Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 74.2: Tử chiến một trận



Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Khinh Hàn dường như thấy được Vãn Dung đút nước cho cô uống xong, lại nói chuyện với cô.

Cô đều nghe được tất cả, cô muốn an ủi hắn, nhưng mà thân mình không nghe sai bảo, cho dù cô gấp như thế nào, cho dù cô nỗ lực đứng dậy như thế nào, thân mình vẫn là không nhúc nhích.

Đầu óc thật nặng, thật nặng, sau khi giãy giụa trong vô vọng, lần thứ hai nặng nề ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Cố Khinh Hàn có chút thỏa mãn duỗi duỗi người, tinh lực toàn thân mênh mông, đây là dấu hiệu khôi phục võ công sao?

Không biết xem được ở quyển sách nào, thời điểm không ngưng tụ được nội lực, có thể đảo ngược gân mạch, một là có thể khôi phục võ công, một là tẩu hỏa nhập ma.

Rảnh rỗi sinh nông nổi, càng không nghĩ tới sẽ nghẹn khuất như vậy, bị người ta đuổi giết, vì thế bèn thử đảo ngược, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm đâu.

Khóe miệng giương lên một mạt ý cười, chậm rãi mở to mắt, nhìn qua vị trí Vãn Dung công tử hay ngồi.

Không có người?

Quét qua trái phải một cái, vẫn là không có người, Vãn Dung đi đâu?

Đầu óc trong nháy mắt xoay chuyển. Cúi đầu thấy trên mặt đất có không ít vết máu, mở to hai mắt nhìn.

Sự việc xảy ra trong lúc mơ mơ màng màng tiến nhập trong óc, giống như phóng điện não từng màn hiện lên.

Cô nhớ rõ cô rất khát, sau đó Vãn Dung đút nước cho cô uống. Nước, nơi này làm sao lại có nước? Chẳng lẽ hắn dùng máu của chính mình sao? Trong miệng hình như còn có một mùi máu tươi. Không sai, chính là máu! Hắn dùng máu của mình đút cho cô!

Nghĩ đến ngày hôm qua, những lời Vãn Dung nới với mình, cô còn nghĩ là nằm mơ, không nghĩ tới thế mà là sự thật!

Mắt co rụt lại, rồi sau đó, chạy như bay rời đi. Trong lòng không ngừng cầu nguyện, Vãn Dung, Vãn Dung, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện, tuyệt đối không thể có chuyện! Ngươi bị thương đã rời đi như vậy, chẳng lẽ không biết bên ngoài có rất nhiều sát thủ, chẳng lẽ không biết thân thể của ngươi căn bản không chịu đựng nổi sao?

Tại sao phải đối tốt với cô như vậy? Cô không đáng, một chút đều không đáng!

Cố Khinh Hàn càng nghĩ nhiều, trong lòng càng gấp, Vãn Dung sẽ đi bên nào đây? Phía đông, đúng, phía đông, Ám Bạch đã nói, tổ ám vệ thứ ba ở phía đông, hắn tuyệt đối là đi về phía đông.

Bước chân phi nước đại về phía đông. Dọc theo đường đi, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không tìm được.

Thích khách, ám vệ, Vãn Dung, không có, tất cả đều không có!

Vãn Dung, Vãn Dung, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện a!

Đột nhiên, một đạo thanh âm cầu cứu thê lương truyền vào lỗ tai, khiến thân mình đang phi nước đại của Cố Khinh Hàn ngừng lại.

"Buông tay, đừng mà, cứu mạng a, cứu mạng a.."

Trong lòng chấn động thật mạnh, là thanh âm của Vãn Dung, Vãn Dung đã xảy ra chuyện!

Cố Khinh Hàn vội vàng chạy như bay đến chỗ phát ra thanh âm, càng đến gần, thanh âm cầu cứu càng thêm rõ ràng.

"Ngươi mau thả ta ra, cầu xin ngươi, đừng như vậy mà, hu hu.."

"Thả ngươi ra? Lão tử chính là bởi vì ngươi, bị Văn vương ghét bỏ, bị Đoạn heo béo hành hung một trận, về nhà còn bị mẫu thân ta trách mắng một hồi, tất cả đều là bắt đầu từ ngươi, ai bảo ngươi lên thuyền hoa của Đoạn heo béo, ai bảo ngươi cũng biết đánh đàn, đều tại ngươi!"

"Bốp" "bốp"

Lỗ tai Cố Khinh Hàn khá nhanh nhạy, thật xa đã nghe được thanh âm, vội vàng, gấp gáp như lửa đốt sau lưng, chưa từng có khoảnh khắc nào cảm thấy tốc độ của mình lại chậm như vậy!

