vũ Thần búng vào trán cô, hận sắt không thể rèn thành thép: “Cô, không phải hôm đó cô nói sẽ được tới công trường thủy lợi sao? Sao lại trở thành thư ký tổng giám đốc rồi? Thôi được, cô cứ tự cầu phúc cho mình đi, tôi không quản cô được.”

“Sao vậy?” Dư Duyệt bị vẻ mặt của anh khiến cho hoảng sợ, cẩn thận hỏi: “Làm thư ký tổng giám đốc không tốt sao?”

“Tốt cái gì!” Quý Vân Phong thở dài, cảm thấy cô gái của vợ yêu nhà mình thực sự quá ngây thơ rồi, tổng giám đốc là người dễ hầu hạ lắm sao!

“Tôi chỉ muốn nói với cô một câu thế này ——” Anh dừng một chút, thưởng thức vẻ mặt lo lắng không ngừng nuốt nước miếng của Dư Duyệt, sâu xa nói: “Mới nửa năm, tổng giám đốc đã thay thư ký bốn lần, cô nghĩ sao.”

Cái muỗng trên tay Dư Duyệt keng một tiếng rơi xuống bàn ăn.

“Nói không chừng, cô không thể làm tiếp được đâu.” Quý Vân Phong an ủi cô, “Mau ăn đi, ăn no mới có tinh thần, làm thư ký tổng giám đốc là có tiền đồ nhất đó, cố lên cô gái!”

Dư Duyệt trợn mắt nhìn anh, đang định cầm muỗng ăn tiếp, chợt phát hiện vật gì đó vô cùng mảnh mai nằm trong bông cái xanh, có vẻ không được hài hòa cho lắm.

Cô cúi đầu nhìn kỹ, suýt nữa đã phun hết cơm trong miệng ra, tất nhiên, đó là một con sâu! 'Cậu' ủy khuất nằm trong khe hở bông cải, nhưng đã bị xào khô lên rồi!

Nếu cô không phát hiện, chắc đã nuốt nó vào bụng rồi! Nghĩ tới đây, Dư Duyệt bắt đầu cảm thấy buồn nôn, vốn định lặng lẽ bỏ muỗng xuống, không nói gì, tránh khiến người khác phải ghê tởm, không ngờ, Quý Vân Phong lại chú ý tới hành động của cô, đến gần xem.

“Không có gì.” Dư Duyệt ôm bàn ăn, không cho anh nhìn.

“Không có gì thì sao lại không cho tôi xem, nhanh, cho tôi liếc một cái, tôi đây đã ăn cơm hoa vũ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy đồ ăn không sạch sẽ! Nhanh, buông tay ra! Tôi muốn chụp lại làm kỷ niệm!”

Dư Duyệt suýt nữa đã quỳ lạy anh, chuyện này mà cũng muốn làm kỷ niệm?! Được rồi, chính bản thân anh ta muốn như vậy, thì cứ để anh ta xem! Buồn nôn cũng đáng!

Nghĩ vậy, Dư Duyệt buông tay ra, chỉ bông cải xanh trong khay, “Trong này, anh mau tới chụp đi.”

Quý Vân Phong liếc một cái, thấy con sâu trong bông cải, lập tức giơ tay lên, “Không được, tôi phải chụp lại mang về cho Vũ Thần xem, để cô ấy biết, ở căn tin, tôi đã không được ăn cơm ngon, thế mà, về đến nhà cũng không làm cho tôi một bữa no nê.”

Anh giơ di động chỉnh góc độ, dùng cái muỗng múc con sâu xui xẻo lên, đem nhét vào tay Dư Duyệt, để cô cầm muỗng lên, còn bản thân mình không ngừng điều chỉnh màn hình, vui vẻ nói: “Chụp như vậy mới rõ hơn một chút!”

Vẻ mặt Dư Duyệt ghét bỏ, cô quyết định, bắt đầu từ giờ phút này, cô không quen biết tên này.

Bình thường Hoa Vũ ăn cơm vào giữ 12 giờ, Dư Duyệt và Quý Vân Phong tới sớm tận mười mấy phút, vì thế, lúc này, nhân viên mới bắt đầu lục đục đi xuống.

Quý Vân Phong vì mục đích cao cả của mình, mà để Dư Duyệt đứng trên ghế giơ muỗng lên. Thế mà vẫn còn phiền phức, chụp một tấm còn chưa đủ, lại muốn đổi thêm vài góc chụp lại. Dư Duyệt rơi vào đường cùng, đành phải phối hợp, không ngờ, lúc Quý Vân Phong sắp chụp xong, chợt một người bên cạnh, không chú ý, đụng phải tay Dư Duyệt.

Cái muỗng bộp một tiếng, con sâu nào đó bay thẳng ra ngoài.

Toàn thể nhân viên khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào người Tịch Thành Nghiễn!

Không khí vốn đang ấm áp hòa thuận, đã trở nên lạnh lẽo, quả thực, giống như một mùa hè khô nóng bỗng chốc biến thành mùa đông gió rét, tất cả mọi người giật mình há hốc mồm, cùng nhìn một phía.

