Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 24: Mạnh tiểu viên…



Sau khi về nhà không lâu, Thường Từ đã tới đây, nhìn ra được hắn cũng rất vội, vì hắn vội vàng hỏi tôi một đống vấn đề, sau đó tôi thẳng thắn kể chuyện cho hắn nghe, tiếp đó hắn đá tôi ra khỏi nhà như muốn phát điên, may mà bố tôi giữ cửa mới không suy vong đến tình cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ.

Thường Từ vừa cười vừa lườm tôi, nói: “Tiểu Viên à, lớn rồi phải không, cánh cứng rồi hả, muốn đánh à? Cậu ngoại tình, cậu lại có thể ngoại tình, cậu cũng dám ngoại tình??”

Lời này nghe xong mà tôi vừa muốn cười vừa tủi thân, ngoại tình này có thể coi là ngoại tình sao? Nói đúng ra, đây là tôi bị xâm phạm, vì sao không ai bất bình thay tôi. Bên kia, Thường Từ tiếp tục gọi điện cho Lê Hải Đường, vẫn không có tiếp máy, sau đó hắn đứng dậy nói muốn đi tìm thử, bảo tôi ở nhà ngồi chờ. Tôi nói tôi theo cùng với, hắn lại cười híp mí nhìn tôi, cười đến mức lòng tôi sợ hãi rồi càng thấy bực bội.

Cuối cùng, Thường Từ đi rồi, tôi một mình ngồi nhà, bỗng nhiên những tủi thân cũng toàn bộ trào dâng. Tôi ghét loại cảm giác này, tôi ghét người khác dùng ánh mắt chủ đạo nhìn chuyện của tôi, sau đó tôi gọi điện cho em trai tôi, tmd mông tôi đau muốn chết, tôi nghĩ lúc này tôi thực sự cần sự ấm áp của gia đình, tôi cũng cảm thấy mình bị tổn thương.

Em trai tôi tới rất nhanh, lúc vào cười nhạo tôi một phen trước, sau đó kéo tôi đi xuống khỏi tòa nhà, về chuyện cái mông hắn không giải quyết được, đi thẳng đến bệnh viện là tốt nhất. Tôi bụm mông đi theo nó, vừa đi vừa quay đầu lại, nhưng phía sau không có gì cả, Lê Hải Đường vẫn chưa về.

Trên đường tới bệnh viện, em trai tôi đặt câu hỏi: “Nào, thẳng thắn khoan hồng, rốt cục anh bị sao hả? Mẹ còn nói sáng sớm anh về nhà một chuyến lấy chìa khóa? Anh Đường đâu, sao hôm nay chỉ có mình anh ở nhà? Anh bị gia bạo hay là anh gia bạo anh Đường rồi đấy?”

Tôi im lặng nhìn Mạnh Tiểu Hành một lát, cuối cùng tôi chỉ có thể thở dài: “Tiểu Hành, em nghĩ nhiều quá. Em nghĩ anh của em có thể gia bạo ai chứ?”

“Vậy cũng đúng, anh tùy tiện chọc một cái đã gục rồi – anh ăn nhiều vậy mà thịt chạy đi đâu hết rồi, cũng không thấy anh to ra tẹo nào?” Nói lời khiêu khích vốn là đặc trưng của em trai tôi.

“… Em không thể bớt hai câu à.” Đỡ trán, cảm thấy mông càng ngày càng đau.

“Vậy anh xem anh là làm sao? Đồng chí Mạnh Tiểu Viên, trạng thái ngày hôm nay của anh rất đáng để tìm tòi nghiên cứu đấy.”

Tôi nhìn nó hai cái, thở dài: “Em không thể bớt hỏi nhiều như vậy à?”

“Không hỏi trong lòng ngứa ngáy, hơn nữa anh Đường đâu?”

“Nhất định muốn biết?”

“Nhất định!”

“Không biết không được??”

“Em thực sự rất muốn biết!!”

“Được rồi…” Tôi biết ngay Mạnh Tiểu Hành nhất định sẽ hỏi tới cùng mà, lúc này không nói đợi lát nữa cũng sẽ hỏi tiếp. Vì thế tôi nói hết một lần những việc xảy ra ngày hôm qua, sau đó thấy nó phanh xe ‘kít’ rồi đứng lên đụng đầu: “Ngô Tiểu Sơn? Em không giết hắn không phải họ Mạnh!” Sau đó che đầu trừng tôi, gào: “Em nói cho Mạnh Tiểu Viên anh biết, việc này chưa xong đâu, anh lớn như này rồi, lớn hơn cả em sao mà không có chút ý thức nguy cơ nào thế hả? Nếu anh có thể 1 chọi 5 như em thì em cũng không nói làm gì, nhưng chút sức ấy của anh mà sao anh không có chút cảnh giác nào thế hả?” Dừng một chút, nó lại gào: “Còn nữa!! Đám đồng nghiệp của anh cũng xấu xa quá đi, sao có thể giao anh cho một tên bụng dạ khó lường như vậy!!”

Đỡ trán, giục nó lái xe, tôi nói: “Đồng nghiệp cũng không biết nội tình, ai mà nghĩ một người trông sáng sủa như vậy lại là một tên mặt người dạ thú chứ?”

