Năm Tháng Vội Vã

Quyển 5 - Chương 7



Triệu Diệp đã chọn mộtngày thu đặc biệt, trời trong xanh, cả cậu và Lâm Gia Mạt đều thích để tỏ tình.

Trước đó Kiều Nhiên vàTrần Tầm không biết gì nhiều, mà chỉ làm một số việc “dọn dẹp” đơn giản giúpTriệu Diệp theo sự phân công của cậu. Phương Hồi thấy có vẻ không ổn nên cũnglo lo, nhưng vẫn bị Trần Tầm kéo đi, trong lớp chỉ còn lại Triệu Diệp và LâmGia Mạt không hề hay biết gì.

“Tớ bảo này, nếu ngày maiphải d đến bóng thì tại sao bọn họ không giúp gì nhỉ!”. Lâm Gia Mạt ra sức laumột quả bóng: “Đội bóng các cậu chết hết rồi à? Sao tự nhiên lại giao hết chocậu vậy?”.

“Haizz, bình thường đều làTô Khải tổ chức, bây giờ anh ấy cuối cấp, cũng không còn thời gian quan tâmnữa, đành phải chia đều cho nhau để lau”.

“Thế mấy hôm trước cậulàm gì? Mọi người ai cũng làm sớm, đâu có nước đến chân mới nhảy đâu! Cậu thìngược lại!”.

“Tớ suýt thì quên mấtmà...”. Bị nói như vậy, Triệu Diệp cũng giật thốt, cậu ta cố tình làm như vậy.

“Tô Khải ôn thi thế nàorồi?”. Lâm Gia Mạt giơ cao quả bóng ra trước sáng hỏi.

“Cũng được, tớ thấy anhấy cố gắng lắm, chắc là muốn thi cùng trường với Trịnh Tuyết”.

“Hả? Thấy bảo Trịnh Tuyếthọc giỏi lắm mà? Anh ấy có đạt được mức điểm đó không?”.

“Bọn tớ được cộng điểmnăng khiếu mà. Điểm số sẽ thấp hơn các cậu một chút, Tô Khải đã từng đạt giải,chỉ cần kết quả không quá tồi sẽ không có vấn đề gì”.

“Ừ...”. Lâm Gia Mạt némquả bóng về phía rổ với vẻ suy nghĩ, lần này ném không trúng, quả bóng đập vàothành rổ và lăn xuống đất.

“Hê! Cậu phải để cẩn thậnchứ! Công lau thành công cốc à!”. Triệu Diệp liền đuổi theo quả bóng, nhặt lênnói.

“Bực quá! Chẳng có hứngthú gì cả! Tớ về đây!”.

Lâm Gia Mạt hậm hực xáchba lô lên, Triệu Diệp vội kéo cô lại nói: “Đừng về vội! Tớ còn chưa nói hếtmà!”

“Nói gì cơ?”. Lâm Gia Mạtliền ngồi xuống, nhìn Triệu Diệp

“Việc này... Tớ có chútchuyện muốn nói với cậu”. Triệu Diệp đỏ bừng mặt, ấp úng nói.

“Thế cậu nói đi!”.

“Tớ nói cậu đừng giậnnhé”.

“Ừ, tớ không giận đâu,cậu nói đi!”.

“Tớ... tớ.. .haizz! Đợitớ tổ chức lại vấn đề đã!”.

“Cậu làm sao vậy?”.

Cũng không hiểu tại sao,trước đôi mắt to tròn chớp chớp của Lâm Gia Mạt, câu nói mà hiện nay mọi ngườicó thể nói ra vào bất cứ lúc nào lại khiến Triệu Diệp không thể thốt ra đượcthành lời.

