Nắm Tay Sai Gả Đúng Người

Chương 31: Hóa ra là anh…



« Cháu sợ gì vậy ? » Triệu Nhất Chi nhìn Trần Hải Nguyệt ngồi trước mặt đang lúng ta lúng túng, cười rất dịu dàng.

Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu, cười yếu đuối : « Không có ạ. » Vâng, xin chào, tôi là không sợ hãi.

« Ta đoán, có phải cháu đang suy nghĩ, « bà già này đang định dùng cách gì bảo cháu buông tha cho con bả », đúng không ? » Trần Hải Nguyệt nhấp một ngụm trà, thong thả nói.

Bà ấy không hiểu Trần Hải Nguyệt rồi….

Con người có vòng cung phản xạ siêu lớn này, vẫn còn quanh quẩn với chuyện « Bà ấy nghe được bao nhiêu » chưa thoát ra được cơ.

« Dì, cháu vẫn chưa nghĩ tới đó mà. » Bả vai Trần Hải Nguyệt sụm xuống—-Giết thì giết đi, nói trắng ra là được rồi.

Triệu Nhất Chi rót cho cô một chén trà, cười sang sảng : « Cháu hôm nay thật sự nằm ngoài dự đoán của ta. Làm cho suy nghĩ của ta đối với cháu trước giờ có vẻ như ta là bà già vừa ngoan cố vừa cố chấp…. »

« Cảm ơn ạ. » Trần Hải Nguyệt nhấc chén trà lên.

Vốn dĩ cô là người hay nói, quen biết không không cần biết, vẫn dễ dàng nói chuyện—- Vấn đề đối phương phải xấp xỉ tuổi mình mới được.

Cô bị cái chứng « Sợ trưởng bối » dở hơi, đối mặt với người lớn luôn lúng túng, huống chi người này lại còn là mẹ của Lương Đông Vân.

Cô bây giờ chỉ có mong muốn nho nhỏ, bà dì này có thể nói gì nói hết đi cho rồi, cô cùng lắm binh đến tướng ngăn, nước đến đất ngăn….

Triệu Nhất Chi tất nhiên không có thần giao cách cảm với cô, dùng giọng nói quan tâm thân thiết điển hình nói với cô : « Đừng lo, chỉ là nói chuyện phiếm chút thôi. Giờ cháu đang làm gì? »

« Dạ, viết kịch bản truyện tranh ạ. » Vâng, xin chào, tôi vẫn còn là không sợ hãi.

« Thích công việc đó chứ ? » Triệu Nhất Chi gật gật đầu.

« Thích ạ, rất thú vị. » Trần Hải Nguyệt hệt như đang bị thẩm vấn.

Triệu Nhất Chi có vẻ phát hiện ra nói chuyện quanh co hình như không có hiệu quả, khẽ thở dài một cái, đặt cái chén xuống : « Cháu quen với Lương Đông Vân lâu chưa ? »

Rốt cuộc cũng đến chủ đề chính rồi sao ? Giết thì giết đi.

« Tuy hồi trung học có học chung, nhưng chính thức quen biết cũng mới hơn nửa năm thôi ạ. » Trần Hải Nguyệt cắn răng bất chấp, có sao nói vậy.

« Hóa ra là vậy, ta còn tưởng…. » Triệu Nhất Chi như suy nghĩ điều gì đó, liếc nhìn cô một cái.

Trần Hải Nguyệt trong lòng lệ rơi như mỳ sợi : thỉnh đại nhân minh giám, chúng con nào dám yêu sớm T___T

« Hôm đó ở buổi tiệc, liếc mắt một cái ta đã nhận ra cháu. » Triệu Nhất Chi thong thả, tiếp tục thực hiện lời hứa « nói chuyện phiếm ».

« Không phải hôm đó là lần đầu tiên cháu và dì gặp nhau sao ? » Trần Hải Nguyệt kinh hãi, lập tức lại «À » một tiếng, « Dì xem qua hồ sơ của cháu rồi mà. » Sao lại quên mất lần trước phỏng vấn chứ.

Triệu Nhất Chi vội vàng sửa lại : « Không, trước khi xem hồ sơ của cháu ta đã thấy rồi. Rất lâu trước đây. »

Có ý gì ?