“Xời, trên mặt kẻ xấu sẽ viết tôi là người xấu sao?” Mạnh Tiểu Hành tiếp tục lái xe, giọng điệu căm giận bất bình, “Em viết giết chết tên Ngô Tiểu Sơn kia, lại dám bắt nạt người nhà họ Mạnh!”

“Tiểu Hành, em chú ý phía trước là đèn đỏ, đừng vượt.” Tuy rằng Mạnh Tiểu Hành gào thét một trận, không thể không nói, trong lòng tôi thực sự đã thoải mái hơn rồi.

“Còn anh Đường đâu?” Hắn lại hỏi.

“Hôm nay anh tìm hắn, nhưng không tìm được.”

“Anh Đường chẳng có trách nhiệm gì sất, nếu là em, em sẽ xông lên đánh cho Ngô Tiểu Sơn chết tại chỗ luôn. Không từ đã biệt, chỉ nói tình huống ấy của anh, rõ ràng không phải tự nguyện mà bị ép buộc! Hơn nữa không thể không nói, anh sức thế mà bị người khác đè còn bị sô pha đập, ai bảo bình thường không rèn luyện cơ, đáng đời!” Nó nhìn tôi qua kính, vẻ mặt căm giận.

“Trong lòng Tiểu Đường vốn đã có vấn đề, em không thể gò ép tâm hồn mỗi người đều mạnh mẽ dẻo dai như tâm hồn của anh em được, hơn nữa đến ngay cả anh còn buồn rầu một thời gian cơ mà!”

“… Đến bệnh viện rồi, anh chẳng lẽ muốn nằm viện sao? Hay là em bảo mẹ tới chăm sóc anh?” Quẹo vào bãi đỗ xe của bệnh viện, Mạnh Tiểu Hành hỏi tôi.

“Không nằm viện, anh còn phải đi tìm Tiểu Đường nữa!” Tôi mở cửa xe, bên ngoài gió lạnh thổi qua, lạnh run cả người. Lúc này di động vang lên, tôi nhận máy nghe thử, lại là Ngô Tiểu Sơn?!

Đầu kia điện thoại, giọng Ngô Tiểu Sơn rất dịu dàng, dịu dàng đến mức làm tôi muốn nôn. Hắn nói: “Tiểu Viên à, anh bây giờ ở đâu? Anh đã khỏe chưa? Tôi hầm canh mang tới cho anh nhé.”

Tiểu Hành bên cạnh dựng lỗ tai nghe, sau đó cau mày: “Đây chính là Ngô Tiểu Sơn đi?”

Tôi gật đầu, sau đó di động bị nó cướp mất, rồi lại nghe nó điên cuồng gào thét một trận. Bỗng nhiên cũng rất muốn cảm thán nó rít gào thực sự rất giống với Mã giáo chủ (Mã Cảnh Đào)! Sau đó nó trả di động lại cho tôi, lầu bầu nói gì đấy, giục tôi đi vào trong bệnh viện.

Mạnh Tiểu Hành lái xe chở tôi từ bệnh viện về nhà đã quá nửa đêm. Tới dưới nhà, tôi thấy thời gian không còn sớm thì giục nó đi về. Chờ đến lúc tôi lên nhà, lại thấy Ngô Tiểu Sơn ngồi xổm chờ tôi ở cửa, tôi nhất thời thực sự rất muốn gọi Mạnh Tiểu Hành quay lại giải quyết hắn một trận.

Ngô Tiểu Sơn thấy tôi thì đứng lên, nói: “Tiểu Viên anh về rồi à! Tôi mang canh hầm đến cho anh này.” Vừa nói, hắn xách một hộp giữ ấm ở bên cạnh lên.

“Cậu tránh ra được không, cậu đang cản đường tôi đấy.” Tôi đứng cách hắn rất xa, thật sự rất sợ hắn nhào qua, càng nghĩ lại càng nổi da gà, tôi đưa tay sờ di động, nghĩ nên gọi 110 hay gọi điện cho Mạnh Tiểu Hành thì tốt đây.

“Tiểu Viên tôi biết sai rồi, thực sự tôi biết sai rồi, anh tha thứ cho tôi lần này được hay không?” Ngô Tiểu Sơn thấy tôi lùi về sau thì hắn lại tiến lên, tôi lại lùi hắn lại bước lên.

“Đừng, tôi không muốn dính dáng gì đến ngài sất, yêu mến của ngài tôi không thừa nhận nổi còn không được sao? Mời ngài về đi cho!” Lùi đến bên cạnh thang máy, tôi tiện tay ấn nút xuống, chỉ chốc lát sau cửa thang máy đã mở ra, tôi để cửa mở, “Mời ngài về đi! Tôi sợ ngài còn không được sao?”

Mà Ngô Tiểu Sơn tiếp tục ẩn tình đưa tình, nói: “Tiểu Viên tôi thực sự sai rồi, anh tha thứ tôi đi!”

Tôi nhìn hắn một lát, cảm thấy mệt chết đi. Tôi nói: “Cậu đừng quấn lấy tôi nữa được không? Cậu đừng để tôi kiện cậu tội thương tổn kiện cho cậu thân bại danh liệt cậu mới cam lòng đi đúng không? Ngô Tiểu Sơn cậu có thể cút xa tôi đừng để tôi thấy buồn nôn được không!”

Lời tác giả: ngẩng đầu nhìn, viết khô cứng quá à….

><><><><