Nam Quân Nữ Gả

Chương 25-2



Sau khi đưa An Hòa về ý túc xá, Hứa Úy ngây ngất 'dắt' Tiểu Tam Luân xanh mướt về trả lại cho ban cấp dưỡng.

"Thằng nhãi kia lăn xuống đây cho lão tử!" Đột nhiên một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến bên tai.

Nhớ tới Lý Viêm mới ngày hôm trước không tình nguyện phê chuẩn cho anh nghỉ một ngày, Hứa Úy vẫn như không có gì nhảy từ trên xe ba bánh xuống.

"Nhảy con bà nó chứ?!" Lý Viêm cũng không thèm hỏi han gì, vừa mở miệng đã đổ ập xuống một câu như vậy, khiến Hứa Úy còn chưa phản ứng kịp, trái lại chọc cho Trương Thân đứng bên cười đến đau hông.

Hứa Úy cũng không lên tiếng, bộ dáng rất nghe lời đứng một bên nghe giáo huấn.

"Sống thoải mái quá phải không?!!" Lý Viêm liếc mắt nhìn chiếc xe quân dụng ba bánh màu xanh lá mượt mà vừa hừ lạnh nói: "Phải rồi, phương tiện giao thông cũng làm giả được rồi!"

Trương Thân lại 'xì' một tiếng, đến khi ánh mắt cảnh cáo của Lý Viêm bắn tới mới đem cái bản mặt nhịn cười đến nghẹn thu về.

"Báo cáo, cái này gọi là tận dụng thời gian có hiệu quả!" Hứa Úy oang oang đáp.

"Mẹ kiếp!" Lý Viêm thở phì phò nói: "Thằng nhãi.... ......cái này gọi là đào góc tường Xã Hội Chủ Nghĩa! Tam Luân của ban cấp dưỡng là để cho cậu đi tán gái à?! Lại còn không biết xấu hổ mà cưỡi thứ đồ chơi này đi hẹn hò với con gái nhà người ta! Cậu không sợ mất mặt cũng đừng làm mất mặt toàn bộ người của đại đội đặc chủng!"

"Giản dị tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của người dân Trung Hoa." Hứa Úy điếc không sợ súng đốp lại một câu.

"Hả, thế cậu đây là đang muốn tiết kiệm phải không? Được, thành toàn cho cậu! Về sau thằng nhóc cậu khỏi cần lái xe nữa! Đỡ tốn dầu mỡ!" Lý Viêm khoanh tay nói: "Bây giờ cứ thế đi bộ về, nể tình cậu vượt đường xa 'dắt' Tiểu Tam Luân này đến, trở về tôi sẽ làm cho cậu một chiếc bền chắc nhất! Để xem xem cậu tiết kiệm bằng cách nào!"

"Làm thế chỉ càng lãng phí thêm thôi." Hứa Úy nhàn nhạt lên tiếng.

"Thế nào?" Lý Viêm nhíu mày.

"Hao giầy*." Hứa Úy gằn từng chữ. (* giầy bị hao mòn do phải đi bộ nhiều)

Trương Thân rốt cuộc không nhịn nổi nữa cười ra tiếng, Lý Viêm thẹn quá hóa giận, tiến lên đạp cho Hứa Úy một cước, lại bị người nào đó mau lẹ né được.

"Cút ngay cho lão tử!" Lý Viêm oán hận mắng một câu.

"Rõ!" Hứa Úy hướng về phía Lý Viêm chào một cái, trên mặt lộ ra hàm răng trắng đều, lấy tốc độ nhanh nhất biến khỏi tấm mắt của ông ta.

"Con rùa con....." Lý Viêm vừa cảm thán vừa dông dài: "Nhìn bộ dáng của thằng nhóc này tôi chỉ muốn phát cáu."

"Anh ấy à, không gặp được người liền không yên." Trương Thân cười haha, đứng bên đáp trả.

"Tôi là vì muốn tốt cho cậu ta!" Lý Viêm trừng lớn mắt: "Trước chưa nói tới việc luyện thằng nhóc đó thế nào, vậy mà cậu ta còn không biết trời cao đất rộng uốn lượn quanh bao nhiêu đường cong nữa!"

Còn định lải nhải thêm mấy câu nữa thì Lý Viêm bị nhân viên cảnh vụ chạy từ xa tới báo cáo.

"Nói." Lý Viêm lời ít ý nhiều nói.

"Đại đội trưởng, bên phía Bắc Kinh gọi điện tới......"

Vừa nghe xong, Lý Viêm và Trương Thân cùng liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhếch miệng cười.

"Xem đi.......Tôi nói có sai đâu? Đoạn cong này tới rồi." Lý Viêm nhếch đôi mày kiếm, vẻ mặt không thể tránh khỏi nhìn Trương Thân.