“Thôi thế này vậy, GiaMạt ạ!”. Sau khi đi đi lại lại N vòng, Triệu Diệp liền ngồi xuống nói: “Tớ cómột điều bí mật, không nói ra chắc tớ bí bách chết mất, nhưng nói ra có thể sẽlàm cậu sợ. Để cho công bằng, bọn mình trao đổi nhé, mỗi người nói một điều bímật, như thế sẽ hòa, có được không cậu?”.

“Điều bí mật gì vậy?”.Lâm Gia Mạt thắc mắc.

“Tóm lại là điều bí mật,tớ thề là những điều bọn mình nói với nhau hôm nay chỉ có trời biết, đất biết,cậu biết, tớ biết, thôi cứ thế nhé!”.

“Thế... nói về chuyện gì?Tớ có nhiều điều bí mật lắm, không thể nói hết cho cậu được!”.

“Người mà mình thích”.Dường như Triệu Diệp vừa cắn lưỡi vừa nói ra mấy chữ nay: “Mỗi người viết vàomột mẩu giấy, sau đó đổi cho nhau”.

Nói đến đây, Lâm Gia Mạtđã hiểu được bảy tám phần. Thiện cảm mà Triệu Diệp dành cho cô, không phải côkhông biết gì, nhưng vì cô không có suy nghĩ cũng không muốn làm ảnh hưởng đếntình cảm bạn bè, thế nên cô vẫn giả vờ không biết, cô nghĩ kiểu gì dần dầnTriệu Diệp cũng phát hiện ra chuyện cô không có tình ý riêng gì với cậu. Nhưngbây giờ nhìn động thái của Triệu Diệp, chắc chắn là đang có ý định nói ra sựthật. Lâm Gia Mạt thầm nghĩ, thôi cũng được, tranh thủ lúc không có mặt ai nóithẳng ra vấn đề để sau này đỡ phải băn khoăn. Và thế là cô liền gật đầu đáp:“Ừ”.

Câu trả lời này của LâmGia Mạt tương đương với việc gián tiếp tiêm một liều thuốc kích thích cho TriệuDiệp, cậu vừa mừng thầm chuyện này có hi vọng vừa tính toán.

Hai đứa quay lưng vàonhau viết gì đó, quay đầu lại nắm chặt mẩu giấy ghi điều bí mật của mình tronglòng bàn tay, giống như mua bán trong chợ đen, tiền trao cháo múc.

Lúc mở mẩu giấy ra, LâmGia Mạt suýt thì nổ đom đóm mắt, mẩu giấy Triệu Diệp đưa cho cô trống trơn,đừng nói là tên, ngay cả một nét chữ cũng không có, cô hậm hực túm lấy cánh tayTriệu Diệp, nói lớn: “Cậu chán thật đấy! Chơi đểu quá! Trả lại cho tớ!”.

Và khi ngẩng đầu lên,Triệu Diệp đã không còn giống như ban nãy, nụ cười trên môi cậu tắt ngấm, cậugiơ mẩu giấy ra trước mặt Lâm Gia Mạt: “Có thật không? Cậu viết linh tinh hả?”.

Lâm Gia Mạt nhìn tên TôKhải trên mẩu giấy rồi lặng lẽ gật đầu, cô nói với vẻ ngại ngùng: “Ai lừa cậulàm gì? Bảo là viết ra điều bí mật mà, tớ đâu có như cậu...”.

“Nhưng anh ấy có TrịnhTuyết rồi mà?”.

“Hồi tớ thích anh ấy, anhấy chưa đến với Trịnh Tuyết!”.

“Trước đây là trước đây,hiện tại anh ấy và Trịnh Tuyết gắn bó với nhau lắm! Cậu làm như thế khác gì làngười thứ ba?”.

“Tớ cũng không làm gìthật mà, hơn nữa bọn họ đâu đã lấy nhau! Làm sao tớ là người thứ ba được!”.

“Tóm lại là bọn họ làngười yêu của nhau, vừaTô Khải, mọi người liền nghĩ ngay rằng người yêu của anhấy là Trịnh Tuyết, cậu có vai trò gì đâu!”.

