Nam Quân Nữ Gả

Chương 27



"Cho nên chú và dì cứ thế cho qua?" Thẩm Du ngồi một bên xoắn đuôi tóc nghiêng đầu nói với An Hòa.

"Ừ." An Hòa nhàn nhạt lên tiếng, thành thạo cuộn miếng bánh pizza lên ăn.

"Cậu làm gì mà cứ như dân Châu Phi đi chạy nạn thế hả....Chẳng lẽ chỗ đại đội đặc chủng mỗi ngày đều bắt huấn luyện dã ngoại sinh tồn? Nhìn cậu xem, bị ngược đãi thành ra cái bộ dạng gì rồi........Hazz, mình nói, làm sao cậu có thể ăn bánh như vậy hả?" Nhìn cái tướng ăn ngấu ăn nghiến của An Hòa, Thẩm Du vừa đau lòng vừa cảm thán.

"Rõ ràng......không ăn được chứ sao." An Hòa 'xử' xong miếng bánh cuối cùng, một ngụm nuốt xuống, sau đó mới thỏa mãn mà mỉm cười, cầm lấy chiếc khăn nóng bên cạnh lau tay.

"Hazz....không trách được ba mẹ cậu lại thấy đau lòng như vậy, mình cũng không biết trong lòng có mùi vị gì nữa đây." Nói xong, Thẩm Du nhẹ nhàng thở dài. "Ôi, mình bảo.....Theo như lời cậu nói lúc nãy thì chuyện giữa cậu và Hứa Úy đã xác định rồi sao?"

"Mình chưa gả người ta chưa lấy, đó còn chưa đủ điều kiện tiên quyết à?" An Hòa không nặng không nhẹ đáp một câu.

"Không muốn lãng phí nước bọt đấu võ mồm với nhà ngươi. Gia đây đã nhìn ra, ngươi đã lọt xuống hố sâu không đáy, không thể cứu thoát được nữa." Thẩm Du làm như vô cùng cảm thán nói. "Nói như thế nào nhỉ, cái thứ duyên phận này đến đây thực.......không thể ngăn được."

"Ừ." An Hòa đầu không ngẩng mắt không nâng, đáp một câu: "Cho nên, không cần lo lắng, cũng không cần kéo mình lên. Ở dưới đó trốn cũng tốt."

Câu nói thành công chọc cười Thẩm Du: "Ôi chao, mình thấy cậu rất có tố chất khiến người ta vỡ mộng đấy!"

"Mình cũng cảm thấy vậy." An Hòa vô cùng nghiêm túc đáp: "Chúng ta nên đem nó biến đổi hóa học thành 'thăng hoa' được đấy."

Thẩm Du nhìn biểu cảm bình tĩnh này của An Hòa, một lúc lâu sau mới sâu xa nói: "Cô nương à, tuy rằng tôi học vật lý chỉ ở mức thường thường, nhưng xin hãy tin tưởng, quá trình vật chất chuyển từ trạng thái rắn sang trạng thái khí -- đó là loại biến đổi lý tính."

--- ---------đường phân cách bạn bè sum vầy---- -----

Bởi vì nguyên nhân 'lâu ngày không gặp', Thẩm Du từ trước đến nay luôn tôn thờ tín ngưỡng 'một ngụm nhâm nhi, tình càng sâu' cho nên An Hòa bị kéo đến một quán bar mới khai trương.

"Một ly Margaret." Thẩm Du đảo mắt một cái nhìn người phục vụ.

"Nước đá." An Hòa nhàn nhạt nói.

"Cậu thật chẳng có ý tứ chút nào a......." Thẩm Du nhăn mày nhăn mặt lại, ngồi bên suy sụp nói. "Cũng không phải ở trong bộ đội các người.... ....Đang ở trong địa bàn của mình mà, uống chút đi, không có chuyện gì đâu?"

