Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 17: Lê hải đường…



Dù sao Lục Tưởng cũng là trẻ con, thức lâu quá cũng không chịu nổi, ngủ mất rồi. Chờ Lục Tưởng ngủ rồi, tôi và Lục Niệm cũng đang định về nhà. Lục Niệm lái một chiếc Buick, tôi đạp xe đạp 30 năm mà nhận ra được tiêu chí ấy vẫn là do chiếc xe của Tiểu Viên. Tôi ngồi xe hắn tới, không đạp xe đạp, tự nhiên cũng do hắn đưa về.

Hai ngày ngủ không được ngon, tuy tán gẫu với Lục Niệm rất vui, tôi ngồi trên xe cũng không muốn nói chuyện. Trong đầu cứ như có thứ gì vang lên ong ong, lúc này đột nhiên có một thứ gì đó cũng vang lên theo. Tôi nhìn di động một cái, là Thường Từ.

Vốn không muốn nhận, nhìn giờ đã qua 12h, chắc là có chuyện gì quan trọng lắm, lúc này mới chậm rãi ấn phím nghe, không tình nguyện đặt di động ở bên tai. Giọng Thường Từ mang theo tiếng khóc nức nở vang lên: “Tiểu Đường mày mau tới, xảy ra chuyện rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi!”

“Làm sao rồi? Mày nói rõ coi!”

“Tao nói không rõ được, nói chung mày mau tới nhà tao, tao biết mày với lão Mạnh đang trải qua kỳ Giáng sinh kích tình, lão Mạnh giận thì tao sẽ giải thích với cậu ta cho, mày mau tới tới tới tới tới tới…”

“Mày bình tĩnh một chút Thường Từ —— “

“Tao không bình tĩnh được, nếu mày không tới là tai nạn chết người đấy, tao cúp!”

Tít tít tít tít…

Tôi thiếu chút thì bóp nát di động.

Nói ra thì tôi có đôi khi sẽ nghĩ, Thường Từ rốt cuộc là người như thế nào đây? Tôi bắt đầu chơi với hắn từ khi còn ở nhà trẻ, tính ra cũng đã gần 30 năm rồi. Nếu như nói người tôi yêu nhất là Mạnh Tiểu Viên, thì người tôi hiểu nhất chính là Thường Từ. Thế nhưng những năm gần đây tôi càng không biết hình dung tính cách của hắn ra sao, đại khái càng hiểu nhiều, càng khó cho định nghĩa đi.

Thường Từ là một tên ngốc thật. Lúc học trung học, mấy tên quan hệ tốt với hắn đánh nhau gặp chuyện không may, hắn vì bạn giúp người ta giải quyết kết quả là mấy tên vô liêm sỉ kia đảo cái đã giở mặt. Lúc học đại học, bạn gái hắn nói muốn chia tay hắn bởi vì không cảm nhận được tình yêu của Thường Từ, thế là giữa mùa đông, hắn thắp nến tròn một đêm dưới tòa ký túc xá nữ sinh kia ở. Lúc tốt nghiệp, thành tích của Thường Từ vốn có thể thi lên nghiên cứu sinh, nhưng bởi vì một anh bạn gia đình khó khăn vừa vặn kẹt trên danh ngạch chạy tới dốc lòng dốc ruột với hắn, thế là hắn nhường danh ngạch cho người ta. Kết quả, người bạn kia vừa lấy tình cảm động Thường Từ, vừa nói bóng gió các loại sai trái của Thường Từ cho thầy giáo lo danh sách thi nghiên, quả nhiên hai tay đều phải bắt hai tay đều phải nắm.

Cụm từ ‘nghiện làm người tốt’ đúng là dùng để miêu tả Thường Từ. Hắn luôn luôn như là Thánh phụ không để tâm vậy, nhưng có đôi khi nhìn hắn, tôi cảm thấy hắn thực ra mới là người thông minh nhất. Người ta nói Thượng Đế đóng của bạn một cánh cửa này sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác, tôi vốn tưởng rằng người như Thường Từ thì Thượng Đế mở cho hắn vô số cánh cửa thì phần lớn hắn đều tặng cho người khác, cuối cùng mới phát hiện thực ra hắn tặng cho người ta những cánh cửa ấy thì càng về sau mới càng có những cánh cửa tốt hơn.