Chỉ thấy, một vị tổng giám đốc nghiêm nghị, mạnh mẽ, bị một con sâu đã nấu khô, từ bả vai trượt xuống, khiến tây trang cao cấp xuất hiện một vệt ướt.

Thôi xong rồi... Nhìn Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt chỉ có thể nói lên câu này.

Tịch Thành Nghiễn đứng yên cứng ngắt, cúi đầu, nhìn con sâu đang trượt xuống, mãi đến khi 'cậu' rơi thẳng xuống đất mới phục hồi tinh thần

Anh vậy mà để một con sâu dính vào người! Con sâu ghê tởm!

Tóc gáy cả người dựng đứng, Tịch Thành Nghiễn nhìn Dư Duyệt, nhưng muốn bóp chết cô.

“Tổng giám đốc, thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Dư Duyệt nhìn thấy tình hình trước mắt, lập tức cầm lấy khăn giấy, chen qua biển người, vọt tới trước mặt Tịch Thành Nghiễn, lau chùi tây trang của anh, “Tôi không phải cố ý đâu, thật sự xin lỗi!”

Dư Duyệt thật muốn tự lạy mình, rốt cuộc vận mệnh của mình sẽ tới đâu đây, dám ném cả con sâu vào người ông chủ!

“Cởi áo cho tôi!” Tịch Thành Nghiễn hít sâu một hơi, thật vất vả mới nói được một câu. Thực, anh đã cứng cả người, ngày cả động đậy một chút cũng không được!

“Vâng!” Dư Duyệt vốn không hiểu được câu nói của Tịch Thành Nghiễn, cô tự cởi đồ mình ra, không hiểu tại sao anh lại muốn cô cởi đồ ra.

“Tôi nói là cởi cho tôi!” Tịch Thành Nghiễn sắp bị thư ký mới ép tới khóc rồi, người như vậy có thể làm thư ký cho anh được sao? Rốt cuộc, khi đó anh nghĩ gì trong đầu mà lại đem cô để cạnh chứ?!

“Vâng!” Dư Duyệt dừng tay, cởi tây trang trên người anh xuống, đi theo Tịch Thành Nghiễn trở về phòng.

“Lập tức mang đi giặt cho tôi! Buổi chiều tôi sẽ đến lấy!” Vừa vào phòng, Tịch Thành Nghiễn không đợi được, lập tức ra lệnh.

“Được, tổng giám đốc, tôi lập tức đi ngay!” Dư Duyệt gật đầu như gà mổ thóc, sợ mình chậm chạp sẽ khiến Tịch Thành Nghiễn tức giận. Dừng một chút, nhìn hộp lễ phục tinh xảo bên cạnh Tịch Thành Nghiễn, nói: “Tổng giám đốc, ngài cho tôi mượn cái hộp kia dùng một chút, nếu lỡ như tôi vò nát áo ngài sẽ rất khó sửa lại.”

Nói xong, cô lập tức đi tới chỗ Tịch Thành Nghiễn.

“Cô đừng tới đây!” Bây giờ, chỉ cần Tịch Thành Nghiễn cảm thấy con sâu bò trên tây trang kia đã sợ hãi, vội vàng vươn tay ngăn Dư Duyệt lại, ai ngờ, anh vừa đẩy, bước chân Dư Duyệt lập tức lảo đảo, đứng yên tại chỗ, nhưng đầu thì đổ vào người anh!

Trong nháy mắt, đầu óc Tịch Thành Nghiễn trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ đáng sợ: Chắc chắn con sâu kia lại bò lên người anh rồi!

Tịch Thành Nghiễn cảm thấy cuộc đời mình đều bị hủy hoại trong tay Dư Duyệt hết rồi, có một cô thư ký thế này, anh thật sự sẽ không tức tới chết đó chứ?

Cảm thấy không khí xung quanh lạnh thấu xương, Dư Duyệt run một cái, định đẩy Tịch Thành Nghiễn ra, nói xin lỗi, bỗng nhiên cửa phòng liền bị đẩy ra.

“Tổng giám đốc, Dư Duyệt, không có gì...” Quý Vân Phong chưa nói hết, đã bị một màn trước mắt khiến anh kinh hãi phải mở to mắt.

Cô gái cao gầy tinh tế dựa vào lòng một người đàn ông, như một chú chim nhỏ tìm chỗ nép đi, người đàn ông kia lại cúi đầu nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có một mảnh lạnh lẽo khác thường.

“Xin lỗi, làm phiền hai người rồi.” Quý Vân Phong thầm chửi bậy một tiếng, rồi vội chạy đi, cười ha ha đóng cửa lại. Vừa rồi, anh còn lau mồ hôi trên trán, giờ thì, lo lắng cái cọng lông! Hai người kia, quả nhiên có gian tình!

Lúc nãy, anh thật xui xẻo mới nhận lấy cái nhìn kia của tổng giám đốc! Nhất định là vì mình đã phá hỏng chuyện tốt rồi! Anh sai rồi, anh không dám tùy tiện mở cửa phòng tổng giám đốc nữa.

Vũ Thần mau tới cứu anh! Gian phu của bạn em muốn giết chết anh rồi! A