"Thôi đi.... ..." An Hòa liếc cô nàng một cái nói: "Cũng không biết lần đó là ai uống rượu say rồi đùa giỡn như điên ở trong quán bar, ôm người ta như ôm cây cột chết cũng không buông, luôn miệng nhao nhao nói đây là cái gì kia là cái gì.... ....Cậu còn không biết bộ dạng của bản thân lúc đó có bao nhiêu bết bát đâu, nếu không nhờ ba người bảo vệ túm lấy mình đây cũng không thể lôi cậu ra khỏi cửa được rồi......Thẩm Du, mình nói cho cậu biết, An Hòa mình tuyệt đối sẽ không để 'cùng một tảng đá sẩy chân hai lần' đâu, trên thế giới này có một thứ gọi là --- bóng ma trong lòng. Vì bảo đảm an toàn cho hai sinh mệnh của chúng ta, mình quyết định, tuyệt đối không thể uống, không thể uống! Có nghe không? Có hiểu không?!"

Mấy câu cuối cùng rất có mùi vị nghiến răng nghiến lợi, Thẩm Du tự biết mình đuối lý, nên ngồi ngay ngắn đoàng hoàng lại không có lên tiếng.

Nhưng mà thói đời này chính là như vậy --- ngươi không muốn kiếm chuyện thì chuyện sẽ tìm tới ngươi. Sau khi hờ hững từ chối rất nhiều lời mời 'thiện ý' uống rượu bắt chuyện, An Hòa và Thẩm Du rốt cuộc cũng gặp được một 'đại ca' cứng mềm đều không ăn.

Người tới cả một thân 'đứng đắn nghiêm tuc', dùng lời Thẩm Du từng nói để hình dung thì tuyệt đối là cầm thú đội lốt người.

"Hai người đẹp, cùng nhau uống một chén chứ?" Hắn ta còn cuối người làm động tác 'mời'.

Từ nhỏ đến lớn việc được người ta mời mọc cũng thấy không ít, An Hòa đã sớm rèn luyện đến cảnh giới ngay cả mí mắt cũng lười phải nâng lên rồi.

"Không được rồi, cám ơn. Chúng tôi phải đi bây giờ." Thẩm Du khoát khoát tay từ chối.

"Đã trễ thế này đi taxi cũng không an toàn lắm, nếu đã có duyên gặp nhau, chi bằng để tôi......."

"Gọi điện thoại hối hai anh em nhà kia đi." Không đợi người đàn ông kia nói xong, An Hòa đã quay đầu lại nhìn Thẩm Du mở miệng, cắt đứt luôn câu nói kế tiếp của hắn ta.

Hai anh em? Ở đâu ra chứ?

Nhưng dựa vào sự ăn ý nhiều năm, Thẩm Du nháy mắt liền sáng tỏ, đưa tay sờ xoạng trong túi, lại ngạc nhiên phát hiện ra điện thoại di động mới vừa ở chỗ này đã không cánh mà bay.

"Di động của mình không thấy nữa......" Giọng nói của Thẩm Du đã mang theo vài phần khẩn trương, cô đè thấp giọng nói lại gần bên tai An Hòa nói nhỏ: "Làm sao bây giờ? Có cần kêu bảo vệ không?"

Tầm mắt An Hòa lạnh lùng đảo qua, vừa đúng chống lại tầm mắt mang theo ý cười nhàn nhạt của tên đàn ông kia.

Động tác rất nhanh đấy.... .....Vẻ mặt vốn không biểu cảm của An Hòa nhất thời lạnh hơn vài phần.

Cô không có thói quen mang theo điện thoại, vốn là muốn mượn chuyện gọi điện thoại để hù dọa bọn hắn, lại không nghĩ đến đám người đó đã sớm có chuẩn bị trước, vô sỉ âm thầm động tay động chân.

An Hòa không nhịn được nhíu chặt đôi mày thanh tú, đầu óc lập tức xoay chuyển.

Nói về quân số, bọn cô hai, đối phương cả đám.

Nói về thể lực, hai người bọn cô còn quá trẻ, bọn người kia toàn là một đám đại lão gia trai tráng.

Nói về thân thủ, nếu như chỉ có mình An Hòa cô ở đây thì không sao, nhưng mấu chốt chính là Thẩm Du không hề biết vật lộn đánh nhau kia cũng có mặt.

Cho dù An Hòa có liều mạng cũng không thể bảo đảm cả hai đều toàn mạng mà lui.

Huống chi, hai ba bốn cái gã trước mặt này, nào có chút xíu bộ dáng dễ chọc vào?