Lúc học cao trung, tuy rằng gánh phạt giùm nhưng trong mấy tên nhóc vô liêm sỉ có một đứa, ba nó là chủ nhiệm chỗ đức dục (giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng chính trị), trong lòng biết rõ con trai phạm lỗi gì, trước khi tốt nghiệp đã triệt tiêu hết hình phạt của Thường Từ đã đành, còn cho Thường Từ một chỗ trong danh sách dự bị trường Đảng. Lúc học đại học, cái đêm giá rét kia tuy không vãn hồi được bạn gái ý chí sắt đá, nhưng lại được người khác chú ý, không bao lâu trong trường đã có thêm một đống hoa nhài cắm bãi phân trâu, tất cả mọi người không hiểu sao hoa khôi trường lại coi trọng Thường Từ chỉ được cái cao lênh khênh. Về phần thi nghiên, nhìn hắn bây giờ là biết, thằng nhãi này buôn bán đồ dùng tình thú phát đạt, tiền bạc không biết nhiều cỡ nào.

Cho nên Thường Từ tuy dở dở hâm hâm, điên điên khùng khùng, không đầu không đuôi, đại não giản đơn… Nhưng bản chất con người hắn là thế: hắn nghĩ cuộc sống rất tốt đẹp, vì thế cuộc sống rất tốt đẹp với hắn. Hắn dịu dàng với cuộc sống, cuộc sống cũng thực sự dịu dàng với hắn.

Cho nên đến lúc tôi nhìn thấy tình trạng như Tu La trong nhà Thường Từ thì sững người. Phía trên toàn bộ là những gì tôi tưởng tượng ra trong chốc lát.

Vết máu trên sàn nhà trộn với vết dịch thể khác từng giọt kéo dài từ phòng khách đến phòng tắm lại kéo vào phòng ngủ, ở giữa còn cả dấu vết giãy dụa. Thường Từ đang tội nghiệp quỳ bên giường như một cún lớn, người trợ lý Diêu Kha của hắn đang nằm úp người trên giường, không mặc quần áo —— thực ra tôi thấy thảm trạng của y cũng chẳng mặc nổi quần áo.

Tôi có chìa khóa dự bị nhà Thường Từ, tự mở cửa đi thẳng vào. Thường Từ vừa thấy tôi lập tức xông lên: “Hải Đường mày mau, mau giúp y, giúp y…” Tôi cảm thấy có lẽ đang lăn tăn ở mấy từ “băng bó” “rửa sạch” “trị liệu”, thực ra tôi thấy dùng hết chúng cũng không quá đáng.

“Móa! Nhóc mày sao dày vò người ta vậy? Lão tử là bác sĩ khoa tâm thần chứ không phải khoa giang tràng, cũng không phải khoa khám gấp, cũng không phải ngoại khoa! Vì sao không đưa y đi viện? !”

“Y không cho đưa…”

“Y nói không thì mày không đưa à? !”

“Y cầm một mảnh sứ nói tao mà gọi xe cứu thương y sẽ cắt…”

Tôi nhìn lại, trong tay Diêu Kha quả nhiên nắm chặt một mảnh sứ, tay cũng đã chảy máu.

“Được rồi… Đúng là ai cũng đáng lo cả.” Tôi thở dài, đi tới trước bàn làm việc tìm giấy bút ra viết, “Mày xuống cửa hàng thuốc và siêu thị bên dưới mua mấy thứ này về, thuận tiện bảo với người lái chiếc Buick biển xe A3216 ở dưới nói Lê Hải Đường hôm nay phải ở đây rồi, bảo hắn đi trước. Tao rửa sạch cho y trước, khăn mặt nước nóng băng vải, thuốc mỡ, những thứ cơ bản này đều có chứ?”

Thường Từ cuống quít lấy đồ ra cho tôi, đưa chậu nước nóng đặt xuống đất bên cạnh giường, sau đó hấp tấp đi xuống nhà mua đồ.

