Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Chương 13



Rốt cuộc chúng tôi cũng không đi xem phòng ở.

Tôi bị mang về bệnh viện, bác sĩ chụp CT, kiểm trađương nhiên không có vấn đề gì.

Không thể kiếm tiền cho bệnh viện, xem ra bác sĩ khôngcam lòng, vung tay múa bút gióng hồi chuông làm tinh thần hăng hái bằng một đơnthuốc mười hộp Melatonin, Tần Mạc không hề cau mày dù chỉ là một chút, hàophóng mua thuốc.

Tôi nghĩ đến bộ phim “Người quản lý khách sạn” của HànQuốc, đó là bộ phim hay hiếm hoi của Hàn mà các nhân vật chính không mắc bệnhung thu hay mất trí nhớ, nam chính đưa cho nữ chính một chiếc nhẫn, nữ chínhhỏi nam chính mua chiếc nhẫn này thế nào, là bảo với nhân viên cửa hàng đưa chochiếc đắt nhất sao? Nam chínhtrả lời là em cho anh là đồ ngốc à? Anh nói với nhân viên cửa hàng rằng chọncho anh một chiếc nhẫn ma thuật, chỉ cần người yêu của tôi đeo lên tay thì vĩnhviễn không bao giờ rời xa tôi.

Năm ấy tôi học năm thứ hai, vẫn đang trong giai đoạnđau khổ yêu đơn phương Lâm Kiều, bị lời thoại này làm cho cảm động. Hôm nay độtnhiên nhớ đến, không biết vì sao cảm thấy nếu có một ngày Tần Mạc mua nhẫn chobạn gái, tám mươi phần trăm là sẽ bị nhân viên cửa hàng lừa gạt mua chiếc nhẫnđắt nhất. Trước mắt anh ta mua một đống thuốc đắt thế này cũng đã chứng minhđược vấn đề rồi.

Tôi vỗ trán cảm thán trong lòng, thật là cái đồ vôtích sự?

Ba ngày tiếp theo Tần Mạc bận rộn công việc, không tìmđược lúc nào rỗi để đi xem phòng, mà Nhan Lãng rốt cuộc cũng xuất viện.

Chu Việt Việt nói: “Kiến trúc sư danh giá là bận nhưvậy đấy, trên tạp chí viết Tần Mạc lần này đến thành phố của chúng ta chủ yếulà vì thiết kế lầu thiên văn cho thành phố, huống hồ thứ Tư tuần sau hắn còn cóbuổi tọa đàm ở trường chúng ta.”

Tôi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Chu Việt Việt nói: “Cậu không biết cũng đúng, đã vàingày rồi cậu không đi học đúng không?”

Nhan Lãng đột nhiên xen vào nói tiếp: “Tọa đàm cái gì?Tọa đàm làm vẩn đục Trịnh Minh Minh nhà người ta thế nào sao?”

Chu Việt Việt thở dài: “Cậu trẻ, đừng cực đoan nhưvậy, các người cha con loạn luân như thế là rất không đạo đức.”

Tôi và Nhan Lãng cùng bị sét đánh, Nhan Lãng mở to haimắt nhìn, tôi không còn gì để nói.

Chu Việt Việt nhìn biểu tình của chúng tôi, gãi đầu:“Cha nuôi, con nuôi cùng thích một cô gái, chẳng lẽ cái này không gọi là chacon loạn luân sao?”

Nhan Lãng nói: “Bà cô, cô thật am hiểu văn hóa.”

Chuyện đầu tiên trở về trường học là xem lại tin tức.

Truyền hình đại học T (Tên gọi tắt là TUTV) nhằm phụcvụ toàn thể giáo viên, công nhân viên cùng sinh viên, nhưng lại quá mức hẹphòi, rất nhiều năm rồi đều không có quảng cáo, không thu lợi nhuận, do đó bị épphát triển cơ cấu thành một kênh phi lợi nhuận. Cơ cấu này hàng năm có hai việctrọng đại, một là vào đầu năm những sinh viên làm việc ngoài giờ ở đài truyềnhình được nhận trợ cấp, một là cuối năm toàn bộ sinh viên ở đại học T nhắn tinbình chọn “Chương trình hay nhất trên TUTV”.

Chuyên mục của tôi là “Học thuật quảng giác”, màchuyên mục này nếu không phải dùng thủ đoạn mờ ám, tuyệt đối không bao giờ cókhả năng trúng cử, hơn nữa nó cũng quả thật chưa bao giờ trúng cử cả. Nhưngnghe nói tổ trưởng tổ sản xuất chuyên mục của chúng tôi bị chương trình “Giaiđiệu âm nhạc” cách vách cướp mất bạn gái, thề trả thù, kế hoạch đã được vạchra, bước đầu tiên chính là cướp đi danh hiệu “Chương trình hay nhất trên TUTV”mà “Giai điệu âm nhạc” toàn thắng ba năm liên tục.