Trần Hải Nguyệt há hốc mồm.

« Cháu từng đến chỗ Lương Đông Vân chưa ? »

« Đến vài lần ạ, giúp anh ấy lấy vài món đồ. » Sao lại vòng vo sang này rồi ? Bà dì này, suy nghĩ cũng không được logique lắm thì phải.

Triệu Nhất Chi cầm di động lên nhìn giờ, quyết định nói ngắn gọn : « Ta đề nghị cháu đến thư phòng nó nhìn một lần xem, chắc là phát hiện được cái gì đấy. »

Thư phòng ?

Đầu Trần Hải Nguyệt đầy dấu chấm hỏi.

« Ta nghĩ, ta nợ cháu một câu xin lỗi, » Triệu Nhất Chi nói, ngăn cô không bắt đầu suy nghĩ miên man, « Hẳn cháu cũng cảm thấy thái độ của ta đối với cháu trước đây, ừm, có vẻ lạnh lùng. Hy vọng cháu có thể thông cảm chút tính toán nhỏ nhặt trong lòng người làm mẹ là ta đây… »

« Dì, dì quá lời rồi. » Trần Hải Nguyệt tận lực che giấu sự nơm nớp lo sợ trong lòng.

Suy nghĩ của Triệu Nhất Chi quá mơ hồ, Trần Hải Nguyệt thật sự không biết tiếp theo bà ấy sẽ nói cái gì.

« Ta vẫn nghĩ cháu không thật sự yêu Lương Đông Vân. Ít nhất, cháu cũng không thể hiện cháu yêu Lương Đông Vân nhiều như nó yêu cháu, » Giọng điệu của Triệu Nhất Chi trở nên thành khẩn, « Tình cảm là chuyện hai người, chỉ có một người biết quý trọng mà cố gắng sẽ rất đau khổ. Làm mẹ, ta hy vọng con mình được hạnh phúc. »

Trần Hải Nguyệt gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, lại có chút gì đó băn khoăn—-

Lời này, cái tên Lương Đông Vân kia ngay cả « Thích » còn chưa thèm nói ! Haizzzz, dù gì cũng là mối tình đầu của cô mà !

« Ta cũng vẫn biết, trong lòng Lương Đông Vân có một người con gái, đã nhiều năm rồi. Có một buổi tối ta nghe thấy nó nói chuyện điện thoại, liền tìm nó nói chuyện, nó nói cho ta biết, cuối cùng nó cũng đã đợi được. Nó bảo ta đừng nhúng tay vào, tránh cho đối phương bị áp lực. Cháu vẫn không có ý muốn gặp mặt ta, cũng không chịu đến công ty ta trình diện, khiến ta cảm thấy cháu không thật lòng với tình cảm này. Hôm đó ở buổi tiệc, đối mặt với khiêu khích của Hàn Nhạc Nhạc cháu vẫn tỏ ra như không có gì, càng xác thực cho dự đoán của ta. Chỉ là, hôm nay nghe những lời cháu nói với Hàn Nhạc Nhạc, nói thật ra, vừa ngoài ý muốn, vừa thấy rất vui. Hóa ra, ta đã nghĩ sai rồi. » Triệu Nhất Chi nở nụ cười.

Cả bài phát biểu dài vậy lượng thông tin có vẻ lớn, Trần Hải Nguyệt nhất thời không thể hiểu hết, đành phải ứng đối phần đơn giản trước : « Hôm đó, buổi tiệc, là Hàn Nhạc Nhạc không may, đạp lên mép váy của cô ấy, mất đà, mới đổ rượu lên người cháu. Lúc đó cháu cũng hơi khó chịu, nhưng nghĩ đến tình huống….không nên làm náo loạn… Hôm nay có cơ hội trả đũa. Lại bị dì nhìn thấy, thật không tốt tí nào. »

Triệu Nhất Chi cười bỏ di động vào túi xách, đứng lên : « Ta có việc đi trước. Chuyện của người trẻ, ta làm mẹ không nên can thiệp, nếu hai đứa có chuyện gì cần ta lên sân khấu, tỷ như cùng cha mẹ cháu nói chuyện thì cứ nói cho ta biết. Còn nữa, Nhạc Nhạc, có thể là lúc trước ta có ám chỉ gì đó không đúng với nó… Cháu đừng để trong lòng. Ta sẽ giải thích, con bé này, bụng dạ cũng không xấu. »

« Vâng. » Hình như , qua bài sát hạch rồi ? Mặc dù không hiểu lắm, Trần Hải Nguyệt vẫn cố gắng định tâm, cười thật tươi tạm biệt bà ấy.