“Sao cơ, tớ không làmđược bạn gái của anh ấy nên không thể thích anh ấy được hay sao! Bao nhiêungười thích Trần Tầm, cũng đâu có thấy Phương Hồi có phản ứng gì đâu!”.

“Vị trí của cậu và PhươngHồi sao giống nhau được. Cậu làm thế là tự giết chết chính mình!”.

“Tớ thích thế đấy, liênquan gì đến cậu chứ!?”.

Lâm Gia Mạt bực bội hétxong câu này, hai đứa đều im lặng. Chúng như hai con thú nhỏ đang đối đầu vớinhau trong phòng học, cả hai đang tranh giành nhau con mồi không thuộc về minh.

Lâm Gia Mạt vứt mẩu giấytrắng trên tay vào thùng rác, lúc đi qua chỗ Triệu Diệp thì bị cậu ngăn lại.Triệu Diệp liền xòe bàn tay ra, bên trên có đặt mẩu giấy giống hệt với mẩu giấycô vừa vứt. Lâm Gia Mạt lưỡng lự trong giây lát, từ từ mở ra, mấy chữ bên trênđã chạm đúng vào phần mềm yếu nhất trong trái tim cô:

“Nhìn gì mà nhìn! Chínhlà cậu chứ ai! Ngốc ạ!”.

“Tớ xin lỗi...”. Lúc nóira ba chữ này, đột nhiên Lâm Gia Mạt lại khóc, Triệu Diệp đứng bên cô, thở dàihỏi: “Cậu thích Tô Khải từ bao giờ vậy?”.

“Hôm đi ăn cơm với bọncậu ở Vũ Hoa…”.

“Ừ! Nếu hôm đó tớ ở lạichịu đánh, anh ấy dắt cậu chạy thì cậu có thích tớ không?”.

“Tớ không biết…”.

“Có khi cuối cùng vẫnthích anh ấy chứ, hê hê, tại sao vậy?”.

“Cái duyên thôi mà…”.

Nhưng từ ngày hôm sau,năm đứa bọn họ không còn ăn cơm cùng nhau nữa, Triệu Diệp nói không biết phảiđối mặt với Lâm Gia Mạt thế nào, còn Lâm Gia Mạt cũng không muốn gặp Triệu Diệpđể nói lời xin lỗi lần nữa.

Thời gian đó Triệu Diệprất tiêu cực, máy nghe nhạc của cậu bật đi bật lại bài hát Sao em lại nỡ để anhđau khổ của Hoàng Phẩm Nguyên, lúc ăn cơm thường xuyên vô cớ hỏi mọi người cómón nào là món “cái duyên” hay không, chơi bóng cũng không tập trung, vì saisót mà mấy lần suýt nữa cãi nhau với Tô Khải.

Chỉ có đám Phương Hồi làhiểu tại sao Triệu Diệp lại ra nông nỗi đó. Trần Tầm nói đây là nỗi đau củatuổi thanh xuân. Phương Hồi nói thực ra làm bạn thân cũng tốt, có thể tiếnthoái tùy ý, luôn luôn ở vị trí không bao giờ bị tổn thương. Kiều Nhiên liền gậtđầu không phát biểu gì, chuyện này đã gây ra cú sốc lớn nhất cho cậu, đặc biệtlà câu nói đó của Phương Hồi, coi như chặn đứng đường đi của cậu. Cậu không cònmuốn trút bày tâm sự với Phương Hồi nữa, quyết định tự an ủi mình, cam tâm tìnhnguyện đi làm người bạn thân “có thể tiến thoái tùy ý”.