Thanh âm kia là thanh âm của Lục Lao Tô.

Đệch, liên quan gì đến Vãn Dung, tự mình yêu thích sắc đẹp, tự mình nhớ thương Vệ Thanh Dương, xứng đáng bị người ta thu thập, dựa vào cái gì trút giận lên người Vãn Dung? Vãn Dung có làm sai chuyện gì?

Thân mình chạy qua thật nhanh, thì thấy Lục Lao Tô đang đè Vãn Dung ở phía dưới, tay chân không quy củ, trên mặt đất, quần áo lung tung đầy đất.

Tức giận, tức giận ngập trời, đệch, một con chuột già chết tiệt, thế mà muốn cường bạo Vãn Dung!

Từng bước một chạy qua, trực tiếp đá bay nàng ta.

Rồi sau đó, nhặt quần áo dưới mặt đất lên, phủ trên người Vãn Dung.

"Đừng mà, buông ta ra, cầu xin ngươi, buông ta ra.."

"Vãn Dung, đừng sợ, đừng sợ, là ta, không có chuyện gì nữa rồi, đừng sợ!" ôm Vãn Dung đang không ngừng giãy giụa, khóc thút thít vào trong lòng. Đau lòng mà nhìn Vãn Dung.

Trên mặt hắn, năm ngón tay hiện lên rõ ràng, ôn tồn lễ độ, hơi thở bình đạm hiền hòa, tất cả đều không còn, chỉ còn lại điên cuồng, điên cuồng giãy giụa, trong mắt là nồng đậm sợ hãi.

"Ta là Khinh Hàn, Cố Khinh Hàn, ngươi nhìn ta xem, nhìn được không, là ta, đừng sợ, không sao nữa rồi!"

Vãn Dung nghe được ba chữ Cố Khinh Hàn, lại nghe được thanh âm của cô, nhìn thấy người cô, trực tiếp vùi đầu ở trong lòng cô, thanh âm đau đớn khóc thút thít.

Nhìn Lục Lao Tô cả người lõa thể, cùng với quần áo rơi rụng đầy trên mặt đất, sát khí trên người Cố Khinh Hàn, không hề che giấu lộ hết ra.

Hai con mắt như lưỡi đao, hung tợn trừng mắt Lục Lao Tô.

Lục Lao Tô bị người ta hung hăng đạp một cái, thân thể đâm thật mạnh vào trên cây, đâm cho nàng ta váng đầu hoa mắt, đang muốn chửi ầm lên, thì nhìn thấy con mắt Cố Khinh Hàn, sát ý lạnh thấu xương, nhìn đến nỗi nàng ta sợ hãi, rụt rè một trận.

Cố Khinh Hàn nhìn đến mắt chuột của nàng ta, trong lòng cuồn cuộn dâng trào, tất cả đều là hỏa khí. Bế Vãn Dung công tử còn đang thống khổ khóc thút thít lên, rồi sau đó nâng chân lên, hung hăng đá Lục Lao Tô.

Đạp một cái vẫn chưa hết giận, lại liên tiếp đạp mấy cái nữa.

"Ngươi, ngươi dám đánh ta! Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là nữ nhi ruột thịt của Lục thượng thư, ngươi không sợ ta bảo mẫu thân ta bầm thây vạn đoạn ngươi sao?"

Vốn đang nổi trận lôi đình, Cố Khinh Hàn nghe câu nói như thế, mũi chân móc một cái, cầm cành khô trên mặt đất ở trong tay, hung hăng đâm vào bả vai nàng ta.

Đâm một lần, vẫn còn nổi trận lôi đình, đâm vài cái trên người nàng ta.

Đau đến nỗi Lục Lao Tô kêu oa oa thật to, máu tươi phun trào.

"Lục thượng thư phải không? A, ngươi yên tâm, nàng rất nhanh sẽ đi gặp Diêm Vương, đầu của cả nhà ngươi, trẫm muốn tất cả, trẫm sẽ không để ngươi chết! Trẫm sẽ thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử ngươi!"

Một chân hung hăng đá Lục Lao Tô ra ngoài, có lẽ là dùng sức quá mức, "bịch" một tiếng, trực tiếp đụng vào trên cây, rơi xuống theo hướng vuông góc, miệng phun ra máu tươi.

Lười liếc nhìn nàng ta một cái, ôm lấy Vãn Dung công tử vẫn còn đang kinh hách, rời đi.

Thời điểm Lục Lao Tô từ trên cây rơi xuống, ngẩng đầu, nhìn Cố Khinh Hàn từng bước một rời đi. Trong lòng hiện lên sợ hãi chưa từng có.