Sau khi Triệu Nhất Chi đi rồi, Trần Hải Nguyệt mới lấy di động ra, gọi cho Lương Đông Vân : « Anh đang ở đâu vậy ? »

« Anh đến khu Đông lấy đồ, lát về đón em nhé, em ở nhà hả ? » Hôm qua đã hẹn là hôm nay sẽ đến nhà Ngôn Tể Thời liên hoan mà.

Lương Đông Vân đã quen gọi chỗ ở của Trần Hải Nguyệt là nhà, bởi vốn dĩ chỗ ở của anh cũng dọn hẳn về chỗ cô rồi.

Trần Hải Nguyệt nở nụ cười, trái tim không tự chủ được ê ẩm : « Em ở đường quốc khánh, anh tới đón em đi, em đi khu Đông với anh. »

« Được. » Kỳ thật hai nơi này ngược đường, nhưng Lương Đông Vân vẫn đáp không hề do dự.

Trần Hải Nguyệt nhìn lên không trung, trong đầu đủ loại suy đoán kéo ra như đèn kéo quân.

Mẹ Lương Đông Vân bảo cô đến thư phòng Lương Đông Vân là có ý gì ?

Kỳ thật đại khái cũng có thể đoán ra, cái « gì đó » mà mẹ anh nói, chính là về cô gái mà anh ấy thích rất nhiều năm, cuối cùng, đã đợi được.

Nhưng cô vẫn còn cần xác thực lại, để cho mình có thể tin tưởng rằng, hóa ra, trong khi mình không hề hay biết, thực sự lại có người, đã chờ đợi mình thật…

« Anh làm việc của anh đi, em đến thư phòng anh tìm bảo bối. » Trần Hải Nguyệt vừa vào nhà đã tót vào thư phòng.

Lương Đông Vân hoàn toàn không nghĩ là cô sẽ hứng thú với đống sách chuyên ngành khó hiểu của anh, buồn cười nhìn cô lật đật chạy đi, cũng không ngăn cấm lắc lắc đầu đi vào phòng ngủ.

Trần Hải Nguyệt giống như làm thám tử, đứng trước giá sách tìm kiếm đầu mối khả nghi, một đống sách chuyên ngành xếp trên giá khiến cô nghĩ tới kiến thức chuyên ngành của mình đã bị trí nhớ thảm hại tàn phá không thương tiếc.

Tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng, sau một hồi chiến đấu không ngừng nghỉ, chiếc ngăn kéo đầu tiên của cái tủ đứng nhỏ khiến cô sửng sốt….

Ngăn kéo rất sạch sẽ, bên trong chỉ có một quyển sách, là thứ cô vốn quen thuộc.

Cuốn sách có tên « Dấu chân của chúng ta »…

Năm ấy, trường cấp ba yêu cầu cả ba lớp mỗi người viết một bài văn không ép buộc thể loại, phát hành một cuốn sách mang tính chất lưu niệm.

Trần Hải Nguyệt lấy cuốn sách ra, lật vài trang, rất nhanh tìm thấy một cái đánh dấu sách, chính là ở bài văn của Trần Hải Nguyệt.

Cô cười cười, cầm cái đánh dấu trang lên định thả xuống, đột nhiên phát hiện có gì đó kỳ lạ. Nhìn kỹ lại thì—-

Hóa ra là một tấm ảnh, được gấp ngay ngắn thành một thanh dài và hẹp, rất giống cái đánh dấu trang.

Ảnh chụp Trần Hải Nguyệt trong bộ váy đồng phục màu xanh, lơ đãng cầm chiếc cúp và giấy khen trong tay, Lương Đông Vân đứng bên cạnh cô, trong tay cũng cầm một tờ giấy khen, khóe miệng nhếch lên.

Tấm biểu ngữ gồm bốn chữ « Cuộc thi hùng biện » sau lưng bọn họ khơi dậy ký ức của Trần Hải Nguyệt.

