Năm Tháng Vội Vã

Quyển 4 - Chương 10



Sau khi nghe Phương Hồikể chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng thấy trách Trần Tầm. Tôi cảm thấy lúc đó nếuTrần Tầm không nói chuyện với Ngô Đình Đình thì hay biết bao, cậu ta đi làmngười tốt, còn Phương Hồi thì bị bỏ rơi một bên, sau đó mới xảy ra những chuyệnđó...

Hiện tại tôi nghĩ, có lẽlà do tôi muốn đóng vai của Trần Tầm nên mới nảy ra suy nghĩ ngây ngô đó. Vìđến tận sau này tôi mới hiểu ra được hai điều, thứ nhất, đây không phải là lầnđầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng Trần Tầm đi bên cạnh Ngô Đình Đìnhnhư vậy; thứ hai, giả dụ lúc đó cậu đi bên Phương Hồi, những chuyện cần xảy racũng sẽ vẫn xảy ra.

Trong lúc Trần Tầm đangan ủi Ngô Đình Đình thì Đường Hải Băng đã bước đến đi cạnh Phương Hồi. PhươngHồi liền co rúm người lại, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với cậu ta.

Đường Hải Băng khôngcười, cậu cau mày, hỏi với vẻ ngại ngùng: “Cậu thích Trần Tầm không?”.

Phương Hồi sững người rồigật đầu.

“Giống như việc thích LíHạ ngày trước ư?” Lần này, Đường Hải Băng không hề có ý mỉa mai, nhưng PhươngHồi vẫn cảm thấy người mình run lên.

“Không... không phải”.Giọng cô có phần run rẩy, nhưng rất quả quyết.

“Không phải cũng khôngđược, cậu có hiểu không?”. Đường Hải Băng châm một điếu thuốc: “Tôi biết có lẽnhư thế sẽ không công bằng đối với cậu, nhưng thế gian này cậu không thể nhấnmạnh cái gọi là công bằng. Nếu công bằng thì việc gì Lí Hạ phải chết, nhưngthằng đâm cậu ấy hiện vẫn sống nhởn nhơ đó thôi. Trẻ tuổi phạm tội giết ngườicó phải đền mạng đâu! Lí Hạ là người xấu ư? Cậu ấy đáng tội chết ư? Không thể,nhưng tại sao cậu ấy lại phải chết?”.

Mắt Phương Hồi bắt đầungân ngấn nước mắt, cô đã nhớ đến Lí Hạ, nhớ đến những giờ phút từng chơi kéoco bằng cuống lá với cậu ta, Đường Hải Băng đứng bên cạnh trêu trọc, hồi đó bọnhọ không bao giờ nghĩ một ngày kia lại ra nông nỗi này.

“Nói thật, trước đây tôilà người thả giun đất vào hộp bút của cậu, nhổ van xe của cậu, tôi là người đặtra quy định cậu phải xin lỗi Lí Hạ khi nói chuyện với đám con trai khác, tôicũng chính là người đưa ra ý tưởng bắt cậu phải đeo hoa trắng trong ba năm học.Chắc chắn cậu cảm thấy tôi rất khó chịu, nhưng tôi không còn cách nào khác, chodù thế nào, nếu không có chuyện của cậu thì Lí Hạ đã không chết. Thế nên nếukhông làm điều gì đó thì tôi cảm thấy rất có lỗi với Lí Hạ. Cậu có biết không?Hồi đó cậu ấy thực sự rất quý cậu…”

“Cậu đừng nói nữa, tớkhông trách cậu đâu”. Phương Hồi quệt mắt: “Đến giờ tớ vẫn nhớ ngày đó, Thanhminh cũng vẫn đốt giấy tiền cho cậu ấy”.

“Ừ, thế thì cậu cũng cònđược. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể đến với Trần Tầm được. Đối với tôi, Lí Hạgiống như người anh trai, còn Trần Tầm giống với người em trai. Qua cậu mà bọnhọ có mối liên hệ với nhau, tôi không thể chấp nhận được điều này. Tôi đã đượctận mắt chứng kiến Lí Hạ chết thế nào và lúc đó người cuối cùng mà cậu ấy nhìnthấy chắc chắn là cậu, mặc dù cậu không nhìn cậu ta. Về điểm này, hai bọn mìnhai nhìn ai cũng thấy không vui. Hơn nữa, không phải tôi cố tình kiếm cớ đâu,nói thẳng ra là tôi không yên tâm về cậu, dĩ nhiên là cũng không yên tâm vềTrần Tầm. Còn trẻ nên cũng chỉ là giỡn thôi đúng không? Cậu tìm người khác,chắc chắn tôi sẽ không can thiệp, có khi còn chúc mừng hạnh phúc cho cậu nữa!Còn Trần Tầm chắc chắn là không được”. Đường Hải Băng nhìn theo bóng Trần Tầm,nói với giọng rất quả quyết.

