Nam Thiếp

Chương 35



CHƯƠNG 35



Mới mở to mắt, Đoàn Thần Phi cũng đã không còn ở trên giường. Mạc Ngôn vội vội vàng vàng rời giường, trời chỉ mới bắt đầu tờ mờ sáng.

Gia đi đã bao lâu? Cư nhiên một câu cũng chưa lưu…

Mạc Ngôn nhìn thấy trên giường trống trơn mà ngây ngẩn, trên gương mặt bất giác có chút ẩm ướt.

Khi Đoàn Thăng kiểm kê xong nhất kiện hàng hóa cuối cùng, Đoàn Thần Phi đã muốn ngồi trên xe, tuỳ thời chuẩn bị xuất phát.

” Thiếu gia, đều tốt lắm.” Đoàn Thăng lo lắng kiểm tra dây kéo lại lần nữa, xác định không có gì lầm lẫn, mới cùng Đoàn Thần Phi báo cáo.

Làm việc cẩn thận, là một trong những nguyên nhân Đoàn Thăng đạt được sự tín nhiệm của lão gia quá cố cùng thiếu gia. Nói thực ra, ở Đoàn quý phủ này, người mà Đoàn Thần Phi tối tín nhiệm chính là vị đại tổng quản này.

” Trữ Ngự Diệp chưa có tới.” Đoàn Thăng cau mày, người này… khẳng định lại uống rượu đến quên hết trời đất!

” Thiếu gia, ta phái người đi…”

” Không cần.” Nguyên nhân Trữ Ngự Diệp chưa có tới là …đố hắn cũng không dám! Đoàn Thần Phi nghĩ thầm.” Là ta bảo hắn đợi.” Đoàn Thần Phi nhìn thẳng vào Đoàn Thăng.

Trò hay sắp lên sân khấu!

Hảo oa… Đoàn đại tổng quản… chuyện liễu ngâm thang kia… đến lượt ta báo thù đây!

Đoàn Thăng ngạc nhiên.” Vì… vì cái gì?” Cảm thấy việc này có điểm không tầm thường, Đoàn Thăng không tự giác lui về phía sau từng bước. Hắn cảm thấy… ánh mắt thiếu gia hôm nay là lạ!

Không đúng!

Thiếu gia chưa từng có lần nào như vậy a!

” Thiếu gia, thỉnh ngài vì sự an toàn của bản thân mà suy nghĩ! Thỉnh mang theo Trữ Ngự Diệp.” Phản ứng của Đoàn Thăng cũng không phải nhất thời, mà là vì một chút động tác rất nhỏ của thiếu gia có thể nhìn ra không thích hợp.

Như vậy rất nguy hiểm, thiếu gia là kinh thành thứ nhất thủ phủ, tuỳ thời có thể lọt vào công kích a!

” Không cần, ta cho hắn lưu lại chiếu cố Mạc Ngôn.” Ánh mắt Đoàn Thần Phi mị nhanh. Để cho Mạc Ngôn một mình… hẳn là rất khó chống chọi…

Đều là cái lão tử thái bà  kia. Y có thể khẳng định Giang Nam hết thảy xôn xao, đều là do nương y khơi mào mà thôi! Còn muốn y tự mình đi giải quyết…

Quên đi!

” Cố ý gặp?” Đoàn Thần Phi thú vị nhìn nhìn tổng quản nhà y.

” Không dám.” Là như thế này a… có thể nói thông.

Đoàn Thăng cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.

” Ngươi vui lòng.” Đoàn Thần Phi đến cuối cùng, vẫn là tối tín nhiệm hắn. Người mà y tối có thể phó thác Mạc Ngôn, hẳn chỉ có thể là tổng quản bất cẩu ngôn tiếu này.

Cho dù cái gì cũng không nói, Đoàn Thăng cũng hiểu.” Đã biết, thiếu gia… ta sẽ hảo hảo để mắt tới hắn.” Chuyện có thể làm cho Đoàn Thăng thốt ra lời hứa hẹn không nhiều lắm, nhưng nếu hắn đã hứa, nhất định sẽ làm được!

” Giúp ta nhìn hắn.” Đoàn Thần Phi thật lo lắng, buổi sáng y cái gì cũng chưa nói liền ly khai, chờ một chút tiểu tử kia thức dậy, nhất định y sẽ bối rối không biết làm sao đi.

” Vâng.”

Đoàn Thần Phi vốn định hô đi, nhưng đột nhiên nhớ tới cùng Trữ Ngự Diệp ước định, đột nhiên dừng lại.

” Có hay không hảo một chút?” Đoàn Thần Phi không đầu không đuôi hỏi một vấn đề.

Hảo một chút… Là khi đó…” Chỉ là quá mệt mỏi. Cám ơn thiếu gia quan tâm.” Nói thật ra, Đoạn Thăng đối với chính mình đột nhiên té xỉu, cũng hiểu được rất bất khả tư nghị.

Hẳn chỉ do gần nhất chính mình quá mệt mỏi thôi… Quý thần y cũng nói như vậy.

” Vậy là tốt rồi…” Đoàn Thần Phi lại giống như nhớ tới cái gì.” Đúng rồi, ta bảo Trữ Ngự Diệp chăm sóc ngươi ngày ba bữa cơm, về sau Trữ Ngự Diệp sẽ thường đến trướng phòng, ngươi không cần quá sức.”

Cái… cái gì…?

Đoàn Thăng trong nháy mắt hiểu ánh mắt kia của thiếu gia là có tâm cơ khác, rốt cuộc là có ý gì.

Đang vui đùa cái gì đây! Cho hắn chiếu cố… ta còn tính toán sổ sách được sao?

” Từ từ… thiếu gia…!” Đoàn Thăng cảm thấy hoả đại, nhưng Đoàn Thần Phi nhìn về phía hắn huy phất tay, hướng con đường Giang Nam đi tới.

Đáng chết!

Ba!

Một quyền huy ở tấm ván gỗ trên cửa mã phòng, đương trường xuyên qua một cái động lớn.

Này cũng là nguyên nhân chủ yếu Trữ Ngự Diệp không dám tới, hắn rất hiểu biết Đoàn đại tổng quản, nếu một cái không bắt bẻ, một quyền này chính là huy ở trên người hắn.

Trữ Ngự Diệp chỉ có mặt này là thông minh nhất.

Đoàn Thăng sắc mặt không tốt trở lại Đoàn phủ.

” Uy! Ngươi… mã cửa phòng bị phá hủy, đi tu bổ!”

Đoàn Thăng đi đến phòng thiếu gia, Du Hương đã giúp Mạc Ngôn rửa mặt chải đầu xong.

” A… Đoàn tổng quản… sớm a.” Du Hương cười nheo nheo mắt cùng hắn chào hỏi.

” Sớm.” Chuyển hướng Mạc Ngôn.” Không thành vấn đề đi?” Đoàn Thăng chưa quên hắn cùng thiếu gia vừa ước định.

Mạc Ngôn lắc đầu, hắn hiện tại một câu cũng không muốn nói.

Y vẫn là ly khai, một câu cũng chưa lưu.

Quả nhiên… việc buôn bán vẫn là trọng yếu hơn sao…?