Nam Quân Nữ Gả

Chương 16



"Anh---! ! !" Lúc nhìn rõ người đang đứng trước cửa phòng y tế, An Hòa kêu tô một tiếng giòn giã, ngay sau đó không chút lưu tình đạp một cái.

Không có nhạo báng cùng dung túng như trước, Lâm Tu cũng không giống như bình thường 'bồi' An Hòa 'chào hỏi' một phen, mà cứng rắn cản lại một chiêu này, hù cho An Hòa phải vội vàng thu lại lực đạo.

"Anh làm gì thế hả?! Tính đến đây để hù chết em sao?" Giọng nói của An Hòa có chút gấp.

"Chuyện điều tạm là thế nào?" Không quanh co hỏi thẳng.

"Thế nào là thế nào.....điều qua thì qua thôi, em không phục tùng mệnh lệnh còn có thể thế nào được chứ?" Nhìn sắc mặt Lâm Tu nghiêm túc không giống như trước, An Hòa liếc mắt. "Làm sao lại bày ra sắc mặt này? Người nào thiếu tiền của anh hả?"

"An An, em có biết đây là đâu không? Bảo em tới em liền tới sao? Bệnh viện các người không còn ai khác nữa hả?!" Lâm Tu nhíu mày, gò má tuấn dật căng lên.

"Anh...cái người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!" An Hòa 'dựng' đôi mày thanh tú lên, không vui nói: "Quanh năm suốt tháng không cũng thấy mặt đâu, vừa gặp là bắt đầu huấn người, em không thèm gặp người như vậy! Cứ làm như em thích tới chỗ này lắm ấy, còn không phải là mệnh lệnh của lãnh đạo bệnh viện sao? Chưa nói tới việc đến hay không đến, anh ngược lại nói một chút xem, lúc đầu là ai ngày ngày lải nhải bên tai em nói cái gì mà 'Quân nhân phải lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức' hả?!"

"An An...." Lâm Tu cau mày, ngón tay thon dài chậm rãi đề ép mi tâm nói: "Đến lúc này rồi chớ so đo đúng sai với anh, em nói cho anh biết, tới đây là nguyện vọng của em hay là chủ ý của Hứa Úy?

An Hòa nhìn Lâm Tu lần nữa, môi mỏng mím chặt nhất thời phát cáu: "Anh đang nghĩ cái gì thế hả? Đừng có nghĩ bọn em thành cái loại người đánh đồng chuyện tình cảm cá nhân và công việc với nhau không?! Em chẳng qua chỉ là tới đại đội đặc chủng mà thôi, có cần phải muốn sống muốn chết như vậy không hả? Thế nào, em không thể đến chỗ này sao?!"

"Động cơ lâu dài của đại đội đặc chủng cũng giống vậy, nhiệm vụ đầu tiên của mỗi người là treo đầu ở thắt lưng quần! Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp ai sẽ bảo vệ chu toàn cho em, ai biết được em còn có thể nhảy nhót hăng hái đáp trả giống bây giờ không! Em chỉ là con rùa, con nghé nhỏ không đọ được với đám sói con kia đâu! Còn không phải anh lo lắng em sẽ bị thương sao!" Biết An Hòa tức giận, Lâm Tu thầm than một tiếng không cố gây sự nữa.

"Đừng có hét với sống mũi của em nữa! Ngài thủ tay trong mà ngài còn không rõ ràng à?! Quát nữa là nó lại 'lùn' đi một đoạn tiếp đấy! Vất vả lắm cha mẹ em mới sinh cho cái sống mũi cao như thế lại bị anh quát cho sụp xuống......Anh nói xem bọn họ dễ dàng lắm ao!" Thấy vẻ mặt Lâm Tu đã giãn ra, An Hòa hơi hơi hoàn hoãn lại, cô vuốt vuốt sống mũi vừa bị quát xong liền bắt đầu lải nhải với anh họ.

"Suốt cả ngày trừ lải nhải chính là gây sự" Lâm Tu bất đắc dĩ gõ nhẹ đầu An Hào: "Nói thật, để em trà trộn vào đại đội đặc chủng này....không sớm thì muộn cũng gây ra chuyện."

"Còn nói em...." An Hòa chu miệng lại chợt cười trộm một tiếng nói: "Đợi em trở về sẽ đi nói cho ba biết, nói anh mắng ông!"

"Anh mắng cậu lúc nào hả!" Lâm Tu dù tâm tình tốt đến mấy cũng không nhịn được mà dựng lông mao.

"Anh vừa mới nói em là con rùa, con nghé con...." An Hòa cười hắc hắc, mím môi chờ xem kịch vui.

"Trên đời này chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đối phó nhất!" Lâm Tu oán hận thở dài nói: "Em nói xem anh có nên im lặng hỏi ông trời không?!"

"Ngài nên đi tắm một cái rồi ngủ đi!" An Hòa cười đến mặt mày cong cong: "Ông trời lúc này không rảnh mà quan tâm đến anh đâu!"

"Bàn về da mặt dày ngài đúng là bậc đàn anh......một chút thủ đoạn cũng không có." Lâm Tu vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Phải rồi, không ở đây đấu khẩu với em nữa, lãng phí lời lãng phí tế bào não."

"Hắc, ngài cũng thật biết nói đùa mà! Ai thèm để ý đến anh." An Hòa không chịu buông tha nói: "Còn nữa, làm sao anh biết em ở đây? Lần này lại là 'cái loa phóng thanh' nào truyền ra ngoài?!"

"Sáng nay anh đi ngang qua tổng y viện quân khu, nghĩ muốn qua gặp em một chút, sau nghe thấy một y tá nói em bị điều tạm đến đây."

Lâm Tu thầm quan sát vẻ mặt của An Hòa, trong lòng lại đang tưởng tượng ra cảnh nếu An Hòa biết được mấy y tá đó nói con bé đến đại đội đặc chủng 'tìm chồng' thì sẽ có vẻ mặt gì đây

"Được thôi, không ngờ lão nhân gia ngài lại thừa dịp người ta không có ở đó mà chạy đi dụ dỗ mấy cô gái trẻ.... An Hòa giả bộ thở dài nói: "Anh nói một chút xem đã nhiều năm như vậy rồi mà mắt nhìn của anh vẫn không 'lớn' lên được mấy vậy hả? Trong bệnh viện bọn em trừ mấy dạng hoa si kia ra chính là kiểu cách, nếu anh dám dẫn người như thế trở về, đừng trách em nháo chết cô ta...."

"Bà cô của tôi....Từ lúc ba tuổi cô cưỡi lên đầu tôi tiểu ra một trận tôi nên nhận ra cô chính là Bá Vương...." Lâm Tu vuốt vuốt An Hòa nói tiếp: "Bây giờ không bận việc đi cùng anh đến sân huấn luyện một chuyến đi? Lúc này Phó tư lệnh Chu và Phó tư lệnh Chung cũng đang ở đó quan sát tình hình huấn luyện đấy! Anh có thể tới đây là Phó tư lệnh Chu giao phó, lúc đầu còn lẩm bẩm nhớ em đấy!"

"Được." An Hòa sảng khoái đáp một tiếng, vén nhẹ một lọn tóc ra sau tai.