Khi tôi bước vào văn phòng vừa lúc nghe được tổ trưởngnói: “Lấy sự kiện hấp dẫn người xem nhất bây giờ hẳn là hướng đi đúng đắn. Mọingười có theo dõi BBS trường hay không? Sự hiện hot bây giờ là gì? Đó chính làbuổi tọa đàm vào thứ Tư của Tần đại kiến trúc sư Tần Mạc.”

Đồng nghiệp thứ nhất đặt bút viết nói: “Tôi không hiểunổi, buổi hòa nhạc nhân Mayday của trường lần trước cũng không rầm rộ được thế.Trên BBS, topic về Tần Mạc ngắn ngủi hai ngày đã có đến ba ngàn bình luận rồi.”

Đồng nghiệp thứ hai vươn bàn tay năm ngón: “Đại kiếntrúc sư ba mươi hai tuổi, tuổi trẻ hứa hẹn, anh tuấn nhiều tiền, lại còn độcthân. Các nữ sinh điên cuồng như vậy cũng là điều dễ hiểu.”

Đồng nghiệp thứ ba bình thản tiếp lời: “Vì vậy sếp ạ,cậu cảm thấy người như vậy có khả năng sẽ nhận phỏng vấn của một đài truyềnhình cấp trường sao?”

Tổ trưởng trầm mặc một lúc, mọi người đều bó tay.

Nhạc Lai đột nhiên quay đầu nhìn tôi, trừng mắt: “Nghĩra cách rồi, để cho Tống Tống dùng mỹ nhân kế. Gọi điện thoại cho đại kiến trúcsư Tần, nói nếu anh ta nhận phỏng vấn, người dẫn chương trình của chúng ta theoanh ta một đêm!”

Tôi rùng mình một cái, nhất thời cảm thấy chuyện TầnMạc là cha nuôi Nhan Lãng tuyệt đối không thể để lộ cho những người trước mắtbiết được, tiện thể đá Nhạc Lai một cái. Nhưng tổ trưởng dường như vẫn đangnghiêm túc suy nghĩ. Tôi vã mồ hôi lạnh, vội vàng nhắc nhở cậu ta: “Không thểlàm như vậy, đây là trái pháp luật, bị tố giác phải ngồi tù đấy.”

Tổ trưởng khoát tay: “Không có việc gì, chúng ta cáchTrung Nam Hải xa như vậy, pháp luật không vươn tay đến đâu.”

Người dẫn chương trình dự khuyết là Trần Oánh liếcnhìn chúng tôi một cái. Trần Oánh luôn bất đồng quan điểm với Nhạc Lai, thế nênnhìn tôi cũng không vừa mắt, tôi cùng Nhạc Lai không nói cùng dự cảm rằng TrầnOánh sắp lên tiếng.

Cô ấy quả nhiên lên tiếng: “Nhan Tống, cô đừng quá lolắng, tổ trưởng chỉ đang nói giỡn thôi, dạng phụ nữ gì Tần Mạc chưa thấy quachứ? Kỳ thật tôi thấy nên tìm Tương Điềm nhờ giúp đỡ, ba cậu ấy là hiệu trưởng,mở lời với Tần Mạc không chừng có thể có năm mươi phần trăm cơ hội.”

Con gái của hiệu trưởng, Tương Điềm là bạn vong niêncủa Trần Oánh, năm thứ hai hệ chính quy khoa Phát thanh và truyền hình. Tất cảnhững người trong chuyên mục của chúng tôi đều có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.

Tình yêu của cô ấy với ngành công nghiệp phát thanhtruyền hình có thể nói là cực đoan, nhưng vì điều kiện gia đình tốt, không đượclàm thêm nên chỉ có thể đến tổ chúng tôi lao động nghĩa vụ, làm phối âm cắm dâylinh tinh.

Tổ trưởng suy xét nửa ngày, cảm thấy khả thi, lập tứcgọi điện thoại cho Tương Điềm.

Nửa giờ sau, Tương Điềm đội mũ len mặc áo choàng màuđỏ đẩy cửa đi vào, vừa ngọt ngào lại thuần khiết quyến rũ. Một nữ sinh có thểdùng một trong ba từ này hình dung là quá tuyệt vời rồi, mà Tương Điềm lại đồngthời có cả ba, đúng là hiếm thấy, khiến cho nhóm nam sinh nhìn qua huýt sáo mộthồi. Tổ trưởng lập tức nói: “Đừng có đùa giỡn với em gái.” Nói xong chính mìnhcũng không kìm lòng được huýt sáo một cái.