Nhưng nếu làm như lời Thẩm Du nói, gọi bảo vệ tới.... ...

Nhìn cách ăn mặc của đám người kia cùng bộ dáng ra vào nơi này, dù không phải là khách quen ở đây cũng tuyệt đối không phải cái dạng phổ thông tạt qua, cho dù kêu bảo vệ lên đây, cố tình thiên vị chuyện nhỏ, một khi chọc giận đối phương, dù có bước ra được khỏi quán bar này hai người các cô có khả năng lớn sẽ bị mang đi...

Vì thế, An Hòa cảm thấy đau đầu rồi.

Mặc dù cô có khả năng, nhưng đối mặt với đám người khó giải quyết như vậy, chút hi vọng cũng không có.

Dù sao, thực lực kém rất xa, chỉ nhìn thôi cũng biết kết quả rồi....

Nhưng ngồi chờ chết không phải phong cách của cô, An Hòa không dấu vết đáng giá rõ ràng hoàn cảnh hiện tại, cô chậm rãi cầm tay Thẩm Du ở bên.

"Mình đềm từ một đến ba....." An Hòa vô cùng nhẹ nhàng cọ qua viền tai Thẩm Du nói khẽ: "Đếm xong, lấy tốc độ nhanh nhất có thể lao ra ngoài."

Thẩm Du nhẹ nhàng hạ mí mắt, tỏ vẻ cô ấy đã chuẩn bị xong.

"Một...." An Hòa chẫm rãi nắm chặt lòng bàn tay Thẩm Du: "Hai...."

Còn chưa mở miệng đếm đến ba, sau lưng An Hòa đột nhiên cảm nhận được một xúc cảm cứng rắn mà lạnh như băng.

Hàng lông mi dài khẽ run lên, An Hòa nhẹ cắn môi dưới mở miệng nói: "Anh muốn thế nào?"

"Tiểu thư, đừng khẩn trương." Người đàn ông đối diện vẫn cái bộ dáng cười cợt khiến người ta khó chịu, chuẩn xác mà nói, hẳn là cảm giác cười như không cười.

"Tôi chỉ muốn cùng hai người đẹp kết giao bạn bè thôi." Câu nói đầy thiện ý nhưng không che đậy được hơi thở dục vọng khiến người ta buồn nôn.

"Kết giao bạn bè?" An Hòa cực kỳ lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay tôi thật đúng là được mở mang tầm mắt----đời này lần đầu tiên nhìn thấy kiểu buộc người kết bạn như này đấy!"

"Là thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện...." Tên đàn ông kia ngoài miệng nói áy náy, nhưng lại ngầm đồng ý cho người chĩa súng sau lưng An Hòa. "Không bằng mời hai vị tiểu thư dời bước, để cho Tôn mỗ đây được giải thích hành vi vừa rồi một chút?"

"'Có chuyện gì không thể nói ở đây!" Thẩm Du trợn mắt nhìn người đàn ông kia nói, cũng gắt gao trừng trừng tên đàn ông phía sau lưng An Hòa.

"Tôi không thích nói lời vô nghĩa, có việc gì nói ở đây luôn, nói xong rồi thì thôi nên làm gì thì làm đi." An Hòa đã tức giận, chẳng qua là có trở ngại trước mắt, cô cũng chỉ biết đè nén lửa giận ngập trời của mình lại.

"Bây giờ tôi chỉ muốn cùng hai vị tiểu thư thảo luận một chút, chính là kế tiếp muốn cùng nhau giải quyết vấn đề......." Giọng điệu cực kỳ béo ngậy, lời nói cực kỳ ái muội.

Đám đàn ông phía sau nghe thấy nhất thời nở miệng cười càn rỡ.

"Một đám rùa...." Thẩm Du tức giận đến đỏ mắt.

An Hòa lạnh mắt nhìn hắn, móng tay đã sớm cắm thật sâu vào lòng bàn tay.

Lần đầu tiên trong đời cô sâu sắc cảm nhận được cái cảm giác hết cách.