Năm ấy, trong vòng chung kết cuộc thi hùng biện, anh ở bên phản biện.

Cuối cùng, quán quân thuộc về đội của Lương Đông Vân, nhưng Trần Hải Nguyệt lại được nhận danh hiệu « Hùng biện xuất săc nhất », thế nên mới có bức ảnh này.

Tấm ảnh này cô cũng có, vốn dĩ nó gồm có tám người.

Một mẩu ký ức bị lãng quên cũng dần trở lại—-

« Aizz, Trần Hải Nguyệt, hôm qua mày có phát hiện thằng ku bên phản biện cứ nhìn mày không ? » Hành lang phòng học nhỏ hẹp không chứa nổi ba người dàn hàng, Quan Nhung mặc dù đi trước An Linh và Trần Hải Nguyệt, vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi.

Trần Hải Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên, đắc ý cười : « Nhất định là tại hắn ngay từ đầu đã cảm thấy tao là người duy nhất có thực lực so tài với hắn ở bên phản biện…. » Ha ha ha ha…

An Linh nhíu mày : Cái cô giám khảo nhận xét cuối cùng thật là ức chế, rõ ràng ngay từ đầu đã không chấp nhận quan điểm bên biện luận, thế nên mới tùy ý phán bọn mình thua. »

« Cũng đúng » Quan Nhung tỏ vẻ đồng ý.

Trần Hải Nguyệt còn chưa kịp phát biểu, vừa lúc có một người đi từ trên lầu xuống, lướt qua Quan Nhung, đúng lúc cúi xuống thì nhìn thấy cô.

Cô nhanh chóng nghiêng người, dựa sát vào tường nhường đường cho người kia.

Đối phương bước xuống đứng cùng bậc cầu thang với cô : « Cậu là người hôm qua biện luận đúng không ? »

Trần Hải Nguyệt gật gật đầu, nhìn kỹ, đúng là kẻ ở đội phản biện hôm qua cứ nhìn mình.

Làm chi ? Muốn đánh nhau à ?

« Chúc mừng cậu, » đối phương tươi cười rất chân thành, « Kỳ thật bọn cậu rất giỏi, chỉ là cô giáo kia… Cô ấy… »

« Cảm ơn. » Trần Hải Nguyệt cũng cười.

Người ta thắng mình còn dám rộng lượng thừa nhận giám khảo không công bằng, cô cũng không phải băn khoăn nữa làm gì, nữ nhân giang hồ, dám cược dám thua.

« Hừ. » An Linh lạnh lùng hừ mũi một cái.

Lương Đông Vân quay đầu nhìn An Linh, lịch sự gật đầu xem như chào hỏi rồi mỉm cười bỏ đi.

« Tên kia rõ ràng khoe mẽ ! Khoe mẽ ! Trần Hải Nguyệt, mày đừng để bị viên đạn bọc đường kia mê hoặc nhé, tao nói cho mày nghe, nó mặt người dạ thú…. » An Linh không hề khách khí lớn tiếng mắng Lương Đông Vân.

Trần Hải Nguyệt nhìn An Linh như con dế mèn hiếu chiến, kéo tay cô, đẩy cô đi lên : « Biết rồi, biết rồi, tao lập trường kiên định lắm, kiên quyết phân định rõ giới tuyến với kẻ thù. Ha ha ha, được rồi, đừng tức giận, không có gì mà. »

Hồi ký chấm dứt.

Hóa ra là anh, đồ đần.

Trần Hải Nguyệt cười đặt quyển sách vào ngăn kéo, đi ra phía cửa, mắt bỗng nhiên bị phủ một màn hơi nước.

Tay còn chưa giơ ra, cửa đã mở.

Lương Đông Vân đứng ngoài, mỉm cười hỏi : « Tìm được gì quý không ? »

« Có. Vô giá nữa là đằng khác. » Trần Hải Nguyệt nhăn nhăn mũi, cười tít che giấu đôi mắt ươn ướt.

« Hả ? Tìm được gì ? » Lương Đông Vân tò mò.

Trần Hải Nguyệt không nói gì, lại gần ôm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực áo….

Tìm được rồi, vô giá. Anh.

Anh của em.