Tương Điềm nói: “Hồi ba em du học ở Mỹ có học cùng TầnMạc, lần này Tần Mạc đến trường chúng ta tọa đàm cũng là do ba em cố gắng mời,lại mời anh ta một lần nữa làm chương trình chắc không có vấn đề gì lớn. Nhưngmà, nếu mời được tổ trưởng anh có thể để cho em làm dẫn chương trình tiết mụclần này không…”

Trần Oánh lập tức nói: “Khẳng định không thành vấn đề,chỉ cần cậu liên hệ được người, đúng không tổ trưởng?”

Tổ trưởng nói: “Tiết mục này chúng ta làm là tiết mụchọc thuật nghiêm túc, cần một người có hình thức đạo mạo một chút, em tóc vànghoe uốn xoăn tít thế này đẹp thì đẹp, nhưng lại không đủ đạo mạo.”

Tương Điềm túm lấy tay áo tổ trưởng lay: “Tối nay emsẽ phục hồi nguyên trạng, ép thẳng lại, xin anh thương xót, tổ trưởng…”

Tổ trường vừa thất tình, ở trong trạng thái dễ bịngười ta lừa gạt nhất, đối với sự làm nũng ngọt ngào như vậy, thật không thểnào cự tuyệt được. Cậu ta trầm tư một lúc, làm bộ trưng cầu ý kiến của tôi:“Nhan Tống, nếu không em cứ nghỉ ngơi hai ngày nhé?”

Tôi lĩnh ngộ, lập tức đồng ý: “Được được, vừa hay haingày này em cũng phải chăm con.”

Tương Điềm đáng yêu lè lưỡi: “Thật xin lỗi, chị Nhan.”

Tôi đang định khách khí nói không có gì, Nhạc Lai độtnhiên nói: “Cậu về nhà chăm con, đêm nay chỉ có thể đưa Tiểu Điềm Điềm lêngiường Tần đại kiến trúc sư thôi.”

Tôi phản xạ có điều kiện nói: “Đừng có nói bừa, TiểuĐiềm Điềm ngây thơ đáng yêu như vậy, huống hồ Trần Oánh cũng nói, dạng xử nữnào mà Tần Mạc chưa thấy qua chứ?”

Nhạc Lai nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Tương Điềm: “Aiz, emvẫn là xử nữ sao?”

Tương Điềm sửng sốt.

Tổ trưởng lập tức lườm một cái: “Cậu nói gì thế, có xửnữ nào già như vậy sao?”

Câu nói này làm tất cả chúng tôi sửng sốt, mà TươngĐiềm quả thật muốn khóc.

Tổ trưởng nhận ra, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, xinlỗi, ý anh muốn nói có xử nữ nhỏ như vậy sao, không ngờ nói nhầm thành già, xinlỗi.”

Nhạc Lai lại nói: “Nói đi nói lại, dù gì cũng khôngphải là xử nữ rồi.”

Tương Điềm chịu kích thích sâu sắc, khóc luôn.

Tổ trưởng choáng váng hồi lâu, đau khổ ôm đầu nghĩ làmcách nào xin lỗi. Tôi an ủi vỗ vỗ vai anh ta: “Tổ trưởng, làm người đừng thẳngthắn như thế.”

Lần này tôi chuyển ra phía sau cánh gà, cùng đồngnghiệp tăng ca, rốt cuộc trước khi trời tối viết được sơ thảo bản phỏng vấn TầnMạc. Lấy di động xem giờ, phát hiện có n cuộc điện thoại nhỡ, hai cái của ChuViệt Việt, một của Tần Mạc, tám cuộc gọi trong nhà. Tôi lo lắng miệng viếtthương của Nhan Lãng xảy ra vấn đề, nhanh chóng gọi về, Chu Việt Việt tiếp điệnthoại: “A, Tống Tống, nói cho cậu một tiếng, cậu chuyển nhà rồi, tan học khôngcần về nhà cũ nữa nhé. Bây giờ bọn mình đang ở nhà mới của cậu, cậu nhanh nhanhvề đi.” Nói xong không đợi tôi kịp phản ứng, ngắt máy luôn.

Tôi gọi lại, Chu Việt Việt không kiên nhẫn nói: “Cậukhông cần phản kháng, Tống Tống, cậu phản kháng cũng vô dụng, dù sao cũngchuyển rồi.”

Cô ấy hiểu lầm tôi, không phải tôi muốn phản kháng,chỉ là muốn biết địa chỉ cụ thể của nhà mới mà thôi.