Lâm Gia Mạt không nghĩTriệu Diệp lại bị tổn thương lớn như vậy, càng không thể nghĩ mình lại khôngthể rút lui hoàn toàn, mà lại rơi vào hoàn cảnh cả hai cùng bị tổn thương. Côtưởng rằng sẽ lại như trước đây, vờ coi như không có chuyện gì xảy ra và choqua mọi chuyện, nhưng đến bây giờ cô mới biết mình không thể làm được điều đó.Mẩu giấy như đùa cợt đó đã đánh trúng vào mạch cổ tay của cô, kể cả không mấthết võ công, thì cũng làm tiêu tan năm, sáu phần nguyên khí của cô, khiến côkhông dám nhìn vào mắt Triệu Diệp nữa.

Trước đây, sau khi tanhọc, Lâm Gia Mạt đi xem đội bóng rổ chơi bóng, thực ra đó chỉ là xem Tô Khảichơi mà thôi và sau sự việc này, cô cũng bắt đầu chú ý đến Triệu Diệp. Thực ranhìn Triệu Diệp chơi bóng cũng rất cool, cậu còn cao hơn cả Tô Khải, động tácchuyền bóng rất thoáng, trước đây khi Triệu Diệp nói cậu được mọi người tặngcho biệt hiệu “Hoa Bươm Bướm”, Lâm Gia Mạt luôn nghĩ cậu nói khoác, nhưng nhìnkĩ mới thấy cánh tay cậu rất giống cánh bướm, nhẹ nhàng, linh hoạt.

Chỉ có điều, hôm đó chúbướm này có phần nóng vội

Lúc nhìn thấy Lâm Gia Mạtcó mặt ở sân, Triệu Diệp không còn bình tĩnh được nữa, chuyền bóng, phối hợp,kiểm soát bóng không đâu vào đâu cả. Vì có mặt Lâm Gia Mạt nên Tô Khải cũng cốchịu đựng, cuối cùng vẫn không chịu được đành lên tiếng.

“Dừng! Dừng! Tất cả dừnglại cho tôi! Triệu Diệp, cậu làm sao vậy? Vừa nãy Lưu Bác dẫn bóng chạy về phíacậu, cậu đón làm gì hả? Cậu ta chỉ vòng qua cậu, lấy cậu để che bóng rồi nhằmvào hậu vệ của đối phương, ai bảo cậu đón bóng từ tay cậu ta? Chiến thuật đơngiản như vậy mà không nhận ra được hay sao, những gì tập trong các buổi huấnluyện vứt đi hết rồi à? Chơi thế mà cậu còn định tham gia Nike cup hả? Chỉ làmtrò cười cho thiên hạ thôi!”.

“Không chơi thì thôi chứsao!”. Triệu Diệp lầm bầm.

“Cậu nói gì vậy? Cậu nhắclại lần nữa cho tôi xem nào?”. Tô Khải chỉ nghe được loáng thoáng, tức quá liềnxông đến, các cầu thủ khác vội kéo cậu ta lại.

“Tôi không chơi nữa làcùng chứ gì? Có cái quái gì đâu! Việc gì phải nặng lời với nhau như vậy!”.Triệu Diệp ngửa mặt lên, ném mạnh bóng xuống đất, quay đầu rồi bỏ đi.

“Giỏi thì đừng quay lạinữa!”. Tô Khải quát lớn và Triệu Diệp cũng không quay đầu lại thật.

Lâm Gia Mạt ngồi ngoàixem, cuống lên suýt khóc, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc buổi tập kết thúc,cô liền vội chạy đến chỗ Tô Khải hỏi: “Bọn anh... không sao chứ?”.

“Không sao! Anh tức vìcậu ấy không nghiêm túc! Không ai chơi bóng như cậu ta cả! Có tố chất như vậymà để cậu ta làm lãng phí!”. Tô Khải vẫn chưa hết bực, nghiêm mặt nói.

“Anh không khai trừ cậuấy chứ?”. Lâm Gia Mạt sốt sắng hỏi.