Một hồi lâu Phương Hồikhông nói gì, cô ngẫm nghĩ thật kĩ một lượt những điều Đường Hải Băng nói trongđầu. Mặc dù bình thường Đường Hải Băng rất ngang ngạnh, nhưng mấy câu này cậuta nói rất thật lòng, có những điểm cũng đúng như những điều cậu nói. Tuynhiên, cô không thể chia tay với Trần Tầm vì những câu nói này. Những ngàytháng Phương Hồi và Trần Tầm ở bên nhau, có thể nói là những giây phút hạnh phúcnhất trong mười mấy năm qua của cô. Không chỉ vì tình cảm mong manh, rụt règiữa hai người bạn khác giới, mà quan trọng hơn là, Trần Tầm đã dẫn dắt cô nhìnthấy cái đẹp của cuộc sống, vốn đã tuyệt vọng từ lâu trong mắt cô.

Giống như một người muốnnhảy lầu tự , nếu như bạn không đếm xỉa gì đến anh ta thì anh ta sẽ nhảy xuốngrồi chết. Nhưng nếu giữa chừng bạn kéo anh ta lại, thì tự nhiên khát vọng sốngcủa anh ta lại vô cùng mạnh mẽ, nếu đã được cứu lên thì không bao giờ tự sátlần thứ hai nữa, đây cũng là kết luận của tâm lí học. Tình hình của Phương Hồicó phần giống với điểm này.

Đường Hải Băng nhìnPhương Hồi rất chăm chú, vì sợ hãi và căng thẳng mà bất giác cô nắm chặt taylại, các đốt ngón tay tái nhợt.

“Tớ... tớ vẫn... thíchTrần Tầm”. Phương Hồi nói với giọng run rẩy: “Hải Băng, tớ sẽ không rời xa cậuấy đâu”.

Đường Hải Băng không thểngờ rằng cô gái rụt rè, nói chuyện cũng run rẩy lại trả lời cậu như vậy, chínhvì thế cậu càng nghiêm giọng hơn: “Cậu đừng thân lừa ưa nặng!”.

Phương Hồi nghiến răng,lắc đầu nói: “Tớ không làm được”.

Đường Hải Băng suýt nổinóng, cậu còn nhớ hồi cấp hai, bất luận cậu làm chuyện gì, Phương Hồi đều khôngdám chống cự, cậu tưởng rằng cách nửa tỏ ra chân tình, nửa bắt ép, đe doạ nàysẽ có hiệu quả, nhưng cậu đã đánh giá sai lòng can đảm của Phương Hồi. Cậu đangđịnh nói gì nữa thì chiếc máy nhắn tin BP cài ở thắt lưng đã đổ chuông. Cậu lấyra xem, cười khẩy hai tiếng rồi nói: “Phương Hồi, thế thì cậu đừng trách tớ”.

Phương Hồi cười buồn rồibước đến chỗ Trần Tầm đang rạng rỡ như hoa mùa xuân phía trước mặt, Đường HảiBăng đứng sau thì vô cùng u ám. Rời xa thiên thần có lẽ ác quỷ cũng sẽ khôngđến quấy rầy nữa, tuy nhiên vì chút ánh sáng đó, mà giữa hai cái, cô đã lựachọn đối mặt với tương lai và quay lưng với quá khứ.

Họ đến sân trượt băng ởcông viên Địa Đàn, thuê giày trượt ở quầy. Phương Hồi chưa bao giờ trượt băng,nhìn đế dao bóng loáng mà hoa cả mắt, Trần Tầm vừa cười vừa đỡ cô đứng dậy, côtúm chặt cánh tay Trần Tầm, tựa như một con thú nhỏ đến một vùng đất xa lạ, nétmặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.

“Ấy! Sao cậu lại mặc quầnlửng đến?”. Ngô Đình Đình thắt dây giày,

“Hả? Thế có sao không?”.Phương Hồi cố gắng đứng cho vững, ngẩng đầu lên hỏi.

“Lạnh chứ sao!”. Ngô ĐìnhĐình hà hơi xuống lòng bàn tay nói: “Hơn nữa, nếu ngã xuống nền băng thì cũngdễ bị trầy xước. Trần Tầm tệ thật, không nhắc người ta một tiếng!”.

“Ờ, tớ cũng chẳng nghĩra, nhưng kể cả có nghĩ ra thì cũng không có cách nào báo cho cậu ấy được”.Trần Tầm nói.

Phương Hồi biết cậu vẫnchưa quên chuyện tối hôm qua không tìm được mình, nên không nói thêm gì nữa màcười với Ngô Đình Đình: “Không sao, cũng không lạnh lắm đâu”.

Ngô Đình Đình bèn liếcTrần Tầm một cái rồi trượt vào trong.