--- ------ ----Đường phân cách nguy cơ chưa từng có---- ------ ----

Ngay tại lúc cả An Hòa và Thẩm Du đều cảm thấy lần này thật sự là gặp chuyện không may thì tình huống bất ngờ xuất hiện.

"An An, ai cho phép em ra ngoài không mang điện thoại?"

Cách một khoảng không xa không gần, một giọng nam dễ nghe rõ ràng truyền đến.

Mẹ nó, thằng cháu nào lại không có mắt như vậy! Thật con mẹ nó xúi quẩy!

Tôn mỗ nào nó thấp giọng 'phi' một tiếng, vừa muốn sai thuộc hạ đuổi người vừa tới đi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy hắn ta, biểu cảm trên mặt lại trở nên cứng ngắc rồi.

"Giản.......Giản thiếu gia....." Âm thanh run rẩy mang theo kính cẩn.

An Hòa nghe thấy giọng nói vừa cung kính vừa sợ sệt của Tôn mỗ nào đó liền giương mắt, cũng không tự chủ được mà sửng sốt.

Người nọ một thân tây trang phẳng phiu vốn đã cao càng khiến cho thân hình thon dài hơn, lông mày cao ngất, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt như được người ta gọt dũa.... ...

An Hòa lẳng lặng nhìn hắn ta, trí nhớ rốt cuộc cũng tìm được điểm dừng.

Hai tròng mắt hẹp híp lại, đôi mắt màu cà phê đậm vừa đơn thuần lại mê hoặc lòng người nhìn mình không chớp mắt như vậy, làn môi mỏng khẽ giương lên, cố tình khóe miệng lại vẫn một mực mím chặt khiến cho người ta đoán không ra ý cười nhạt nhẽo.

Khí chất tự phụ bức người như vậy, vẻ ngoài xuất sắc như vậy, không phải là người đàn ông cô từng cứu lúc trước thì là ai?!

"An An" Ánh đèn màu sâm banh rơi trên đầu vai hắn ta, chiếu thẳng vào gương mặt tuấn mỹ càng khiến nó thêm chói mắt: "Ra ngoài chơi sao không nói với anh một tiếng?"

Thẩm Du ở một bên vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên hoàn toàn bị sửng sốt, ngay cả đương sự có liên quan là An Hòa cũng không biết nên trả lời thế nào.

Thế mà người đàn ông kia lại giống như không nhìn đến đám người quanh mình, hắn ta lẳng lặng đi tới, nhẹ nhàng vươn tay muốn ôm lấy vai cô.

Tôn mỗ kia khẩn trương muốn liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ thu hồi súng đang chĩa vào An Hòa lại, nhưng mà chuyện phát sinh ngay sau đó lại khiến mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm.

Người đàn ông đẹp như thiên thần kia ngay cả liếc mắt cũng không nhìn tên Tôn mỗ này lấy một cái, nhưng mà ngón tay thon dài xinh đẹp của hắn lại nhanh chóng mà chính xác bắt được cái tay đang giơ súng lên cao kia, ngay sau đó, không một tiếng động dùng sức một cái.

"Răng rắc----" âm thanh gãy xương phát ra.

Ngay sau đó, mọi người ở đây đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tên thuộc hạ kia.

"Lạch cạch ---" âm thanh súng ống rơi xuống đất, nhưng mà cái người bị gọi là 'Giản thiếu' kia ngoài An Hòa ra cũng không nhìn đi chỗ nào nhiều hơn một chút.

Ngay sau đó, An Hòa liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

Sức lực cánh tay kia mạnh mẽ mười phần vây lấy cô, khiến cho An Hòa không thể động đậy.

Tên đàn ông không coi ai ra gì kia nâng cằm thon gọn của An Hòa lên nói: "Nói xem, lần sau còn lén lút sau lưng anh chạy loạn đến đây, anh nên phạt em thế nào đây?"

Liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ trước đến nay luôn lạnh nhạt như An Hòa, lúc này cũng không biết làm thế nào chống đỡ nổi.

Cô cứ như vậy lẳng lặng tựa vào lòng người đàn ông xa lạ, hơi thở tràn ngập mùi nước hoa cao cấp mà không nồng nặc trên người hắn.

Cứ thế, tựa như bọn họ thật sự chính là một đôi tình nhân thân mật.