Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày Mai

Chương 49



Hắn bước đi trong đêm tối. Khu rừng trước mắt là nơi giao nhau của hai mảnh đất. Hắn cần phải sang bên đó để cứu nàng. Nàng ấy đang chờ hắn.

-Ken, anh bình tĩnh đã. Chúng ta từ từ nghĩ cách.

Kal hoảng hốt giữ hắn lại.

Hắn tức giận, lồng lên như một con sư tử:

-Nàng ta mà bị thương thì sao?

Jo vội nói:

-Tôi không nghĩ Xialyn sẽ làm hại Trà đâu. Trà cũng thông minh mà. Không xảy ra chuyện gì đâu.

Xialyn hẹn 12 giờ đêm thì chúng ta đợi đến 12 giờ đêm rồi tính. Chúng ta phải có kế sách thì mới thắng được hắn.

Hắn im lặng, quay gót trở lại. Hắn thấy nhớ nàng, hắn cũng lo cho nàng ta nữa. Cô nàng bề ngoài thì hay tỏ vẻ kiêu kì nhưng bên trong thật tâm lại rất thấu hiểu, cũng rất tốt bụng. Nếu như nàng ấy không bị lôi vào cuộc chiến này thì có lẽ giờ này nàng ta đang cười vui vẻ vì điều linh tinh gì đó rồi.

...

Xialyn trói tôi ở một bìa rừng. Xung quanh là rất nhiều bóng ma. Hình như đó là quân của cậu ta. Câu chuyện hôm trước vẫn khiến tôi suy nghĩ mãi. Có lẽ trong tình cảnh bị trói thế này, tôi phải thấy bực nhưng không hiểu sao tôi lại thấy thương hắn nhiều hơn. 

-Này cô. Tôi chưa biết tên cô. Tôi gọi cô là Miss Happy nhé?

Tôi ngây ngô:

-Tại sao lại gọi tôi như vậy?

Tên đó cười buồn:

-Vì cô là người đầu tiên nói chuyện với tôi vui vẻ như thế. Xin lỗi vì hôm nay phải hiện đúng nguyên hình, nhưng tôi sẽ không nhìn vào mắt cô đâu.

Tôi im lặng không biết nói gì. Có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng. Có thể tôi cũng đã coi hắn là bạn, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, tôi thật sự thấy thương cảm cho số phận của hắn.

-Miss Happy này.

-Hử?

Hắn cười buồn, nói:

-Tôi muốn xin lỗi cô trước. Chút nữa tôi sẽ cố gắng không để cô bị thương. Nên chút nữa cô đừng quá hoảng sợ nhé. Haiz... Nếu tôi biết cô sớm hơn thì tốt biết mấy. Tôi sẽ không phải áp lực thế này, chỉ cần tâm sự với cô là yên lòng. Tôi thấy Ken rất may mắn khi có cô. Tôi thấy cũng rất may mắn vì được nói chuyện với cô.

Tôi định an ủi và khuyên hắn dừng lại mọi chuyện trước khi quá muộn. Nhưng rồi tôi cũng cảm thấy dù có nói ra cũng chẳng được gì nên đành tiếp tục im lặng.

Gió lốc nổi lên, bóng hắn lướt đến từ phía xa xa. Tôi đã thấy hắn, cái tên Minh Triết đáng ghét đó, vì hắn mà giờ tôi phải thế này đây.

-Xialyn. Mày thật to gan. Dám bắt cả người trần xuống đây.

Xialyn đứng dậy, giọng nói khác hoàn toàn vừa rồi. Nếu nói chuyện với tôi với giọng buông buồn thì giờ đây, cậu ta nói bằng chất giọng khản đặc đầy thách thức:

-Chẳng có gì là tao không dám làm cả. 

Một con dao nhẹ nhàng kề vào cổ tôi, tôi ngước lên, thấy ánh mắt của Xialyn như muốn nói “xin lỗi Miss Happy”.

Hắn gầm lên đầy tức giận. Xung quanh lá rừng bay tứ tung, bụi bay mù mịt. Tôi chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến thế. Bình thường, hắn đã rất đáng sợ rồi, giờ đây khi hắn ở nguyên hình ma cà rồng, hắn tức giận lại càng đáng sợ hơn. 

-Giờ thế này đi. Nếu mày và hai thằng kia đưa tay chịu trói, tao sẽ thả cô ta ra. Thế nào?

Hắn gườm gườm nhìn Xialyn rồi lại quay sang nhìn tôi chua xót. Tôi đinh bảo hắn đừng làm vậy như trong ngôn tình nhưng tôi biết, dù có nói thì kết quả vẫn là do hắn. Tôi không thể lay chuyển được suy nghĩ của hắn, nhất là trong lúc này.

-Hôm nay chỉ có mình tao đến. Trói mình tao thôi.

Xialyn nhún vai:

-Cũng được thôi. Tao chỉ cần mày chết là đủ.