Tôi rửa sạch tay đi đến bên giường. Thực ra ở phòng tắm thì làm tiện hơn, nhưng xem chừng bây giờ Diêu Kha muốn nhích cũng không nhích nổi. Tôi tìm được một cái găng tay nilon trong túi y tế gia đình —— nói tới túi y tế này là do chính tôi lần trước đưa cho Thường Từ ——tôi mang ý muốn giúp Mạnh Tiểu Viên chữa trĩ bắt đầu rửa dọn cho Diêu Kha.

“Vứt mảnh sứ trên tay xuống đi, lão tử không muốn xử lý thêm vết thương đâu.”

Diêu Kha yên lặng vứt mảnh gốm đi, nắm chặt ga giường không buông. Nhìn là biết hắn đau lắm nhưng vẫn không lên tiếng.

“Đáng đời!” Tôi nhìn y giận không dám phát, vừa tốt nghiệp đại học được 2 năm, nhóc mới 24 tuổi mịa nó sao cái gì cũng dám làm, “Tôi đã nói với cậu không bước từng bước thì sao nên cơm cháo, cậu lại chơi trò nhảy cóc hở?Tôi thấy cậu lần trước thỉnh giáo tôi còn không đồng ý với kiến nghị của tôi, dù thế nào cũng không giống người chịu nằm xuống vểnh mông, sao lại thành ra thế này?”

“… Tuần trước tôi đã thượng Thường Từ rồi.” Diêu Kha úp mặt vào gối rầu rĩ thốt một câu, tay run lên.

“… Đệt! Cậu dùng sức mạnh?”

“Không tính đi… Tôi chuốc hắn say. Hắn say rồi cũng không động vào lọ vitamin, phát điên không ngừng, tôi chọc ghẹo hắn một chút, hắn cũng vẫn rất phối hợp. Nhưng sau khi tỉnh lại… Móa, anh nhẹ tay thôi!”

“Lão tử có chừng mực. Thế sau đó?”

“Sau đó hắn né tránh tôi một tuần trời, tôi nghĩ như vậy không được, định dùng đề nghị của anh dứt khoát cho hắn thượng một lần, tôi nghĩ làm bị thương giả vờ ấm ức, với tính hắn đại khái cũng chỉ vừa tự trách vừa lửng lơ con cá vàng thôi, như thế rồi thì cái gì cũng dễ nói. Nào ngờ dược hiệu mạnh như thế, ai biết hắn cứ như lên gân làm từ phòng khách đến phòng tắm rồi lại đến phòng ngủ… Hiện tại tối rồi chứ? Đệt mịa thật đúng là còn làm hơn 24 tiếng. Aizz, tôi nghĩ mông tôi không còn là của tôi nữa rồi, bác sĩ Lê, tôi sẽ có di chứng sao…”

Coi cái dáng vẻ bình tĩnh thành thục của y thật muốn chụp cái chậu lên mông y: “Móa, có cũng đáng đời cậu. Thể chất của Thường Từ rất nhạy cảm với thuốc, từ nhỏ cảm mạo sốt siếc đến ngay cả thuốc giảm nhiệt cũng không dám cho uống bậy, cậu cho hắn uống thuốc, uống đến mức cậu cũng sướng rồi ha.”

“Aizz, tôi cũng không còn cách nào. Đã hai năm rồi, tôi đây cũng là bị bức nên mới vậy.”

“Cậu không phải đã thượng hắn rồi sao, cách thành công chỉ có một chân thôi, đừng làm chết người vội cái rắm à.”

“Quan trọng là lần trước thượng hắn xong, phản ứng sáng hôm đó của hắn làm tôi thấy không thể kéo dài nữa.”

“Hắn làm gì?”

“Hắn nuốt 2 lọ vitamin anh kê cho.”

“…”

Sau đó, tôi khổ cực cả đêm không ngủ, sáng sớm còn chưa về nhà đã bị viện trưởng gọi tới. Cho nên nói, nếu như tôi biết lúc tôi nhờ Thường Từ đi đón Mạnh Tiểu Viên, tên ngốc ấy còn lải nhải kinh nghiệm yêu đương thì tôi sẽ đánh chết hắn.

><><><