Tại sao, tại sao y cảm giác y đắc tội với một tôn Tử Thần, một người có thể đẩy mạnh cửu tộc của y xuống địa ngục Tử Thần?

Nàng là người nào? Tại sao lại tự xưng là trẫm? Chẳng lẽ nàng là bệ hạ? Nghĩ đến Vệ mỹ nhân từng nói, nữ hoàng bệ hạ lúc ấy cũng ở thuyền hoa, chẳng lẽ, nàng chính là nữ hoàng bệ hạ sao?

Nghĩ đến nàng là nữ hoàng bệ hạ, Lục Lao Tô trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Cố Khinh Hàn ôm Vãn Dung công tử, nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, ánh mắt tro tàn, ngực chảy máu, cùng với vết cắt chỗ cổ tay, trong lòng từng trận đau lòng.

Cô không biết Lục Lao Tô có thực hiện được hay không, cô không biết trong sạch của Vãn Dung công tử có còn không, nhưng cô lại rất đau lòng, một người ôn tồn lễ độ, chỉ trong nháy mắt, đã trở nên giống như con rối gỗ, một mảnh tro tàn.

Sờ sờ nhiệt độ trên người hắn, nóng đến dọa người. Mũi chân nhún một chút, vội vàng sử dụng khinh công, chạy về hướng đế đô, tình trạng của hắn quá không thích hợp, cần phải nhanh chóng mời đại phu.

Bỗng nhiên, con mắt Cố Khinh Hàn lạnh lùng, mắt lạnh nhìn sát thủ che mặt ở nơi xa đang không ngừng chạy tới.

Đệch, lão hổ không ra oai, nghĩ cô là con mèo bị bệnh sao?

Một tay ôm chặt Vãn Dung công tử, một tay ngưng tụ nội lực trên tay, hướng về phía sát thủ che mặt đang chạy đến, một chưởng nối tiếp một chưởng, đánh ra chưởng phong.

Tay chân đều di chuyển, đem tất cả hỏa khí, toàn bộ đều trút trên người sát thủ che mặt khắp nơi.

Trên tay chuyển động một cái, đoạt qua một trường kiếm trên tay sát thủ che mặt, quay ở trong lòng bàn tay một cái, trường kiếm dường như mọc thêm một đôi mắt, từng chiêu mang theo lạnh sát ý thấu xương, chém tới nữ tử che mặt.

Động tác của Cố Khinh Hàn quá nhanh, nhanh đến nỗi tất cả mọi người không nhìn được cô có động tác như thế nào, múa kiếm như thế nào, trên cổ đã bị cắt một đao, mắt chỉ có thể trừng lớn, nhìn máu loãng từ trên cổ chính mình mãnh liệt chảy ra.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, toàn bộ sát thủ che mặt, đôi mắt trừng lớn nhìn máu chảy trước mặt chính mình.

Cuối cùng, nhìn thấy trên mũi kiếm của Cố Khinh Hàn, máu tươi đọng lại nhỏ giọt xuống, rồi sau đó, chán ghét ném trường kiếm kia đi, thậm chí, ngay cả quay đầu lại cũng đều lười, ôm một nam tử chảy máu, thân hình chợt lóe, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Phụt" trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, mười mấy sát thủ che mặt, toàn bộ ngã trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Bên kia, Cố Khinh Hàn ôm Vãn Dung, phi nước đại mà đi, đồng thời con mắt không hề độ có ấm nhìn chăm chú chung quanh.

Thật là bút tích quá lớn, vì một cái đầu của cô, toàn bộ cao thủ đế đô đều được điều động đi!

A, mạng của cô còn rất đáng giá!

Lạnh lùng nhìn tới mười tám sát thủ che mặt phía trước.

Mười tám người này, bất luận là người nào, hơi thở đều đặc biệt lớn mạnh, những sát thủ che mặt ban nãy không thể so với!

Cố Khinh Hàn cười lạnh.

Cúi đầu đau lòng mà nhìn thoáng qua Vãn Dung công tử, hai mắt vô thần, ôn nhu mà giúp hắn dịch dịch góc áo. Lại ngẩng đầu lên, con mắt không có một chút độ ấm, lạnh nhạt âm trầm nhìn chằm chằm mười tám sát thủ che mặt.

"Vãn Dung, hôm nay chúng ta tử chiến một trận đi! Lục Lao Tô, còn có những người này, chỉ cần là làm ngươi bị thương một chút, ta sẽ đòi ở trên người chúng gấp ngàn lần, vạn lần, thù này, ta nhất định sẽ báo thay ngươi!"