Nhà mới quả nhiên ngay gần trường học, cách xây dựnggợi nhớ đến kiến trúc Châu Âu cổ điển, dây thường xuân leo đầy. Nghe nói ChuViệt Việt đã chọn cho tôi một phòng rất sáng sủa, vừa khéo là ở cạnh phòng TầnMạc. Tần Mạc còn bận việc, sau khi đưa cô ấy và Nhan Lãng đến, nước cũng khôngkịp uống một ngụm lại vội vã đi luôn.

Ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh, mộttrăm ba mươi mét vuông. Trước khi tôi về, Nhan Lãng đã chạy đi chạy lại vàivòng, rốt cuộc cũng có phòng riêng rồi, nó có vẻ rất hưng phấn. Căn hộ này làmcho tôi nghĩ đến ngôi nhà trước khi mẹ tôi vào tù, trong lúc nhất thời có chútsầu não. Thì ra tôi cũng là một người dễ dàng tức cảnh sinh tình như vậy.

So với ngôi nhà hơn hai mươi mét vuông trước kia chúngtôi ở, căn hộ này lớn gấp bảy, tôi cảm thấy ít nhất còn có thể nhét thêm mườingười vào ở cùng. Chu Việt Việt đề nghị nói: “Nếu không cậu và Nhan Lãng ở mộtphòng, hai phòng còn lại cho người khác thuê, mỗi người một tháng thu một ngànrưỡi tiền thuê nhà, cậu giao lại cho Tần Mạc bảy trăm, cậu kiếm được hai ngànba một tháng đấy mẹ trẻ.”

Tôi cúi đầu tự hỏi kế hoạch này có thể thực hiện haykhông.

Nhan Lãng vỗ trán thở dài: “Chu Việt Việt, dì khôngthể vô liêm sỉ đến mức này được.”

Tôi gọi điện thoại cho Tần Mạc nói lời cảm ơn, sau khinhấc máy, một giọng nữ vang lên, dùng tiếng Anh nói cái gì đó, tôi nghĩ gọinhầm số, đang chuẩn bị cúp máy gọi lại, lập tức có một giọng nói tiếng Trung:“Cô Lolita? Cô có việc gì gấp không? Tôi là thư ký của tổng giám đốc, tổng giámđốc hiện giờ đang họp.”

Tôi giật mình: “Lolita là ai? Tôi không phải làLolita, xin lỗi, tôi gọi nhầm điện thoại.”

Đối phương vội vàng nói: “Thưa cô, cô không gọi saiđiện thoại, trên điện thoại hiển thị rõ ràng cô là Lolita, cô chính là Lolita.”

Tôi cảm thấy thật quái lạ, chẳng lẽ tôi là Lolita haykhông tôi lại không biết?

Đối phương nói: “A, tổng giám đốc ra rồi, cô chờchút.”

Ba bốn giây sau, giọng nói Tần Mạc vang lên: “TốngTống?”

Tôi nghĩ hồi lâu, cảm thấy không thể không hỏi: “Tạisao trong danh bạ của anh lại lưu tôi là Lolita?”

Tần Mạc dừng một chút: “Em không thích?” Bên kia cótiếng người nói chuyện, tôi chỉ nghe hiểu một chữ Stephen, là tên tiếng Anh củaTần Mạc, anh ta rời khỏi microphone trả lời gì đó, rồi giọng nói trầm thấp lạivang lên: “Đúng rồi, người nhà của tôi muốn gặp Lãng Lãng, đã quyết định rồi,tám giờ tối ngày mai. Trước đó tôi có một bữa tiệc, em cùng Lãng Lãng có việcgì cứ làm, tầm bảy giờ ba mươi tôi về đón hai người. Còn nữa, nghe Chu ViệtViệt nói, em ở trường còn làm thêm ở đài truyền hình nào?”

Tôi nói: “Ừm. Thứ Tư không phải anh đến trường tôi tọađàm sao? Kênh truyền hình của bọn tôi định phỏng vấn anh một chút, không nghĩanh bận như vậy…”

Anh ta nói: “Chuyên mục của em tên là gì?”

Tôi nói: “Học thuật quảng giác.”

Anh ta nói: “Ừm, tôi biết rồi, trong tủ lạnh có đồ ănmới mua, đừng ăn mì ăn liền, đêm nay muộn tôi mới về, không cần để phần cơm.Được rồi, tôi còn có chút việc, cúp máy trước.” Nói xong cúp máy.

Tôi nhìn điện thoại hoảng hốt.

Không cần để phần cơm cho anh ta? Chẳng lẽ anh ta đangám chỉ, nếu ở lại đây rồi, tiền thuê nhà lại rẻ như vậy, nên một ngày ba bữatôi phải lo cơm nước cho anh ta.

Chỉ có khả năng này thôi.