“Cậu ta bảo em đến hỏià?”. Tô Khải nhướn mắt lên nhìn cô>“Không không!”. Lâm Gia Mạt vội lắc đầunói: “Tự em hỏi thôi! Cậu ấy rất thích chơi bóng, ở trong lớp còn thường xuyênnhảy lên để với cao! Hơn nữa cậu ấy lại rất coi trọng Nike cup, cậu ấy bảo đâylà cơ hội đoạt chức vô địch cuối cùng của anh thời cấp ba, chắc chắn phải đểanh giành được cúp và tốt nghiệp một cách hoành tráng! Thế nên các anh đừngkhai trừ cậu ấy được không? Tại tâm trạng cậu ấy không được vui cho lắm...”.

“Thôi thôi! Không khaitrừ nữa!”. Cuối cùng Tô Khải đã mỉm cười: “Không ngờ tên Triệu Diệp này códuyên thật, từ đội bóng rổ đến đội cổ động viên, thay nhau khen ngợi, rót mậtvào tai anh, không hiểu hắn cho ăn cái gì mà bọn em lại bênh hắn đến vậy!”.

“Không phải... những điềuem nói đều là sự thật mà...”. Lâm Gia Mạt cũng có vẻ ngại khi bị nói như vậy,bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại phải cất công xin cho Triệu Diệp.

“Anh chỉ nạt cậu ấy đểcậu ấy rút kinh nghiệm thôi! Dù gì thì bóng rổ cũng là môn thể thao đồng độimà, nếu tất cả mọi người đều như cậu ấy, thích thì chơi, không thích thì bỏ thìđâu có được. Anh gặp nhiều trường hợp như thế rồi, người biết nghe lời khuyênnhư trung phong Lưu Bác của đội bọn anh, chơi bóng giỏi, học cũng không tồi,người không chịu nghe lời là Phùng Viễn lớp 12 cũ, bị đội khai trừ, suốt ngàylang thang với một nhóm lưu manh, cuối cùng thi trượt đại học. Anh rất đánh giácao Triệu Diệp, không muốn nhìn thấy cậu ta đi chệch đường, khi nào có thờigian em cũng nên khuyên cậu ấy, anh thấy cậu ấy chịu nghe lời em lắm!”.

Lâm Gia Mạt liền cườibuồn, nghịch lọn tóc bên tai nói: “Em sẽ cố gắng! Còn anh thì sao? Ôn thi thếnào rồi? Nghe nói anh định thi cùng trường với Trịnh Tuyết à!”.

“Hê hê, cố gắng thôi!”.Tô Khải liền xắn tay áo lên, uống mấy ngụm nước mát ở vòi nước.

“Ấy! Sao anh lại uốngnước lã! Bẩn lắm! Để em mời anh nước!”. Lâm Gia Mạt vội kéo Tô Khải nói.

“Không sao đâu! Con traibọn anh không để ý nhiều đâu!”. Tô Khải vừa lau miệng vừa nói: “Muộn thế nàyrồi mà em chưa về à? Bọn mình cùng đi nhé!”.

“Vâng”. Lâm Gia Mạt đeoba lô lên, cười nói.

Hai đứa liền đi song songbên nhau và ra khỏi cổng trường, hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất nhìn rấtcân xứng, Lâm Gia Mạt cố gắng tận hưởng giây phút thật quý giá đối với cô,miệng bất giác cười cười. Còn Tô Khải dường như không vui cho lắm, cậu dắt xe,miệng phả ra hơi nước màu trắng.

“Thực ra... chuyện ngàyhôm nay cũng không thể hoàn toàn trách một mình Triệu Diệp, gần đây tâm trạngcủa anh cũng không ổn lắm”.

“Có chuyện gì vậy?”. LâmGia Mạt liền dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, khác với mọi bận, trong đôimắt trước đây vốn luôn sáng ngời của Tô Khải, cô nhìn thấy nét gì đó ảm đạm,buồn buồn.

Lâm Gia Mạt bèn hít mộthơi thật sâu, đứng trân trân tại chỗ.