Tôn Đào và Dương Tình đãtrượt được một vòng, hai người bám lấy nhau, vừa cười vừa đùa, vô cùng thânmật. Chắc là sợ Đường Hải Băng lại gây chuyện, Ngô Đình Đình liền bám riết lấycậu đòi học cách lướt băng. Đường Hải Băng cũng phối hợp, kiên nhẫn dạy NgôĐình Đình, cũng không nói đến chuyện của Trần Tầm và Phương Hồi nữa.

Trần Tầm kéo Phương Hồitrượt ở nửa đầu bên kia, cậu đỡ vai cô hỏi: “Lạnh không? Lạnh thì ra ngoài ngồimột lát”.

“Cũng không lạnh lắm”.Môi Phương Hồi đã tái đi, nói nhỏ.

“Không lạnh gì nữa! Nóichuyện mà răng va vào nhau cầm cập rồi!”. Trần Tầm liền đỡ lấy cô: “Ra thôi”.

“Thế cậu ra với tớ...được không?”. Phương Hồi nhìn Trần Tầm và nói với giọng năn nỉ, sở dĩ cô gắngchịu lâu như vậy, là vì sợ lúc ngồi một mình ở ngoài, Đường Hải Băng lại đếnnói gì đó với cô.

“Nói linh tinh gì vậy! Tớkhông ra với cậu thì đi đâu!”. Trần Tầm xoa tay cô nói: “Cậu nhìn đây này, sắpcứng đờ rồi! Sao cậu không nói

“Tớ thấy không đếnnỗi...”. Phương Hồi mỉm cười. Mặc dù miệng Trần Tầm liên hồi trách móc, nhưngtay lại nắm rất chặt, hơi ấm từ bàn tay Trần Tầm truyền sang dường như cũngkhiến cô cảm thấy ấm lòng hơn.

Hai đứa ra ngoài, PhươngHồi ngồi trên ghế, bàn tay cứng đờ của cô không thể cởi được dây giày. Trần Tầmthay giày xong liền bước thẳng đến rồi ngồi thụp xuống: “Để tớ cởi cho”.

“Không... không cầnđâu!”. Phương Hồi đẩy cậu ra nói: “Tớ làm được mà!”.

“Cậu coi cậu kìa, run rẩynhư một bà già rồi”. Trần Tầm liền cởi dây giày trượt hộ cô: “Kể ra tớ chú ýmột chút thì tốt, tớ không nghĩ lại lạnh như vậy, nếu không chắc chắn phải bắtcậu mặc thêm quần áo”.

“Ừ, tớ biết”. Hai tayPhương Hồi chống sang bên cạnh, mỉm cười nói.

“Chuyện buổi sáng khônggiận nữa chứ? Hôm nay cậu có vui không?”.

“Vui... vui lắm”.

“Thấy không? Tớ đã nóimà”. Trần Tầm hào hứng ngẩng đầu lên: “Đừng tưởng nhìn bọn họ như đám lưu manh,thực ra bản chất đều tốt cả! Đặc biệt là Hải Băng, rất hào hiệp!”.

Nụ cười của Phương Hồi cóxen lẫn một chút chua chát, cô cúi đầu, chân giậm xuống đất, đôi tất trắng dướichân bị một lớp bụi bao phủ.

Trần Tầm vứt giày sangmột bên, ngồi xuống cạnh Phương Hồi nói: “Hồi nhỏ mấy đứa bọn tớ thi vẽ vớinhau, tớ vẽ giỏi nhất, góp được một tập tranh robot, mọi người không có, đẹplắm! Kết quả bị mấy đứa lớn ở con ngõ bên cạnh biết được, một lần bọn nó và tớchơi với nhau, thua mà bọn nó còn giở trò, cứ bắt tớ phải cho bộ tranh đó chobằng được, dĩ nhiên là tớ không đời nào cho, bọn nó nổi cáu liền cướp của tớ.Tôn Đào là thằng nhát gan, thấy tình hình không ổn liền co giò chạy mất, chỉ cóHải Băng ở lại chiến đấu với tớ, mãi cho đến khi Bạch Phong đến, mới xoa d tìnhhình. Thế nên nhìn Hải Băng thì có vẻ ghê gớm, nhưng lại rất tốt bụng, chơi vớicậu ta nhiều cậu sẽ hiểu”.

Phương Hồi liền gật đầu,thực ra cô đã rất hiểu những đặc điểm này của Đường Hải Băng, vì bọn họ đã từnghọc cùng lớp với nhau ba năm, trong quãng thời gian đó, cô đã cảm nhận được rấtrõ nghĩa khí của Đường Hải Băng. Phương Hồi không muốn nói chuyện về Đường HảiBăng với Trần Tầm nữa, chủ đề này khiến cô không thoải mái và thế là cô liềnđánh trống lảng, hỏi: “Các cậu thường nhắc đến Bạch Phong, đó là ai vậy? Sao tớchưa được gặp lần nào”.

“Bạch Phong à... lúc kháctớ sẽ kể”.

Trần Tầm nhìn thấy đámNgô Đình Đình đang bước về phía họ, bèn đứng dậy vẫy tay với bọn họ.